Hải Thượng Hoa Đình

Chương 66

Chỗ cổ áo có một cái cúc bị mất, Mạnh Lan Đình bất đắc dĩ đành phải mặc áo khoác của Phùng Khác Chi.

Nàng bỏ lại nam nhân đang ngủ say trên giường, đi xuống lầu, đến trước quầy của tiệm cơm đánh thức người trực ca dậy để cậu ta gọi giúp một chiếc xe cho mình.

Tiệm cơm cao cấp thế này phục vụ tất nhiên là cực kỳ chu đáo, có cả ô tô và tài xế chuyên phục vụ, tùy thời đưa đón khách.

Nhân viên trực quầy có chút giật mình cùng hoang mang. Nửa đêm trước, Phùng gia Cửu công tử cùng bạn gái đi lên. Hắn là khách quen của chỗ này trước kia thường cùng một ít công tử thiếu gia đến đây tiêu khiển, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là đánh bài suốt đêm, đây là lần đầu tiên hắn ta mang theo bạn gái đến.

Tối hôm qua, lúc đi vào tuy Phùng cửu công tử đã che chắn cho bạn gái mình nhưng hắn vẫn thấy được bộ váy màu hồng trên người nàng kia.

Hiện tại vị tiểu thư trẻ tuổi này hiển nhiên chính là người được Phùng cửu công tử mang lên nửa đêm qua. Nhân viên trực quầy có nghi ngờ chắc nàng này đắc tội Phùng cửu công tử, thế cho nên lúc này mới một mình bị đuổi xuống dưới. Nhưng hắn thấy nàng xinh đẹp, cả người thoạt nhìn chẳng nhưng không có nửa điểm phong trần mà ngược lại, giờ phút này nàng vẫn một mình xuống dưới, phân phó kêu xe, thái độ tự nhiên, ngữ khí tự nhiên, thật sự khó có thể đem nàng gộp chung với thân phận trong tưởng tượng của hắn.

Gã nhân viên thấy kinh ngạc hoang mang không thôi nhưng dù sao nàng cũng là cùng Cửu công tử đi vào nên hắn cũng không dám chậm trễ mà vội vàng giúp nàng gọi xe.

Mạnh Lan Đình đứng ở cửa một lúc lâu thì tài xế mới ra đón nàng.

Mạnh Lan Đình ngồi vào xe, báo địa chỉ của Chu gia.

Bây giờ mới chưa đến 4 giờ sáng, là khoảng thời gian tối nhất trong ngày. Không trung đen như mực, bên đường ánh đèn ảm đạm, trên phố không một bóng người.

Mạnh Lan Đình chịu đựng cả người đau nhức, quấn chặt áo khoác trên người, dựa ngồi vào trong góc ghế, nhắm mắt, người không nhúc nhích, giống như đã ngủ.

Tài xế đưa nàng đến đầu ngõ của Chu gia.

Nàng tối hôm qua rời đi, bên người không mang tiền, vừa rồi lúc đi ra có lấy chút tiền chỗ Phùng Khác Chi. Trả tiền xe xong rồi tiền boa, nàng liền xuống xe, đi qua ngõ nhỏ, đi vào trước cửa Chu gi, móc ra chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa.

Đêm qua nàng từng gọi điện về nhàm nó cho Chu thái thái mình đi xem phim về muộn nên liền ở lại nhà người quen, miễn để bà lo lắng.

Chu gia im ắng, Chu thái thái cùng giáo sư Chu cùng với đệ đệ tạm thời ngủ ở thư phòng hẳn vẫn còn đang chìm trong mộng.

Mạnh Lan Đình nhẹ tay nhẹ chân đi về phòng mình, cởi áo khoác của Phùng Khác Chi rồi thay quần áo, bò lên trên giường, nằm xuống.

Nàng cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, xương cốt phảng phất bị tháo ra một lần, muốn mau chóng ngủ để nghỉ ngơi nhưng hai mắt vừa nhắm lại thì trong đầu không ngừng nghĩ đến một màn đêm qua.

Hôm qua lúc hắn muốn chiếm hữu nàng, rồi đột nhiên dừng lại, buông nàng, còn bảo nàng cút đi.

Lẽ ra lúc ấy nàng nên nắm lấy cơ hội mà nhanh chóng rời khỏi. Rốt cuộc, điều này quá xa so với ước nguyện ban đầu của nàng.

Nhưng sau đó nàng sửa lại chủ ý.

Trước khi đến Thượng Hải, nàng không nghĩ tới có một ngày, cuộc sống của mình sẽ có dây dưa với một người nam nhân xấu xa không thể tưởng tượng được, mọi thứ biến thành một cuộn chỉ rối.

