Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 62

Lý Cảnh cẩn thận đặt Tề Ngọc Yên lên giường, nhìn nàng cau mày, tay bưng lấy bụng, bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, miệng phát ra tiếng rên rỉ be bé. Lòng hắn căng thẳng. Lúc này, áy náy, đau lòng, sợ hãi, cùng nhau trào dâng.

Hắn nắm chặt tay nàng, lẩm bẩm không ngừng: “Không sao đâu. Ngọc Yên, đừng sợ. Nàng và con đều ổn thôi.”

“Xin Hoàng thượng tránh ra một chút, để nô tỳ xem cho nương nương.” Trúc Vận tiến lên nói với Lý Cảnh.

Lý Cảnh lo lắng nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó gật đầu: “Được.” Sau đó đứng dậy lùi sang một bên.

Phan Dửu Quân thấy Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện, cũng đi theo vào, thấy tình cảnh này, bèn tới bên cạnh Lý Cảnh, nói: “Hoàng thượng, liệu có chuyện gì cần tần thiếp hỗ trợ ở đây không?”

Lý Cảnh nhìn Phan Dửu Quân, ngẩn ra, sau đó nói: “Phan quý nghi, chỗ này không cần ngươi giúp, ngươi về cung trước đi.”

Nghe Lý Cảnh nói vậy, Phan Dửu Quân sửng sốt một lúc, sau đó, nàng ta mới cắn môi, vẻ mặt oan ức nói: “Hoàng thượng sợ tần thiếp ở lại đây sẽ khiến Tề phi nương nương khó chịu ư?”

“Đúng thế!” Lý Cảnh trả lời vô cùng thẳng thắn.

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Tề Ngọc Yên đang vũng vẫy đau đớn, lo lắng nói: “Nếu biết sớm chuyện sẽ thành ra vậy, trẫm tình nguyện không cần giải Vân Mộng tàn cục kia.”

Nghe vậy, Phan Dửu Quân cứng ngắc, đứng sững tại chỗ.

“Phan quý nghi, hay là ngươi trở về trước đi.” Lý Cảnh thở dài một hơi, nói, “Trẫm không muốn Ngọc Yên lại khó chịu trong người.”

“Dạ, Hoàng thượng.” Vẻ mặt Phan Dửu Quân tối sầm, cắn môi, đành lui xuống.

Bấy giờ Trúc Vận sau khi xem cho Tề Ngọc Yên, vẻ mặt lo âu tới trước mặt Lý Cảnh, nói: “Hoàng thượng, có khả năng nương nương sẽ khó sinh.”

Nghe vậy, Lý Cảnh căng thẳng, thất thanh nói: “Khó sinh là sao?”

“Nương nương vẫn chưa đủ tháng đã sinh, thai vị trong bụng chưa hoàn toàn vào điểm, đương nhiên sinh sẽ có hơi khó khăn.” Trúc Vận giải thích.

Bởi vì sinh sớm, nên thai chưa hoàn toàn vào vị trí.

Mà nàng sinh sớm, là bởi vì mình nuốt lời, nàng và mình cãi nhau, khi giận dỗi rời đi, dẫm trượt rồi té ngã trên đất, vỡ nước ối.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Cảnh chất đầy day dứt cùng hối hận không thể nói thành lời.

Hắn cầm tay Trúc Vận, run giọng nói: “Vô luận thế nào, nhất định phải giúp Ngọc Yên bình an! Cái gì trẫm cũng không cần, chỉ cần nàng bình an!”

Trúc Vận giật mình, ánh mắt bất giác hơi lấp lánh, cô gật đầu, nói: “Nô tỳ hiểu.”

Đúng lúc này, Sử Viện Chính và Vương Vị dẫn theo bà đỡ đi vào, thi lễ với Hoàng thượng: “Hoàng thượng.”

Sắc mặt Hoàng đế trắng nhợt, nói: “Các ngươi nhanh xem cho Tề phi đi, phải đảm bảo nàng bình an!”

Sử Viện Chính chắp tay nói: “Thần nhất định cố hết sức.”

