Hai Lần Bao Dưỡng

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Diễm vốn tưởng rằng Nhâm Thiệu Quân là đang nói qua chuyện khác, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, thế nhưng thật sự nhìn thấy Lâm Mặc đang bị một người kéo tới trước quầy bar.

Nhâm Thiệu Quân e sợ thiên hạ bất loạn, huýt huýt sáo nói, “Không tồi a, con mèo nhỏ nhà cậu thực lớn gan, mang theo tình nhân tới trước mặt cậu lắc lư. Nam nhân kia có chút nhìn quen mắt, hình như là một tình nhân trước kia từng được cậu bao dưỡng qua thì phải? Chậc chậc, Thái tử gia, nội bộ nhà cậu mâu thuẫn a.”

Sở Diễm sắc mặt đen tới dọa người, đứng dậy hướng về phía phương hướng của Lâm Mặc đi tới. Nhâm gia đại thiếu hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo, “Ai ai, cậu đừng có quá xúc động.”

Thập Nhất Hào Nhai so với Mộ Sắc, càng thêm xa hoa đồi trụy, ngọn đèn không ngừng chớp động khiến cho hai mắt của Lâm Mặc hoa lên. Tại thời điểm người pha rượu hỏi cậu muốn uống cái gì, cậu liền chọn Screwdriver. Diệp Thanh khinh bỉ, “Anh chỉ thích hợp uống nước chanh.”

* Screwdriver:  là một loại cocktail được điều chế từ nước ép cam chanh cùng Vodka, có độ cồn thấp

Lâm Mặc cười cười, “Tôi uống như vậy, lát nữa đỡ phải phiền cậu đưa về nhà.”

Diệp Thanh đột nhiên nghĩ tới Lâm Mặc sau khi uống rượu say sẽ dùng toàn thân đầy mùi rượu để ôm lấy người khác. Đại minh tinh đánh rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy để cho Lâm Mặc uống rượu quả thực là một sai lầm, hẳn là nên gọi cho cậu nước chanh thì hơn.

Cách chỗ con mèo nhỏ đang ngồi không xa là một nữ nhân viên ăn mặc hở hang gợi cảm. Lâm Mặc nghiêng nghiêng đầu qua, vừa lúc nhìn thấy được khe hở thật sâu ở giữa phần ngực của nữ nhân, mặt ‘bùm’ một cái đỏ bừng lên.

Trừ bỏ Sở Diễm ra, tình sử yêu đương của Lâm Mặc hoàn toàn là con số không. Con mèo nhỏ trên phương diện này tương đối trì độn, khi còn học trung học, thư tình của các nữ sinh gửi cho cậu đều bị cậu hiểu lầm là giấy vụn, sau đó liền vứt đi. Tới khi thành niên, hai năm đầu bởi vì mưu sinh mà vất vả bôn ba, không có thời gian để yêu đương; chờ tới khi sự nghiệp có chút khởi sắc rồi, bên người khi ấy đã có Sở Diễm. Cho nên Lâm Mặc đối với yêu đương gì đó liền không có cơ hội để tiếp xúc. Cho tới hiện tại, cậu vẫn luôn đối với nữ nhân ôm một loại ảo tưởng kỳ diệu. Ôn nhu hiền lành, ngọt ngào nhu thuận, đấy là những ấn tượng của cậu về nữ nhân.

Nữ tử ngẩng đầu lên liếc Lâm Mặc một cái, tùy ý cười cười, lại nhanh chóng rời đi ánh mắt. Diệp Thanh xoay lại khuôn mặt của con mèo nhỏ, “Đừng nhìn nữa, người ta chướng mắt anh.”

“Vì cái gì?” Lâm Mặc ngây ngốc hỏi.

“Loại nữ nhân này đều là người mưu cầu danh lợi. Mà anh vừa nhìn liền biết là người không quyền không thế, thích hợp để bị người khác bao dưỡng.” Nói đến đây, đại minh tinh đột nhiên tiến gần tới bên tai của con mèo nhỏ, thần thần bí bí nói, “Trong quán bar này có không ít lão Tổng tới chơi đùa. Anh gần nhất không phải là không ký được hợp đồng với công ty nào hay sao, tùy tiện câu được một người, như vậy là có được chỗ dựa rồi.”

