Hai Người Cha Của Tôi

Chương 27

Lúc ra mở cửa, Dương Hàn ép lưng thẳng tắp, thấy Liễu Tộ Diệp đứng ngoài cửa khoác một chiếc áo phao màu xanh nhạt.

Dương Hàn muốn nhìn Liễu Tộ Diệp phải hơi ngước lên.

Dương Hàn luôn cảm giác cô bạn này cao chót vót. Chỉ biết thầm than thở về cái chiều cao khiêm tốn của mình.

Cô nàng lên tiếng: “Chào cậu…”

Liễu Tộ Diệp đáp: “Ngày lễ vui vẻ.”

Liễu Tộ Diệp hít vào một hơi, Dương Hàn mời bạn vào nhà. Liễu Tộ Diệp đeo chiếc ba lô đen thể thao quen thuộc của mình, bước vào.

Và nhìn thấy hàng chữ to tướng phát ra ánh sáng.

Liễu Tộ Diệp: “…”

Dường như nó đã trở thành nghi thức vào cửa nhà Dương Hàn. Bất cứ ai lần đầu tiên bước vào cũng phải bị bức thư pháp rúng động lòng người này thanh tẩy gột rửa.

Dương Hàn nói: “Cậu ngồi sô pha đi.” Cô nàng im lìm hồi lâu không biết phải nói gì nữa đây, bèn gợi ý: “Hay là tớ dẫn cậu vào phòng ha? Tiểu Lộc cũng ở đó đó… Tiểu Diệp.”

Nghe tên gọi sau cùng, khóe môi Liễu Tộ Diệp thoáng cong cong.

Liễu Tộ Diệp hỏi: “Chú Hàn có ở nhà không?”

Dương Hàn đáp: “Có, để tớ gọi bố.”

Liễu Tộ Diệp: “Vậy tôi chờ ngoài phòng khách.”

Nói là chờ, nhưng Liễu Tộ Diệp không hề thả lỏng một giây nào mà chỉ đứng trước sô pha, ba lô vẫn đeo trên vai, vô thức mân mê quai đeo như là muốn trịnh trọng chào đón một điều gì đó.

Dương Hàn vừa gọi Hàn Thời Vũ vừa lên phòng đọc sách của hắn.

Liễu Tộ Diệp thấp thỏm nhìn lên, nhìn quanh quất tứ phía trong lúc đợi, ánh mắt bỗng va vào bức thư pháp treo trên tường.

Lần đến phía cuối tác phẩm, Liễu Tộ Diệp trông thấy một cái tên hết sức thân thuộc, chợt chớp chớp mắt, ba chữ phản chiếu trong con người hóa thành ý cười.

Tiếng lạch cạch mở cửa vang lên, Dương Mạt từ bếp bước ra. Cơm sắp chín rồi, bữa trưa đã gần xong xuôi, anh đang định kêu ba đứa nhỏ xuống ăn cơm, thế mà vừa ra bếp được hai bước đã thấy cô bé đứng trước sô pha.

Liễu Tộ Diệp nghe tiếng bước chân, quay đầu, thấy Dương Mạt thì sững sờ trong nháy mắt, sau đó lên tiếng: “Chào chú…”

Dương Mạt gật đầu với cô bạn nhỏ, hỏi: “Cháu là bạn cùng lớp của Dương Hàn à?”

Liễu Tộ Diệp đáp: “Vâng.”

Cô bạn chưa kịp nhớ ra đây là ai, mới hỏi: “Chú là?”

Dương Mạt trả lời: “Chú là ba con bé.”

Liễu Tộ Diệp ngộ ra: “À vâng, con nhớ ra rồi.”

Mấy hôm khai giảng, mấy cô bạn xung quanh Liễu Tộ Diệp truyền tay nhau bức hình chụp “phụ huynh Dương Hàn”. Bản thân Liễu Tộ Diệp không hứng thú với mấy vụ này lắm, chỉ là vô tình thấy được thôi.

Khi đó những gì Liễu Tộ Diệp biết về Dương Hàn chỉ gói gọn qua những điều bạn bè xung quanh kể. Có người nảy sinh cái nhìn ác ý, biến một loạt hành vi của Dương Hàn thành ra vẻ khoe mẽ, lại còn thường xuyên lượn lờ trước mắt người ta ba hoa khoác lác.

