Trình Hoài tức thì mềm lòng. Vốn muốn lạnh nhạt mấy ngày để bé ngốc phải trả giá thật lớn vì tội nói dối, giờ nhìn đôi mắt đỏ ửng của cục cưng Khương Khương, hắn lại hận không thể cưng chiều anh nhiều hơn.
“Phù phù phù, đau đau bay đi.” Ngón tay Trình Hoài nhẹ nhàng vân vê dái tai đáng yêu của Khương Quân, cúi đầu thổi khí bên tai anh.
Khương Quân bị hắn trêu đến đỏ hết cả mặt mày, anh muốn Trình Hoài thi triển phép thuật đau đau bay đi cho chân của mình, ai biết Trình Hoài lại thổi khí bên tai, dù rằng, dù rằng chân anh hình như không đau nữa thật…
Trình Hoài nhìn dái tai Khương Quân đỏ đến nỗi như muốn nhỏ máu, rồi lại đùa ác vò rối tóc anh.
Đúng, đây là cục cưng đáng yêu tuyệt trần chỉ của riêng mình hắn.
“Chân còn đau không?”
“Đỡ, đỡ nhiều rồi…”
Tuy Khương Quân nói đỡ hơn nhiều rồi, nhưng Trình Hoài vẫn không yên tâm, lo Khương Quân bị tổn thương đến xương, vì thế hắn gọi cho bác sĩ gia đình, trong đêm ấy đến nhà kiểm tra vết thương ở chân cho Khương Quân.
Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra rồi mới phát hiện bị tổn thương đến xương.
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Khương Quân là, thôi xong, lần này không dỗ nổi Trình Hoài rồi.
Lúc bác sĩ kiểm tra cho Khương Quân, Trình Hoài một mực ôm anh trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, lúc bôi thuốc, Khương Quân sợ đau, Trình Hoài cũng kiên nhẫn an ủi người trong lòng, chuyện này khiến Khương Quân sinh ra ảo giác Trình Hoài không giận mình, có loại cảm giác may mắn vì ‘sống sót sau tai nạn’, tối đó, Khương Quân ngủ say trong lòng Trình Hoài.
Cho đến, ngày hôm sau, và cả, một tuần kế tiếp.
Cứ mỗi lần hôn nhau, Trình Hoài luôn dốc sức chứng minh cái gọi là ‘làm không đến nơi tới chốn’. Khương Quân đã dùng hết bản lĩnh làm nũng mà mình học được trong kiếp này, ôm lấy cổ Trình Hoài, “Trình Hoài à, anh, chân anh hết đau rồi, có thể thư giãn một cách thích hợp ấy Trình Hoài sao lại đi đâu rồi…”
Khương Quân đầu tiên cảm thấy cả người mình bay lên không, Trình Hoài ôm ngang anh lên, sau đó cả người anh vùi vào trong giường, tiếp đó là tiếng nước chảy rào rào truyền ra từ phòng tắm.
Cứ mỗi lần ôm nhau, Trình Hoài lại dốc sức chứng minh cái câu ‘ghìm cương trước vực thẳm’. Mỗi khi Khương Quân đu bám trên người Trình Hoài như con gấu Koala bám trên cây là Trình Hoài sẽ luôn có biện pháp khiến anh phải thả ra, sống với nhau lâu như vậy rồi, hắn đã quá rõ thân thể của Khương Quân, nên lẽ dĩ nhiên, cũng biết điểm ngứa của anh ở đâu.
“Anh không buông! A ha ha ha Trình Hoài em đừng có cù chỗ đó ha ha ha nhột quá…”
Một tuần sau.
Buổi tối nào đó, hai người ôm nhau ngủ, Khương Quân không nhịn được hỏi, “Trình Hoài, em cố ý đúng không?”
“Cố ý gì cơ?”
“Cố ý… em đang trừng phạt anh.”
Giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh khẽ cười một tiếng.
“Ừ, đúng vậy.”
Khương Quân tức giận trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Đồ trẻ con! Đồ hẹp hòi!
Buổi tối mấy hôm sau, khi Trình Hoài tan làm về đến nhà, hình ảnh trước mắt khiến hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Khương Quân ngồi quỳ trên sopha, mặc một bộ đồ hầu gái, trên đầu còn đeo bờm tai mèo. Trước ngực là một dải ruy băng màu trắng đan lồng vào nhau, phần dây thừa cuối cùng được thắt thành nơ bướm. Khương Quân đang chờ hắn về, anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng mãi mà không thấy tiếng Trình Hoài cởi giày đi vào, hình như hắn vẫn đang đứng ngây người tại chỗ, Khương Quân không nhìn thấy vẻ mặt Trình Hoài vào thời khắc này, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nhìn không chớp mắt của hắn.
Có lẽ điều hòa nhiệt độ chỉnh hơi cao, Khương Quân thấy hơi nóng, nhưng cũng có thể do lo lắng ngại ngùng. Hai tay anh chống lên đệm ghế sopha, đầu ngón tay ửng đỏ, giơ lên che kín phần ngực theo bản năng, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích mà ngược lại mang tới một loại vẻ đẹp mông lung.
“Mua từ lúc nào?” Trình Hoài cố gắng kiềm chế sự kích động trong người, khàn giọng hỏi.
“Trương Trương mua cho anh…”
Khương Quân ngoan ngoãn trả lời, đồng thời nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh dè dặt nuốt nước miếng một cái, thở nhẹ ra một hơi.
Trình Hoài ngồi xuống bên cạnh Khương Quân, “Bé ngốc.”
“A?”
“Mặc ngược rồi.”
“…Ặc.” Khương Quân cúi đầu rầu rĩ trả lời, Trình Hoài nói mà không hề che giấu ý cười càng khiến anh càng cảm thấy xấu hổ hơn. Anh cắn răng, đang định giận dỗi quay đi thì bỗng thấy tay mình nóng lên. Trình Hoài bỏ cái tay anh đang che trước ngực ra, tháo dây buộc nơ bướm, ngay sau đó, Khương Quân cảm giác được Trình Hoài lật chiếc váy lên xoay một vòng.
Hắn đang chỉnh lại váy cho anh.
“Thế này có bị chặt quá không?” Trình Hoài kéo dây ruy băng, buộc chặt lại, chiếc váy cũng theo đó ôm lấy người Khương Quân, làm nổi bật lên vòng eo thon của anh.
“Không, không chặt đâu.”
“Xong rồi.” Trình Hoài thắt lại chiếc nơ bướm, vị trí vừa đúng chỗ xương cụt của Khương Quân.
“Ừm…”
“Vậy thì, em bắt đầu mở quà nhé.”