* lão Tổng:  chỉ những người làm chức vị cao như Giám đốc, Tổng Giám đốc,…

Lâm Mặc lườm cậu ta một cái, “Diệp đại minh tinh, tôi thấy cậu chính là người vừa có quyền lại vừa có thế, tôi câu dẫn cậu nhé, thế nào?”

Diệp Thanh ra vẻ trầm tư, “Tuy rằng tôi giữ mình trong sạch, bất quá bộ dạng của anh nhìn qua không tồi, tôi liền miễn cưỡng thu anh vậy.” Nói xong còn cố ý vươn tay ra muốn nắm lấy cái cằm của con mèo nhỏ.

Tay còn chưa chạm được vào má của Lâm Mặc, một tiếng súng vang lên, viên đạn bay sượt qua đầu ngón tay của Diệp Thanh. Ngay cả mặt của Lâm Mặc cũng bị liên lụy, bên trái còn lưu lại một đạo hồng ngân kéo dài.

Mẹ nó, cảnh tượng này vì sao có chút quen thuộc, thực giống với tình cảnh khi ở Roma! Lâm Mặc nơm nớp lo sợ quay đầu lại, liền nhìn thấy được kim chủ đại nhân đang cầm súng.

Diệp Thanh bị một súng này làm cho sợ hãi không nhẹ, ngây ngốc cương cứng đứng ở chỗ cũ.

Mọi người trong quán bar cũng nghe được tiếng súng, khắp nơi trở nên rối loạn, có người đã bắt đầu lôi di động ra để báo nguy. Nhâm gia đại thiếu đi tới trước mặt người nọ, khách khách khí khí đem di động của đối phương cầm lấy, ở trong điện thoại công đạo hai câu, đại ý chính là không cần phái người tới đây để nhúng tay vào. Cảnh sát nghe thấy đối phương là gia chủ của Nhâm gia, nào dám không đáp ứng, vội vàng liên tục nói phải.

Cúp điện thoại, Nhâm Thiệu Quân đem di động trả lại cho nguyên chủ, lười biếng nhìn lướt qua một vòng, “Đều tản ra đi.” Sau đó đối với ông chủ quán bar nghe thấy động tĩnh chạy tới gật gật đầu, “Cho chúng tôi một căn phòng riêng.”

Lâm Mặc hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy họng súng vẫn còn hơi hơi tỏa nhiệt, “Sở Diễm, chuyện giữa chúng ta không nên liên lụy đến Diệp Thanh, có được không?”

Thẳng cho tới khi kim chủ đại nhân nhớ ra nam nhân đứng ở bên cạnh của con mèo nhỏ có tên là Diệp Thanh, hắn cười lạnh, “Lâm Mặc, em cảm thấy em có tư cách gì để bàn điều kiện với tôi?”

Diệp Thanh trong lòng hu hu hu, Sở tổng nhất định là không cương được lên, bằng không sao lại nóng nảy tới như vậy chứ?

Lâm Mặc cũng có quật cường của chính mình, bàn tay nắm chặt họng súng không chịu buông ra, cường ngạnh cùng Sở Diễm đối diện.

Trừ bỏ lần chạy trốn kia ra, con mèo nhỏ đại đa số tình huống đều rất nghe lời kim chủ đại nhân, cho dù là thời điểm được sủng ái nhất, khi làm nũng cũng đều chọn lúc Sở Diễm tâm tình đang tốt. Cho nên đây là lần đầu tiên Sở Diễm nhìn thấy được Lâm Mặc như vậy, cực kỳ giống với một tiểu thú bị buộc vào tuyệt cảnh, rõ ràng sợ hãi muốn chết, lại cường ngạnh chống đỡ, không cho bản thân lui về phía sau. Bộ dạng ngoài mạnh trong yếu như vậy, kim chủ đại nhân liếm liếm khóe môi, thực sự khiến cho người ta muốn… ‘làm’ em ấy.

À, không, con mèo nhỏ bộ dạng như vậy, Sở Diễm đã từng gặp qua một lần. Đó chính là thời điểm lần đầu tiên ở trên giường. Lâm Mặc vẻ mặt quật cường túm lấy ga giường bên dưới thân thể, một tiếng cũng không chịu phát ra, ánh mắt xinh đẹp kia giống hệt hiện tại, chăm chú gắt gao nhìn mình, thẳng cho tới cuối cùng bởi vì đau đớn mà nhiễm đầy nước mắt.

