Type: Taranee
Cú va đập cực mạnh khiến người ta có cảm giác nội tạng như bắn cả ra ngoài, nhưng quá trình rơi xuống lại cực kỳ rõ ràng, Nick hơi hơi khôi phục tri giác, lập tức bò dậy từ trên người nằm dưới, tóm chặt lấy vai hắn hét lên: “Karl! Karl!”
Hơi thở của chàng hiệp sĩ vẫn còn, nhưng miệng phun ra máu tươi nằm bất động, dường như bị thương rất nặng.
“Đừng động vào cậu ấy!” Anh chàng bác sĩ tập tễnh ngăn động tác của Nick lại, lúc sợi dây thừng bị đứt anh ta chỉ cách phía dưới hai mươi mét, nên khi ngã chỉ bị xây xát ngoài da, còn ôm người rơi xuống từ độ cao mười mét như Karl thì hiển nhiên là không được may mắn như thế.
Victor sờ nắn một lượt từ trên xuống dưới người Karl, tiến hành vài chẩn đoán đơn giản: “Xương sườn bị gẫy vài chỗ, có khả năng khi ngã đã bị thương ở lưng, di chuyển sẽ khiến chúng đâm vào nội tạng. Tôi nghĩ tạm thời sẽ không chết được đâu, nhưng…” Anh ta thọc tay vào trong túi lục tìm rồi lôi cặp kính đã bị rạn nứt đeo lên mặt, chỉ thấy đồng phục màu xanh lam của toán kỵ binh Tây Ban Nha ở phía xa xa đang nhanh chóng di chuyển tới phía bên này.
“Nhưng bị đám người Tây Ban Nha đó tóm được, ngã không chết cũng bị tra tấn thẩm vấn đến chết, tiếng xấu của tòa án dị giáo cả nước Ý này đều biết.”
Tình huống quá rõ ràng khiến trái tim người ta cảm thấy lạnh run.
Thuyền tiếp ứng có lẽ đang ở gần đây, nếu giờ có thể vứt Karl ở lại rồi chạy trốn, nhóm sát thủ sẽ có hai người may mắn sống sót. Nếu không chạy, sẽ chết cả đám. Nick quay đầu nhìn lại Victor, lòng bàn tay chưa từng phải làm công việc gì nặng nhọc vì cọ vào dây thừng nên da thịt xước xát chảy máu bầy nhầy, đẩy cặp kính rơi gẫy gọng hoảng loạn liếc nhìn xung quanh. Một người như anh ta chắc chắn không biết làm thế nào để thoát khỏi chỗ này.
Nick lặng lẽ nhìn chàng thanh niên đang nằm trên những tảng đá ngổn ngang, buộc phải đưa ra quyết định.
Đúng lúc ấy, Karl tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, hơi thở gấp gáp đau đớn ho ra một búng máu, màu máu đỏ tươi nhuộm cả khuôn mặt đứng đắn.
“Chạy… Mau chạy đi…” Ánh mắt Karl mê man, tìm kiếm bóng dáng chủ nhân mình.
Nick bắt lấy tay hắn: “Đừng cử động, vết thương của anh rất nặng.”
“Đừng lo cho tôi… Cô, cô không thể chết được… Cô là niềm hy vọng cuối cùng của chúng tôi…” Karl đột nhiên hồi quang phản chiếu siết chặt lấy tay Nick, đôi mắt màu lam xanh thăm thẳm bắn ra ngọn lửa hừng hực cuối cùng của một con thú hoang bị vây khốn: “Phải tiếp tục sống!! Một mình cô phải tiếp tục sống!”
Trong ký ức đen thẫm như biển Chết đột nhiên bùng lên một chùm pháo hoa cực lớn, chiếu sáng quá khứ đã lùi sâu vào trong dĩ vãng.
Nick thực sự không thể thở được nữa.
Tiếp tục sống.
Một mình.
Nhiều năm trước đây, cũng có một người đàn ông người dính đầy máu gào thét như vậy với nàng, dùng hết toàn bộ sinh mệnh để khẩn cầu và bức ép.
Nàng chưa bao giờ phát hiện ra rằng, thì ra Karl lại giống chú đến vậy. Mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt màu lam trong veo như những đóa xa cúc, và cả, và cả ánh mắt mỗi khi nhìn về phía nàng đều chất chứa vẻ chờ mong.
