Hải Yêu

Chương 24

Type: Thanh Hương

Ý, ngôi sao kim của nền văn minh châu Âu, mảnh đất an nghỉ của thánh Peter, khởi nguồn của văn nghệ Phục hưng… Một nước Ý sở hữu bề dày lịch sử vẻ vang nhưng lại không phải là một quốc gia hùng mạnh, bởi hệ thống quản lý quá lỏng lẻo gồm nhiều thành bang nhỏ. Trên bán đảo Apennini hình chiếc ủng, Venice, Florence, Milano, Napoli đã ký hiệp ước đồng minh và thay thế chiến tranh với lãnh thổ Giáo hoàng, vừa độc lập riêng biệt lại vừa có mối liên hệ với nhau.

Nếu chỉ muốn tham quan hệ thống tài chính, đích đến đương nhiên chỉ có một – thành phố có ngành tiền tệ phát triển nhất ven bờ Địa Trung Hải, Florence.

Lần này, Sư Tử Đỏ không khua chiêng gióng trống lên bờ nữa, mà thả neo giấu thuyền ở một bến cảng, Hayreddin dẫn theo đội phó cùng đội trưởng đội xung phong và anh chàng bác sĩ rồi xuất phát. Lúc xuống thuyền, Victor suýt chút nữa lại thụt chân vào khoảng trống giữa cầu thang bên mạn thuyền với thuyền nhỏ. Tuy anh ta đã làm việc trên thuyền cướp biển ba năm rồi, nhưng vẫn không lây được chút xíu bản lĩnh nhanh nhẹn của đám thủy thủ, luôn cố gắng nắm lấy mọi cơ hội thử rơi xuống nước.

“Lần sau lúc anh rửa mặt, tôi sẽ trông chừng để anh không bị chết đuối trong chậu rửa”. Nick kịp thời tóm được cánh tay của anh chàng bác sĩ, nhưng lại vì câu nói này mà được nhận về một tràng những lời mắng mỏ độc mồm “dậy thì muộn”.

Mấy người đóng giả làm thương nhân, ngồi xe ngựa tiến vào khu vực trung tâm thành phố nằm ở ven biển. Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi nhấp nhô nằm kề sát bên nhau dưới khung cảnh trời xanh mây trắng lại càng tôn thêm vẻ mỹ lệ khôn kham. Sự phồn hoa của thành phố này chủ yếu nhờ vào ngành sản xuất len và công nghiệp dệt may, dường như phía sau mỗi cánh cửa chớp màu xanh lá cây kia, đều có một đôi bàn tay nhanh nhẹn khéo léo đang không ngừng quay sợi lách cách lách cách.

Nick đã từng lưu lạc ở Ý nhiều năm, tới Florence cũng có thể nói là quay lại chốn xưa. Xe ngựa đi qua bến cảng bận rộn, những vị khách giàu có ngồi trên thuyền lấy những đồng xu ném thia lia xuống biển, dụ lũ trẻ con nghèo khổ nhao nhao nhảy xuống nước vớt.

“Hành vi của những con người nơi đây vẫn tồi tệ như thế”. Victor đội một chiếc mũ rộng vành che kín mặt, ánh mắt cay nghiệt từ trên cửa sổ xe ngựa nhìn chằm chằm vào đám thủy thủ đang cười ha hả kia, “Mỗi năm đều có rất nhiều người chết đuối, đáng lẽ phải xử bọn họ tội gián tiếp giết người mới đúng”. 

Cảnh tượng này là hình ảnh quá đỗi quen thuộc đối với Nick, chẳng qua là quen rồi nên cho là bình thường, không có bất kỳ cảm xúc phẫn nộ nào, chỉ buồn rầu nói một câu: “Ai mà bơi giỏi mò một ngày thu nhập cũng không tồi đâu, đáng tiếc là tôi không biết bơi”.

Victor liếc nhìn nàng một cái đầy khinh thường: “Cô cũng chỉ có tý chí khí như vậy thôi à”.

Karl không dám tưởng tượng, cuộc sống năm đó Nick ngưỡng mộ cả những kẻ kiếm tiền bằng việc vớt tiền xu là một cuộc sống như thế nào, nhất thời không nói nên lời.

“Cô giống hệt một con chó nhìn chằm chằm vào cục xương”. Hayreddin nói, rồi móc ra một túi tiền xu Tây Ban Nha quăng cho Nick: “Lát nữa xuống xe cô cũng ném đi, phải ném ngay trước mặt đám người luôn tự cho mình là đúng kia”.

