Type: Thanh Hương
Xử lý mớ rắc rối trên boong thuyền xong, Hayreddin quay lại phòng ngủ, quả nhiên không ngoài dự đoán, Nick ngã sõng xoài từ trên chiếc giường mềm xuống tấm thảm dày, tay chân giãy dụa bò lết khó khăn về phía cửa.
“Không nhìn ra em lại quan tâm đến thằng oắt tạp chủng kia đến vậy”. Hayreddin mỉa mai lạnh lùng.
Nick đoán Sói Đất đã lên thuyền tìm nàng, sợ là lành ít dữ nhiều, trong lòng thấp thỏm lo lắng, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ biết ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát Hayreddin. Quần áo vẫn sạch sẽ, nhưng trên đốt ngón tay phải lại dính nhiều vết máu khả nghi. Cái gã kỳ quái với đôi mắt màu vàng kim ấy đã chết rồi sao? Thấy bộ dạng lo lắng nhưng không dám hỏi của nàng, trong lòng Hayreddin lại càng khó chịu. Hắn liền đi tới ôm Nick lên ném xuống giường, tìm một cái khăn lau đao ra sức lau sạch tay, cứ như thể trên đó dính thứ gì rất tởm lợm.
“Tạm thời chưa chết được đâu”.
Hai bả vai căng cứng của Nick liền thả lỏng đôi chút.
Hayreddin đang lau tay, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ thả lỏng của Nick, nhớ đến cảnh thằng nhãi kia nuốt chiếc chìa khóa xuống bụng, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa không tên. Hắn ném mạnh tấm khăn xuống sàn, đứng bật dậy, mở chiếc tủ quần áo bằng gỗ hồ đào cạnh đầu giường, lôi ra một chiếc rương gỗ bọc sắt cũ kỹ.
Nick là người tinh mắt, nhận ra ngay đó là đồ của mình: “Ôi thuyền trưởng, ngài còn giữ lại giúp em à”.
Sau khi thuyền viên chết, trừ phi có di chúc để lại cho người thân trên bờ, còn không, những di vật của họ sẽ được mang ra đấu giá công khai. Nick cứ tưởng rằng đống của cải mình tích lũy lâu nay đã bị bán hết cả rồi, nên giờ nhìn thấy chiếc rương, đương nhiên rất vui vẻ.
Một cái áo sơ mi còn tương đối mới, hai cái áo để thay đổi, một chiếc áo giáp lót, một cái quần dài, hai cái quần đùi ngắn, một chiếc áo khoác dày mặc khi trực đêm, ba sợi dây buộc tóc, mười lăm viên đá cuội, tám quân cờ bằng thủy tinh màu sắc sặc sỡ không đủ bộ, hai món đồ chơi binh sĩ đã tróc sơn, một chiếc vòng đeo tay, một lá bài cũ, một quyển sổ thu chi… Không cần mở rương, bên trong chỉ toàn là quần áo cùng đủ thứ đồ chơi thượng vàng hạ cám cũ rích, Hayreddin biết tỏng rồi. Suốt những đêm mất ngủ, hắn thường khóa cửa phòng lại, trong tiếng sóng cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ, hắn lôi những di vật của “con bé đáng thương ấy” ra cẩn thận kiểm kê… Giờ ngẫm lại, chuyện này thật đúng là nực cười, hắn chỉ muốn tặng luôn cho mình một phát súng.
Gỉa chết, mất tích, vờ mất trí nhớ, bị thương, bảo vệ một gã đàn ông xa lạ, trong vòng ba tháng xảy ra đủ thứ chuyện khiến người ta cảm thấy bực bội, nhất định phải có một cái hố để trút giận!
“Trong đây có di vật nào của chú em để lại không?” Hayreddin sầm sì hỏi.
“Không, sao vậy?” Nick định lấy lại đồ đạc của mình, nhưng thuyền trưởng lại nhấc chiếc rương lên, đi tới bên cửa sổ và mở cửa sổ ra.
“Ấy, thuyền trưởng, thuyền trưởng? Ngài định làm gì vậy?” Nick bối rối không hiểu gì, nhưng trong lòng lại thoáng mang theo dự cảm không lành.