Cuối cùng Nick đã hiểu tại sao thuyền trưởng lại bảo anh chàng Karl hay khoanh tay bó gối tới giúp đỡ nàng rồi. Vì người đàn ông đó hiểu quá rõ, gặp nhưng lúc nguy hiểm liên quan sống còn như thế này, Karl nhất định sẽ xả thân cứu nàng, còn nàng từ trước đến giờ không thích anh chàng lắm lời ấy, sẽ cân nhắc vứt anh ta ở lại. Con người thông minh như thuyền trưởng, chưa bao giờ cần phải lo lắng chuyện nặng nhẹ thứ chính.
“Làm, làm thế nào bây giờ?” Anh chàng bác sĩ hoảng loạn luống cuống, giờ đã có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng vó ngựa của kỵ binh Tây Ban Nha.
“Tôi sẽ không để anh chết đâu, cả hai người các anh.” Nick lật tay nắm chặt lấy bàn tay dày rộng của chàng hiệp sĩ, “Lần này, tôi sẽ bảo vệ các anh.”
Hayreddin trước giwof trí tuệ luôn hơn người lần này đã tính toán hoàn toàn sai lầm.
Con thuyền đi tiếp ứng ngay cả một người cũng chẳng mang về được, ba thuộc hạ quan trọng của hắn – đội phó và đội trưởng của đội xung phong cùng tay bác sĩ đều bị bắt giữ. Ba người bị buộc tội giết tổng đốc Napoli Pedro de Toledo, và lập tức bị đội kỵ binh Tây Ban Nha áp giải đến Santa Lucia để nhận phán quyết.
Thứ đang chờ đợi họ chắc chắn là những màn tra tấn thẩm vấn, sau đó treo cổ sẽ là hình phạt không cần mảy may nghi ngờ gì nữa.
Đoàn trưởng của đoàn kỵ binh có giọng nói và sắc mặt vô cùng nghiêm trọng hỏi một câu cuối: “Ai là kẻ chủ mưu?” Câu hỏi cuối cùng này khiến chứng đau nửa đầu của ông ta bùng phát.
Hai tên sát thủ ý thức tỉnh táo không chút do dự chỉ thẳng tay về hướng anh chàng đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất. Thật ra không cần nói đoàn trưởng cũng biết, tên nằm trên đất chắc chắn là chủ mưu.
Hai người còn lại, một tên thì sức trói gà không chặt, tên còn lại căn bản chỉ là một đứa trẻ. Đoàn trưởng không tài nào hiểu nổi đầu óc của anh chàng tóc vàng kia rốt cuộc là bị gì mà lại đi tìm hai trợ thủ bất tài như vậy.
Quy trình thẩm vấn khi bắt được loại phạm nhân kiểu này rất đơn giản, đầu tiên là tra tấn đánh đập, hỏi cho ra kẻ chủ mưu, xúi giục, sau đó là treo cổ. Nhưng cái tên nằm trên đất kia đừng nói là đánh đập tra tấn, mà thoạt nhìn chỉ đạp khẽ một cái thôi cũng mất mạng luôn rồi.
Gã thanh niên hào hoa phong nhã dùng thứ tiếng Latin lưu loát nói với ông ta rằng gã là quý tộc Medici bị bắt ép đến đây, hoàn toàn không biết gì về âm mưu này. Đoàn trưởng kỵ binh nhất thời không dám xuống tay, Medici là gia tộc nổi tiếng ở châu Âu, ngộ nhỡ thật sự có mối quan hệ nào đó, thì ông ta không gánh nổi trách nhiệm. Còn thằng nhóc gầy gò bẩn thỉu kia, bị đánh đến mũi miệng đều chảy máu cũng chỉ khai mình là một tên trộm vặt ở Florence được thuê với giá năm đồng bạc đến để kéo xe.
Khám người quả nhiên đã chứng minh đó là sự thật, trên người thằng nhóc này đúng là tìm thấy năm đồng bạc florin, lúc tên trợ thủ của ông ta thu số tiền đó vào trong túi của mình, ánh mắt chứa đầy vẻ oán hận và đau lòng của thằng bé tuyệt đối không thể giả vờ được.