Vương Vị trông thấy Trúc Vận đứng ở bên, hai mắt đỏ bừng, bước lên trước an ủi: “Trúc Vận, cô cũng đừng lo, Sử Viện Chính đích thân ra tay, Tề phi nương nương chắc chắn không có việc gì.”

“Nương nương nhà tôi đương nhiên sẽ không sao rồi.” Trúc Vận lau nước mắt.

“Hoàng thượng, nếu Sử Viện Chính và Vương thái y đã tới rồi, Tề phi nương nương tất nhiên sẽ ổn, ngài vẫn nên tránh ra ngoài ạ.” Thường Hải tiến lên khuyên nhủ, “Ngài ở lại đây không hợp quy củ.”

Lý Cảnh nghe vậy, nhìn Tề Ngọc Yên đang nằm trên giường, trong lòng không nỡ.

Hắn nghĩ ngợi, bước vội tới, bắt lấy tay của Tề Ngọc Yên rồi nói: “Ngọc Yên, nàng sẽ ổn thôi. Ta ở bên ngoài chờ tin bình an của nàng cùng con.”

Tề Ngọc Yên nhắm mắt nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy từng cơn đau thắt đánh úp đến. Kiếp trước nàng cũng đã từng sinh đẻ, nhưng hình như không đau đớn nhường này. Nàng biết Lý Cảnh ở cạnh mình, nhưng giờ nàng không còn nghe được hắn nói gì, chỉ cảm thấy cơn đau sắp xé rách mình ra.

Thấy Tề Ngọc Yên không đáp lại mình, Lý Cảnh buồn bã trong lòng, càng luyến tiếc buông tay.

Thường Hải vội tiến lên trước nói: “Hoàng thượng, hay là ngài ra ngoài trước đi. Người ở trong đây, các thái y cũng không tiện làm việc!”

Lý Cảnh chăm chú nhìn Tề Ngọc Yên một lúc, sau đó cúi người, hôn lên trán nàng, bấy giờ mới lưu luyến không rời bước sang bên.

Thường Hải liền tiến lên, vừa đẩy vừa khuyên Lý Cảnh ra ngoài điện.

Mọi người trong phòng gấp gáp tiến tới đỡ đẻ cho Tề Ngọc Yên.

Lý Cảnh đứng ở trước điện, nghe trong phòng truyền ra tiếng hét đau đớn tột cùng, cảm giác bản thân như nhúng trong chảo dầu.

Lúc này, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác áy náy, còn có sợ hãi vô cùng. Hắn chỉ cầu ông trời có thể giúp Tề Ngọc Yên thuận lợi qua cửa ải này, cho hắn có cơ hội để xin nàng tha thứ, dùng thời gian còn lại để bù đắp cho nàng.

Tiêu thái hậu và Trịnh Chước vừa được tin Tề Ngọc Yên trở dạ, cũng vội vàng tới Càn Dương cung. Hai người vào cung, bắt gặp Lý Cảnh đang đứng trước tẩm điện, giống như kiến bò trên chảo, đứng thẳng không yên.

“Cảnh nhi, tình hình Tề phi sao rồi?” Tiêu thái hậu tiến lên hỏi.

Lý Cảnh ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, nói: “Nghe nói thai vị chưa ổn định, e rằng sinh sẽ gặp chút khó khăn.”

Tiêu thái hậu vừa nghe, biến sắc, nói: “Nữ nhân sinh con, giống như dạo quỷ môn quan. Thai vị chưa vào, dễ một xác hai mạng.”

Lý Cảnh nghe xong, sắc mặt càng khó coi: “Vậy, vậy làm sao đây?” Làm Hoàng đế, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực đến vậy.

Tiêu thái hậu thở dài thườn thượt, nói: “Chỉ hi vọng Tề phi mẫu tử có thể cát nhân thiên tướng.”

“Chỉ là, tại sao Tề phi lại sinh đẻ ở trong Càn Dương cung?” Trịnh Chước cau mày, “Càn Dương cung là tẩm cung của Hoàng đế, sao lại cho phép thứ không hay ho này được?”