Nick nhón lấy túi tiền, ước lượng chí ít cũng phải đến hai mươi đồng, nàng nhanh chóng cất số tiền xu vào trong túi, nghiêm sắc mặt nói: “Thuyền trưởng, còn lâu tôi mới tầm thường giống bọn họ”.

Hayreddin bật cười ha hả, nhìn nàng nói: “Đừng có nuốt trọn như thế, đấy là cho mấy người tiêu chung. Đồ ở Florence là đầy đủ nhất và đặc sắc nhất Địa Trung Hải, hôm nay làm xong việc rồi thì giải tán, muốn thứ gì thì tự mình đi mua đi”.

Nick rất vui, háo hức nhìn những dãy cửa hàng sầm uất nhộn nhịp nằm san sát nhau bên ngoài cửa sổ, đó là những nơi nàng chưa từng được bước qua ngưỡng cửa. Ba người nàng, Victor, Karl, có thể chia nhau mỗi người bảy đồng, đây đã là một khoản phí du lịch mua sắm rất xa xỉ rồi.

“Victor, anh là người ở đây phải không? Có thứ gì giá rẻ mà mà chất lượng tốt thì giới thiệu đi?”

“Thứ giá rẻ mà chất lượng tốt thì chưa thấy bao giờ, tiền nào của nấy mới là quy tắc của nơi này”.

Victor dường như cực kỳ nhạy cảm với mấy chữ “người ở đây”, lại kéo sụp vành mũ xuống.

“Những thứ khác cô cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra mua đâu, mua một cái chăn tốt ấy, vừa ấm lại vừa bền, đó chính là sản phẩm đáng để vung tay móc ví nhất ở Florence này đấy”.

Vì là nơi tập trung định cư của giới thương nhân quý tộc giàu có, thị trường hàng xa xỉ phẩm ở Florence muôn màu muôn vẻ, các sản phẩm dệt may và các chế phẩm từ len được sản xuất ở đây cũng dựa theo tiêu chí chất lượng tốt giá thành cao, các mặt hàng cao cấp đều sử dụng  những loại thuốc nhuộm cực kì đắt tiền, màu sắc tươi sáng lại lâu phai.

“Thảm len kìa…”. Nick chạm vào đống tiền kim loại trong túi, trong đôi mắt lấp lánh như trực tiếp viết bốn chữ nóng lòng muốn thử.

Mọi người trong xe nhìn dáng vẻ thích thú của Nick, cũng thấy có chút hứng thú dạo chơi.

Cuối cùng đã đến khu vực trung tâm thành phố, việc đầu tiên khi xuống xe ngựa không phải là đi tìm khách sạn, mà là đổi tiền.

Đồng vàng “florin” (1) phát hành ở Florence là tiền thân của tiền tệ toàn châu Âu, những khu vực lưu hành chúng cực kỳ nhiều. Ở khắp mọi nơi trong thành phố đều có những điểm đổi tiền do ngân  hàng lập ra, trên đường phố tấp nập kê một chiếc bàn, một băng ghế dài và một nhân viên, là đã đủ để giải quyết vấn đề giao dịch đổi tiền của hơn mười loại tiền tệ đến từ các khu vực như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Pháp, Anh, Hà Lan, đế quốc Ottoman, Ai Cập.

Một đoàn người che giấu danh tính, vừa xếp hàng trước bàn đổi tiền ở những địa điểm làm việc chờ giải quyết giao dịch, vừa đánh giá cảnh quan xung quanh thành phố.

Nick đang ngẩn người ra suy nghĩ về khoản tiền mua sắm thuộc về nàng, thì bất ngờ nghe thấy âm thanh chói tai át cả tiếng người huyên náo ầm ĩ, thét to: “Bắt lấy kẻ trộm! Có kẻ lấy trộm túi tiền của tôi!”

Đám đông liền trở nên náo loạn, Nick không nói lời nào vắt chân lên cổ cuống cuồng bỏ chạy, cứ chạy không mục đích hết nửa con phố, mới hiểu ra người họ muốn bắt không phải là mình, ngượng ngùng gãi gãi mũi quay về.

“Lâu rồi không làm chuyện này, thần kinh có hơi nhạy cảm…”.

Hayreddin thở dài nói một câu: “Có đôi khi tôi thật sự không muốn thừa nhận, mang theo cô quả thực rất mất giá”.