Hai người giằng co thật lâu, cuối cùng vẫn là Nhâm Thiệu Quân chen vào giảng hòa. Gã đem hai người bọn họ đẩy vào trong một căn phòng riêng biệt, đồng thời cấp cho Diệp Thanh một cái nháy mắt, ý bảo đối phương nhanh chóng biến mất.

Trong phòng, Lâm Mặc buông tay dựa vào vách tường không ngừng thở dốc, thân thể run lên nhè nhẹ; Sở Diễm đem súng trong tay đặt lên trên mặt bàn, hướng về phía sopha dựa người, gắt gao nhìn thẳng vào con mèo nhỏ đang phát run.

Lâm Mặc cảm thấy bản thân tựa như một tội phạm đang đứng trước vành móng ngựa, chờ đợi thẩm phán quyết định vận mệnh của bản thân. Có lẽ chỉ bằng một câu của Sở Diễm, chính mình sẽ bị kéo vào trong lò sát sinh, lột da bóc xương cắt thành tám mảnh nhỏ, sau đó bị đem đi nấu thành thịt kho tàu, thịt lợn sữa nướng, sườn xào chua ngọt…

A, hình như có chỗ nào đó không đúng?

Nhâm gia đại thiếu nhìn hai người, vỗ vỗ bả vai của Thái tử gia, nhỏ giọng nói: “Cái bộ dạng này của cậu, không đem người ta dọa chạy mất mới là lạ. Đối diện là lão bà của cậu, không phải cừu gia của cậu, có gì thoải mái mở lời, đừng động thủ, cũng đừng mắng cậu ta. Nhớ kỹ, đối với tức phụ thì phải có kiên nhẫn.”

Nói xong liền đem khẩu súng bị Sở Diễm ném trên mặt bàn cất đi, ý bảo bản thân rời đi trước, hai người cứ chậm rãi nói chuyện. Thời điểm đi ngang qua Lâm Mặc, còn an ủi vài câu, “Tính tình của cậu ta không được tốt, cậu cũng biết rồi đó, thuận mao một tí là được. Kỳ thực cậu ta rất thích cậu. Có một số việc đã qua rồi thì bỏ qua luôn đi, người phải luôn hướng về phía trước.”

Lâm Mặc trong lòng kêu rên, anh đừng đi a, nhiều người ở đây thì Sở Diễm sẽ khó động thủ, anh đi rồi tôi có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn! Trên mặt lại cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, gật gật đầu, “Cảm ơn.”

Nhâm Thiệu Quân đi rồi, trong phòng một mảnh trầm mặc. Một lát sau, Sở Diễm lấy ra di động, gọi tới một dãy số, “Này, đem phần hiệp ước kia mang tới Thập Nhất Hào Nhai.”

“Còn có…” Sở Diễm dừng lại một chút, tiếp tục bổ sung, “Đem vài người kia đưa tới trong biệt thự ở thành Tây, buổi tối tôi trở về, muốn nhìn thấy người đã ở sẵn đó.”

Bên kia tựa hồ hỏi cái gì đó, Sở Diễm không kiên nhẫn ‘Ừ’ một tiếng. Đối diện nghe ra tâm tình của Thái tử gia không được tốt cho lắm, lập tức ứng thanh.

Cúp điện thoại, ánh mắt của kim chủ lại một lần nữa xoay chuyển tới trên người của con mèo nhỏ, “Lại đây.”

Lâm Mặc từng bước một ngồi đi tới một góc sopha cách xa Sở Diễm nhất, cẩn thận ngồi xuống.

“Nghe không hiểu sao? Lại đây!” Kim chủ đại nhân từ phía sau thắt lưng lấy ra một chủy thủ, đâm phập xuống trên mặt bàn.

Lâm Mặc: “!!!” Vị soái ca kia ơi, mau mau trở về, trên người Sở Diễm vẫn còn dư lại hung khí, cứu mạng a!