Chỉ thấy thuyền trưởng vung cánh tay rắn chắc, dùng sức nhấc chiếc rương gỗ bọc sắt lên, sau đó buông tay, chiếc rương gỗ liền bay ra ngoài, vẽ một đường cong trong không khí, vang lên một tiếng “tùm”, rơi xuống đáy biển, bọt nước bắn tung rồi rơi xuống, biến mất không còn dấu vết.
“Á, á, á! Của em… của em!” Mất rồi lại có được, trong chớp mắt có được rồi lại mất đi, Nick trợn mắt há hốc mồm nhìn gia tài của mình biến mất trong làn nước biển xanh lam, không thốt nổi lên lời.
Hayreddin thở một hơi dài vô cùng sảng khoái, niềm vui của sự trả thù lại một lần nữa khiến nụ cười quay trở về trên gương mặt hắn: “Mấy món đồ chơi rách nát này nên vứt đi từ lâu rồi mới đúng, đương nhiên, nếu bên trong có cả những thứ Tóc Vàng để lại cho em, thì lúc này tôi sẽ càng thấy vui hơn nữa”.
Nick biết một khi thuyền trưởng đã nổi cáu thì không nên phản kháng, mặt ỉu xìu như đưa đám.
Sau đó, Hayreddin lôi tờ khế ước bằng da dê từ bên trong ngăn kéo, roẹt một tiếng, xé thành hai mảnh ngay trước mặt nàng.
“Tiếp theo, đội trưởng đội xung phong của tôi, em chính thức bị khai trừ. Từ nay về sau, trong đội thuyền của Sư Tử Đỏ tôi sẽ không có người nào tên là Nick nữa”.
Như bị một quả chùy giáng mạnh xuống, đầu óc Nick vang lên những tiếng ong ong.
Cuối cùng hắn đã nói ra rồi! Sẽ không còn ngày trả lương nữa, không còn nhìn thấy những đồng xu vàng sáng lấp lánh nữa, không còn được chơi đánh bài cùng các anh em nữa, quãng thời gian tốt đẹp ngày nào cũng được ăn bánh mỳ trắng đến no căng sẽ biến mất mãi mãi! Thuyền trưởng, hắn, ngay trước mặt nàng, nói rằng không cần nàng nữa… Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đòn này thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi vượt qua cả giới hạn chịu đựng. Sắc mặt Nick tái nhợt, lồng ngực trống rỗng, dường như chỉ trong nháy mắt, một phần linh hồn đã bị móc ra. Lại có thêm một cơn sóng ngầm chua xót mà mãnh liệt, từng đợt từng đợt dâng lên cuộn trào, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra từ cổ họng.
“Em sắp khóc đấy à?” Hayreddin bình tĩnh hỏi.
Nick mấp máy cánh môi, nhưng cổ họng lại vừa khô vừa sạn, không thể nói được tiếng nào, chỉ có thể ngậm miệng, nghiến chặt răng.
Hayreddin cúi đầu nhìn vẻ mặt nàng, khuôn mặt rõ ràng như muốn khóc, nhưng lại không biết nên bật ra tiếng khóc như thế nào, đột nhiên, hắn thấy mềm lòng. Màn trêu chọc trả đũa của hắn vốn dĩ còn có thể giả vờ độc ác tàn nhẫn thêm chút nữa, nhưng đối với một đứa trẻ ngay cả việc khóc cũng không biết, hắn chẳng nỡ lòng nào xuống tay tiếp tục bắt nạt thêm.
Lần này, đến đây là dừng lại vậy. Sau này sẽ dần dần dạy cho em hay, thế nào là khóc, thế nào là cười, thế nào là tự do thể hiện cảm xúc trước mặt tôi.
“Em có hai lựa chọn”. Vua cướp biển tâm địa xấu xa cuối cùng cũng mở miệng, nói ra mục đích của mình: “Một là, lên bờ đến sống trong tòa lâu đài của tôi, trở thành người phụ nữ của tôi; hai là, ở lại trong căn phòng này, trở thành người phụ nữ của tôi. Còn Hải Yêu Nick sẽ coi như không tồn tại, nhưng Nicole cá khô thì có thể coi như bù đắp tạm thời cho tổn thất của tôi”.
