Hái Sao 3

Chương 5.3

Tuần này đám sinh viên cảm thấy tương đối có hứng thú với đại hội hacker do nước A tổ chức. Bởi vì vai ác trong các phim phương tây đa phần là hacker mũ đen cho nên đại hội hacker được gọi là “Đại hội mũ đen”. Bọn học sinh vốn dĩ cảm thấy khoảng cách của đại hội này với thế giới của bọn họ thật xa xôi. Nhưng Gia hàng xuất hiện khiến bọn họ cảm thấy đại hội này chẳng qua chỉ cách có một Thái Bình Dương mà thôi.

Đại hội mũ đen hiện tại đã trở thành hội nghị an ninh thông tin cấp thế giới. 500 doanh nghiệp hàng đầu trêи thế giới, các nhà cung cấp sản phẩn an ninh mạng, thậm chí cục liên bang Mỹ đều trở thành khách quý tham dự hội nghị. Simon đã tham gia hai lần, lúc nói đến nó anh ta tỏ vẻ khinh thường, giống như tham gia vào đó là một việc ngu xuẩn của bản thân. Hacker hẳn là nên ẩn mình phía sau màn hình máy tính, cái kiểu đứng dưới ánh sáng rêu rao như thế không phải hacker mà là gian thương. Gia Hàng cười thâm ý nhìn đám sinh viên mồm năm miệng mười bên dưới, đại khái tụi nó lục được tin tức trêи mạng nên lúc này tranh luận còn xuất sắc hơn cả phim ảnh. Lúc kết thúc buổi học này Gia hàng cảm thấy màng tai của mình ong ong đau đớn.

Phùng Kiên rất nịnh nọt bưng một chén trà cho Gia Hàng, trong đó có cây lười ươi nên uống rất dễ chịu. Gia Hàng thấy cậu ta không định đi thì hỏi: “Hôm nay cậu không có tiết học khác sao?”

Phùng Kiên dũng cảm mà phất tay nói: “Có. Nhưng em chuyển ngành là vì cô, những tiết học khác em lười đi học.”

Gia Hàng được khen thì dở khóc dở cười nói: “Học vớ vẩn thế này thì năm sau cậu tốt nghiệp thế nào?”

Lông mày thô dày của Phùng Kiên ngang tàng nhướng lên, cậu ta nói: “Dù sao cô còn chưa thể hướng dẫn nghiên cứu sinh, em có tốt nghiệp cũng sẽ phải đợi ở bên ngoài, thật không tốt.”

“Nếu cả đời này tôi đều không thể hướng dẫn nghiên cứu sinh thì cậu cứ không tốt nghiệp sao?”

Đôi mắt nhỏ của Phùng Kiên mang theo kiên quyết đơn thuần, Gia Hàng cảm thấy áp lực lớn như núi. Cô có nên nghĩ tới việc đi học lên cao hơn không?

Nếu bỏ qua áp lực từ Phùng Kiên thì tuần này của Gia Hàng trôi qua thực bình tĩnh. Tiến sĩ Tư Ảnh đã xuất ngoại tham gia sự kiện giao lưu, phải một tháng nữa mới về. Lúc cô ta về chính là lễ Giáng Sinh, cô nàng đã nói trước với Loan Tiêu là mình muốn xí trước thời gian buổi chiều và tối hôm đó của anh. Loan Tiêu cũng đồng ý, lại nói không cần xí trước bởi vì ngày đó mọi người trong viện nghiên cứu sinh đều hẹn cùng nhau tụ tập. Tiến sĩ Tư Ảnh khóc không ra nước mắt, cô nàng đã dùng nhiều chiêu từ ám chỉ đến lộ liễu nhưng Loan Tiêu vẫn quá bình tĩnh, quá ưu tú. Anh có sự lạnh nhạt của thư sinh, đã thế rõ ràng đã hiểu rõ mà lại giả ngu. Tiến sĩ Tư Ảnh mang theo một mối u oán lên máy bay, trước đó cô ta còn nhờ Gia Hàng nhìn chằm chằm Loan Tiêu, đừng để kẻ khác thừa cơ đột nhập.