Victor quay lưng lại, giả vờ như không hề quen biết nàng.

Karl vì muốn khỏa lấp sự bối rối của Nick, bèn lên tiếng hỏi: “Những điểm làm việc sơ sài như vậy, trên bàn toàn là vàng bạc và tiền tệ, ngay cả một người bảo vệ cũng không có, nhân viên chỉ mải vùi đầu ghi chép sổ sách, lẽ nào không lo lắng đến vấn đề an ninh sao?”

“Không phải lo, bọn họ đều là người của gia tộc Medici”. Nick trả lời chắc nịch, “Cho dù nhân viên kia có mót quá đi vệ sinh, thì lúc quay lại, một xu lẻ trên bàn không bao giờ thiếu”.

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt Karl, Victor liền giải thích: “Medici là một thế lực bản địa hung tợn lớn nhất ở đây, xã hội đen đấy”.

Victor xuất thân từ một gia tộc lớn mạnh tuy sở hữu phong thái của những đại quý tộc, nhưng thật ra lại không có huyết thống của giới quý tộc châu Âu. Bọn họ là những người xuất thân từ thế giới ngầm làm giàu bằng cách mở ngân hàng, sử dụng tiền bạc, vũ lực và sự uy hiếp khống chế thành phố này trong suốt ba trăm năm nay.

Hayreddin hạ thấp giọng kể lại giai thoại năm đó: “Hơn ba mươi năm trước, người đứng đầu của dòng họ Medici “quý ông Lorenzo hào hoa” và em trai của ông ta bị đối thủ cạnh tranh lén tấn công trong một nhà thờ, người em trai chết ngay tại chỗ, Lorenzo trốn trong phòng chứa đồ thánh nên mới giữ được mạng sống. Sang ngày hôm sau, gia tộc Medici phản công, tiêu diệt gia tộc Pazzi, một đối thủ trong lĩnh vực kinh doanh ngân hàng, ngay cả vị tổng giám mục được bọn họ chống lưng cho cũng không thể thoát khỏi cái chết, khắp các con phố lớn nhỏ ở Florence đâu đâu cũng là thi thể người bị chém đứt, toàn bộ thành viên nam chỉ có duy nhất một người liên hôn với gia tộc Medici là còn sống sót”.

Karl vô cùng kinh hãi: “Cái gì?! Lẽ nào người dân trong thành phố đều im lặng chịu đựng những hành vi tàn bạo này? Hung thủ có tội, nhưng cũng phải trải qua quá trình thẩm vấn đã chứ?”

“Cậu đánh giá cao phẩm chất của người dân trong thành phố quá rồi đấy”. Victor bật cười, “Trên thực tế Medici thực sự là một gia tộc rất được trọng vọng, tham dự hành động báo thù lần ấy có rất nhiều người là cư dân thành phố. Lúc diễn ra hình phạt treo cổ công khai, đám đông vây xung quanh không ngừng hét lớn ‘Treo cổ bọn chúng đi!’. Bản thân những người trong gia tộc Pazzi cũng bị phanh thây treo phía bên ngoài tòa thị chính. Lorenzo thuê Botticelli vẽ lại tất cả việc này, ngay cả thầy dạy của tôi là Da Vinci cũng tham gia vào việc sáng tác. Nếu như cậu muốn tham quan cảnh tượng năm đó, hiện giờ bức tranh đó đang được treo ở trong tòa thị chính”.

Karl sốc đến độ không nói nổi nên lời, Nick nói một câu trần thuật mang tính tổng kết: “Vậy nên tuân theo quy tắc, thà rằng ăn trộm của Thượng Đế, chứ những thứ ở trên bàn kia dù có bị đánh gãy tay cũng không được động vào”.

Cho dù dùng vàng đánh cho Nick ngất xỉu, nàng cũng biết lần này tới Florence không chỉ để tham quan. Victor là người rất ghét phải ra khỏi nhà trong lúc thời tiết nóng bức, có thể bắt anh ta đội mũ rộng vành mặc áo choàng phơi nắng trong một ngày tháng Tám thế này, chỉ có thể là nhiệm vụ đặc biệt mà thôi.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán, một hàng người dừng chân ở khách sạn không lâu, đã có một cỗ xe ngựa màu đen xa hoa bí ẩn dừng bên ngoài. Một vị quản gia trung niên sống lưng thẳng tắp như ruột bút khom lưng chào Victor đầy cung kính, gọi một tiếng: “Cậu chủ nhỏ”. Sắc mặt của anh chàng bác sĩ trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

Lên xe ngựa, biểu cảm mỉa mai chua cay cực phong phú của anh ta liền bị giấu đi, thay vào đó là vẻ lạnh lùng như mặt nạ

“Nói rõ ràng trước, tôi là người đã tách riêng, giờ cũng đã mất quyền thừa kế, lần này chỉ phụ trách việc bắc cầu giật dây, thành hay bại không phải là trách nhiệm của tôi đâu đấy”.