Liễu Tộ Diệp không bép xép sau lưng ai bao giờ, cũng không quá quan tâm miệng đời. Lúc bạn bè bàn tán mấy chuyện này Liễu Tộ Diệp thường chỉ là người im lặng nghe. Nhưng một lần nọ, hình như Hứa Gia nghe thấy cuộc trò chuyện này.

Liễu Tộ Diệp nghĩ Dương Hàn sẽ để bụng, thôi thì coi như lần này xen vào chuyện người khác một lần đi vậy, đi “khuyên” Dương Hàn xem. Nhưng có vẻ thái độ của cô bạn này không được mấy thân thiện.

Rồi chuyện của Nhạc Khảo xảy ra, cái nhìn của Liễu Tộ Diệp về công chúa nhỏ thay đổi.

Cũng chính sự việc ấy, Liễu Tộ Diệp vô tình thấy Dương Mạt trong trường. Khi đó Liễu Tộ Diệp vẫn mặc định đây là “anh họ” Dương Hàn, người thật ngoài còn đẹp trai hơn cả trong ảnh. Chỉ một khắc nhìn thoáng qua, vậy mà Liễu Tộ Diệp vẫn cảm giác Dương Mạt rất quen mắt.

Sau đó nữa, Liễu Tộ Diệp được Dương Hàn cho hay – Gia đình Dương Hàn là gia đình đồng tính, Dương Mạt đến trường hôm ấy thật ra là một người cha khác của cô nàng.

Dương Hàn kể ra với tâm trạng hết sức bất an. Tuy nhiên nằm ngoài dự đoán của cô nàng, Liễu Tộ Diệp chấp nhận nhanh chóng, hoàn toàn không có khoảng trống phản ứng hay trải nghiệm đón nhận trắc trở.

Đang trong quán thịt nướng, Dương Hàn cẩn thận từng tỉ hỏi lý do. Đến cả hủ nữ như Hứa Gia hay người thân cận nhất như Lão Dương, lần đầu nhận tin này cũng phải mất chút thời gian tiêu hóa.

Liễu Tộ Diệp trả lời, bởi vì gia đình bố nuôi mình cũng là một gia đình đồng tính.

Liễu Tộ Diệp bổ sung, đã từng.

Dương Hàn cắn cắn cái xiên, im lặng.

Dương Hàn kéo Hàn Thời Vũ xuống nhà.

Đúng giờ ăn cơm, hắn theo sau Tiểu Dương chậm rãi xuống cầu thang. Đi được nửa chừng, hắn nhìn thấy Liễu Tộ Diệp.

Liễu Tộ Diệp nghe tiếng bước chân, quay lại, cũng nhìn thấy Hàn Thời Vũ. Hai người mặt đối mặt, Liễu Tộ Diệp cắn cắn môi, kêu lên: “Chú Hàn.”

Lần đầu tiên Dương Mạt biết Tạ Thần Mân là khi anh ta đè đầu cưỡi cổ xử đẹp Hàn Thời Vũ vụ gà hầm nấm hương Khang sư phụ.

Trước đó, lúc qua lại với Hàn Thời Vũ anh cũng nhiều lần nghe thấy cái tên “Anh Mân” từ miệng hắn.

Tạ Thần Mân là anh cả ký túc, còn Hàn Thời Vũ nhỏ nhất phòng. Lão Tùy và anh Kỳ hay trêu, F4 viện quản lý ra mắt thật, chắc Tiểu Hàn là “em út” quá.

Ba người anh trong phòng đều rất quan tâm đến cậu em này, quan tâm trên mọi phương diện là đằng khác —— Kể cả lúc Hàn Thời Vũ bị đập cũng là cả ba xúm vào.

Quan hệ bốn người vô cùng cảm lạnh. Có phước khó hưởng, có họa tự chia, tình anh em gương mẫu cảm động trời đất.

Giữa kỳ với cuối kỳ liên tiếp nhau, dạy kèm chưa được mấy buổi học kỳ này đã sắp kết thúc.

Mới đầu Dương Mạt tưởng đã dỗ Hàn Thời Vũ êm xuôi rồi, kết quả, hai ngày sau cuối tuần Hàn Thời Vũ vẫn chẳng có tí động tĩnh nào.