Đoàn trưởng đoàn kỵ binh do dự, cái chết của cấp trên đối với ông ta mà nói không phải là chuyện xấu, nhưng xử lý kết quả hay hay dở mới thực sự ảnh hưởng tới con đường làm quan.
Suy đi tính lại, đoàn trưởng quyết định đóng gói chuyện này lại giao cho thẩm phán của Santa Lucia, ông ta dặn dò cấp dưới xử lý sơ qua vết thương của gã thanh niên tóc vàng, rón rén di chuyển phạm nhân lên xe tù, còn sau đó phạm nhân còn sống hay chết không liên quan gì đến ông ta nữa.
Ba người được đưa đến một đoạn đường bất ngờ như thế đó.
Vì thân phận chưa xác định rõ ràng nên Victor không gặp phải màn đối đãi thô bạo nào, nhưng chứng kiến Nick và Karl nằm trên xe tù, khiến anh ta quan ngại sâu sắc về tương lai của bản thân.
Nick bị đánh mặt mũi bê bết máu, bụng bị ăn mấy phát đạp, nôn hết bữa sáng ra ngoài. Nàng không hề hé răng rên la lấy một tiếng nằm bệt trên sàn, máu mũi nhỏ giọt tong tỏng xuống theo kẽ hở giữa những tấm ván gỗ.
“Cô, cô cảm thấy thế nào rồi?” Không thể chịu nổi bầu không khí im lặng nặng nề ấy, Victor không kìm được thấp giọng mở miệng hỏi. Anh ta vừa mới nắn lại khuỷu tay bị trật khớp của Nick, đối phương bất động không nhúc nhích, y hệt một cái xác.
“Chẳng thế nào cả, hơi khát nước.” Nick nhỏ giọng trả lời.
“Cô chảy máu nhiều lắm.” Victor liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ, với tình hình hiện tại, anh ta cũng lực bất tòng tâm. “Tôi tưởng cô bị đánh ngất rồi, lúc nãy bọn chúng đánh sao cô không hé răng kêu câu nào?”
“Ngốc thế, lúc ăn đòn mà ngoác miệng ra kêu cứu thì lưỡi sẽ bị cắn đứt mất, dù sao cũng chẳng có ai tới giúp, nghiến chặt răng mới là đúng đắn, mất một hột cơm thì không có lợi đâu.” Nick giảng giải lại kinh nghiệm bị ăn đòn trong nhiều năm qua cho anh chàng bác sĩ nghe.
Chiếc xe tù xóc nảy bất thường trên con đường lầy lội cùng tương lai có thể dự đoán trước được khiến người ta không thể ôm bất cứ tia hy vọng nào. Khó khăn lắm bên ngoài mới quăng vào trong xe một túi nước, chỉ mình Victor không bị trói là đỡ được, cẩn thận đỏ một ít ra rửa qua khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu của Nick, rồi cho nàng uống mấy ngụm.
“Karl không cần uống sao?”
“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, cứ cố đổ nước thì sẽ chảy vào khí quản mất.” Victor cau mày, uống thứ nước với tình trạng vệ sinh không đảm bảo bằng thái độ không sợ chết như đang uống thạch tín, vì anh ta không dám đảm bảo khả năng chữa bệnh của bản thân khi bị mất nước còn hiệu quả nữa không.
“Anh ấy sẽ không chết chứ?” Nick lại hỏi.
“Đừng lo, chó sắn mồi Tóc Vàng của cô vẫn còn khỏe mạnh cường tráng lắm.” Victor nói an ủi. Xương cốt bị gãy đã được bó nẹp vào thanh gỗ rồi, nhưng vấn đề là, người dù có khỏe mạnh cường tráng nhất đi chăng nữa cũng chẳng thể trụ được quá ba mươi giấy trên giá treo cổ.
Rukia là một nữ giáo đồ sinh ra ở Napoli, khi đến truyền đạo ở đảo Sicilia (1) đã bị bức hại rồi tuẫn giáo, để tưởng nhớ vị thánh đồ ấy, người ta đã đặt tên cho bến cảng nhỏ nơi bà sinh ra là Santa Lucia (Thánh Lucia). Mảnh đất được bao phủ bởi bầu không khí tôn giáo nồng nàn này bị Pedro nhìn trúng, sở thấm phán và trại giam là những nơi được xây dựng quy mô bề thế nhất.
