Giữa lúc Tề Ngọc Yên đang ngây ngốc dõi theo bóng hình Lý Cảnh và Trịnh Chước, giọng nói vui sướng của một cô gái vang lên: “Tề tỷ tỷ!”
Nghe thấy tiếng nói, Tề Ngọc Yên quay đầu lại thì bắt gặp La Xảo Nhi đang chạy thoăn thoắt tới trước mình, túm chặt lấy đôi tay nàng, cười nói: “Tề tỷ tỷ, lâu rồi không gặp tỷ.”
“Ừ, hơn ba tháng rồi còn gì.” Tề Ngọc Yên cười nói.
La Xảo Nhi yên lặng nhìn cái bụng của Tề Ngọc Yên, sau đó nàng reo lên mừng rỡ nói: “Tề tỷ tỷ, bụng tỷ đã lớn dường này rồi sao.”
“Bảy tháng đến nơi rồi, phải lớn chứ.” Tề Ngọc Yên xoa xoa bụng mình, ngẩng đầu nhìn La Xảo Nhi, trìu mến cười: “La thuận nghi, chuyến đi này của các muội có êm xuôi không?”
“Vô cùng thuận lợi, quang cảnh Thái Sơn đẹp lắm ấy, nhất là ngày hôm nọ, khiến người ta cứ như ở trong tiên cảnh vậy.” Kể tới đây, La Xảo Nhi mang vẻ tiếc nuối, “Đáng tiếc Tề tỷ tỷ không đi cùng, nếu tỷ đi chắc chắn sẽ thích Thái Sơn.”
“Biết làm sao được.” Tề Ngọc Yên tươi cười, nói, “Sẽ có cơ hội đi mà.”
Đúng lúc này, một chất giọng trầm ấm của nam tử vang lên: “La thuận nghi, tiểu nhân mang sóc tới đưa cho người.”
Nghe thấy, Tề Ngọc Yên hơi giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Chung Dục đang cầm một chiếc giỏ trúc đứng trước mặt mình. Chiếc giỏ trúc trong tay kia, có nhốt một con sóc bị thương đang chạy tán loạn trong giỏ.
Thấy Tề Ngọc Yên nhìn mình, Chung Dục ngây người, ánh mắt lướt qua cái bụng của Tề Ngọc Yên, sau đó hành lễ, cung kính nói: “Tiểu nhân gặp qua Tề phi nương nương.”
“Chung thị vệ miễn lễ.” Tề Ngọc Yên gật đầu mỉm cười.
“Tạ Tề phi nương nương.” Chung Dục đứng lên, sau đó dâng giỏ trúc cho La Xảo Nhi: “La thuận nghi, tiểu nhân giao con sóc này lại cho người.”
La Xảo Nhi mở lớn đôi mắt long lanh, nhìn Chung Dục hỏi: “Chung thị vệ, vết thương của nó khỏi rồi chứ?”
“Hồi thuận nghi, vết thương của nó cơ bản đã khỏi rồi ạ.” Chung Dục cúi đầu trả lời.
“Ừm, đã làm phiền Chung thị vệ rồi.” La Xảo Nhi cười híp mắt nhận lấy giỏ trúc.
“Tiểu nhân cáo lui!” Chung Dục hành lễ.
La Xảo Nhi ngẩng đầu, dịu dàng nói với Chung Dục: “Nếu vết thương của nó chưa lành hẳn, ta lại tìm ngươi nhé!”
Nghe vậy, mặt Chung Dục hơi biến sắc, sau đó cúi đầu hồi đáp: “Nếu thuận nghi có việc, tiểu nhân chờ đợi sai phái bất cứ lúc nào!” Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tề Ngọc Yên một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Bị Chung Dục nhìn lăm lăm như vậy, Tề Ngọc Yên cảm thấy có hơi không được thoải mái, vội quay mặt đi, lại trông thấy Lương Tử Vân và Phan Dửu Quân đang đi thẳng về phía mình.
Thấy Tề Ngọc Yên, Lương Tử Vân và Phan Dửu Quân hành lễ với nàng.
“Lương tiệp dư, Phan quý nghi, hữu lễ.” Tề Ngọc Yên nhanh chóng nói.
Phan Dửu Quân nhìn chằm chằm vào bụng của Tề Ngọc Yên, sau đó ngẩng đầu, cười nói: “Khí sắc của Tề phi nương nương có vẻ rất tốt!”