Mãi đến tối hai hôm sau, Hàn Thời Vũ mới thình lình gửi tin nhắn cho Dương Mạt: “Xin lỗi đàn anh nhiều, dạo này bận bịu lắm luôn.”

Lúc đó Dương Mạt vừa tắm ra, tin nhắn đã gửi ba mươi phút trước.

Hàn Thời Vũ còn gửi một tin: “À… tối nay em đến phòng anh được không.”

Dương Mạt kỳ lạ, vừa lau tóc vừa hỏi: “Chi?”

Tốc độ trả lời của Hàn Thời Vũ phải tính bằng giây: “Chứa chấp em đó ạ.”

Theo sau là ba icon mếu máo ấm ức.

Dương Mạt nhìn giường cậu bạn xin nghỉ phép, đáp: “Được.”

Chưa đầy mười phút sau, Hàn Thời Vũ gõ cửa, tiện tay xách cùng hai bao đồ ăn vặt siêu to từ siêu thị.

Dương Mạt đang giải đề Trình Thiệu ra cho anh, thấy hắn vào phòng, chất bọc lớn bọc nhỏ lên bàn.

Hàn Thời Vũ nói: “Bọc này là đồ cay, chắc anh sẽ thích cho xem.”

Dương Mạt nhẹ gật đầu, Hàn Thời Vũ tự tìm chỗ ngồi.

Xung quanh chỉ còn tiếng bàn phím lọc cọc.

Hàn Thời Vũ sợ làm phiền anh nên không nói gì, lẳng lặng dạo vòng vòng phòng chung cư Hải Thạch trứ danh thăm thú.

Khi đến ngăn tủ cất đồ sinh hoạt chung hẳng ngày, hắn phát hiện có rất nhiều thuốc trong cái rổ tròn con con.

Rất nhiều lọ thuốc chống viêm, có cả thuốc tiêu sưng thanh quản với đặc trị cho cổ họng. Hàn Thời Vũ nhướng một bên mày, gọi: “Anh ơi.”

Dương Mạt: “Làm sao?”

Hàn Thời Vũ hỏi: “Chỗ thuốc trên này là của anh à?”

Dương Mạt: “Ừm.”

Hàn Thời Vũ bước qua, lấy bọc snack trên bàn anh xuống, đổi thành bọc khác. Tay Dương Mạt dừng trên bàn phím, ngẩng lên nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Đã hay viêm amiđan mà còn ăn cay, anh có biết bệnh tật toàn từ miệng mà ra không?”

Dương Mạt chau mày: “Không việc gì.”

“Không được.” Hàn Thời Vũ móc điện thoại ra, hí hoáy ghi chú gì trên đó vào lịch, vừa gõ vừa nói: “Sau này cơm trưa với cơm tối em mua đưa qua cho anh, phải kiểm soát thói quen ăn uống của anh nghiêm ngặt mới được.”

“…” Dương Mạt chưa thấy ai thừa ân cần, sức lực và tiền của như hắn, đen mặt: “Sao cậu cứ như ba tôi thế.”

Hàn Thời Vũ: “Cứ quyết thế đi ạ.”

Dương Mạt: “Không thể nào.”

Hàn Thời Vũ cò kè ra giá với anh, bất bình hồi lâu mới lấy được câu “Được thôi” từ miệng anh. Dương Mạt chỉ đáp qua loa cho có, chiêu này anh xài quen rồi, sau lưng vẫn tự theo ý mình.

Hàn Thời Vũ tựa đầu lên bàn nhìn Dương Mạt và mớ ngôn ngữ mình không hiểu gì trên màn hình, như thể có tâm sự.

Dương Mạt bị ánh mắt sáng rực này chìm chằm chằm đến độ mất tự nhiên. Anh lấy ly nước trên kệ xuống bày trước mặt hắn, cản luôn ánh mắt của hắn lại.

Hàn Thời Vũ cười, đẩy ly nước ra hỏi: “Anh ơi, anh đói chưa, em tính gọi ship.”

Hàn Thời Vũ đặt đồ ăn xong chạy xuống lầu lấy đồ, bày chén đũa với nước chấm cho Dương Mạt, chỉ chờ anh xong xuôi bài vở là ăn thôi.

