Số phận – tựa như một vòng tròn vô hình – đã gói trọn họ lại với nhau như thế.
Nàng – vẫn tưởng như trái tim đã bình lặng sau khi mối tình đầu tan vỡ, lại không ngờ số phận nghiệt ngã khiến nàng gặp anh – người nàng không nên yêu.
Anh – vẫn đau đáu vì quá khứ ngủ quên của mình, vì nỗi buồn không sao gọi thành lời, trốn chạy tình yêu của nàng, để đến khi đi tới tận cùng ánh sáng mới nhận ra – anh còn nợ nàng một câu: “không phải không yêu”.
Cậu – đau khổ khi tình thân dần biến thành tình yêu, khi hờn giận trở thành cuồng nộ, đánh đổi tất cả chỉ để níu lấy một ánh mắt để rồi khi có được lại cay đắng nhận ra: “nàng”... đã không còn là nàng nữa.
Tôi đã quên mất thời gian và tên tuổi
Quên mấtquá khứ và hiện tại
Quên mất hạnh phúc và đau khổ
Cũng quên mất yêu thương