Type: Taranee
Hank mang một chồng khế ước đã được lăn dấu vân tay rất dày đến đại bản doanh.
Hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người về hang ổ của cướp biển là bẩn thỉu và lộn xộn, đó lại là một tòa lâu đài màu trắng sạch sẽ và thoáng đãng, tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi cao nhất thành phố Algiers, một mặt hướng ra biển lớn, một mặt nhìn xuống toàn thành phố, những mái vòm hình tròn theo kiểu đạo Hồi chìm trong làn sương mù Địa Trung Hải, phong cách trang nhã, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Tòa lâu đài này đương nhiên không phải do Hayreddin xây dựng.
Lúc tới “tiếp quản” nó từ tay viên tổng đốc Algiers tiền nhiệm, lão béo đó khóc còn khó coi hơn cả cha chết. Khi không phải lênh đênh trên biển, phần lớn những tên cướp biển bản địa đều nghỉ chân ở nơi khác, chỉ có thuyền trưởng cùng một số thuyền viên cấp cao là nghỉ lại tại đây.
Hank chẳng có tâm trạng đâu mà nhìn ngắm đài phun nước được điêu khắc rất tinh xảo trong sân, mà đi thẳng qua hành lang quanh co gấp khúc, tới trước căn phòng lớn gõ cửa:
“Thuyền trưởng, tôi là Hank.”
“Vào đi.”
Một người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ đang lười biếng ngả lưng trên chiếc giường mềm kiểu Ả Rập, một con sư tử trắng Châu Phi thân dài ba mét nằm dưới chân hắn, hai mắt lim dim giống ngủ mà lại như không ngủ, bên khóe miệng còn dính mấy cọng lông chim màu sắc sặc sỡ. Hank nghĩ, có lẽ đây là con công cuối cùng trong sân.
Người đàn ông tiện tay lật xem tấm hải đồ, gương mặt không có vẻ gì là ngang ngược bá đạo cả. Nhưng tất cả mọi người đều biết, cũng giống như con sư tử đang ở dưới chân kia, thuyền trưởng là người thích giấu móng vuốt sắc nhọn trong lòng bàn chân, nhìn qua thì tựa mặt hồ phẳng lặng không gợn sống, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công như chớp giật, xé nát kẻ địch thành từng mảnh.
Đây chính là tên cướp biển mạnh nhất tung hoành khắp Địa Trung Hải, người em trai thứ ba trong số các anh em nhà Barbarossa, có biệt danh là “Sư Tử Đỏ của đại dương”, Barbarossa Hayreddin.
Hank cung kính bưng chồng khế ước tới:
“Thuyền trưởng, đã tuyển được năm trăm người mới.”
“Ừ, vất vả rồi.” Hayreddin nhận lấy lật xem, “Có tuyển được người nào phù hợp bù vào chỗ thiếu không?”
“Chẳng có mấy người dùng được, toàn một đám tầm thường chưa trải sự đời.” Không biết tại sao, trong đầu Hank bỗng hiện ra bóng dáng cậu thiếu niên nhanh nhẹn khéo léo kia, những cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, hắn lắc lắc đầu, cân nhắc đắn đo cách dùng từ, khó khăn nói:
“Thuyền trưởng, những năm qua đội trưởng Arude vẫn một lòng trung thành, trước giờ khi giết địch cũng luôn xông lên đi đầu, ngài có thể…”
“Không thể”. Người đàn ông tóc đỏ thẳng thừng từ chối, bày những bản khế ước ra nói: “Hank, nhìn các điều mục và những dấu vân tay này đi. Cho dù là không biết chữ, trước khi lên thuyền cũng phải đọc từng mục một cho người mới nghe. Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm rồi, ngay cả việc này cũng không nhớ sao?”
“Nhưng hôm đó đội trưởng quả thực đã uống say, trùng hợp lại có một người phụ nữ đi ngang qua…”
Hayreddin lạnh lùng nói: “Ồ, nói như vậy có nghĩa là bị cưỡng bức là lỗi của người phụ nữ đó, còn Arude là bị ép buộc sao? Hank Lanevince, điều thứ tư trong khế ước là gì?” Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm khắc, cặp mắt màu xanh lam lạnh lẽo bắn ra luồng ánh sáng khiếp người, khiến Hank chấn động, thân hình ưỡn thẳng, giọng nói sang sảng:
“Điều thứ tư: Không được gian dâm xúc phạm phụ nữ, ai vi phảm xử tử!”