Thật sự giúp Dương Mạt bớt khối việc.

Dương Mạt làm bài xong gập máy tính đi tới. Hàn Thời Vũ đang nghiêm trang ngồi trước bàn cơm chờ anh.

Thấy hắn gắp hơn nửa chỗ thịt vào chất chồng vào bát mình, Dương Mạt không nhịn được xoa đầu Hàn Thời Vũ.

Thường khó mà sờ vào đầu của lũ con trai. Khả năng cao trong đó có cái nút ấn vào là nổ tung. Nhưng có vẻ Hàn Thời Vũ rất thích Dương Mạt xoa đầu mình, điểm khác biệt duy nhất giữa hắn mà mấy chú chó lang thang dưới lầu kia là, hắn không có đuôi để vẫy tít lên.

Anh ngồi xuống Hàn Thời Vũ mới bắt đầu ăn. Hắn đang đợi Dương Mạt, nói: “Em đói muốn chết tới nơi rồi nè.”

Dương Mạt hỏi: “Cậu lại bị bạn cùng phòng truy nã à?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Đâu có…”

Dương Mạt thản nhiên: “Vậy sao cậu không có chỗ về?”

“À.” Dương Mạt uống một ngụm nước, “Dạo này có tí việc ạ.”

Hắn đáp: “Em không cố tình mất liên lạc với anh đâu, hai hôm nay em bận thật ấy.”

Dương Mạt hỏi lại: “Ý cậu là trước đó cậu cố tình?”

Hàn Thời Vũ: “…”

Hắn ho khan: “Chuyện cũ rồi không quan trọng nữa đâu anh.”

Dương Mạt im lặng nhìn hắn.

Anh tách đôi đũa dùng một lần ra, nói: “Chuyện gì?”

Hàn Thời Vũ trả lời: “Chuyện của anh Mân.”

Dương Mạt nghĩ tới mà khoan khoái trong bụng: “Người hôm đó đánh cậu à?”

Hàn Thời Vũ: “Dạ.”

Hắn nghiền ngẫm một lúc, lên tiếng: “Bữa trước… ảnh mới đánh nhau với người ta.”

Đôi đũa tiếp tục chu du khắp các món ăn trên bàn, Hàn Thời Vũ kể tiếp: “Hôm rồi viện em tổ chức buổi tọa đàm tâm lý cho sinh viên. Có mấy người ăn nói hơi gay gắt, anh Mân đối chất với người ta… cuối cùng động tay động chân.”

Dương Mạt không quá để tâm, kiểu từ cãi cọ sang đánh lộn thế này anh kinh qua nhiều rồi.

Anh hỏi: “Về chuyện gì?”

Hàn Thời Vũ im lặng hồi lâu, lâu đến mức Dương Hàn thấy kỳ lạ, ngưng tay nhìn hắn.

Từ nãy giờ dường như Hàn Thời Vũ đang quan sát ánh mắt anh, đến giờ mới dời đi, chậm chạp lên tiếng: “Đồng tính luyến ái.”

Trên gương mặt Dương Mạt thoáng lộ một chút ngạc nhiên.

Hàn Thời Vũ vờ như đang tiếp tục ăn cơm, song vẻ bất an hắn cố che che giấu giấu quá rõ rệt. Hắn nói: “Anh Mân thích anh Lâm. Hôm nay hai người xác nhận quan hệ.”

Dương Mạt quét khắp não mình một lướt, tìm ra người ứng với cái tên “anh Lâm” theo lời miêu tả trong ký túc xá ngày ấy. Anh nói: “Lâm Sơ?”

Hàn Thời Vũ: “Ừm.”

Hắn gắp cho anh một miếng thịt như không có gì xảy ra, khác nào một đứa trẻ chờ điểm bài kiểm tra: “Đàn anh ơi, anh Lâm là bạn của anh phải không.” Hắn cười: “Thế thì thật khéo quá.”

Thấy Dương Mạt không có động tĩnh gì, nhịp tim của Hàn Thời Vũ càng tăng nhanh, dò hỏi thêm lần nữa: “Anh chấp nhận được chuyện này chứ? Anh ơi.”

Trên mặt Dương Mạt không hề có nét cười, đáp: “Có lẽ là… không thể.”

Edit: tokyo2soul
Bình Luận (0)
Comment