(1) Sicilia là một vùng tự trị của Ý, có diện tích 25.708 km2, là vùng có diện tích lớn nhất của Ý. Đây cũng là hòn đảo lớn nhất Địa Trung Hải. Ngoài ra còn nhiều đảo nhỏ hơn bao quanh thuộc vùng này.
Ba người trải qua một màn lục soát rất nghiêm ngặt, thân phận con gái chẳng thể giúp được bất cứ điều gì cho Nick, mà ngược lại dấu in bằng sắt nung trên ngực còn khiến ấn tượng của thẩm phán càng khắc sâu. Một nữ tù đã từng bị kết án phù thủy thì chẳng có quyền lợi pháp lý gì, Nick và hai người khác cùng bị tống vào nhà lao dành cho tử tù.
Bước chân vào căn hầm tối tăm, Victor thực sự muốn ngất xỉu. Tuy anh ta rất quen thuộc với mùi thối rữa của xác người, nhưng môi trường của nơi này hoàn toàn khác với phòng y tế trên thuyền.
Ghế tra tấn có gắn đinh đặt sát tường, trong góc phòng là mấy cái chậu bẩn thỉu bằng sắt đựng đầy những thứ cơ quan nội tạng gì đó. Tấm ván gỗ trên tường treo một loạt đủ các loại cưa và roi da với kích cơ khác nhau, cái nào cái nấy do bị thấm đẫm máu tươi nên đều đã han gỉ. Một cái giá tra tấn khiến Victor không tài nào rời tầm mắt đi được, bộ phận then chốt của nó có dạng bốn chân cố định rất đáng sợ, chỉ cần chuyển động tay cầm xoay liên tục, thì có thể từ từ xé đứt tứ chi của phạm nhân.
Gã đàn ông chịu trách nhiệm tra tấn thấy anh ta chú ý tới cái bệ giá, hàm răng vàng khè cáu bẩn nặn ra vẻ dâm dãng: “Người đẹp, cậu thích không? Món đồ chơi này thú vị lắm đấy, nếu kéo trên kéo dưới sẽ khiến thân người dài ra không ít đâu, kéo đến cuối cùng da bụng cũng trở nên nửa trong suốt, có thể nhìn thấy cả nội tạng chuyển động đi chuyển động lại nữa kìa.”
Một tiếng vù xuất hiện trong đầu Victor, thiếu chút nữa là lăn đùng ra ngất không dậy nổi.
Vì chủ mưu bị trọng thương chưa khỏi nên cả nhóm sát thủ tạm thời chưa phải chịu tra tấn, mà chỉ bị nhốt vào trong một phòng giam nhỏ bên cạnh phòng hành hình, chờ tuyên gọi buổi xét xử cuối cùng của thẩm phán. Gã tra tấn không có cơ hội rèn luyện tay nghề, cảm thấy hơi hụt hẫng, đánh giá ba người bọn họ một lượt bằng ánh mắt khiến người ta dựng cả tóc gáy, sau đó khóa cửa bỏ đi.
Ánh mắt lập lòe lóe sáng của một con chuột cực to đang ngồi chồm hổm trong góc tường khiến sắc mặt Victor xám ngoét không ra hình người, thì thầm nói với Nick:
“Tôi lấy thành ý cả đời này ra khẩn thiết xin cô một chuyện. Nếu như thật sự không có ai tới cứu viện, trước khi tên đàn ông ở bên ngoài kia động vào tôi thì xin cô hãy kết thúc sinh mệnh của tôi trước. Cứ bắt đầu từ cột sống ấy, như vậy tôi sẽ không cảm thấy gì hết và sau đó là đã có thể nhìn thấy Thượng Đế rồi.”
“Động vào anh, là để chỉ việc dùng hình tra tấn hay làm việc với cái mông của anh?” Nick hỏi rất nghiêm túc.
“Bao gồm cả hai phương diện ý nghĩa ấy!” Victor thực sự sắp rối loạn thần kinh đến nơi.