Hayreddin nhẹ nhàng gật đầu, dùng giọng nói trầm ổn vững vàng an ủi: “Đừng lo lắng thế, cậu chỉ tới làm việc thôi, có phải về nhà thăm người thân đâu”.

“Hừ… nơi này luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái”.

Qua một lúc, Nick trước giờ vẫn rất hiếm khi hỏi đến nội dung nhiệm vụ đột nhiên mở lời: “Thuyền trưởng? Ngài muốn gửi tiền vào ngân hàng của gia tộc nhà Medici à?”

“Nếu may mắn, tôi lại càng hy vọng có thể kiếm chút đỉnh từ Lorenzo, ví dụ như bán cho ông ta vài thứ chẳng hạn”. Hayreddin nói đầy ẩn ý. Người hắn vừa nhắc đến chính là cháu trai của vị Lorenzo ba mươi năm về trước, được gọi là Lorenzo II, là người đứng đầu đương nhiệm của gia tộc Medici, và là kẻ thống trị thực tế của Florence.

“Sao, có vấn đề gì?”

Nick không trả lời, trong vô thức duỗi tay ra nắm chặt lấy lưỡi hái bên trong túi vải, vẻ hưng phấn thoải mái khi tới Florence bị cuốn trôi sạch sẽ.

“Không có vấn đề gì. Chỉ là nếu thuyền trưởng muốn cướp ngân hàng, tôi cần phải chuẩn bị tâm lý một chút đã”.

Nick đã lăn lộn ở Ý nhiều năm nên hiểu rất rõ ý nghĩa của cái tên “Medici”, một gia tộc có quyền lực mạnh hơn cả chính phủ, một gia tộc giống xã hội đen không từ bất cứ thủ đoạn nào, tàn nhẫn và bạo lực.

“Chỉ dựa vào ba người chúng ta, có thể thuận lợi thoát thân đã là vô cùng khó khăn”.

Karl nắm chặt lấy chuôi kiếm, nghĩ cách để Nick an toàn thoát thân khi lâm vào tình huống xấu nhất, bầu không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng. Qua một lúc lâu (hoặc có lẽ là chỉ qua hai, ba phút), anh chàng bác sĩ đột nhiên phát hiện ra sơ hở trong câu nói của Nick: “Này con nhóc khốn kiếp kia, tại sao lại là ‘chỉ dựa vào ba người chúng ta’?”

Nick xòe đầu ngón tay ra đếm cho anh ta nghe: “Thuyền trưởng, tôi, Karl, ba người không sai mà”.

“Vậy còn tôi thì sao?”

“Anh á…”. Nick đánh giá anh chàng bác sĩ gầy gò yếu ớt bằng ánh mắt vô cảm: “Sức chiến đấu của anh xấp xỉ bằng không, nên không cần tính”.

Trong xe đội nhiên vẳng ra tiếng cãi nhau ầm ĩ, âm thanh đầy phẫn nộ của một người đàn ông trẻ tuổi bật lên cao vút, thùng xe cũng vì thế mà lắc qua lắc lại theo.

Hayreddin chỉ mỉm cười quan sát trận hỗn chiến, đến khi Karl ôm Nick vào lòng, còn Victor chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi xộc xệch và mũ đội đầu xong, bầu không khí căng thẳng lúc trước đã bốc hơi không còn tăm tích.

“Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ phí thời gian vô ích đàm phán mấy cái hiệp ước hữu hảo đó đâu”. Những dây thần kinh căng cứng của Victor đã được thả lỏng, cuối cùng không nhịn được nói với Hayreddin: “Ba năm trước,  người đứng đầu đương nhiệm Medici đã được quân đội Tây Ban Nha giúp đỡ ngồi lên vị trí cao nhất, hơn thế ông ta còn là cháu ruột của Giáo hoàng Leo X, thuyền trưởng ngài có mối quan hệ ‘hài hòa và thân thiện’ với cả hai bên lắm mà!”