Lý Cảnh quắc mắt nhìn Trịnh Chước, trên mặt vô cùng tức giận: “Chẳng lẽ Tề phi muốn sinh, còn phải bắt nàng về Trọng Hoa cung ư? Hơn nữa, trong bụng Tề phi là con của Trẫm, thứ không hay ho là gì hả?”

Trịnh Chước nghe vậy, điếng người.

Tiêu thái hậu nhìn sắc mặt tức giận của Lý Cảnh, khẽ lắc đầu với Trịnh Chước.

Trịnh Chước đành phải im miệng, không dám nói thêm lời.

Trong điện truyền ra từng tiếng hét đau đớn của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh cảm thấy tim gan mình như bị ai đó kéo, đau tới chật vật.

Đột nhiên, cửa điện mở toang, Trúc Vận vội vã đi ra từ trong phòng, tới trước mặt Lý Cảnh, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, hiện giờ Tề phi nương nương cực kỳ không ổn, sợ là, chỉ có thể giữ lại một người. Sử Viện Chính bảo nô tỳ tới hỏi, giữ đứa con hay Tề phi.” Câu cuối cùng, Trúc Vận bật khóc nói.

Nghe xong, Lý Cảnh ngây ngốc.

Con hay Ngọc Yên, chỉ có thể giữ lại một người?

Nhưng cả hai hắn đều không nỡ. Bảo hắn chọn thế nào?

“Trúc Vận, ngươi nghe đây, nhất định phải giữ lại đứa bé.” Trịnh Chước thấy Lý Cảnh không nói gì, nhanh chóng trả lời. Theo nàng ta, nếu như chỉ có thể giữ lại một, đương nhiên là đứa nhỏ. Giả sử Tề Ngọc Yên khó sinh mà chết, mình nhận nuôi đứa nhỏ càng là danh chính ngôn thuận.

Nghe vậy, Trúc Vận hoảng sợ, nhìn Lý Cảnh nói: “Hoàng thượng, thế là giữ đứa bé sao?”

Lý Cảnh dần dần thoát khỏi nỗi sợ trong lòng bình tĩnh trở lại, nói với Trúc Vận: “Đừng nghe Hoàng hậu nói, Trẫm đã nói, Trẫm chỉ cần Ngọc Yên bình an, còn lại đều không cần. Nếu quả thật chỉ có thể cứu lấy một, đương nhiên cứu Ngọc Yên.”

“Dạ.” Trúc Vận được lời này của Lý Cảnh, bấy giờ mới thả lỏng tâm tình, vội vã chạy vào điện.

Thấy tình hình như vậy, Trịnh Chước có hơi sốt ruột. Mấy ngày nay nàng trông ngóng Tề Ngọc Yên sinh xong sẽ nhận nuôi đứa bé, không ngờ sắp tới thời điểm, lại thành vui mừng uổng công.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng ta nghiêm lại, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, hoàng tự quan trọng. Nhỡ đâu là hoàng tử, Đại Hiên ta sẽ có người kế nghiệp. Giữ hoàng tự lại vẫn hơn.”

Nghe vậy, Lý Cảnh chợt quay đầu, sắc mặt âm trầm trừng Trịnh Chước, khiến Trịnh Chước sợ hãi tới mức bước lùi.

“Con, trẫm không thể sinh nữa ư?” Lý Cảnh trừng Trịnh Chước, nghiến răng nói: “Trịnh Chước, ngươi nghe rõ cho ta. Trẫm có thể sinh con lần nữa, nhưng người trong lòng ta chỉ có mỗi Tề Ngọc Yên, nếu như ngươi còn nói thêm lời gì khiến Trẫm chán ghét thì ngươi cút ngay về Khôn Dương cung!”

Trịnh Chước sững sờ, còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Tiêu Thái hậu giật tay áo nàng ta, xua tay với nàng.

Nàng há miệng thở hổn hển, cuối cùng vẫn nuốt lời tới bên môi mình xuống.

Lý Cảnh cũng không nhìn nàng ta nữa, yên lặng đứng, mắt nhìn cửa điện, hai tay nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Ngọc Yên, nàng nhất định phải cố gắng, nhất định phải bình an trở lại bên ta, sau này, chuyện gì ta cũng nghe theo nàng.