Căn phòng chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc. Hồi lâu sau, Hayreddin mới nói:
“Đã có rất nhiều người tới cầu xin cho anh ta. Trên thuyền cuộc sống gian khổ, lúc xuống thuyền đến quán rượu uống cho thoải mái, tìm vài người phụ nữ để tiêu tiền, từ trước tới giờ tôi chưa từng quản lý những hoạt động riêng tư đó của mọi người. Nhưng người phụ nữ đó không phải là gái điếm, ngay ngày hôm sau cô ta đã nhảy xuống biển tự tử rồi.”
Nói đến đây, Hayreddin dừng lại một lúc, rồi nói ra thực chất vấn đề: “Hank, cô ta là con gái của một gia đình Hồi giáo truyền thống, chúng ta quanh năm hoạt động ở Algiers, nếu như chọc giận những người Hồi giáo, thì sau này sao còn có thể tiếp tục làm ăn ở đây được nữa? Tha cho Arude, thì sau này làm sao quản thúc được các thuyền viên khác? Khế ước của hải tặc trở nên vô giá trị như vậy từ lúc nào thế?”
Đội thuyền của Hayreddin tung hoành trên biển Địa Trung Hải suốt bao năm nay không có đối thủ, có được danh tiếng giống như những đấng anh hùng ở bờ biển Bắc Phi này, không phải dựa vào đám người ô hợp, mà nhờ vào kỷ luật nghiêm ngặt. Ba câu hỏi của Hayreddin như tháo gỡ hết một bãi mìn, Hank lặng lẽ gật đầu, không thể tranh luận tiếp được nữa.
“Vâng, thuyền trưởng, tôi hiểu rồi.”
Lúc bóng lưng vạm vỡ của phó đội trưởng biến mất khỏi gian phòng, Hayreddin giống như đang tự nói với mình:
“Arude, cậu có một đám anh em rất tốt”.
“Phải, như vậy có chết cũng không còn gì hối hận.” Một người đàn ông cường tráng hơn ba mươi tuổi với chiếc mũi khoằm dài đi ra từ sau tấm bình phong, là đội trưởng đội xung phong, Arude.
“Thuyền trưởng, tôi muốn một lần cuối cùng được đứng trên con thuyền Hải Yêu”.
“Muốn chết ở trên biển sao? Nhưng lần này chưa chắc đã gặp được một đối thủ có thể giết được cậu.”
“Vậy thì coi như là số đen, thần biển không chịu thu nhận kẻ có tội, lúc quay về tôi cam tâm tình nguyện bước lên giá treo cổ.”
Hayreddin im lặng hồi lầu, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Cho hắn cơ hội này, cũng tương đương với một cơ hội được giữ lấy tôn nghiêm mà ra đi. Những giọt nước mắt cảm kích long lanh trong đôi mắt Arude: “Cảm ơn thuyền trưởng, ở chỗ bốc vác hàng hóa tôi còn có hơn hai trăm đồng vàng tiền tiết kiệm, bất kể tôi sẽ chết thế nào, xin hãy chuyển số tiền đó cho gia đình của người phụ nữ đáng thương đó.”
Trong màn sương mù mờ mờ ảo ảo lúc buổi sớm, sáu chiếc thuyền vũ trang được trang bị súng đại bác, mười hai chiếc thuyền buồm tam giác nhỏ đã chuẩn bị sẵn sàng, một chiếc thuyền tốc độ cao với phần mũi thuyền có một bức tượng gỗ khắc hình mỹ nhân ngư đang dẫn đầu, xuất phát từ bến cảng Algiers.