Đương nhiên, dưới loại tình huống này, cho dù có hét ‘thủng yết hầu’ cũng không có tác dụng gì. Con mèo nhỏ ngoan ngoãn lê tới bên người của Sở Diễm; kim chủ đại nhân nắm lấy cái cằm của con mèo nhỏ, nâng lên, “Như thế nào, hiện tại lại biết giả bộ ngoan ngoãn?”

Lâm Mặc không nói gì, Sở Diễm trên tay lại dùng thêm sức, “Nói chuyện” (Kim chủ đại nhân nội tâm OS: Mau giải thích, giải thích rồi tôi liền tha thứ cho em. Nếu… nếu em lại hôn tôi một cái, tôi liền đối với em tốt hơn một chút.)

“Sở Diễm…”

Kim chủ đại nhân đợi hơn nửa ngày, không có được câu trả lời, tâm tình càng thêm buồn bực. Vươn tay cầm lấy chủy thủ đang cắm ở trên mặt bàn, con mèo nhỏ sợ tới mức nhanh chóng túm lấy cánh tay của hắn, “Sở Diễm, chúng ta thoải mái nói chuyện có được hay không?”

“Được.” Sở Diễm bàn tay hạ xuống, “Em nói đi.”

Lâm Mặc: “…” Tôi nên nói cái gì đây.

Bất quá tại thời khắc nguy cấp, ý chí muốn sống còn của con người liền kích phát tiềm năng của Lâm Mặc, há mồm nói dối, “Tôi… tôi đói bụng.” Nói xong, chính Lâm Mặc cũng muốn tự mình đâm đầu chết quách đi, bản thân vừa nói cái quái gì vậy?! Chẳng phải nên nói với kim chủ đại nhân mấy lời như ‘tôi sai lầm rồi, cầu anh tha thứ cho tôi, tôi yêu anh sâu đậm, không có anh thì không sống nổi…’ gì đó hay sao? Nói đói bụng, Sở Diễm tuyệt đối sẽ bắt mình nuốt xuống thanh chủy thủ kia a!

Bất ngờ chính là, Sở Diễm chỉ ngẩn người, từ trên mặt bàn cầm lấy menu ném tới cho con mèo nhỏ, “Ăn cái gì thì tự mình gọi.” Sau đó rung chuông gọi nhân viên phục vụ đi vào.

Lâm Mặc nhìn menu mà ngây người, vừa rồi đã ăn cả nửa ngày, hiện tại cậu tuyệt đối không hề đói. Chính là cậu đã nói đói bụng với kim chủ đại nhân, Sở Diễm cư nhiên không có ý tứ tức giận. Thật vất vả mới có thể bình ổn lại tâm tình của đối phương, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này.

Sở Diễm nhìn Lâm Mặc nửa ngày bất động, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, còn giúp con mèo nhỏ lật menu, “Ăn hamburger hay là sườn bò?”

“A? Nhưng trên này không có a.”

“Đối với khách quen đương nhiên là có.” Kim chủ đại nhân ngẩng đầu đối với nhân viên phục vụ nói, “Một phần cheese hamburger, một phần…” Sở Diễm lại nghiên cứu mục kem trên menu, “Chocolate Sundae.”

Sau đó lại quay đầu hỏi con mèo nhỏ: “Điểm tâm ngọt muốn ăn cái gì? Black Forest Cake hay là Tiramisu?”

“Ti…Tiramisu đi.” Lâm Mặc ngơ ngác trả lời, phong thái của kim chủ đại nhân biến hóa quá nhanh, tiểu nhân vô năng tiếp nhận a!

“Ừm, vậy một phần Tiramisu.” Khép lại menu, Sở Diễm lại bổ sung nói, “Thêm một ly Martini cùng một ly nước chanh.” (Sở Diễm nội tâm OS: Thực sự là ngốc nghếch muốn chết, không có tôi, em ngay cả đồ ăn cũng không biết gọi thế nào.)

Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, con mèo nhỏ ngây ngốc hỏi: “Vì sao ở đây lại có hamburger?”

“Ở đây không có gì là không có. Thủ đô nhiều nơi bán như vậy, chẳng lẽ còn mua không được hay sao?”

Lâm Mặc ORZ, kẻ có tiền quả nhiên không phải là sinh vật chung một thế giới với mình.