Nick ù lì chả hiểu gì.
Vừa mới chịu một cú sốc nặng nề vì bị sa thải xong, thì giờ có vẻ ông chủ lại đang ngầm ám chỉ có một lối ra rất xán lạn.
Trở thành người phụ nữ của thuyền trưởng, bù đắp cho sự tổn thất của thuyền trưởng, ngủ cùng với thuyền trưởng. Ý này rốt cuộc là thành lập “mối quan hệ nam nữ bình đẳng miễn phí”, hay “bao nuôi có trả phí”?.
Nick tham tiền đương nhiên là muốn chọn cái thứ hai, nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ chuyện xảy ra khi mở miệng đòi tiền lần trước. Thuyền trưởng đã hung hăng đánh mông nàng một trận. Nhưng mà, nhưng mà, được một người giàu có như thuyền trưởng bao nuôi thì sẽ tuyệt vời biết bao! Nick thật sự khó lòng từ bỏ được “tiền đồ” này, muốn hỏi nhưng lại không dám, nuốt nước bọt ừng ực, khổ sở ngẫm nghĩ ý nghĩa thực sự trong lời nói của Hayreddin.
Khuôn mặt nhỏ ngập mâu thuẫn viết đầy mấy chữ “xin được bao nuôi”, Hayreddin dùng đầu gối cũng có thể biết được Nick đang nghĩ gì. Lần trước nữa bảo nàng mang quân đi mai phục, nàng lại chạy lên bờ phóng hỏa; lần sau này dặn nàng trấn giữ con thuyền Hải Yêu, kết quả nàng trấn giữ mãi cho đến khi chìm luôn cùng với thuyền. Hayreddin thật sự đã khắc cốt ghi tâm cô nhóc chết tiệt có đầu óc trái với logic số đông này rồi, hắn hiểu rằng nếu như lần này không giải thích cho rõ ràng, nói không chừng đến một lúc nào đó, nàng sẽ lại nảy ra những suy nghĩ lung tung.
“Muốn hỏi gì thì hỏi cho kỹ càng vào, giá cả, thời gian, chất lượng, nói một lần cho rõ ràng hết đi. Anh em ruột thịt cũng phải tính toán sòng phẳng, chúng ta ký kết hợp đồng giấy trắng mực đen, không cần phải khách khí”. Hayreddin vui vẻ mở rộng chủ đề.
Trong mắt, trong cổ họng của Nick đầy ứ những câu hỏi, nghe ra ý thuyền trưởng thật sự muốn trả tiền, khuôn mặt nhỏ lập tức giống như một đóa hoa hướng dương đón ánh mặt trời, nở bung rực rỡ, nghển cổ lên hỏi:
“Bao theo tháng hay bao theo năm? Trả trước bằng tiền mặt hay viết giấy bảo đảm? Ăn ngủ cũng sẽ lo chứ?”.
“Tùy em chọn, bao theo năm thì lấy lương theo năm, bao theo tháng thì cuối tháng quyết toán, dựa theo nguyên tắc cũ trên thuyền, thanh toán bằng tiền mặt. Ăn ở cùng với tôi, em không thiệt đâu”.
Nick hiểu rằng sau này lại được sống những tháng ngày tươi đẹp cơm no rượu say, hai mắt càng sáng hơn, giống hệt như châm lửa đốt một thùng dầu cá voi tinh chất: “Vậy tôi chọn quyết toán theo tháng!”.
“Được, mỗi tháng hai đồng vàng”. Khóe miệng Hayreddin nhếch lên, không ngoài dự đoán nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt Nick u ám đi đôi chút.