Văn phòng cố vấn tâm lý của Loan Tiêu vẫn náo nhiệt như cũ, có đôi khi còn phải xếp hàng, trường học phải tìm riêng một cô gái nhỏ tới giúp Loan Tiêu phát số. Rõ ràng một người bận như thế nhưng chỉ cần Gia Hàng vừa ngẩng đầu đã thấy anh ta ở không xa. Có khi anh ta đang nói chuyện với sinh viên, có khi gọi điện thoại, có khi chỉ đơn giản ngắm không trung. Nhận thấy ánh mắt của cô anh ta sẽ mỉm cười đáp lại, nụ cười nhàn nhạt. Cô dần dần quen với việc này, anh ta như một thân cây an tĩnh, tự nhiên không có chút cảm giác tồn tại nhưng lại khiến Gia Hàng có cảm giác an toàn.

Trêи mạng cũng thực bình tĩnh, nhưng chỉ có Trung Quốc thôi. Một trang web giao dịch Bitcoin bị hacker xâm nhập vào tháng 9, cố chống đỡ một tháng nhưng không thể không tuyên bố phá sản. Cùng tháng đó trang web của một công ty điện ảnh ở nước A bị “Phi Ưng” tấn công. Những tài liệu, thông tin cá nhân của nhân viên, những bộ phim mới đều bị tiết lộ với số lượng lớn. Có một bộ phim mới về đề tài người da đen bị chỉ trích vì có khuynh hướng phân biệt chủng tộc. Cứ thế một trò đùa trở thành một hồi phong ba chính trị, nghe nói những quan chức có liên quan chuẩn bị phải từ chức và xin lỗi. Ngoài ra còn có một sự kiện khác giống như không có liên quan gì tới internet mà có thể coi như tin tức ngoài lề hoặc một vở kịch gia đình.

Chuyện này xảy ra một năm trước, ông trùm truyền thông ở nước E rơi vào một vụ lùm xùm nghe lén, thời gian thu thập chứng cứ mất một năm sau đó Nghị Viện nước E tiến hành một phiên điều trần. Lúc đang hỏi và trả lời thì một người đàn ông đột ngột tấn công ông trùm kia, vợ ông ta phản ứng nhanh nên vội đứng dậy phản kϊƈɦ kịp thời. Giới truyền thông gọi một màn này là “Vợ hổ bảo vệ chồng”.

Mà bà “vợ hổ” này là người Hoa, cũng từng có một cuốn sách viết về trải nghiệm của bà ta. Trong cuốn sách đó bà “vợ hổ” này được hình dung như sau: Tôi giống như suốt ngày ngồi ở đầu thuyền, dãi nắng dầm mưa, không biết chịu bao nhiêu khổ, trêи mặt là vẻ ửng hồng không phải ai cũng có. Tuy nhiên tác giả miêu tả có vẻ phiến diện: Trán của bà “vợ hổ” kia cao lớn trống trải, mắt hình tam giác, khuôn mặt nhỏ, ánh mắt sắc bén, xương gò má cao. Người phụ nữ như thế cực kỳ thông minh, là một người có ý tưởng và không bao giờ vừa lòng với hiện tại. Bà ta có mục đích chính xác và có ɖu͙ƈ vọng lớn với quyền lực.

Những chuyện này đều do kẻ thích xem tin tức là Ninh ʍôиɠ nói cho Gia Hàng nghe. Gia Hàng còn tìm riêng ảnh của bà vợ kia để xem, trong ánh mắt của truyền thông bà ta cũng không phải mỹ nhân, nhưng mọi người không thể phủ nhận bà ta nắm bắt cơ hội rất nhanh nhẹn. Gia Hàng thật sự không có hứng thú với bà ta, cô chú ý chẳng qua vì vụ nghe trộm dưới danh nghĩa của truyền thông kia. Vụ việc này cực kỳ khủng bố, đối tượng nghe trộm của ông ta trải khắp toàn cầu, đến lãnh đạo quốc gia cũng không tha. Gia Hàng không biết mình nghĩ nhiều hay đây là dự cảm của một hacker nhưng cô rất bất an. Một tập đoàn truyền thông lấy đâu ra năng lực và can đảm mà làm như thế? Vụ này có lẽ rất sâu đây.