Bỗng nhiên, tiếng trẻ sơ sinh khóc xé trời đêm truyền ra từ trong điện.

Lý Cảnh đầu tiên giật mình, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn cảm giác như thể rơi vào hầm băng, cả người rét lạnh.

Chỉ có thể cứu một người, giờ đứa bé đã sinh ra, vậy Ngọc Yên của hắn thì sao? Nàng thế nào? Nàng không qua nổi cửa ải này ư?

Không biết từ bao giờ, nước mắt ràn rụa trên gương mặt hắn.

Lúc này, Trịnh Chước lại mang vẻ vui mừng, vui tới mức khóc không thành tiếng: “Đứa bé an toàn! Đúng là trời thương Đại Hiên ta.”

Tiêu thái hậu nắm chặt phật châu trong tay, miệng niệm: “A di đà Phật! A di đà Phật!”

Chẳng bao lâu liền thấy Trúc Vận chạy ra, vẻ mặt hân hoan nói với Lý Cảnh: “Chúc mừng Hoàng thượng, Tề phi nương nương vì Hoàng thượng đã sinh hạ một hoàng tử, đợi bà đỡ tắm sạch, sẽ bế ra cho Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu ngắm.”

Lý Cảnh bắt lấy cánh tay Trúc Vận, giọng nói run rẩy phát ra: “Không phải trẫm đã nói giữ Ngọc Yên sao? Tại sao lại là đứa bé?”

Trúc Vận ngước mắt nhìn, chỉ thấy sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, hai mắt đỏ như máu, giật mình, bấy giờ mới hiểu, Hoàng đế cho rằng Tề Ngọc Yên đã mất. Cô nhanh chóng cười nói: “Hoàng thượng, Tề phi nương nương vẫn còn, chỉ là cô tốn quá nhiều sức, hiện giờ đã ngủ mê mệt rồi. Nhưng không còn gì đáng ngại nữa.”

Lý Cảnh ngẩn ra, một lúc sau mới nói: “Ý của ngươi là, mẫu tử bình an?”

Trúc Vận cười híp mắt gật đầu.

“Không phải ban nãy ngươi nói chỉ có thể giữ lại một người sao?” Lý Cảnh vừa mừng vừa sợ, “Giờ mẫu tử bình an, trẫm thật sự rất vui mừng. Hôm nay trẫm sẽ trọng thưởng tất cả người đỡ đẻ trong điện!”

“Tạ Hoàng thượng, là Tề phi nương nương nhất quyết giữ đứa bé lại.” Tuy trên mặt Trúc Vận mang nụ cười, trong mắt lại ngấn lệ, “Cô không chịu từ bỏ hoàng tử, tình nguyện để mình chịu thêm đau đớn, mạo hiểm tính mạng, còn yêu cầu Sử Viện Chính cho cô cố thêm nữa, không ngờ hoàng tử cũng không chịu thua kém, cuối cùng bình an sinh ra.”

“Ngọc Yên.” Lý Cảnh thầm thì tên nàng, nhưng trong lòng thì đau đớn vô cùng, hận không thể lập tức gặp nàng, ôm nàng vào lòng.

Hắn vội vã hỏi Trúc Vận: “Khi nào trẫm có thể vào phòng gặp nàng?”

“Hoàng thượng vẫn phải chờ một chút.” Trúc Vận quệt nước mắt, nói, “Chờ phòng được dọn sạch, Hoàng thượng mới có thể vào ạ.”

“Vậy các ngươi mau lên.” Lý Cảnh nói.

“Nô tỳ đã biết.” Trúc Vận hành lễ rồi chuẩn bị trở về trong điện.

Nghe thấy Tề Ngọc Yên mẫu tử bình an, Trịnh Chước hơi thất vọng trong lòng.

Nàng tính Tề Ngọc Yên khó sinh mà chết, mình dựa vào thân phận Hoàng hậu nuôi nấng đứa bé bên người. Hoàng đế sủng ái Tề Ngọc Yên như thế, chắc chắn sẽ thường xuyên tới Khôn Dương cung để gặp đứa con của nàng ta. Như vậy, mình cũng có cơ hội tiếp xúc với Hoàng đế nhiều hơn, nói không chừng còn có thể sinh hạ con của chính mình.