“Đừng có nói mấy lời xui xẻo đó nữa.” Nick vừa nãy vẫn còn thở thoi thóp giờ bật dậy, tinh thần hăng hái lần sờ phòng giam khắp một lượt, “Nói cho anh biết, tính thêm cả chuyến này, tổng cộng tôi đã có kinh nghiệm bị bắt sáu lần rồi. Nếu có cơ hội, anh có thể nhìn thấy lệnh truy nã của tôi ở một số nơi như Cartagena, Barcelona, Nice. Nhưng kỹ thuật vẽ tranh của bọn họ còn kém xa so với ông thầy giáo già kỳ quái của anh, chẳng có bức nào giống người thật cả.”
“Bị bắt sáu lần? Lần nào cô cũng gặp đúng dịp được đặc xá hả?”
“Sao mà được, chẳng qua lần nào tôi cũng chạy trốn thành công thôi.” Nick – tên tội phạ chuyên vượt ngục, tàn bạo độc ác đến cùng cực nói.
Cùng lúc đó, Hayreddin đang nghĩ cách giải cứu ái tướng của mình. Tổng đốc Pedro là một nhà quý tộc quan trọng nhất của phe phái nhà Aragon, cũng là người thay mặt cho Tây Ban Nha ở nước Ý, cái chết của ông ta có ảnh hưởng rất lớn đến tình hình chính trị ở Tây Ban Nha, cứu nhóm sát thủ ra một cách dễ dàng đơn giản đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Cách lý tưởng nhất chính là dẫn theo một tiểu đội tinh anh, xông thẳng tới pháp trường cứu người. Thế nhưng hàng ngàn quân lĩnh cùng đội kỵ binh lại cùng đồng loạt ra trận, tập trung tại Santa Lucia chờ lệnh điều động và phân phối của vị tổng đốc kế nhiệm, mà chiến đấu trên đất liền lại không phải là thế mạnh của Sư Tử Đỏ.
Phạm nhân hôn mê bất tỉnh không thể bắt đầu cuộc thẩm vấn, tình hình cứ mãi tiếp tục giằng co như thế.
Victor trải qua nửa tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, môi trường nhà lao dành cho tử tù đừng nói là vệ sinh, còn cách xa tiêu chuẩn sạch sẽ tối thiểu. Đám chuột, gián, rệp, bọ chét không chỗ nào là không có mặt luôn quấy rầy anh ta, đồ ăn thức uống tệ hại vô cùng, không có hệ thống giữ ẩm và quần áo để thay giặt, chẳng mấy chốc anh ta để lộ rất rõ ràng hình dạng bộ xương sườn bên dưới lớp áo sơ mi. Chỉ có mình Nick là từng trải, cảm thấy điều kiện của loại phòng giam đơn này có thể coi là không quá tồi tàn, nếu như bị nhốt trong phòng chung, thì với một Victor đẹp trai tay chân trói gà không chặt, một Karl chẳng còn sức lực phản kháng, và bao gồm cả nàng nữa, đều sẽ là đối tượng thích hợp nhất bị những phạm nhân khác tấn công tình dục.
Nick tìm kiếm xung quanh phòng giam, tìm thấy một mảnh xương lẫn trong đám bụi đất ở góc phòng, dựa vào thứ này nàng có thể mở được cánh cửa sắt của phòng giam nhỏ, nhưng ổ khóa của phòng tra tấn bên ngoài lại phức tạp hơn rất nhiều, hơn thế cả ngày đám cai ngục ở xung quanh không ngừng đổi ca. Một mình nàng chạy trốn dĩ nhiên là dễ dàng, nhưng mang theo Karl không tiện thành động và anh chàng bác sĩ không chút sức chiến đấu lại là điều hoàn toàn không thể. Niềm hy vọng duy nhất nằm ở sự hồi phục sức khỏe của Karl, chỉ cần hắn có thể gắng gượng bò dậy được, Nick sẽ nắm chắc được năm phần chạy thoát thành công.
Nhưng vấn đề là, đợi đến khi hắn hồi phục được một chút, thì màn tra tấn thẩm vấn đã như lửa sém lông mày.