Cạnh tranh thương nghiệp là một chuyện, nhưng nếu một chính phủ trực tiếp tham gia vào hoạt động gián điệp, ăn trộm thông tin mậu dịch bí mật, ăn trộm tư liệu độc quyền của một công ty thì bọn họ và người này có gì khác nhau? Đó chính là hành vi xâm phạm.

Buổi điều trần cuối cùng cũng đưa ra kết luận rằng mọi thứ chỉ xuất phát từ cạnh tranh thương nghiệp, tập đoàn truyền thông kia chỉ muốn lấy được tin tức tư liệu sớm nhất. Lời giải thích đó có thể hiểu được nhưng không quang minh chính đại vì thế ông chủ kia phải công khai xin lỗi. Rất nhiều người nghi ngờ kết luận này nhưng bởi vì mị lực của bà “Vợ hổ” kia quá lớn nên đã thành công dời đi ánh mắt của công chúng khiến sự việc không gây ra sóng to gió lớn gì.

Còn ở đại học Nam Kinh thì sóng gió lại mãnh liệt hơn nhiều. Mỗi năm hội chợ tuyển dụng sẽ được tổ chức ở sân vận động, ngoài những sinh viên đang vùi đầu khổ học để thi thạc sỹ thì những người khác đều ôm sơ yếu lý lịch màu sắc sặc sỡ, dũng mãnh tham gia vào đại quân xin việc.

Gia Hàng đi theo Phùng Kiên qua một vòng hội chợ nhưng người quá nhiều nên cô chỉ có thể nhìn qua loa.

“Có phải năm đó cô cũng tham gia sự kiện kiểu này không?” Lúc này hai người ngồi trêи bãi cỏ, Phùng Kiên ngắt một cọng cỏ nhai nhai hỏi.

“Tôi ấy hả…… Ha hả!” Gia Hàng ngượng ngùng nghĩ tới lúc đó. Cô vừa tốt nghiệp đã vội vã mang thai. Đã lâu cô không nhớ tới Giai Tịch, giờ nghĩ lại thì khi đó cô thật là khờ, nhưng đúng là người ngốc có ngốc phúc.

“Nhìn kìa, là Vương Kỳ!” Phùng Kiên chỉ về phía trước. Gia Hàng phí sức thật lớn mới tìm thấy Vương Kỳ đang bị mấy người vây quanh ở phía xa. Anh ta giống như không trả lời hết được, rất nhiều người cướp đoạt cơ hội mà nói chuyện với anh ta nhưng trêи mặt anh ta vẫn là ý cười không có chút mất kiên nhẫn nào.

“Mấy ngày nay chắc anh ta bận đến hỏng rồi.” Phùng Kiên không có ý tốt mà nháy mắt, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau ý tứ là kiếm tiền. Cậu ta nói, “Anh ta có một người bạn là tổng giám đốc một công ty tư nhân ở đảo T. Công ty kia mỗi năm đều tới đại học Nam Kinh thông báo tuyển dụng, tiền lương rất cao, rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đều muốn chạy đến chỗ Vương Kỳ để đi cửa sau này.”

“Đó là công ty gì thế?”

Phùng Kiên trầm tư suy nghĩ, cuối cùng từ bỏ nói: “Em không nhớ rõ, em chỉ nghe nói là đãi ngộ cao hơn công ty bình thường vài lần.”

Sinh viên mới vừa tốt nghiệp có tư chất thế nào thì thật khó nói, rốt cuộc đi học và đi làm là hai việc khác nhau. Có thể học tốt không nhất định sẽ làm việc tốt, cho nên mỗi năm các công ty đều sẽ có một kỳ thực tập, chờ xong kỳ thực tập này mới có thể được nhận lương. Công ty tốt thì sinh viên thực tập sẽ được đãi ngộ giống nhau, nhưng công ty này đúng là ngoại lệ, chẳng lẽ từ mấy năm trước bọn họ đã lặng lẽ quan sát sinh viên rồi à? Thật có lòng!

Thời tiết dần lạnh hơn, ngồi trong chốc lát đã cảm thấy gió luồn vào trong người. Mặt trời giống như cũng sợ lạnh nên đã chui vào tầng mây, không trung cực kỳ u ám giống một người phụ nữ đang đến thời kỳ mãn kinh. Thân thể Phùng Kiên tốt nên không để bụng nhưng Gia Hàng lại không chịu nổi. Cô quấn chặt áo khoác chạy về khu dạy học, trêи đường thấy có người đưa báo và thư đạp xe đạp qua vì thế cô vội rụt một chân đã bước vào trong cửa lại rồi nhìn thoáng qua hộp thư.