“Hai đồng vàng…”. Nick cắn môi suy nghĩ, trước khi nàng bị thương rời khỏi vị trí công tác, thu nhập hàng tháng của đội trưởng đội xung phong cũng là ba mươi đồng vàng. Đương nhiên mức độ nguy hiểm cách nhau một trời một vực, nhưng sự chênh lệch tiền lương lớn như vậy vẫn khiến nàng cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Thuyền trưởng, tăng thêm chút nữa đi?” Nick mở to mắt, dùng giọng điệu “dịu dàng uyển chuyển hàm súc” nhất có thể để cò kè mặc cả.
Hayreddin khoanh tay cười khẽ: “Vậy em muốn lấy bao nhiêu? Tôi nhớ lúc em bao nuôi cô nàng hoa khôi của Algiers một tháng cũng chỉ cho cô ta ba đồng, lại còn không bao ăn ở nữa chứ”.
Nick nhớ tới bầu ngực đầy đặn và khuôn mặt kiều diễm của Sierra, tâm trạng lập tức bình tĩnh lại. Việc nắm bắt giá cả thị trường nàng cũng chẳng phải là tay mơ, tiền nào của nấy, người đẹp khuôn mặt yêu kiều thân hình quyến rũ tính tình dễ chịu mỗi tháng vài đồng bạc đã được coi là lương cao lắm rồi, chịu bỏ ra mức giá hai đồng một tháng cho cái thân hình vừa gầy đét như cá khô lại vừa tàn phế này, thuyền trưởng quả thực đã đạt một trăm điểm về độ hào phóng rồi.
Thuyền trưởng đã cho phép hỏi chuyện thật kỹ càng, Nick tranh thủ hỏi luôn cả những chi tiết vụn vặt nhất. Vừa nãy thuyền trưởng vứt hết của cải trong chiếc rương của nàng xuống biển, việc bổ sung những thứ này cũng phải hỏi cho rõ ràng. Nàng đếm trên đầu ngón tay, liệt kê tất cả những món đồ mình có thể nhớ được ra: “Đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày, quần áo để thay giặt…”.
Hayreddin thõng tay xuống, có chút mất kiên nhẫn: “Em đi theo tôi hai năm, đã bao giờ tôi để em phải thiếu những thứ đó chưa? Quần áo trang sức đương nhiên sẽ do tôi chuẩn bị rồi, em mặc mấy cái đống giẻ rách này ra ngoài, người bị mất mặt sẽ là tôi. Người phụ nữ của Hayreddin sao có thể mặc cái loại quần đùi ngắn cũn cỡn vá mông như thế kia được, còn muốn hỏi gì nữa không?”
Nick hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu kiểu dáng các loại quần lót, nhưng ý thức được chiếc rương chìm sâu dưới đáy biển kia có thể biến thành một quả trứng vàng, nên không có ý kiến gì nữa, híp híp mắt thể hiện vô cùng hài lòng.
“Vậy xong, giờ nói về điều kiện của tôi”. Hayreddin thu lại nụ cười, sầm mặt xuống, “Cái giá mà tôi đưa ra là độc quyền, nếu em còn dám ăn cây táo rào cây sung, bắt cá hai tay lén lút trèo tường, rồi nhiễm phải thứ bệnh tật gì đó, ông đây sẽ băm vằm em ra làm mồi cho cá đấy nhé!”.
Nick ra sức lắc đầu nguầy nguậy, hai cái đuôi sam ngắn vung bên này vẩy bên kia nói: “Không dám đâu! Tôi nhất định sẽ giữ thân trong sạch, sáng suốt giữ mình, có trèo cũng chỉ trèo tường của thuyền trưởng, có lên cũng chỉ lên giường của thuyền trưởng!”.
Hayreddin nhướn nhướn mày, cố ý trưng vẻ mặt cực kỳ nghi ngờ quan sát nàng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Xem biểu hiện sau này của em đã”.
Ở vào cái thời đại bệnh tình dục tràn lan khắp nơi này, tỉ lệ mắc bệnh của đám cướp biển trên thuyền quả thực khiến Victor cảm thấy tuyệt vọng. Về phương diện phụ nữ, Hayreddin quả thực rất tiết chế, một mặt do công việc bận rộn, mặt khác cũng là vì phòng bệnh.