Tối này, tên cai ngục vứt bữa ăn duy nhất trong ngày vào rồi khóa cửa bỏ đi. Nick gẩy gẩy nhặt nhặt một lúc, chọn ra mấy thứ vẫn còn tương đối tươm tất tươi ngon đưa cho Victor, còn mình cầm bát canh mà như bát nước rửa bát vo gạo lên uống liền mấy ngụm. Để tăng thêm cảm giác no bụng, nàng còn cẩn thận nhai những thứ bên trong bát canh, một vài sinh vật nhỏ chuyển động giữa hai hàm răng của nàng phát ra tiếng vỡ lép bép. Trong bầu không khí im lặng như giữa bãi tha ma, âm thanh đó quả thực khiến người ta muốn phát điên.
Victor nghe mà cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đang cuộn trào, bất lực cằn nhằn: “Cô không thể uống liền một hơi được sao? Cứ nhất định phải nhai bọn chúng mới được à?”
“Chỉ là mấy con giòi thôi mà, lại còn man mát beo béo nữa chứ, ăn khá ngon đấy.” Nick bình luận như thể một chuyên gia ẩm thực, thở dài một tiếng nói tiếp: “Cậu chủ à, anh thật khó hầu hạ, khuất mắt trông coi, anh tranh thủ lúc trời tối ăn hết phần của mình đi.”
“Cuối cùng tôi đã lý giải được nỗi ám ảnh của cô đối với bánh mì trắng rồi.” Victor than thở: “Bây giờ chỉ cần có người cho tôi một chút thức ăn sạch sẽ thôi, tôi sẵn sàng chuyển nhượng không hoàn lại cái họ Medici này cho hắn.”
Nick nhún nhún vai không cho là vậy, tựa hồ cảm thấy cái họ như có như không đó căn bản không giá trị bằng một mẩu bánh mì trắng thơm phức.
Karl vừa nằm vừa ăn một chút mì nửa sống nửa chín, dưới sự chăm sóc của anh chàng bác sĩ, thể lực của hắn hồi phục cực kỳ nhanh, nhưng để kéo dài thời gian, nên vẫn luôn giả vờ trọng thương chưa khỏi.
Ăn xong bữa tối vô cùng khó nuốt này, Nick quệt quệt miệng, thì thầm nói với hai người còn lại: “Nghe này, tôi đã quan sát hơn mười ngày nay, gần như đã nắm chắc được thời gian thay ca đổi vị trí của đám cai ngục rồi. Khoảng tầm hai giờ sáng cai ngục của ca này rất thích đánh bài để nâng cao tinh thần, chúng ta chỉ cần xử đẹp cái tên răng vàng xấu xí bên ngoài kia, nẫng chìa khóa và vũ khí của hắn ta, việc trốn ra ngoài sẽ trở nên rất dễ dàng.”
“Nhưng chúng ta không hiểu rõ tình hình bên ngoài, không có tiếp ứng, có trốn thoát cũng sẽ bị phát hiện ngay, toàn bộ Santa Lucia sẽ bao vây thiết quân luật.” Karl cực kì bi quan với tình hình hiện tại, lại nhắc đến chuyện để nàng chạy trốn một mình, “Cô có kinh nghiệm, vừa hành động vừa ẩn náu, một mình chạy trốn thì tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn.”
“Nếu cô ấy định chạy trốn một mình thì từ lúc ở dưới vách đá chân đã sớm như được bôi dầu rồi.” Victor bất mãn nói.
Nick vẫn cứ giả vờ như không nghe thấy gì trước lời đề nghị của anh chàng chó săn mồi Tóc Vàng: “Karl, anh có thể đi bộ được không?”
Karl chống nửa người dưới lên khỏi đống rơm bẩn thỉu, khó khăn ngồi dậy nói: “Đi từ từ tôi nghĩ là không sao, nhưng chiến đấu thì không thể.”
“Vậy là được rồi. Victor sức yếu, tôi cũng chẳng có được cái bản lĩnh cõng người vượt ngục.”
Mọi chuyện bàn bạc xong xuôi, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp những thay đổi, đêm hôm đó, một tiếng súng nổ vang lên xé rách màn đêm yên tĩnh.
Rạng sáng, năm, sáu kỵ binh mang theo súng hỏa mai xông vào phòng giam, nhóm sát thủ mỗi người ăn mấy phát báng súng, cổ tay bị trói chặt bằng dây thừng rồi bị lôi ra ngoài. Một chậy than cháy rất đượm bùng lên trong phòng tra tấn, gã đàn ông chịu trách nhiệm tra tấn với hàm răng vàng đang hưng phần tra dầu vào đống dụng cụ chuyên dùng.