Hải Yêu (1) là tên con tàu của Algiers, “nàng ấy” không phải là một chiếc thiết giáp hạm (2) thân gỗ bọc thép, mà là một con thuyền tốc độ cao có kích cỡ trung bình với một cột buồm, cùng hai mười tám khẩu pháo nặng mười tám pound ở hai bên. Vì một chiếc thuyền chở đầy hàng hóa, hoặc một chiếc thuyền được trang bị đại pháo bọc lại thép hạng nặng thì tốc độ không nhanh; thuyền cướp biển cần truy đuổi, bao vây, rút lui, nên không đòi hỏi phải là chiếc thuyền mạnh nhất, mà phải có sự linh hoạt và tốc độ nhanh nhất.
(1) Hải Yêu là nàng tiên cá thường xuất hiện trong thần thoại, là một loại sinh vật đầu là những cô gái trẻ còn nửa người sau là phần đuôi giống cá. Họ nổi tiếng với giọng hát mê hoặc lòng người.
(2) Thiết giáp hạm là một loại tàu chiến lớn được bọc thép với dàn hỏa lực chính bao gồm pháo có cỡ nòng hạng nặng. Thiếp giáp hạm to hơn, được trang bị vũ khí mạnh hơn và có vỏ bọc thép tốt hơn so với tàu tuần dương và tàu khu trục. Là những tàu chiến vũ trang lớn nhất của hạm đội, thiếp giáp hạm thường được sử dụng để chiếm lấy quyền kiểm soát mặt biển và là đại diện cho đỉnh cao sức mạnh hải quân của một quốc gia trong giai đoạn từ thế kỷ 19 cho đến Chiến tranh Thế giới thứ hai.
“Em yêu à, hãy mang vận đen đến cho kẻ địch của chúng ta nào!”
Tay lái chính vỗ vỗ lên bức tượng khắc hình mỹ nhân ngư, uống một ngụm rượu mạnh, phần còn lại đổ xuống biển. Dưới sự điều khiển của thuyền trưởng giàu kinh nghiệm và các thủy thủ, Hải Yêu chính là con thuyền tử thần nhanh nhất Địa Trung Hải.
“Xuất phát!”
Tay thuyền trưởng tóc đỏ vừa ra hiệu lệnh, hàng ngàn cánh buồm nhất loạt giương lên, mũi thuyền rẽ sóng bắn lên muôn vàn bọt nước trắng xóa trên mặt biển.
Những cánh buồn từ từ căng lên nhưng không có mùa đen của cướp biển, mà thay vào đó, lá cờ in hình một con sư tử màu vàng trên nền đỏ - đó là quốc hiệu của nước cộng hòa Venezia (1). Trước khi phát hiện ra đối tượng đi săn, cướp biển sẽ không dùng cờ đầu lâu xương chéo, mà đóng giả thành một chiếc thuyền buồn để đánh lừa đối phương.
(1) Cộng hòa Venezia là một quốc gia xuất phát từ thành phố Venezia ở Đông Bắc Ý, tồn tại trong một thiên niên kỷ, từ cuối thế kỷ 7 đến năm 1797. Quốc gia này ưa thích tham gia vào hoạt động mậu dịch hơn là tham gia vào các hoạt động chiến tranh không cần thiết.
Những người mới khó kìm nén được nỗi hưng phấn hớn hở, nên tay kéo dây cáp không khỏi có hơi run. Trong khi đó giữa những đám thủy thủ cũ lại tồn tại một bầu không khí kỳ lạ, trong lần hành động này, đội trưởng – thần tượng của đội xung phong sẽ phải nhận một hình phạt rất nghiêm khắc, vùi thân nơi đáy biển đã trở thành mơ ước xa xỉ duy nhất để giữ gìn và bảo vệ sự tôn nghiêm của hắn.
Trời về đêm, bầu trời tối đen ảm đạm không thể nhìn rõ trăng sao, lớp sương mù dày đặc phía màn trời bất tận phủ xuống, che kín đại dương bao la. Không còn nhìn thấy những con thuyền của đồng bọn ở gần đấy nữa, mặt biển gần như không có lấy một cơn gió, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng kẽo kẹt khe khẽ của thân tàu và dây thừng siết căng lơ lửng xung quanh, mỗi con thuyền đều giống như đang lướt đi cô độc giữa chốn vũ trụ mênh mông rộng lớn.