Bởi nguyên nhân kiếp trước, Tề Ngọc Yên không muốn để ý tới nàng ta, nghe nàng ta nói vậy, chỉ hời hợt cười, nói: “Cảm ơn Phan quý nghi quan tâm, ta vẫn luôn mạnh khỏe.” Sau đó liền quay sang, nhìn sóc nhỏ trong giỏ trúc của La Xảo Nhi, cười nói, “La thuận nghi, bé sóc này từ đâu mà có thế? Đáng yêu quá!”
“Trên đường lên núi Thái Sơn, muội phát hiện bé sóc này bị thương, mắc ở trên cây. Nên muội gọi Chung thị vệ tới cứu nó xuống.” Ngón tay của La Xảo Nhi nhẹ nhàng gãi gãi trên đầu sóc nhỏ, cười nói: “Lúc đầu nó sợ lắm, sau hiểu được muội và Chung thị vệ tới cứu nó, nên rất nghe lời bọn muội.”
“Thế ư?” Tề Ngọc Yên nở nụ cười.
Thấy Tề Ngọc Yên chỉ lo nói chuyện với La Xảo Nhi, không để ý tới mình và Phan Dửu Quân, Lương Tử Vân hừ nhỏ một tiếng, nói với Phan Dửu Quân: “Phan quý nghi, chúng ta cần gì nói thêm nữa, hồi cung thôi.”
“Ừ.” Phan Dửu Quân gật đầu, sau đó nói với Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi: “Tề phi nương nương, La thuận nghi, chúng ta về cung trước.”
“Dạ.” La Xảo Nhi cười híp mắt gật đầu.
“Các ngươi cứ đi trước đi, lát chúng ta đi.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu cười.
Lương Tử Vân kéo tay Phan Dửu Quân, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi: “Phải rồi, Phan quý nghi, tối qua cô với Hoàng thượng chơi cờ, rốt cuộc ai thắng thế?”
“Vẫn chưa đánh xong mà.” Phan Dửu Quân cười nói, “Hoàng thượng nói, hôm khác đánh tiếp!”
Nghe cuộc nói chuyện của Lương Tử Vân và Phan Dửu Quân, Tề Ngọc Yên cảm giác người mình cứng đờ.
Tối qua, chàng với Phan Dửu Quân chơi cờ với nhau ư?
Nhớ tới lần trước cùng Lý Cảnh tới Huyền Tước sơn săn bắn, chàng đã nảy sinh tình cảm với mình khi chơi cờ. Còn lần này, chàng lại chơi cờ với Phan Dửu Quân, chàng cũng sẽ sinh tình ý với ả ta ư?
Nghĩ tới vừa rồi hắn nắm tay Trịnh Chước, lập tức rời đi, không thèm nhìn nàng một lần, lòng nàng đau đớn vô cùng.
Chẳng lẽ, thật sự đúng như lời phụ thân nói, chuyến đi tới Thái Sơn này, đã thay đổi mọi chuyện sao?
Thấy sắc mặt Tề Ngọc Yên càng lúc càng ảm đạm, La Xảo Nhi hoảng sợ hỏi: “Tề tỷ tỷ thấy khó chịu à?”
Tề Ngọc Yên bình tĩnh lại, gượng cười với La Xảo Nhi, nói: “Không sao cả, La thuận nghi, chúng mình hồi cung thôi.”
“Dạ.” La Xảo Nhi vội đưa giỏ trúc đựng sóc nhỏ cho cung nữ bên cạnh cầm, bản thân thì bước tới đỡ Tề Ngọc Yên đi về phía Hưng Khánh môn.
“La thuận nghi, lần này tới Thái Sơn, Hoàng thượng đối đãi với các ngươi tốt không?” Tề Ngọc Yên thuận miệng hỏi.
“Rất tốt ạ.” La Xảo Nhi cười thành tiếng, tiếp tục nói, “Chẳng qua, mặc dù lần này cùng Hoàng thượng đi Thái Sơn, cơ hội muội gặp mặt Hoàng thượng còn ít hơn hồi đi Huyền Tước sơn.”
Nghe đến đó, Tề Ngọc Yên hơi nhẹ nhõm trong lòng.
“Có điều, Hoàng hậu nương nương và Phan tỷ tỷ với Hoàng thượng cùng với nhau nhiều hơn chút.” La Xảo Nhi nói.
Tề Ngọc Yên vừa nghe, tâm vốn được hạ xuống lại treo lên, “Nhiều hơn chút là thế nào?”
“Phan tỷ tỷ chơi cờ khá tốt, nhiều ngày nay Hoàng hậu luôn gọi Phan tỷ tỷ cùng tới chơi cờ với Hoàng thượng đó.” La Xảo Nhi nói, “Nghe nói tối hôm qua Hoàng thượng còn sai người truyền Phan tỷ tỷ tới lều người chơi cờ cơ.”