Hai tay của ba người bị kéo cao treo lên xà ngang trong phòng, xương cốt của Karl vẫn chưa lành hẳn phát ra tiếng khầng khậc khiến người ta hoảng sợ. Sắc mặt của tên đội trưởng dẫn đầu đoàn kỵ binh nghiêm khắc, lạnh lùng nói:
“Vừa nãy, có một nhóm cướp bịt khăn lén tấn công nhà tù, đoàn kỵ binh của bọn tao tổng cộng đã chết mười ba người, xem ra lai lịch của bọn mày quả thực không đơn giản.”
Đội trưởng kỵ binh đã giấu bớt một phần nội dung, thật ra hai tên trông chừng phòng giam được hối lộ một số tiền vàng rất lớn, đã cung cấp thời gian biểu thay ca cho những kẻ cướp ngục. Nhưng ngoài ý muốn là, đúng lúc ấy lại đụng phải tiểu đội đi tuần tra đoàn kỵ binh, nên mới có tiếng súng nổ. Thẩm phán và đoàn trưởng đoàn kỵ binh bị đánh thức khỏi mộng đẹp vô cùng tức giận, quyết định thẩm vấn ngày trong đêm.
Gã đàn ông tra tấn dúi mấy chiếc bàn là mà hắn ưa thích vào chậu than, làm công tác chuẩn bị cuối cùng. Hắn vênh mặt cười nói: “Đội trưởng, muốn đứng cạnh quan sát không?”
Đội trưởng kỵ binh chán ghét tránh né hơi thở hôi thối của hắn, “Không, một mình ngươi làm hết đi. Ngài thẩm phán đã nhận được thư từ Florence, đại công tước Lorenzo nói việc này không liên quan gì đến gia tộc Medici, nên người có thể yên tâm ra tay.”
Ánh mắt như một con thằn lằn của gã tra tấn liếm lên thân hình Victor, người phía sau sợ giật thót mình, giống như một con thỏ sắp chết run rẩy lẩy bẩy.
Đoàn kỵ binh rời đi, gã tra tấn cẩn thận khép cửa lại, vừa xoay lật những chiếc bàn là bên trong chậu than vừa cười dâm đãng: “Lúc ba người chúng mày bước vào đây, tao đã cảm thấy rất không bình thường rồi, bộ dạng tên nào tên nấy đều rất khá, lại còn có cả một đứa con gái hiếm có khó tìm nữa chứ. Đáng tiếc là những kẻ phạm trọng tội không có sự cho phép thì không được động vào, tao đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, thật sự không thể nhịn tiếp nữa.”
Gã lấy một sợi roi xuống, ánh mắt đánh giá ba người giống như đang chọn kẹo, lưỡng lự xem sẽ khai đao xuống thân thể nào trước.
Victor cảm thấy hối hận tại sao mình lại không chết luôn vào cái ngày bị viêm ruột đi cho rồi, vết thương của Karl đau nhói, chỉ âm thầm cầu xin Thượng Đế hãy cho Nick vượt qua kiếp nạn này, mọi hình phạt hãy cứ rơi hết lên người hắn.
Một tiếng than đột nhiên vang lên, mang theo một thoáng rên rỉ khổ sở, đôi mắt của Nick ướt át, thấp giọng thở hổn hển vặn vẹo thân mình.
“Ưa… dây trói chặt quá, khó chịu quá…”
Hai tay của nàng bị treo trên không trung, đôi chân thon thả không ngừng cọ cọ vào nhau, eo lưng mảnh mai, tựa như không thể chịu nổi những màn tra tấn liên tục.
Sợi roi trong tay gã tra tấn rũ xuống, ánh mắt nhìn thẳng tới.
Karl và Victor vừa nghi ngờ vừa khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Nick đang không ngừng thở dốc.
“Ưm ưm… khó chịu quá…”
Phịch một tiếng, sợi roi rơi xuống đất.
“Muốn ít chịu khổ sở hơn à? Thông minh đấy. Yên tâm đi, tao sẽ thương tiếc mày.” Nữ tù nhân dùng thân xác để đổi lấy đãi ngộ tốt hơn là thủ đoạn cực kỳ phổ biến ở trong tù.