Trong hộp thư thuộc về cô có một tấm bưu thϊế͙p͙. Gia Hàng thất thần 5 giây, đối với loại thϊế͙p͙ này cô luôn có bóng ma tâm lý. Nhưng hôm nay cô lại nhận được một niềm vui bất ngờ nho nhỏ. Trong ánh hoàng hôn mênh ʍôиɠ hắt lên tường ngói, giống như mặt trời đang hát một ca khúc trữ tình nhẹ nhàng, có một loại yên bình chậm rãi ngấm vào thể xác và linh hồn. Trêи tấm thiệp thủ trưởng viết: Buổi chiều thứ sau anh đợi em ở thành nhà Minh.

Gia Hàng nhẹ nhàng hôn lên tấm thiệp kia. Bảy năm, mỗi ngày trôi qua đều là củi gạo mắm muối, tình yêu có nồng đậm thế nào cũng nhạt dần thành một làn khói, nhưng mỗi một câu ngẫu nhiên của thủ trưởng, mỗi hành động của anh lại giống như một thìa mật thêm vào cốc nước nguội, khiến cô cảm thấy cuộc đời này thật ngọt ngào!

Trêи hành lang rất an tĩnh, các đồng nghiệp khác không biết là lên lớp hay đi thông báo tuyển dụng mà chẳng còn ai. Cửa văn phòng của Loan Tiêu cũng đóng lại. Vừa vào cửa Gia Hàng đã cảm thấy khác thường. Cô tiến lên, nhìn thấy cốc nước vốn đặt bên trái máy tính của mình nay lại đặt phía trước. Cô chậm rãi ngồi xuống, không hề nóng nảy chút nào. Đương nhiên đã có kẻ lục máy tính của cô mà cái máy này cô cũng không cài tường lửa vì nghĩ bên trong không có tài liệu gì quan trọng. Người xem hẳn phải giật mình lắm. Người nọ nhìn hồ sơ cô lưu trong đó, những thứ công khai hay che giấu đều nhìn, còn xem cả lịch sử trình duyệt của cô. Sau đó…… Gia Hàng dựng thẳng hai mắt, áp cơn tức giận đang cuồn cuộn trong lòng xuống. Tên kia đã để lại một thứ trong máy tính của cô, cấu giấu nó để hắn có thể dễ dàng khống chế máy tính của cô. Bất kỳ thứ gì cô làm trêи máy tính, dù chỉ là một chữ hoặc một cái click chuột đều sẽ hiện lên trêи màn hình máy tính của đối phương. Kẻ này cũng quá xem thường người khác rồi, có chút tiểu xảo này cũng dám chạm vào máy tính của cô! Gia hàng phẫn uất mà gõ một hàng chữ: Này người anh em, tới thì cũng báo một tiếng để chào hỏi nhân tiện nói chuyện, trao đổi chút mới có thành ý chứ hả?

Gió thổi một đêm, đến sáng sớm trong sân đầy lá rụng. Không trung lạnh băng, u ám, đã hơn 7 giờ mà bên ngoài vẫn tối hù. Thím Đường vừa làm cơm sáng vừa nói thầm, trời lạnh thế này thì Phàm Phàm đi học vất vả rồi.

Phàm Phàm vẫn dậy đúng giờ, cậu nhóc tự mình sửa sang giường đệm và giá sách. Đây là yêu cầu của cậu và dù làm không tốt lắm nhưng cậu nhóc vẫn kiên trì. Trác Thiệu Hoa nói một người đàn ông độc lập không phải ở chỗ người đó làm chuyện lớn thế nào, kiếm bao nhiêu tiền mà thể hiện ở cách xử lý những chi tiết nhỏ. Dù sức cậu không lớn, chăn gấp không quá ngay ngắn, vóc dáng cũng không cao, hai tầng trêи cùng của giá sách cậu cũng không với tới được, cũng không thể phân loại sách theo thể loại nhưng không sao. Những điều này chỉ là tạm thời, giống như chữ của cậu hiện tại còn chưa có được khí chất của riêng mình, nhưng có cái gì không cần thời gian để luyện ra đâu?