Tề Ngọc Yên nặng trĩu lòng.
Bước vào Hưng Khánh môn, nhìn nghi liễn đứng chờ ở bên, La Xảo Nhi vội vàng nói: “Tề tỷ tỷ, lên liễn đi! Hiện giờ tỷ đang mang thai, không thể đứng lâu, nên về cung sớm nghỉ ngơi!”
“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu cười, nói, “La thuận nghi đường xa mệt nhọc, cũng về nghỉ sớm đi!”
“Cám ơn Tề tỷ tỷ quan tâm.” La Xảo Nhi réo rắt đáp, đỡ Tề Ngọc Yên lên liễn ngồi ổn định, rồi bản thân mới đi tới một chiếc nghi liễn khác ngồi.
Ngồi trên liễn, Tề Ngọc Yên từ từ thu lại nụ cười, chỉ cảm thấy giờ này lòng dạ đã sớm loạn như ma.
Hơn ba tháng qua, giữa Lý Cảnh và Trịnh Chước, Phan Dửu Quân đã có chuyện gì?
Trở về Trọng Hoa cung, nàng liền bảo Thu Sương tới Càn Dương cung xem Lý Cảnh có ở trong cung không. Nếu như hắn ở đây, nàng hận không thể lập tức chạy tới trước mặt hắn, hỏi hắn cho rõ ràng.
Thu Sương ra ngoài một lúc, trở về báo Lý Cảnh không về Càn Dương cung mà cùng Trịnh Chước ở lại Nhân Thọ cung, dùng bữa tối cùng với Tiêu Thái hậu.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên buồn rầu trong lòng. Ba tháng không gặp, cũng chẳng thèm liếc nàng một cái, chàng không nhớ nàng ư? Hay là trong lòng chàng, đã có ai khác, không còn quan tâm tới mình nữa?
Hoàng đế hồi cung, Thái hậu làm tẩy trần cho Đế - Hậu, nhưng không gọi tần phi theo cùng. Có lẽ bà cũng nhận ra điểm khác thường, không muốn người khác tới quấy rầy.
Nước mắt bất chợt dâng lên.
Nhưng nàng vẫn chưa hết hy vọng!
Nàng không tin Lý Cảnh sẽ tuyệt tình với mình như thế, nên bảo Mai Hương đứng chờ trước của cung, nếu thấy Lý Cảnh đến, nhanh chóng tới báo!
Trong lòng nàng vẫn cảm giác, chàng nhất định sẽ đến.
Nhưng chờ đến khi trời đã nhá nhem tối, Lý Cảnh vẫn chưa đến.
Trúc Vận thấy bộ dạng khổ sở của Tề Ngọc Yên, cảm thấy ngây ngốc chờ đợi như vậy cũng không phải cách, nên ra ngoài tìm hiểu xem. Chẳng bao lâu, Trúc Vận trở về, liền giận dữ nói với Tề Ngọc Yên: “Nương nương, cô tốt hơn đừng đợi Hoàng thượng nữa, người sẽ không tới đâu, cô nên nghỉ sớm đi.”
Nghe vậy, nàng giật mình, hỏi: “Tại vì sao?”
Trúc Vận có vẻ như không bình tĩnh nổi, tức tối nói: “Nô tỳ vừa mới tới Càn Dương cung hỏi, Hoàng thượng đã về Càn Dương cung từ lâu rồi. Nô tỳ còn nghe, Phan quý nghi vừa mới tới Càn Dương cung nữa.”
Tề Ngọc Yên cứng đờ cả người.
Lời Trúc Vận tựa như một đạo sấm sét, giáng thẳng vào lòng nàng.
Sau khi hắn trở về, không hề tới gặp mình, mà lại gọi Phan Dửu Quân tới làm bạn.
Nghĩ đến đây, nàng cắn môi, chiếc khăn lụa xoắn vặn trên ngón tay, mười ngón tay bị xoắn đến đau.
Nhưng nỗi đau này, chẳng bì được với đau đớn trong lòng nàng.
Thoáng chốc, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống từ đôi mắt nàng, nàng nức nở khóc.
“Nương nương, cô đừng vậy mà!” Trúc Vận thấy nàng như kia, hơi hoảng loạn, vội vàng khuyên nhủ: “Cô phải chú ý đứa bé trong bụng chứ.”