Nhưng hiện tại, Tề Ngọc Yên lại vượt qua được cửa ải này.

Nghĩ đến đây, Trịnh Chước thở dài trong lòng.

Dựa vào việc Hoàng đế sủng ái Tề Ngọc Yên, muốn đoạt được đứa bé vất vả lắm mới sinh hạ từ tay Tề Ngọc Yên, e rằng sẽ có chút khó khăn?

Chỉ chốc lát sau, một bà đỡ khoảng hơn 30 đi ra từ trong điện, trong ngực ôm một bọc vải nhỏ. Bà đi đến trước đám người Hoàng đế, hành lễ: “Tiểu hoàng tử gặp qua Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Ba người vừa nghe, nhanh chóng tiến lên trước.

Tiêu thái hậu đưa tay tiếp nhận cái bọc vải, ôm thật chặt vào lòng mình, chỉ thấy một khuôn mặt bé xíu nằm bên trong bọc vải, đang nhắm nghiền mắt, say sưa ngủ.

Tiêu thái hậu tức khắc cười không khép được miệng.

Nhìn đứa bé nhỏ xinh này, nghĩ tới thằng bé là cốt nhục của mình và Tề Ngọc Yên, trong lòng Lý Cảnh dâng lên một cảm giác kì lạ, tâm như tan chảy.

Đây chính là huyết mạch của trẫm và Ngọc Yên.

Miệng hắn dường như sắp toét tới tận mang tai.

Tiêu thái hậu hướng mặt đứa bé về phía Trịnh Chước, cười gọi: “A chước, con nhìn này, thằng bé thật khiến người ta yêu quí mà.”

Trịnh Chước nhìn đứa bé, trong lòng cũng thật sự thích, nhịn không được dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng trên gương mặt nhỏ nhắn của nó.

Nhìn kỹ, Trịnh Chước lại phát hiện mặt mày đứa bé này rất giống Tề Ngọc Yên, trong lòng không khỏi trầm xuống, cau mày nói: “Đứa bé này nhìn qua, không giống Hoàng thượng, mà giống Tề phi hơn.”

Nghĩ tới mình phải đối diện với gương mặt giống với Tề Ngọc Yên ngày ngày, Trịnh Chước liền thấy khó chịu trong lòng.

Tiêu thái hậu cũng cẩn thận quan sát, nói: “Nhìn qua, đúng là rất giống Tề phi.”

Tiêu Thái hậu ngẩng đầu, nhìn sắc mặt không vui của Trịnh Chước, biết nàng bởi vì tướng mạo của đứa nhỏ này, trong lòng có chút chán ghét. Bà bèn cười, an ủi Trịnh Chước, “Tướng mạo đứa bé lúc lớn sẽ biến đổi một chút, nghe nói ai chăm sóc nó nhiều, nó lớn lên sẽ giống người đó.”

“Không sao, giống Ngọc Yên cũng tốt.” Lý Cảnh vui vẻ nói, “Không phải dân gian có câu nói, nam tử giống mẹ có phúc khí ư. Hoàng nhi của trẫm lớn lên giống mẫu thân nó, cho thấy nó nhất định sẽ là người có phúc. Khi nào đó để Ngọc Yên sinh cho trẫm một đứa con gái, rồi cho con bé lớn lên giống trẫm, ha ha.”

Tiêu thái hậu gật đầu cười nói: “Con giống mẹ có phúc, đúng là dân gian có câu nói này.” Nói xong bà nhìn Lý Cảnh mỉm cười, “Cảnh nhi lớn lên trông giống giống Ai gia đó.”

Nghe mẹ con Lý Cảnh nói vậy, Trịnh Chước cũng chẳng thể nói thêm được gì nữa, chỉ đành ngượng ngùng cười: “Khó trách Hoàng thượng có phúc đến thế.” Nhưng trong lòng thì thở dài. Bất luận đứa bé lớn lên giống ai, dù thế nào mình cũng phải bế được nó về bên mình.

Lúc Tề Ngọc Yên tỉnh lại, đã là giờ Sửu ngày hôm sau.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể đẫm mồ hôi, cực kì khó chịu, nhẹ nhàng cử động, chỉ cảm thấy bụng co rút đau đớn, nàng nhịn không được rên lên.