Hai người bàn bạc rõ ràng tất cả mọi điều khoản như đàm phán kinh doanh, sau khi ký tên điểm chỉ lên tấm giấy da dê, bản hợp đồng coi như đã hoàn thành. Nick không những không thất nghiệp, mà còn hoàn thành được giấc mơ cuối cùng “được một người đàn ông anh tuấn lắm vàng nhiều của bao nuôi”. Viễn cảnh công việc tương lai lại trở nên vô cùng lạc quan, nàng sung sướng hí hửng nhào vào lòng Hayreddin, chu môi lên đòi một nụ hôn mang theo hương vị bạc hà làm khoản tạm ứng, bàn tay thuận thế với vào trong vạt áo để hở một nửa của đối phương.
Hayreddin hôn nàng, tóm chặt lấy bàn tay sàm sỡ sờ tới sờ lui kia lại:
“Được rồi, không đến mức em vừa bàn chuyện làm ăn xong đã muốn làm luôn đấy chứ”.
Nick dựa đầu vào lòng ngực thuyền trưởng, bật cười hì hì. Không phải nàng háo sắc quá độ, chẳng qua trước giờ nàng luôn tuân theo nguyên tắc làm gì cũng phải thích mới làm, chủ động tích cực công tác, thuyền trưởng trăm ngàn điều tốt như vậy, mình cũng quyết không thể lười biếng phụ lòng hắn được.
Quãng thời gian chưa đến một ngày mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, Hayreddin ôm lấy Nick nói chuyện một lúc, chưa được bao lâu, nàng đã bắt đầu gà gật mơ màng, mí mắt díp lại.
Trọng thương chưa khỏi, lại nằm liệt giường ba tháng nên tinh thần và thể lực của Nick kém xa so với trước.
“Tôi muốn ăn cá tuyết rưới nước sốt do Theuriau làm, còn cả phô mai nướng, cả món bánh ngọt nhồi thịt Pastilla nữa…”.
“Bánh ngọt nhồi thịt thì để lên bờ rồi tính, sẽ không thiếu phần của em đâu, giờ ngủ một giấc trước đi đã, ngủ dậy rồi sẽ ăn cơm”. Hayreddin rót một chén nước bón cho nàng, ôm vào lòng gỡ hai cái đuôi sam ra, cẩn thận không động đến vết thương rồi đặt nàng nằm xuống giường. Nick theo thói quen vùi đầu vào ngực hắn, không quan tâm đến việc thời tiết nóng nực, có thể rúc bao nhiêu thì rúc bấy nhiêu.
Hayreddin ôm lấy Nick, cảm thấy buồn cười vì cuộc tranh luận mãi không dứt xoay quanh hai đồng xu ban nãy. Hắn rất thích trêu nàng, nhìn nàng lúc căng thẳng lo lắng lúc lại vui vẻ hạnh phúc, ánh mắt thay đổi liên tục. Thật ra tất cả những chuyện xảy ra giữa hai người có thể nói là thuận theo tự nhiên, hắn không nghĩ màn giao dịch tiền bạc lại trở nên trần trụi như thế, nhưng chính nó lại mang lại cảm giác an toàn cho Nick.
Nàng gác cánh tay mềm oặt của mình lên eo hắn, người luyện võ đều như vậy cả, chỉ cần bỏ bê luyện tập, cơ bắp rắn chắc sẽ nhanh chóng biến mất. Thân hình nhỏ bé này hiện giờ vẫn còn mềm mại ấm áp, nhưng rất có thể không bao lâu nữa, một bộ phận sẽ phải thay bằng một thứ chân, tay giả cứng quèo, lạnh như băng. Nàng giảo hoạt tinh quái như vậy chỉ vì cuộc đời đã mất mát quá nhiều, còn những thứ có được lại quá ít.
Vì thế, miễn là thứ gì nàng thích, hắn sẽ dốc hết sức làm cho nàng.