Trúc Vận không nói chuyện này ra, Tề Ngọc Yên vẫn chưa cảm thấy gì. Trúc Vận vừa nói thì nàng thật sự cảm thấy bụng có hơi quặn đau.
Nàng dùng tay nhẹ nhàng ôm bụng mình, trong lòng có hơi hốt.
Nếu như Lý Cảnh thật sự thay lòng, nàng ở trong cung chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ trong bụng mình đây thôi.
Nghĩ đến đây, nàng cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, thu lại nước mắt, trong lòng nhủ thầm, con yêu, nhất định con không được xảy ra chuyện, nếu phụ thân con không cần mẫu thân, không cần con nữa, còn có hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Con không được xảy ra chuyện nhé.
Trúc Vận thấy sắc mặt Tề Ngọc Yên không tốt, vội vàng đỡ nàng, khuyên nhủ: “Nương nương, cô vẫn nên về giường nằm đi.”
Sắc mặt Tề Ngọc Yên tái nhợt, chậm rãi gật đầu.
Trúc Vận dìu nàng tới bên giường, đỡ nàng chầm chậm nằm xuống, rồi mới lên tiếng: “Nô tỳ đi nấu chút thuốc an thai cho nương nương nhé.”
“Đi đi.” Tề Ngọc Yên yếu ớt trả lời lại.
Trúc Vận không dám chậm trễ, gọi Mai Hương tới trông coi Tề Ngọc Yên, bản thân vội vã đi nấu thuốc an thai.
Trông thấy dáng vẻ Tề Ngọc Yên, Mai Hương càng lo lắng không thôi, khuyên lơn: “Nương nương, cô đừng sốt ruột, Hoàng thượng, người, người…” Nghĩ tới Lý Cảnh chiêu Phan Dửu Quân, cũng chẳng biết nên an ủi Tề Ngọc Yên như nào nữa.
Nghe Mai Hương cố gắng giải thích, Tề Ngọc Yên cảm thấy trong lòng càng thêm chua xót, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Mai Hương, em ra ngoài trước đi, ta có phiền muộn trong lòng, muốn ở một mình yên tĩnh một lúc.”
“Nương nương, cô như vậy, sao nô tỳ có thể yên tâm để người lại một mình trong phòng được? Nô tỳ vẫn nên ở trong đây chăm sóc cô.” Mai Hương lã chã nước mắt nói.
“Ta không sao, em ra ngoài đi, ta yên tĩnh một lúc là ổn mà.” Bình tĩnh lại, Tề Ngọc Yên nói tiếp, “Có việc gì ta khắc gọi em.”
“Vậy, được. Nương nương, nô tỳ canh trừng ở ngoài phòng, nương nương có việc cứ gọi nô tỳ.” Mai Hương đành phải nói.
“Ừ.” Tề Ngọc Yên nhắm mắt gật đầu.
Nghe tiếng Mai Hương ra ngoài cửa, nước mắt không cầm được lại chầm chậm trượt xuống.
Nước mắt theo gò má, chảy xuống gối gấm, thấm ướt gối.
Ngày trước, mình không muốn được sủng, hắn cố tình tới trêu chọc nàng, khiến nàng lại giao hết tấm chân tình này cho hắn một lần nữa. Giờ, nàng nghĩ thông suốt, muốn giữ lấy hắn, không bao giờ buông tay, thì hắn lại muốn dứt bỏ rời đi.
Càng khiến nàng cảm thấy xót xa hơn, kiếp trước, trước khi nàng bị người hãm hại, bị hắn bắt gian, trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, mà kiếp này, hiện tại hắn đã thay lòng rồi.
Nghĩ đến đây, nước mắt càng tuôn ra ào ạt.
Như vậy cũng tốt, vốn nàng không muốn được sủng ái. Giờ như này, chẳng phải đúng theo ý nguyện của nàng ư? Không được sủng, làm một lãnh phi thì có sao chứ?
Nàng sờ bụng mình. Coi như thất sủng thì sao? Dẫu nàng không có hắn, nhưng nàng còn có đứa con của mình. Làm một lãnh phi, cùng con sống qua năm tháng yên bình, kỳ thật, cũng rất tốt mà nhỉ?
Không sủng không ghen ghét, nói không chừng như thế, Phan gia sẽ tha cho con mình và cả nhà Tề thị chăng?
Nghĩ đến đây, nàng gạt nước mắt, khụt khịt cái mũi, muốn thu lại nước mắt.
Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Ngọc Yên, nàng đang khóc ư?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nàng sửng sốt trong giây lát, rồi nhanh chóng ngồi dậy ở trên giường.