Vừa phát ra tiếng, liền cảm giác được tay mình bị ai đó nắm chặt, tiếp đó là giọng nói mừng rỡ của Lý Cảnh truyền tới: “Ngọc Yên, nàng tỉnh rồi ư?”

Tề Ngọc Yên nghiêng mặt sang, nhìn thấy Lý Cảnh đang ngồi ở bên giường, tay nắm lấy tay mình, vẻ mặt vui sướng.

Nàng giật mình, hỏi: “Đêm qua Hoàng thượng luôn ở đây ư?”

“Đương nhiên.” Hắn cầm lấy tay nàng, hôn lên, “Ngọc Yên, nàng khổ cực như vậy, tất nhiên ta phải ở bên cạnh nàng rồi.”

Nàng nhớ tới hôm qua bởi vì hắn chơi cờ với Phan Dửu Quân mà cãi cọ, lòng bực bội, rút tay về, quay mặt đi: “Hoàng thượng không đi chơi cờ với người ta, ở đây chăm thần thiếp làm gì?”

Lý Cảnh giật mình, sau đó nhếch miệng cười: “Ngọc Yên, nàng vẫn giận ta sao?”

Tề Ngọc Yên không nhìn hắn, nghiêm mặt không nói lời nào.

Lý Cảnh vươn tay, xoay mặt nàng lại, để nàng nhìn thẳng vào mình, nói: “Ngọc Yên, nàng còn giận gì nữa? Nếu ta thật sự có ý nghĩ gì với nàng ta, sẽ chẳng chờ tới bây giờ.”

Thấy Tề Ngọc Yên đánh mắt sang bên không nhìn hắn, hắn thở dài nói: “Không phải hôm qua ta đã giải thích cho nàng rồi sao? Hôm qua, Phan quý nghi tìm ra một cuốn kì phổ cổ, có giải Vân Mộng tàn cục, chỉ là không hoàn chỉnh. Nàng biết đó, người yêu cờ đều muốn mình có thể tự tay giải Vân Mộng tàn cục, ta chỉ là nhất thời ngứa ngáy, nên mới cùng nàng ta xếp bàn cờ, nghiên cứu cách giải Vân Mộng tàn cục này. Ta chơi cờ với cô ta, trong lòng thật sự không có suy nghĩ gì khác.”

Tề Ngọc Yên cười lạnh nói: “Ấy thế mà hôm qua thần thiếp ở ngoài phòng lại nghe thấy tiếng cười nói trong phòng đó thôi.”

Hắn đưa tay nhéo mặt nàng, cười nói: “Trước khi nàng đến, đúng lúc ta nghĩ ra một nước cờ phá được tàn cục này, đang phấn khởi trong lòng.”

Nàng nghe vậy, chua chát nói: “Thời khác hạnh phúc như thế, Hoàng thượng lại sẻ chia bên Phan quý nghi, sau này sợ rằng lúc Hoàng thượng vui vẻ, sẽ lại nhớ tới Phan quý nghi.”

Hắn cười: “Ngọc Yên biết khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời ta là khi nào không?”

Nàng ngẩn ra, lắc đầu, nói: “Không biết.”

Hắn nâng tay nàng lên bên môi, hôn nhẹ, nói: “Chính là lúc Trúc Vận ra nói với ta, mẫu tử Tề phi bình an.” Dứt lời hắn nhìn nàng chăm chú, ý cười càng nồng, ánh nhìn thâm thúy.

Nghe vậy, nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng có gì đó đang gợn.

“Sau này nếu có người nhắc tới khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời, nàng đoán ta sẽ nhớ tới ai?” Hắn mang nụ cười trên môi.

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng rung động, trên mặt vẫn lạnh tanh, lắc đầu nói: “Thần thiếp không biết.”

Hắn nhéo mũi nàng, nói: “Ta nhớ tới, tất nhiên là Trúc Vận rồi.” Dứt lời hắn chớp mắt ranh mãnh, vẻ mặt đắc ý mà cười.

