Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 81

Bởi Lý Cảnh bận chuyện, thường giờ Ngọ sẽ không qua, Tề Ngọc Yên bèn mang theo Huyên Nhi cùng nằm trên giường ngủ trưa.



Nào ngờ nhóc con này ngủ được nửa canh giờ thì không chịu ngủ nữa, hai chân đạp đá lung tung trên giường, gào lên ầm ĩ: “Mẫu thân, chơi.”



Nghe Huyên Nhi gây ồn, Tề Ngọc Yên định ngồi dậy chơi với thằng bé, nhưng mí mắt lại nặng trĩu khác thường, vội gọi Hoàng thị tới: “Má Vân, bế Huyên Nhi ra ngoài phòng đi. Ta muốn ngủ thêm một lúc.”



“Dạ, quý phi nương nương.” Hoàng thị luôn đứng ngoài cửa nghe gọi, nhanh chóng vào trong, mặc áo khoác cho Huyên Nhi rồi bế bé ra ngoài.



Nghe tiếng Hoàng thị bế Huyên Nhi ra ngoài, Tề Ngọc Yên xoay người, mơ màng thiếp đi.



Ngủ chưa được bao lâu, chợt nghe thấy Mai Hương đến bên giường, vội vội vàng vàng gọi mình: “Nương nương, mau dậy đi, Thái Hậu sắp đến rồi.”



“Sao cơ?” Nghe thấy Thái hậu sắp đến, Tề Ngọc Yên bật mở mắt, người vẫn còn hơi hoảng hốt, ngỡ ngàng hỏi Mai Hương: “Thái hậu đến làm gì?”



“Nô tỳ không biết ạ.” Mai Hương lắc đầu, nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương và Phan quý nghi cũng đi cùng.”



Vừa nghe Phan Dửu Quân cũng tới, Tề Ngọc Yên giật mình, tỉnh táo hẳn.



Nàng biết, Phan Dửu Quân xuất hiện, nhất định có chuyện không hay.



Nàng vội rời khỏi giường, chỉ vấn tạm thùy vân kế, mặc vào chiếc váy liền họa mây bay rồi ra ngoài đón.



Vừa tới trong viện thì trông thấy Tiêu thái hậu dẫn người vào tiểu viện bên ngoài tẩm điện của Tề Ngọc Yên.



Tề Ngọc Yên ngẩn ra, bước nhanh về trước, tới trước mặt Tiêu Thái hậu vái chào nói: “Thần thiếp gặp qua Thái hậu, gặp qua Hoàng hậu nương nương.”



Tiêu Thái hậu lạnh lùng nhìn nàng, cất tiếng: “Đứng dậy.” Trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ, sau đó cũng không để ý tới nàng, lập tức xông thẳng vào tẩm điện của Tề Ngọc Yên.



Tề Ngọc Yên thấy thế không ổn, vội đánh mắt với Trúc Vận đứng gần đó.



Trúc Vận hiểu ý, gật đầu với Tề Ngọc Yên, nhân lúc không ai chú ý đến mình, lẳng lặng chạy ra ngoài, tính gọi Lý Cảnh tới.



Tề Ngọc Yên đứng dậy, bước mau hai bước, cung kính hỏi Tiêu Thái hậu: “Hôm nay Thái hậu tới là có việc gì ạ?”



Tiêu Thái hậu quay sang, liếc nhìn nàng, nhưng không trả lời, dẫm lên thềm đá, đẩy cửa vào tẩm điện, ánh mắt dò xét xung quanh.



“Thái hậu, ngài muốn tìm gì ạ?” Tề Ngọc Yên mỉm cười tiến lên, “Thần thiếp tìm giúp người.”



Tiêu Thái hậu không để ý tới nàng, chỉ vào tủ quần áo gỗ lim nạm vàng bên cạnh y tháp, quay mặt sai người sau lưng: “Tìm cho ta, xem ngăn tủ thứ hai bên trái có tráp gỗ tử đàn không.”



Tề Ngọc Yên nghe xong lời này, sửng sốt.



Xem ra lần này Tiêu Thái hậu tới đây, hẳn có chuẩn bị mà đến. Bằng không, làm thế nào chỉ ra chính xác ngăn tủ thứ hai bên trái tủ quần áo của mình có một tráp gỗ tử đàn? Chẳng qua, tráp gỗ tử đàn này đựng đồ trang sức mình không dùng đến, không biết Tiêu Thái hậu tìm tráp này được ích lợi gì?



Có hai ma ma lớn tuổi được lệnh, trực tiếp tới trước tủ gỗ lim nạm vàng, mở ngăn tủ thứ hai bên trái ra, tìm kiếm một lúc thì có một người bê ra một cái tráp làm bằng gỗ tử đàn.