Những gì không nhìn thấy chính là thứ đáng sợ nhất, không có mặt đất kiên cố vững chắc để giẫm bước càng khiến người ta đứng ngồi không yên. Những tân binh lần đầu tiên ra biển run rẩy sợ sệt, sống chết cũng không chịu lại gần mạn thuyền, nước biển màu xanh lam trong vắt lúc ban ngày giờ biến thành một mảng đen kịt, dưới mặt biển tối đen nhìn như đang bình tĩnh kia, lại giống như đang ẩn giấu vô số con quái vật to lớn khủng khiếp chỉ chực chờ cắn xé người ta. Lúc này dù có là người theo đạo hay không, đều không kìm được thì thầm gọi tên thánh Allah, Thượng đế.
“Xùy, đúng là một đám nhát gan.” Lão lái tàu nhấm nháp một ngụm rượu, quét ánh mắt khắp lượt những người mới, nói bằng giọng đầy khinh thường: “Trời sương mù, mới là thời tiết tốt nhất để mở hàng. Nếu không phải đã dự đoán trời có sương thì thuyền trưởng sẽ không chọn ngày này để đi biển đâu. Các cậu đã từng nghe chưa, ngài ấy có thể ngửi thấy mùi của con mồi…”
Lão lái tàu cố ý đè thấp giọng xuống, khiến đám người xung quanh không khỏi bị dáng vẻ thần thần bí bí của lão lôi cuốn, lão nói: “Thuyền trưởng có thể dự báo được thời tiết, hiểu được tiếng kêu của chim biển, có thể nhìn thấy được hướng bơi của các loài cá, có thể ngửi thấy mùi của vàng bạc đá quý, theo ngài ấy đi biển, mười lần thì có đến chín lần không về tay không. Biết gì không, nghe nói thuyền trưởng đã dâng tặng một cô em gái cực kỳ xinh đẹp cho thần Biển, để đổi lấy những năng lực này…”
Một tay mới tới run lẩy bẩy, nhất thời cảm thấy gió biển trở nên lạnh hơn, giả vờ trấn tĩnh lại nói: “Đó đều là tin đồn thôi, trong các anh em ở đây, ông là từng trải nhất, trên biển này, ông đã từng thật sự nhìn thấy những… những thứ kỳ lạ bất thường nào chưa?”
“Một con mực khổng lồ có thể kéo cả một con thuyền xuống dưới đáy biển sâu? Những con chim ăn xác thối xé rách được cả cánh buồm? Hay là những nàng tiên cá quyến rũ con người lôi xuống địa ngục? Hì hì hì hì…” Lão lái tàu xấu tính thấp giọng cười không thành tiếng, cười đến nỗi lông tóc những kẻ mới đến dựng đứng. “Đúng là may mắn, tôi chưa thấy bao giờ, vì nếu thấy rồi thì giờ chẳng thể nào đứng đây nói chuyện với các cậu được…”
Trong đêm tối những câu chuyện kinh dị luôn được hoan nghênh, mọi người vừa hiếu kỳ lại vừa sợ hãi, ở những nơi không thuộc thẩm quyền quản lý của Thượng đế, thì những truyền thuyết cổ xưa luôn chiếm thế thượng phong. Trừ những người lái tàu đang phải trực và những tay làm nhiệm vụ quan sát không dám lơ là ra, những kẻ khác đều đắm chìm trong những câu chuyện xa xưa nửa thực nửa hư ấy.
Đúng lúc đó, trên đài quan sát cao nhất của cột buồm, trong một đầu ống kính viễn vọng được cuộn lại bằng giấy da dê đang ở trong tay một tên thủy thủ có nhiệm vụ quan sát từ xa, xuất hiện một thứ kỳ dị khiến người ta không dám tin vào mắt mình. Hắn lấy tay áo lau đi lau lại mắt kính, cổ họng giống như bị nhét bông không thể thốt lên lời:
“Người, người cá…”
Cặp mắt của tay thủy thủ quan sát lồi hẳn ra, nghẹn họng hồi lâu, rồi đột nhiên gào lên như lợn bị chọc tiết:
“Phía Tây Nam! Phía Tây Nam! Mọi người nhìn đi!!!”