Thời gian…… Phàm Phàm nhắc mãi hai chữ này, trong lòng kỳ thật cũng có chút nôn nóng. Chiều nay trung tâm văn hóa có một triển lãm thư pháp, cậu rất muốn đi, nhưng nếu cậu đi thì mấy chú cảnh vệ cũng phải đi theo, cực kỳ không tiện. Ba ba và mẹ cũng sẽ rất lo lắng nên cuối cùng cậu vẫn từ bỏ. Chờ cậu lớn hơn chút, lớn hơn chút…… Aizzz, khi nào mới có thể lớn lên đây?

“Con gặp ác mộng ư?” Trêи bàn cơm, Gia Hàng nhìn Phàm Phàm khó có lúc gục đầu xuống thì duỗi tay sờ trán thằng bé.

“Không ạ.” Phàm Phàm từ từ uống sữa bò, thìm Đường đại khái là nhớ Luyến Nhi quá nên đã cho rất nhiều mật ong vào sữa của cậu. Người thích ăn mật ong là Luyến Nhi, con bé cho rằng mình ăn nhiều mật là có thể mọc hai cái cánh như ong mật, sau đó có thể bay lên cây, bay lên trời cao.

“Vậy con làm sao thế? A……” Gia Hàng đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vèo vào thư phòng cầm cuốn lịch bàn chạy ra, “Sinh nhật của Phàm Phàm, ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta…… Đã qua cả tháng rồi.” Cô bận dạy học, cứ thế quên mất ngày quan trọng như thế. Thủ trưởng cũng không nhắc nhở cô, à hai ngày đó anh ở Bắc Kinh.

“Thím Đường có làm mỳ trường thọ cho con, bạn học cũng tặng thiệp cho con.” Phàm Phàm an ủi khiến Gia Hàng càng thêm hổ thẹn. Cô xấu hổ nói, “Thực xin lỗi Phàm Phàm, mai mẹ bù cho con nhé.”

Phàm Phàm lắc đầu: “Sinh nhật không quan trọng.”

Thế cái gì mới quan trọng? Gia Hàng chờ Phàm Phàm đưa ra đáp án.

Phàm Phàm chỉ dùng khăn giấy cẩn thận lau miệng sau đó tiến lên ôm cổ cô, dán mặt lên mặt cô nói, “Được ở bên cạnh mẹ mỗi ngày là tốt rồi.”

Nhóc thối thật là ngây thơ, đáng yêu quá. Qua 10 năm nữa nói không chừng sẽ có cô nữ sinh nhỏ nào đó từ đâu ra chiếm lấy đôi mắt và trái tim thằng bé. Lúc đó sợ là cu cậu sẽ muốn tránh mẹ thật xa, thế nên đừng dễ dàng đưa ra lời thề nào đó, bởi thời gian sẽ khiến người ta thành một kẻ lừa đảo một cách đúng lý hợp tình. Nhưng giờ phút này vui vẻ vẫn nhiều hơn phiền muộn, Gia Hàng nhắm mắt ôm chặt Phàm Phàm nói: “Mẹ vẫn phải xin lỗi vì sự vô ý của mình, sinh nhật là ngày đặc biệt. Ngày đó mẹ và Phàm Phàm gặp nhau lần đầu tiên, đó là ngày đáng để kỷ niệm biết bao, có phải không?”

Phàm Phàm nghĩ nghĩ sau đó gật gật đầu nói: “Vậy…… Chờ Luyến Nhi trở về cả nhà chúng ta cùng nhau chúc mừng nhé?”

“Được, Phàm Phàm muốn quà gì nào?”

Khuôn mặt nhỏ của Phàm Phàm căng thẳng, giống như phải lấy dũng khí thật lớn để nói: “Con muốn đi trung tâm văn hóa để xem triển lãm thư pháp.”

Ngực Gia Hàng ê ẩm mềm nhũn, “Được, mẹ đồng ý.” Cô và Phàm Phàm ngoéo tay út, sau đó cô nhìn Phàm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực lên xe.
Bình Luận (0)
Comment