Hai người đi đến trước mặt Tiêu Thái hậu, phục mệnh nói: “Thái hậu, đúng là trong tủ có tráp gỗ tử đàn.”



“Mở ra!” Tiêu Thái hậu lạnh giọng.



Tráp gỗ này không khóa, mở tráp ra, phơi bày đồ vật bên trong.



Tiêu Thái hậu quan sát kĩ, trong tráp có ba chiếc trâm ngọc, một chuỗi vòng tay mã não màu hồng, hai chiếc thoa ngọc, còn có bốn miếng ngọc bội.



“Mang miếng ngọc bội màu trắng kia tới cho ai gia nhìn!” Tiêu Thái hậu lên tiếng.



“Dạ.” Một ma ma hơi mập cầm miếng ngọc bội màu trắng trình cho Tiêu Thái hậu.



Tiêu Thái hậu đưa tay tiếp nhận ngọc bội, cẩn thận lật xem.



Nhìn thấy Tiêu thái hậu yêu cầu miếng ngọc bội trắng này, Tề Ngọc Yên hoảng sợ trong lòng.



Nàng bỗng hiểu ra ý đồ đến lần này của Tiêu Thái hậu.



Ngọc bội kia là Chung Dục tặng cho nàng vào đêm trước khi tiến cung. Hồi trước nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ mang theo vào cung. Xem ra, giờ đây ngọc bội kia lại thành vũ khí để người khác hãm hại nàng.



Nàng liếc nhìn Phan Dửu Quân, thấy bên môi nàng ta hằn lên một nụ cười lạnh.



Tề Ngọc Yên rét lạnh trong lòng.



Quả nhiên, ả nữ nhân ngoan độc lại ra chiêu.



Không nghĩ tới kiếp trước cùng kiếp này, mình lại liên lụy tới Chung Dục.



Chỉ là kiếp này, mình có thể bình an vượt qua tai họa này không?



Đúng lúc này, Tiêu Thái hậu nhấc mắt, lạnh lùng nói với Tề Ngọc Yên: “Tề Ngọc Yên to gan, ngươi thân là quý phi, lại dám tằng tịu với nam nhân bên ngoài, ngươi còn lời gì để nói không?”



Tề Ngọc Yên quỳ bịch xuống, nằm rạp người nói: “Hồi Thái hậu, Ngọc Yên không hiểu ý Thái hậu là gì?”



“Ngươi còn không thừa nhận?” Tiêu Thái hậu giơ miếng ngọc bội trong tay lên, nói, “Giờ chứng cứ ở đây, ngươi còn muốn chống chế?”



Tề Ngọc Yên ngước mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Thái hậu, giải thích: “Thái hậu, đây chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, sao có thể nói là chứng cứ thần thiếp và ngoại nam tằng tịu ạ?”



“Lớn mật!” Trịnh Chước quát lớn, “Tề Ngọc Yên, ngươi dám nói năng như vậy với Thái hậu?”



Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, cười khổ, nói: “Chẳng lẽ thần thiếp đến biện giải cho chính mình cũng không được ư?” Ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ đong đầy nước mắt.



Thấy vậy, Trịnh Chước tỏ ra chán ghét: “Hoàng thượng không có ở đây, ngươi giả vờ đáng thương cũng vô dụng!”



Phan Dửu Quân ở bên cười lạnh nói: “Nếu Hoàng thượng biết tim quý phi nương nương đã có người thương từ trước, e rằng cũng chẳng dâng nổi lòng thương tiếc ha?”



Nghe vậy, cả người Tề Ngọc Yên run bắn.



Kiếp trước, bắt gặp mình và Chung Dục nằm cùng nhau, Lý Cảnh không cho mình bất kì cơ hội giải thích nào, đã tin rằng mình và Chung Dục có tư tình, phế truất mình rồi biếm nhập lãnh cung.



Kiếp này, nếu chàng lại nghe người nói mình và Chung Dục có tư tình, phải chăng chàng cũng sẽ tin ngay như kiếp trước? Liệu số mệnh mình có giống như kiếp trước? Nghĩ đến đây, đáy lòng nàng có hơi sợ hãi.



“Phan quý nghi nói rất đúng!” Tiêu thái hậu bất chợt nói, “Việc này nên để Hoàng đế biết, cho hắn thấy người trong tim mình rốt cuộc là kẻ ra sao! Người tới, mời Hoàng đế đến đây!”



“Dạ.” Cung nữ bên cạnh Tiêu thái hậu lên tiếng, rồi vội vàng chạy ra ngoài.



“Tên Chung Dục kia dẫn tới chưa?” Tiêu Thái hậu lại hỏi.