Tất cả mọi người trên boong đều bị tiếng hét ấy làm cho giật nảy mình, còn tưởng rằng có kẻ địch tấn công, nhất loạt rút vũ khí ra tiến gần đến mạn thuyền quan sát, ai ngờ lại nhìn thấy một hình ảnh khiến suốt đời bọn họ cũng khó lòng mà quên được.
Trong làn sương dày đặc, một cái bóng quỷ dị màu trắng mờ mờ ảo ảo trôi bồng bềnh trên mặt biển, nhấp nhô theo từng con sóng lên xuống. Gió biển thổi đến khiến màn sương như loãng đi đôi chút, mọi người loáng thoáng nhìn thấy một thần hình trần tụi lộ dần trong không khí, nửa thân trên mảnh khảnh lóe lên những luồng ánh sáng trắng kỳ lạ, mái tóc đen dài ướt át như rong biển rối tung xõa ra, che phủ bầu ngực đầy đặn trắng nõn.
“Nàng ta” cứ trôi bồng bềnh như vậy trên mặt biển, giọng hát như có như không phiêu diêu theo gió bay tới, bức tranh vừa tuyệt đẹp lại vừa kỳ dị tóm chặt lấy tâm trí tất cả mọi người.
“Người cá, thật sự có người cá, có phải chúng ta sắp bị tiếng hát của nàng ta kéo xuống đáy biển không…”
Choang một tiếng, chiếc bình rượu dẹt của lão lái thuyền rơi xuống boong, rượu chảy lênh láng khắp sàn.
Bao gồm cả thủy thủ quan sát và người giám sát bên trong con tàu “Trân Châu”, tất cả thủy thủ đoàn đều tập trung ở bên trái mạn tàu để nhìn ngắm “nàng ta”, không một ai chú ý tới, trong màn sương mù dày đặc phía bên phải, có một chiếc thuyền buồm với lá cờ đầu lâu xương chép màu đen đang rẽ sương từ từ tiến lại gần.
“Hắt xì!”
Theo ánh lửa đang được thổi bùng trên mặt biển, nàng “mỹ nhân ngư” xinh đẹp không mảy may tao nhã hắt xì một cái, Nick kéo kéo chiếc áo sơ mi màu trắng dính bết vào người như thể oán trách, toàn thân nổi hết da gà. Chất vải dệt thưa mỏng, chất lượng kém, sau khi dính nước biển, bất luận là về xúc giác hay thị giác đều giống như không mặc gì.
Âm thanh của súng hỏa mai cùng những tiếng la hét chửi bới át chìm tiếng hát, nhiệm vụ chim mồi Nick được giao cũng có thể coi là đã thành công tốt đẹp. Tuy bị lạnh cóng quá mức chịu được, nhưng động tác của cậu vẫn linh hoạt. Vặn người một cái, một chiếc thuyền ván nho nhỏ dưới mặt biển liền lật lên, vừa này cậu đã ngồi lên thứ này giả làm người cá.
Tháo sợi dây thừng nhỏ buộc ở sau cổ ra, hai “bầu ngực sữa đầy đặn” hút hồn người khác ở trước ngực liền rơi luôn xuống.
Nhìn lại cẩn thận, thì thật ra cái thứ úp ở trước ngực là… hai cái bát bằng sứ trắng. Trí tưởng tượng của đàn ông luôn phong phú đến độ thừa thãi, càng không nhìn rõ, thì lại càng cảm thấy thần bí gợi cảm, lợn sề cũng tưởng thành tiên nữ hạ phàm. Nick cắt đứt sợi dây thường buộc lên tóc, lấy khăn quấn quanh đầu, lập tức khôi phục lại thân phận cậu nhóc ngực phẳng lì.
Hiện giờ cậu là một tên cướp biển. Tuy rất thất vọng vì thất bại trong cuộc tuyển chọn ở Algiers, nhưng ở thời đại cướp biển đang hoành hành ở khắp nơi như hiện giờ, không chỉ có một mình nhóm Hayreddin tuyển người.