Một khắc phía trước đêm qua, trong 19 năm sinh mệnh của nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ đến nàng sẽ chủ động như thế, cùng một người không phải trượng phu của mình làm ra việc như thế.

Lúc hắn đột nhiên buông nàng ra, thô thanh ác khí mà đuổi nàng đi, nàng nhìn người đang đưa lưng về phía mình, trên lưng vẫn đổ mồ hôi, cả người ngập tràn áp lực kia, mọi ủy khuất, sợ hãi, cùng với cảm giác nhẫn nhục khi thiếu nợ thì trả tiền ở trong lòng bỗng nhiên tan thành mây khói.

Tuy rằng đối với việc như vậy, nàng không hề có kinh nghiệm nhưng hai người cận kề da thịt, thân mật tiếp xúc với nhau như vậy là vì hắn muốn chính mình.

Nàng có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực mang theo đau đớn gần như là khát cầu điên cuồng tỏa ra từ người hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy nước mắt của nàng hắn vẫn dừng lại.

Mặc kệ xuất phát từ lý do gì thì một khắc kia nàng cũng thấy lòng mình mềm xuống, không có kháng cự, chán ghét, cũng không có nề hà.

Hắn mê luyến thân thể của mình, muốn mình như vậy thì thỏa mãn hắn cũng tốt. Đây có lẽ là thứ duy nhất nàng có thể cho hắn, là báo đáp lớn nhất, mà nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng nàng cũng biết, đây sẽ là lần cuối cùng mình mềm lòng và thương tiếc hắn.

Về sau, sẽ không như vậy nữa.

……

Trời sắp sáng, mưa lại rơi xuống. Mưa không nhỏ, dừng ở mái ngói trên đầu phát ra âm thanh rào rạt.

Mạnh Lan Đình cuộn ở trong chăn, nhắm mắt lại.

“Bang!”

Một giọt mồ hôi nóng rực từ trên trán hắn rơi xuống, bắn tung tóe lên ngực nàng.

“Lan Đình…… Lan Đình…… Em đừng khóc……”

Nam nhân giống như con chó nhỏ, cứ thế liếm đi những giọt nước mắt rơi xuống má nàng, vô cùng ôn nhu. Hắn thấp giọng gọi, trong giọng nói tràn ngập sung sướng cùng thỏa mãn, từng tiếng vang lên không ngừng bên tai nàng.

Mạnh Lan Đình bừng tỉnh khỏi ảo mộng trong giấc ngủ, cảm thấy chính mình miệng khô lưỡi khô, ngực đập ầm ầm.

Nàng phiền muộn mà trở mình, đem hình ảnh trong đuổi ra ngoài, dùng chăn bọc bản thân lại, đầu cũng che luôn.

“Bang!”

“Bang!”

Nhưng bên tai thế nhưng thật sự truyền đến tiếng vang khác.

Là tiếng đập cửa.

Mạnh Lan Đình mở to mắt.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục.

Mạnh Lan Đình kéo chăn xuống, nương theo ánh sáng mông lung tiến vào từ cửa sổ, nhìn đồng hồ trên bàn sách.

5 giờ 40 phút sáng.

Trong màn mưa yên tĩnh lúc sáng sớm, những tiếng gõ cửa này nghe hết sức chói tai. Thanh âm cũng không phải rất lớn, nhưng lại liên tục, mang theo một loại cố chấp không đạt mục đích không bỏ qua.

Tim Mạnh Lan Đình đập càng nhanh hơn. Nàng đã đoán được là người nào, cũng lường trước hắn có lẽ sẽ còn đến tìm mình. Chỉ là nàng không nghĩ tới hắn sẽ đến nhanh như thế.

Nàng kéo đôi chân đau nhức, vội vàng từ trên giường bò xuống, vội vàng mặc tốt quần áo, đang muốn đi ra ngoài thì Chu thái thái đã nhanh hơn nàng một bước, đi ra mở cửa.

“Phùng công tử? Sớm như vậy, cậu có việc sao?”

Mạnh Lan Đình nghe được giọng Chu thái thái vang lên, tràn ngập kinh ngạc.

“Thái thái, Lan Đình đâu?” Giọng Phùng Khác Chi tuy khắc chế nhưng vẫn lễ phép.

“Lan Đình? Tối qua con bé đi ra ngoài xem phim với mấy học sinh, sau đó lại gọi về nói muộn quá nên liền ở nhà bạn, vẫn chưa về……”

“Lan Đình!”