“Mẫu hậu, đã giải người đến ạ.” Trịnh Chước trả lời.



“Đưa Tề Ngọc Yên cùng Chung Dục đến chính điện, đợi Hoàng đế tới rồi xử lý hai kẻ này.” Tiêu Thái hậu phân phó nói.



“Dạ.” Mọi người đáp lời, sau đó Tề Ngọc Yên cảm giác có người tiến lên bắt lấy tay mình, muốn kéo mình tới chính điện.



“Buông ta ra!” Nàng giãy giụa hất bỏ cái tay đặt trên vai mình, trừng người hai bên, nói: “Tự ta đi được!”



Người bên cạnh bị ánh mắt sắc lẹm của nàng làm giật mình, vô thức buông nàng ra.



Nàng đứng lên, phủi bụi đất bám trên y sam, sửa sang lại búi tóc, sau đó ngẩng đầu, thẳng lưng, bước đi về phía chính điện.



Tiến vào điện thì trông thấy Chung Dục bị người ấn, quỳ ở trong điện.



Lòng nàng đau đớn. Dường như lại nhìn thấy hình ảnh y bị xử tử ở kiếp trước, nước mắt dâng lên tựa con suối.



“Hừ! Vừa thấy tình lang thì đau lòng, còn dám nói không có gian tình?” Trịnh Chước oán hận nói.



“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ cảm thấy tự dưng liên lụy tới Chung thị vệ, trong lòng áy náy mà thôi.” Tề Ngọc Yên nghẹn ngào nói.



“Quý phi nương nương không cần để ý tới Chung Dục.” Chung Dục quay mặt qua, nở nụ cười ấm áp, “Cây ngay không sợ chết đứng, tin rằng Hoàng thượng tới sẽ trả lại công đạo cho quý phi nương nương.”



Sẽ ư? Chàng sẽ tin tưởng mình ư? Hay lại y như kiếp trước, định tội mình một cách chóng vánh?



Chuyện cho tới lúc này, Tề Ngọc Yên không chút chắc chắn. Nàng biết, giờ đây sống chết của mình và Chung Dục đều dựa vào một lời của Lý Cảnh.



“Ý của Chung thị vệ là chỉ ai gia vu oan các ngươi ư?” Tiêu Thái hậu ngồi trên điện, lạnh lùng hỏi.



“Hồi Thái hậu, quả thật Tề quý phi trong sạch.” Chung Dục cúi đầu đáp.



“Thế ai gia hỏi ngươi, có phải ngọc bội kia là ngươi tặng cho Tề quý phi không?” Tiêu thái hậu hỏi.



Chung Dục bình tĩnh nói: “Đúng.”



“Vì sao tặng ngọc bội cho Tề quý phi?” Tiêu Thái hậu lại hỏi.



Chung Dục ngây ra, rồi tiếp tục nói: “Thần và Tề gia hay lui tới, tặng quà cho Tề quý phi cũng là chuyện bình thường.”



“Nhưng lúc ngươi đưa ngọc bội kia là thời điểm Tề Ngọc Yên sắp nhập cung, khi ấy nàng ta đã là nữ nhân của Hoàng đế, ngươi lại tặng nàng ta ngọc bội, rốt cuộc là ý gì?” Ngưng một lúc, Tiêu Thái hậu nói tiếp: “Huống hồ, trên miếng ngọc bội kia, còn ngầm chứa tên của hai người các ngươi, ngươi còn dám nói không phải tín vật đính ước của các ngươi?”



Chung Dục tái mặt, một hồi không lên tiếng.



Thấy tình hình này, trong lòng Tề Ngọc Yên hoảng sợ. Chẳng lẽ lúc trước Chung Dục tặng miếng ngọc bội cho mình thật sự có suy nghĩ khác?



Phải rồi, ngọc sinh yên, mình vẫn tưởng rằng là hai chữ “Ngọc Yên”, chẳng lẽ Chung Dục là chỉ hai chữ “Dục”, “Yên”. Chứ không vì sao y không lên tiếng giải thích?



Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên hoảng hốt trong lòng. Nếu thật sự là thế, vậy thì Lý Cảnh sẽ càng không tin mình.



Đúng lúc này, chợt nghe thấy có người hô vang: “Hoàng đế Bệ hạ tới!”



Tề Ngọc Yên cứng đờ cả người, ngây ngốc quỳ tại chỗ.



“Làm thế nào Hoàng thượng lại đến nhanh như vậy được?” Trịnh Chước nhỏ tiếng nói.



Phan Dửu Quân lạnh lẽo quét về phía Tề Ngọc Yên, nhưng không nói gì.