Nàng ngẩn ra, mới hiểu được bị hắn đùa, mặt đỏ bừng, muốn vùng tay mình khỏi tay hắn: “Hoàng thượng muốn nhớ ai thì tùy.”

Hắn nắm chặt tay nàng, không cho nàng giãy ra: “Ngọc Yên, đừng tức giận! Tin ta đi, trong lòng ta, luôn chỉ có mình nàng thôi.”

Nàng thấy không thoát nổi hắn, liền mặc kệ, chỉ chuyển mặt sang bên.

“Ngọc Yên, đừng nóng giận. Ta hứa với nàng, sau này không chơi cờ với nàng ấy nữa.” Hắn nói.

Nàng quay mặt lại, nhìn hắn, buồn bã nói: “Lúc trước Hoàng thượng cũng hứa với thần thiếp, không chơi cờ với Phan Dửu Quân.”

Hắn lắc đầu cười nói: “Được, là ta sai. Chẳng qua, nàng đã trừng phạt nặng ta rồi.”

Nàng hừ lạnh: “Thần thiếp sao dám trừng phạt Hoàng thượng!”

Hắn thở dài, nói: “Nàng ngã xuống rồi sinh non, hại ta suýt nữa mất cả nàng cùng hoàng nhi, đối với ta đó là trừng phạt lớn nhất.”

Nàng giật mình, sau đó nổi giận nói: “Thần thiếp không còn, bên cạnh Hoàng thượng sẽ không có đố phụ, muốn chơi cờ với ai thì chơi.”

Hắn lặng yên nhìn nàng, thở dài rồi nói: “Nhưng ta lại không rời được đố phụ này.”

Nghe vậy, nàng ngây ngốc một lúc.

“Đừng giận nữa, được không?” Hắn nhỏ nhẹ nói.

Chung quy hôm qua là sinh nhật của Huyên Nhi, chàng lại ở cạnh người đã hại chết Huyên Nhi, mặc dù chàng đã nhận lỗi với mình, nàng vẫn cảm thấy đôi phần khó chịu bên trong, cũng không biết nên trả lời chàng như thế nào. Trong lúc rối rắm, đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa được nhìn mặt con, bèn hỏi: “Con của thiếp đâu?”

“Con đang ngủ.” Hắn cười, “Nàng muốn gặp con sao? Ta bảo Trúc Vận bế con lại.”

“Ừm.” Nàng gật đầu.

Lý Cảnh đi qua, vỗ tỉnh Trúc Vận đang ngủ vẹo bên nôi, nói: “Trúc Vận, bế tiểu hoàng tử tới cho Ngọc Yên nhìn.”

Quả thực hôm qua Trúc Vận mệt mỏi vô cùng, nên chợp mắt ở bên nôi. Bị Lý Cảnh vỗ, cô mới bừng tỉnh, dụi dụi đôi mắt tèm nhem, nói: “Hoàng thượng, nương nương tỉnh rồi ạ?”

“Ừ.” Lý Cảnh gật đầu.

“Vậy nô tỳ bế tiểu hoàng tử tới ngay.” Trúc Vận dứt lời đưa tay vào trong nôi bế đứa bé lên.

Lý Cảnh bước nhanh tới bên giường, đỡ Tề Ngọc Yên đang nằm trên giường dậy, ngồi ở trên giường. Rồi đặt một chiếc gối ra sau lưng nàng, để nàng ngồi dựa vào thoải mái hơn.

Nhìn Lý Cảnh chăm lo cho Tề Ngọc Yên như thế, Trúc Vận thấy vui vẻ trong lòng. Cô bế đứa bé tiến tới, mỉm cười nói: “Nương nương, cô không biết lúc cô sinh, Hoàng thượng lo lắng tới mức nào đâu. Lúc nghe chỉ có thể giữ lại cô hoặc tiểu hoàng tử, Hoàng thượng không chút do dự nói muốn cứu nương nương, vì thế còn lớn tiếng với Hoàng hậu nương nương đó.”

Nghe Trúc Vận nói vậy, Lý Cảnh đỏ mặt, nhưng không tính ngắt lời cô, mặc cô nói.
Bình Luận (0)
Comment