Một loạt tiếng bước chân vội vàng đi đến, Phùng Khác Chi hình như đang đi vào.

Mạnh Lan Đình vội vàng cầm lấy áo hắn, cuốn ở trong tay, mở cửa ra.

Phùng Khác Chi dừng bước chân.

Chu thái thái quay đầu thấy nàng thì có chút kinh ngạc: “Lan Đình, cháu về lúc nào thế? Ta cũng không biết.”

“Buổi sáng cháu mới vừa về, bá mẫu vẫn chưa thức dậy nên mới không phát hiện ra. Phùng công tử tìm cháu có chút việc, cháu và anh ấy ra ngoài nói.”

Mạnh Lan Đình mặt mang tươi cười, cầm lấy cái ô để ở góc tường, đi ra ngoài, quay đầu nói với Phùng Khác Chi: “Anh ra đây.”

Nàng mở dù, tự mình đi ra khỏi cửa, đi vào con hẻm.

Lúc này còn rất sớm, ngày vừa mới bắt đầu, lại mưa nên phụ cận không có nửa bóng người. Mưa vẫn gõ lên mái ngói của mọi nhà.

Phùng Khác Chi đi theo phía sau nàng. Một người che ô, một người dầm mưa, đi ra đầu ngõ, Mạnh Lan Đình thu dù, chính

mình lên xe hắn, ngồi ở ghế sau, chờ hắn cũng lên ngồi cạnh mình, rồi nàng nhàn nhạt nói: “Lời nhắn tôi để lại anh không thấy sao? Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?” Nàng viết trên giấy rằng tất cả đều là cam tâm tình nguyện, hắn không cần có bứt rứt gì, càng không cần phụ trách. Nhưng nàng không muốn gặp lại, sau này hai người tự đi con đường của mình, tự mình bảo trọng.

Trời mưa càng lúc càng lớn. Chỉ một lát mà cả người hắn liền ướt đẫm. Nước mưa làm ướt tóc hắn, nước theo tóc chảy xuống. Hai mắt hắn phiếm hồng, bộ dáng thoạt nhìn chật vật xưa nay chưa từng có.

Hắn vuốt hết nước mưa trên mặt, nhìn nàng một lát, bỗng nhiên vươn đôi tay, đem nàng gắt gao mà ôm lấy.

Mạnh Lan Đình nghe được hắn nói bên tai mình: “Lan Đình, tối hôm qua là anh sai rồi! Anh không nên đối với em như vậy. Em tha thứ cho anh một lần đi. Anh là nghiêm túc, em đã là người của anh thì anh không có khả năng không cần em. Chờ anh nói với gia đình rồi chúng ta nhanh chóng kết hôn.”

Môi hắn mang theo nước mưa ướt lạnh, dán bên tai nàng, vừa hôn lên da thịt nàng vừa nói không ngừng.

Mạnh Lan Đình cũng không giãy giụa khỏi ôm ấp của hắn, chỉ ngoảnh mặt tránh cái hôn của hắn, lúc này mới quay mặt, nhìn chăm chú vào hắn, lắc lắc đầu.

“Phùng Khác Chi, tôi lặp lại lần cuối, những điều tôi viết trên giấy là suy nghĩ thật lòng của tôi, không có lừa dối chút nào. Tôi không cần anh phụ trách, càng sẽ không gả cho anh. Sau này, anh không cần tới tìm tôi, miễn gây ra phiền nhiễu như bây giờ, càng khiến tôi thấy khó xử.”

Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh.

Phùng Khác Chi cứng người nhìn nàng, chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm nàng, rồi lại đột nhiên siết chặt, giống như hắn vừa buông thì nàng sẽ đột nhiên chạy mất vậy.

“Lan Đình, em đừng nói bậy. Anh biết em đang giận anh. Tối hôm qua anh nhất thời luẩn quẩn trong lòng, thật sự quá khốn nạn. Anh chính là thiếu quản giáo, em cứ đánh, cứ mắng anh đi, chờ em hết giận rồi thì anh liền đưa em về nhà kết hôn.”

Hắn giống như ngoảnh mặt làm ngơ, trong miệng tự nói.

Mạnh Lan Đình lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói lời nào.

Sắc mặt Phùng Khác Chi dần dần khó coi, đáy mắt dâng lên thần sắc buồn nản. Rốt cuộc hắn chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm nàng.

“Nếu em chán ghét anh đến thế, thì vì sao em lại câu dẫn để anh làm ra việc sai lầm này?” Giọng hắn nghe hậm hực cực kỳ.