“Cảm ơn, tôi ý thức rất rõ các mối quan hệ cá nhân của mình”. Hayreddin cười nói, “Nhưng đồng thời, quan hệ của Medici và Thổ Nhĩ Kỳ cũng cực tốt. Đế quốc Ottaman là khách hàng quan trọng nhất trong việc kinh doanh buôn bán của Florence, từ điểm này có thể thấy, Medici kỳ thực không có lập trường chính trị nào hết, chẳng qua coi tiền vàng là tối cao mà thôi. Vậy nên tôi muốn thử thời vận một lần xem sao, nếu có thất bại thì cũng chẳng tổn thất gì. Huống hồ, không phải cậu liên tục viết không ít những bức thư tình cảm gửi cho người nhà rồi hay sao?”

“Đó là công việc bất hợp lý mà thuyền trưởng cứ ép thôi phải làm!” Victor cực kỳ bất mãn nói: “Đến khi nào thì ngài mới có thể bỏ được những phương thức ngoại giao mờ ám đó hả? Không nương nhờ vào ai, cũng không thân thiết với ai, như vậy có thú vị lắm không?”

“Thú vị lắm!” Đôi mắt màu lam của Hayreddin sáng lấp lánh, tràn đầy vẻ tự tin không gì là không làm được, “Chuyến đi này là tìm kiếm sự giàu có trong chốn nguy hiểm. Nếu như muốn sống đời yên ổn, thì thà tôi mua vài trăm mẫu vườn cây ăn quả rồi làm địa chủ cho xong!”.

“Nhưng ngoại giao mờ ám kiểu này là con dao hai lưỡi, tuy rằng có thể có được lợi ích lớn nhất, nhưng bất cứ ai cũng có khả năng trở mặt thành thù!”

“Vậy không phải rất kích thích sao?” Hayreddin hỏi ngược lại, rồi mỉm cười tiếp lời, “Giống như quy tắc theo đuổi phụ nữ, chỉ khi cô ấy như gần như xa, không nóng không lạnh với những người xung quanh, thì đó mới chính là lúc cậu để ý tới cô ấy nhất, vì cô ấy mà bất chấp tất cả dốc hết sức lực và tiền bạc của mình”.

Victor nhất thời không còn gì để nói, Hayreddin nhìn đến Nick, nàng không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, dường như đang lắng nghe rất chăm chú.

“Nghe hiểu những gì? Nói thử xem nào”. Hayreddin hỏi.

“Vâng, đầu tiên tôi tán thành ý tưởng về vườn cây ăn quả và địa chủ”. Nick nghiêm túc phát biểu cảm tưởng của mình, “Và cả phương thức giao du để có thể thu được tiền bạc một cách nhiều nhất nữa”.

“Phương thức gì cơ?”

“Chình là những lời mà thuyền trưởng ngài vừa nói đấy thôi, ngủ với tất cả mọi người, chỉ có vậy mọi người mới đồng ý trả nhiều tiền nhất”.

Hayreddin há hốc miệng, tiêu hóa hàm ý của những lời này một cách khổ sở.

“Không, không đúng, tôi nói là ‘như gần như xa, không nóng không lạnh’,cô không hiểu hai cụm từ này à? Không phải là ngủ, mà là mờ ám!”

Nick giương cặp mắt to tròn, hiển nhiên là có chút nghi hoặc: “Không phải ngủ… vậy tức là bàn về chuyện giá cả xong sẽ phải dẫm lên chiếc ủng dưới gầm bàn ăn nữa đúng không?”

Victor đã nằm bò ra ghế phá lên cười đến không dậy nổi, Karl đỏ mặt tía tai khẩn nài xin thuyền trưởng đừng tiếp tục nói về đề tài này nữa. Cuối cùng Hayreddin cũng nhớ ra một quy tắc khi dẫn theo trẻ con đi cùng: Đừng bao giờ đàm luận những chủ đề không thích hợp trước mặt trẻ nhỏ, bọn chúng sẽ bóp méo tất cả mọi thứ.

Trong thùng xe ngựa không ngừng truyền ra những tiếng cãi nhau, tiếng cười, tiếng phản bác đan xen vào nhau, vị quản gia ngồi ở bên ngoài xe nhẹ nhàng vung roi ngựa lên, khóe miệng để lộ ra một nụ cười rất khẽ.

Cậu chủ, hình như đã tìm được những người đồng hành khiến cậu ấy vui vẻ rồi.
Bình Luận (0)
Comment