Đồ ăn rất nhanh liền được mang lên, Lâm Mặc sợ hãi đối với Sở Diễm cũng phai nhạt dần đi, cầm lấy thìa bắt đầu ăn Tiramisu. Tuy rằng đã ăn cơm rồi, nhưng mà những món kim chủ đại nhân gọi đều là những món mình yêu thích, đồ ăn cũng rất ngon, con mèo nhỏ lại cảm thấy bụng mình hơi đói.

Sở Diễm cau mày đoạt đi một nửa chiếc bánh quế mà con mèo nhỏ cắn dở, “Cái này ăn cuối cùng.” Nói xong liền nhấc lên chủy thủ ở trên mặt bàn.

Lâm Mặc: “!!!” Đậu xanh rau má! Tôi không ăn là được mà, không phải sao? Đừng động vào chủy thủ a!!!

Kết quả, kim chủ đại nhân chính là dùng chủy thủ cắt đôi chiếc hamburger, chia cho con mèo nhỏ một nửa, bản thân cầm lấy một nửa khác bắt đầu ăn.

Lâm Mặc: “…” Không nghĩ tới anh lại sử dụng chủy thủ để làm như vậy. Nhìn anh xuống tay sắc bén như thế, còn tưởng là giết người, kết quả hóa ra là cắt hamburger!

“Cái đó, anh đã ăn cơm chưa?” Lâm Mặc yếu ớt hỏi.

Sở Diễm thuận miệng ‘Ừm’ một tiếng, uống hết ly Martini.

“Trong bụng trống rỗng, uống rượu sẽ không tốt. Nếu không anh lại ăn thêm chút gì đó nữa đi.” Con mèo nhỏ nhịn đau đem Tiramisu đẩy tới trước mặt của kim chủ đại nhân.

Sở Diễm luôn luôn không thích ăn đồ ngọt, vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới kim chủ đại nhân thế nhưng lại đón lấy, “Em cho tôi?”

Lâm Mặc không hiểu gì cả gật gật đầu, vì cái gì lại cảm giác được tâm tình của kim chủ đại nhân đột nhiên chuyển biến tốt hơn, là ảo giác của mình sao?

Sở Diễm múc một thìa cho vào trong miệng, cho dù có vị đăng đắng của bột cacao, nhưng vẫn không thể che giấu được hương vị ngọt ngấy bên trong. Quả nhiên là rất ngọt, không biết vì sao con mèo nhỏ lại thích ăn những thứ đồ này.

Chờ tới khi vị ngọt ngấy trong miệng nhạt đi, Sở Diễm mở miệng: “Tôi đáp ứng em.”

“A?” Đáp ứng cái gì?

Sở Diễm chỉ chỉ món điểm tâm ngọt ở trong tay, “Biết Tiramisu có ý nghĩa gì không?”

“Hãy mang em đi.” Con mèo nhỏ theo bản năng trả lời.

“Được, tôi mang em đi.”

~ ~ ~ ~ ~

* Screwdriver:

electricscrewdriver_xlg

* chủy thủ:

dagger

* Cheese Hamburger:

burger_king_quad_stacker_cheeseburger

* Chocolate Sundae:

100308576_00000000b06ec873

* Tiramisu: Tiramisu khi dịch ra từ tiếng Italia có thể hiểu là “Hãy nghĩ đến em”, “Hãy nhớ đến em”, “Đừng quên em” hoặc “Hãy mang em đi”. Có giai thoại kể rằng một cô gái đem lòng thương yêu một chàng trai mà không biết làm sao để nói rõ tấm lòng mình. Cô đã làm ra chiếc bánh này, với tất cả nồng nàn yêu thương từ trái tim gửi vào từng lớp bánh Tiramisu để tặng cho chàng trai. Và từ đó, câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu

qmq1445740099

* Black Forest Cake:

dsc_7091

* Martini: loại cocktail được làm từ rượu Gin và Vermouth, thường hay trang trí với một trái ô lưu hoặc vỏ chanh xoắn. Qua nhiều năm, Martini đã trở thành một loại đồ uống hỗn hợp có cồn nổi tiếng nhất. Nó được tôn vinh là ‘vị Hoàng đế của các loại cocktail’

bright-field_lighting
Bình Luận (0)
Comment