“Ấy, đừng giết nhanh thế, đợi tôi với chứ…” Trên con thuyền đang rộn lên tiếng chém giết, Nick lẩm bẩm một câu, rồi cầm lấy mái chèo chèo về hướng con thuyền “Trân Châu” xui xẻo.
Đội thuyền của Hayreddin đang rơi vào tình huống cướp biển cướp của cướp biển.
Thật ra nhóm hải tặc nhỏ với cái tên “Sói Biển” này xưa nay không có ý chọc vào Sư Tử Đỏ Barbarossa, chỉ đáng tiếc là sương mù quá dày, thuyền của Hayreddin lại treo cờ của nước cộng hòa Venezia để ngụy trang, cho nên họ không thể phân biệt nổi, dẫn đến sai lầm tai hại như bây giờ.
Ánh lửa trên thuyền Trân Châu xuyên qua lớp sương mù, lôi kéo những con tàu của đồng bọn tới. Đứng trên mũi thuyền Hải Yêu nhìn đám sương mù đỏ rực ấy, Hayreddin bật cười. Một con thuyền ngu xuẩn tác chiến cô độc lại hăng hái chiến đấu như vậy, không phải đang chủ động dâng miếng mồi ngon vào miệng sư tử sao? Thuyền của cướp biển không nhất thiết phải chở hàng hóa có giá trị, nhưng chắc chắn có một số lượng lớn vũ khí và thuốc súng. Hayreddin nghĩ, cướp bóc một trận, coi như là mở hàng vậy. Huống hồ… nói không chừng có thể có một đối thủ khiến Arude cam tâm tình nguyện chịu chết.
Nhưng mọi việc lại không như dự tính. Còn chưa đợi thuyền của đồng bọn tập trung lại, tiếng súng nổ trên thuyền Trân Châu đã dần dần chìm nghỉm, nhưng lá cờ đại diện cho sự chiến thắng từ đầu đến cuối vẫn không được giương lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Arude nhíu mày, ở hai bên mạn thuyền Trân Châu có mười sáu khẩu pháo, lại thêm đội phó của hắn là Hank đã trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm dày dặn, hỏa lực của đối thủ có mạnh đến đâu cũng không đến mức chưa tới một giờ đã không thể chống đỡ được. Arude hét lên với tay quan sát trên cột buồm: “Quan sát tình hình đi!”, hắn còn chưa kịp dứt lời, giọng nói hoảng sợ của tay quan sát đã truyền xuống dưới:
“Đội phó Hank bị trọng thương! Tên giám sát cũng chết rồi! Đó là thứ gì vậy?”
Tất cả lập tức xôn xao. Arude lớn tiếng thét lên một câu: “Bình tĩnh! Đừng làm ồn!” Quay đầu lại nhìn thuyền trưởng, nhưng khuôn mặt của Hayreddin lại chẳng có chút phản ứng nào, chỉ nhìn về phía tàu Trân Châu gật gật đầu.
“Giương hết buồm lên! Giương hết buồm lên!” Tay lái tàu chính lớn tiếng ra lệnh, tài Hải Yêu tăng hết tốc lực lao tới.
Ba trăm thước Anh (1), hai trăm thước Anh, một trăm thước Anh.
(1) Thước Anh hay còn được gọi là yard là tên của một đơn vị đo chiều dài trong một số hệ đo lường khác nhau, bao gồm Hệ đo lường Anh và Hệ đo lường Mỹ. Kích thước mà nó đại diện có thể thay đổi tùy theo từng hệ đo lường. 1 thước Anh = 0.9144 mét.
Luồng ánh sáng bạc chớp lóe dần dần tan ra trong lớp sương mù, cùng với tiếng gào thảm thiết thê lương, tàu Trân Châu trở thành một vũng máu tanh. Hank đã bị mất một cánh tay, máu nhuộm đỏ hơn nửa người, cánh tay còn lại không ngừng quơ quào thanh đao lớn của mình, hai mắt đỏ ngầu, thần trí đã hoàn toàn điên loạn.
“Chết đi con yêu quái kia! Trở về địa ngục của ngươi đi!!!”
Hank khàn giọng ra sức gào lên đầy bi thương, nhưng đối mặt với hắn không phải là một con quái vật cao lớn mười mấy mét, mà chỉ là một cậu thiếu niên thoạt nhìn có vẻ khá gầy yếu.