Lý Cảnh đi vào trong điện, trông thấy Tề Ngọc Yên cùng Chung Dục đang quỳ ở dưới điện, bước chân hơi khựng lại, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Thái hậu, mỉm cười với mẫu thân nói: “Mẫu hậu, tại sao Ngọc Yên và Chung thị vệ lại quỳ ở chỗ này? Hôm nay trời còn lạnh nữa, quỳ lâu trên đất sẽ bị cảm mất, hay để cho họ đứng lên nói đi?”



“Hoàng đế!” Tiêu Thái hậu nghe vậy, giận dữ trừng Lý Cảnh, nói, “Hai tên này bất trinh bất trung, quỳ có đáng là gì.”



“Bất trinh bất trung?” Lý Cảnh giật mình, vẻ mặt sửng sốt hỏi, “Không biết vì sao mẫu hậu lại nói thế?”



“Tề Ngọc Yên dan díu với nam nhân khác là bất trinh! Chung Dục dám mơ tưởng đế phi, chính là bất trung!” Tiêu Thái hậu căm giận nói.



Lý Cảnh ngây ra, sau đó nói: “Ý mẫu hậu, là sao? Lời… lời này không thể tùy tiện nói!”



“Mẫu hậu không nói lung tung đâu! Người tới, trình ngọc bội lên cho Hoàng thượng.” Tiêu Thái hậu lớn tiếng.



“Dạ.” Trịnh Chước cầm ngọc bội trong tay cung nữ đưa tới cho Lý Cảnh.



Lý Cảnh tiếp nhận ngọc bội, lật xem qua. Trông thấy bên trên có khắc bốn chữ “Lam Điền nhật noãn”, ánh mắt hắn chợt đăm chiêu, ngay sau đó khôi phục lại như thường, cười nói: “Mẫu hậu, đây chỉ là miếng bạch ngọc bội bình thường thôi, không hiểu vì sao mẫu hậu lại bảo nhi thần soi kỹ?”



“Hoàng thượng, đây không phải miếng ngọc bội bình thường.” Trịnh Chước nhanh nhẩu nói, “Đây là tín vật đính ước của Tề Ngọc Yên và Chung Dục!”



“Hửm? Không biết Hoàng hậu nhìn đâu mà ra được tín vật đính ước?” Lý Cảnh nhìn Trịnh Chước, bên môi hiện lên nụ cười lạnh.



“Trên này khắc Lam Điền nhật noãn, tiếp theo chính là ngọc sinh yên.” Trịnh Chước cẩn thận giải thích, “Ngọc, là chỉ Chung Dục, yên này, đương nhiên là Tề Ngọc Yên. Thế còn không phải tín vật đính ước ư?”



“Không phải như vậy!” Tề Ngọc Yên lớn tiếng giải thích: “Hoàng thượng, hai chữ ngọc yên trong này đều là tên của thần thiếp.” Lời vừa dứt, nước mắt không nén được chảy ra.



Nghe tiếng khóc của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh xoay đầu lại, nhìn nàng, con ngươi thâm sâu.



“Coi như là tên của Tề quý phi, nhưng tại sao Chung thị vệ lại tặng ngọc bội có tên Tề quý phi cho Tề quý phi?” Phan Dửu Quân ở bên lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ không phải dùng ngọc bội giãi bày tâm ý ư?”



“Hoàng thượng, thật sự thần thiếp cùng Chung thị vệ không có bất cứ quan hệ nào cả!” Nàng nghẹn ngào nói, “Lúc trước Chung thị vệ tặng ngọc bội cho thần thiếp, để, để chúc mừng thần thiếp nhập cung.”



“Tặng ngọc bội mà là chúc mừng ngươi nhập cung ư?” Trịnh Chước cười lạnh, “Hoàng thượng, nghe là biết ả ta bịa chuyện rồi.”



“Hoàng thượng, lời thần thiếp nói đều là sự thật.” Tề Ngọc Yên kêu lên.



“Hoàng đế!” Vào lúc này Tiêu Thái hậu mở miệng, “Chuyện này do con quyết định! Con cảm thấy lời Tề Ngọc Yên nói có thật không?”



Nghe vậy, nét mặt Lý Cảnh hơi cứng lại, sau đó nâng mắt lên, ngây ngẩn nhìn Tề Ngọc Yên, môi mím chặt lại.



Thấy hắn nhìn mình nhưng không cất lời, thoáng chốc tim Tề Ngọc Yên thít lại. Nàng cảm giác mình giờ đây như bị ai đó nướng trên ngọn lửa lớn, cả người chật vật tựa như sắp chết.



Chẳng lẽ, chàng vẫn như kiếp trước, không tin mình?
Bình Luận (0)
Comment