“Phùng Khác Chi, tối hôm qua không phải anh muốn tôi sao?” Mạnh Lan Đình nhẹ giọng hỏi hắn.

Hắn ngây ra.

“Tôi biết anh muốn tôi nên tôi mới làm thế.”

Phùng Khác Chi trầm mặc một lát, cắn răng nói: “Nói đến nói đi, em vẫn là ghi hận anh! Anh là hỗn trướng, nhưng không phải anh chưa cho em cơ hội. Rất nhiều lần, chỉ cần em mở miệng, Phùng Khác Chi anh dù không biết xấu hổ, chẳng lẽ thật sự sẽ ỷ vào việc tìm được em trai em mà mạnh mẽ muốn em ngủ với anh sao?”

“Giúp tôi tìm em trai mình, với anh là việc nhỏ nhưng với tôi là cực đại ân tình. Phùng Khác Chi, mặc kệ anh có thích nghe hay không, thì đây là sự thật. Việc tối hôm qua, vốn không nên phát sinh, nhưng đã xảy ra rồi, vậy thì cũng xong. Đó là báo đáp lòng biết ơn, nhưng cũng là tôi cam tâm tình nguyện, không có nửa điểm bị ép buộc.”

Nàng dừng một chút.

“Sau đó anh đối với tôi cũng thật tốt…… Cho nên, anh hoàn toàn không cần có bất luận gánh nặng gì.”

Phùng Khác Chi phảng phất như ngây dại, rốt cuộc nói không ra lời, chỉ yên lặng nhìn nàng.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cứ thế đi, sau này chúng ta đừng gặp lại.”

Mạnh Lan Đình đem áp hắn thả xuống, cầm ô, xoay người đẩy cửa xe, đi xuống rồi cúi đầu đi vào trong hẻm.

Nàng đi được vài chục bước thì Phùng Khác Chi đột nhiên xuống dưới, đuổi theo, từ sau bắt được được một tay của nàng.

“Lan Đình…… Anh sẽ sửa, về sau anh không bao giờ đối với em tức giận lung tung, anh để em quản, em cho anh thêm một cơ hội, một lần cuối cùng, nếu lần sau anh lại đắc tội em thì anh tự đi, không phiền đến em nữa……” Giọng hắn mang theo cầu xin, truyền vào tai nàng.

Mạnh Lan Đình dừng bước chân, đứng đó một lúc lâu, không quay đầu lại, rút tay về, cúi đầu rồi lại tiếp tục đạp lên gạch đá rêu phong mà đi về phía trước.

“Mạnh Lan Đình, quen nhau lâu như vậy, chẳng nhẽ em không có nửa phần thích anh sao?”

Nàng đi được vài bước thì nghe thấy phía sau lại truyền đến giọng nói đầy áp lực của hắn. Hốc mắt nàng bỗng nhiên nóng lên.

Nàng chậm rãi quay đầu.

Hắn đứng ở phía sau, nước mưa không ngừng rơi trên tóc và mặt hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cách màn mưa mà nhìn nàng.

Mạnh Lan Đình trầm mặc một lát.

“Phùng Khác Chi, nói thật, tôi không tin anh, không phải không tin hiện tại mà là con người về sau của anh. Hiện tại những lời anh nói tôi biết là thực lòng nhưng về sau thì sao? Tôi không muốn lấy nửa đời sau của mình ra mạo hiểm như vậy. Anh không phải người lý tưởng trong lòng tôi. Thực xin lỗi, anh về đi.”

Mạnh Lan Đình nói xong, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi đi hết con hẻm vẫn không quay đầu lại.

Phía sau cũng không có thanh âm gì.

Lúc đến cuối hẻm, nàng nhìn thấy Chu thái thái cầm ô, đứng ở nơi đó, đang nhìn xung quanh, mặt mang nghi hoặc. Nàng cố nhìn xuống nước mắt đang muốn trào ra, vội vàng che thấp ô, nhanh chóng lấy tay lau khô.

Chu thái thái đã đi tới, nhìn phía sau nàng, hồ nghi hỏi: “Lan Đình, cháu cùng Phùng công tử rốt cuộc làm sao vậy? Sao sáng sớm cậu ta đã đến tìm cháu thế?”

“Có chút việc ạ, vừa rồi cháu đã nói rõ với anh ta. Không có việc gì nữa.”

Mạnh Lan Đình sợ bà lại hỏi nhiều nên vội cúi đầu đi vào, về phòng mình, đóng cửa lại, nước mắt rốt cuộc nhịn không được, đổ rào rào xuống dưới.

Bình Luận (0)
Comment