Trong tay cậu thiếu niên đang cầm một loại binh khí vô cùng cổ quái, phần cán bằng kim loại đen sì dài đến hai mét, cao hơn nhiều so với thân người của cậu, hai đầu là những lưỡi hái cực lớn lóe lên màu máu tươi lấp lánh, giống với loại vũ khí của tử thần trong truyền thuyết. Thứ vũ khí này nói ít thì cũng phải mươi, mười lăm cân, nhưng cánh tay mảnh khảnh của cậu nhóc vung vẩy thứ đó trông lại có vẻ không tốn chút sức lực nào. Mỗi lần lưỡi hái xé bầu không khí rin rít lao tới, thì trong nháy mắt kẻ địch xung quanh sẽ bị mất đi một bộ phận cơ thể.
Hank đã gắng gượng quá lâu, mất máu quá nhiều khiến hắn không còn sức lực để cầm cự tiếp nữa, cậu thiếu niên dường như cũng cảm thấy phiền vì hành động điên cuồng của hắn, bèn nhấc lưỡi hái vung lên cao xoay vài vòng, lưỡi dao lớn trong tay cậu ta vẽ thành một vòng sáng màu đen, một vài thuyền viên còn sót lại ở xung quanh bị tư thế ấy hút chặt không dám xông lên.
Tiếp sau đó, tất cả những thủy thủ trên tàu Hải Yêu được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Lưỡi hái cực lớn vờn bay, tựa như cây búa của Thần Thor (1) trong truyền thuyết Bắc Âu đột nhiên giáng xuống! Hank nhấc đao lên cản lại, nhưng vô vọng vì uy lực của lưỡi hái thực sự quá lớn, thanh đao ngay lập tức bị gãy làm đôi ở chính giữa, lưỡi hái lặng lẽ bổ xuống cơ thể vạm vỡ của Hank, một đường vạt nghiêng từ cổ đi xuống, xẻ đôi người đàn ông to lớn đang sống sờ sờ trước mắt thành hai nửa!
(1) Thần Thor là vị thần của sấm sét, dông bão và sức mạnh trong thần thoại Bắc Âu, là con trai lớn nhất của thần Odin và Jord, nữ thần của đất. Thần Thor là người mạnh nhất, bảo vệ các vị thần khác khỏi sự tấn công của bọn khổng lồ.
Từ miệng vết chém máu tươi tuôn ra xối xả, bắn tung tóe đến hơn bốn mét lên những cánh buồm trắng tạo thành bức tranh đẫm máu. Xung quanh là bầu không khí im lặng chết chóc, những còn lại không có nổi dũng khí để cất lên tiếng thét kinh ngạc thảm thiết. Bao gồm cả đồng bọn của cậu thiếu niên, đám hải tặc trên tàu Sói Biển cũng nín thở im lặng, không dám thốt lên một tiếng nào sợ kinh động đến kẻ mới đến quá khủng khiếp đó.
Có lẽ là kinh ngạc vì kẻ địch đã bị chém đứt tay mà vẫn còn có thể cầm cự được lâu như vậy, cậu thiếu niên lại gần cẩn thận xem xét khuôn mặt dính đầy máu tươi của Hank, đột nhiên nhỏ giọng kêu lên đầy ngạc nhiên: “Ô kìa, đây không phải là người phỏng vấn tuyển người ở Algiers sao…”
Cuối cùng tàu Hải Yêu cũng áp sát lại gần mạn thuyền, một chút kinh ngạc do bất ngờ liền biến mất trong khoảnh khắc, cậu thiếu niên thu lại sự chú ý, chăm chú nhìn về phía con tàu.
Rất nhiều năm sau, những người đã từng chứng kiến cảnh đó vẫn nhớ rõ như việc chỉ vừa mới xảy ra. Khắp Địa Trung Hải đều lan truyền một truyền thuyết về cậu thiếu niên trắng nõn như người cá xuất hiện từ dưới đáy biển, vung lưỡi hái cực lớn lên chém đứt sinh mệnh kẻ khác, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm không trăng không sao.