Hayreddin vỗ nhẹ lên lưng Nick, chính hắn cũng nhắm mắt lại. Hắn giống như một con rồng lớn tìm được kho báu đánh mất đã lâu, hoàn toàn thoát khỏi cơn phẫn nộ và nóng nảy thất thường, giành lại sự yên ổn và bình tĩnh. Tuy thứ báu vật này đã bị hư hỏng đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn quay về bên hắn, con rồng giấu bảo bối xuống dưới bụng, thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhận được sự bao nuôi như ý nguyện, con nhóc Nick nhất thời vứt luôn Sói Đất ra khỏi đầu, vừa lòng thỏa ý đánh một giấc. Còn phía Eney lại là địa ngục, hai tình trạng hoàn toàn khác nhau.
Hai chân hai tay bị dang ra, trói ngửa mặt lên bằng một sợi dây thừng chắc chắn trên giường bệnh, hắn cố đè nén cảm giác hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào động tác của người đàn ông đeo kính. Người đàn ông này vừa mới rạch hết quần dài và đồ lót của hắn, hạ thể hoàn toàn lộ hết ra ngoài, vệ sinh sạch sẽ, cạo lông, cứ như vậy, “chuôi dao”của Sói Đất trần truồng phơi bày trong không khí.
“Rốt cuộc ngươi muốn, muốn, muốn làm gì!!”.
“Cứ thư giãn đi, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi mà, sẽ nhanh lành lắm… à, đương nhiên, nếu đến lúc đó cậu vẫn chưa bị thuyền trưởng xử đẹp”.
Victor dùng rượu rửa tay, những ngón tay thon dài tuần tra trên dụng cụ đựng trong khay như thể đang nhảy múa trên những phím đàn. Những con dao bạc, những chiếc cưa nhỏ, những móc câu bằng bạc với đủ các kích cỡ khác nhau được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, cuối cùng, hắn chọn một món đồ thích hợp nhất, cầm lên tay đi về phía Eney.
“Đừng có giãy dụa… rất nhanh… rất nhanh sẽ xong thôi…”. Mắt kính và con dao bạc trong tay anh chàng bác sĩ lóe lên tia sáng trắng khiến người ta lạnh người, giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang an ủi, nhưng lại ẩn chứa một loại hưng phấn kỳ dị khó gọi thành tên: “Cố chịu đựng một lát, sẽ qua nhanh thôi…”.
Eney có cảm giác nội tạng trong cơ thể mình như đang co rúm lại với nhau, sợ đến mức sắp nôn ra ngoài.
Thủ đoạn đám cướp biển dùng để đối phó với kẻ địch trăm kiểu kỳ quặc ngàn kiểu cổ quái, xử lý kẻ phạm vào tội “ăn vụng”, đương nhiên sẽ phải tiến hành trừng phạt từ căn nguyên rồi. Eney không phải là gã đàn ông nhát gan, nhưng đối mặt với nguy cơ bị thiến, cho dù có sắt đá đến mấy cũng phải run rẩy như lá cây trong gió lạnh. Hắn thà bị treo cổ chết luôn trên cột buồm, chứ không muốn phải chịu màn tra tấn giày vò vô nhân đạo thê thảm như thế này đâu.
“Cứ giết ta đi! Cứ giết ta đi còn hơn!”.
Eney dùng toàn bộ sức mạnh của cơ thể liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ tổ khiến chân tay càng bị xước xát nhiều hơn, hoàn toàn không thể giãy thoát được, chỉ biết trơ mắt nhìn gã ác quỷ đeo kính kia bước tới… Loại thủ thuật này mất chưa đến mười phút đã xong, Victor lấy một chiếc khăn lụa tẩm rượu ra lau tay, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Sói Đất, trong lòng dâng tràn cảm giác sung sướng đầy ác ý. Rất nhiều tên cướp biển dù đã biết sự thật trước khi tiến hành thủ thuật này cũng sợ đến mất hồn mất vía, huống hồ là tên nhãi này. Victor thừa nhận mình đang trả thù, suy cho cùng, từ lúc Nick mất tích cho đến khi bị thương, nàng đều không tránh khỏi mối quan hệ mật thiết với gã này.
Không phải là thiến, mà là chỉ một thủ thuật cắt bao quy đầu nho nhỏ mà thôi. Nguyên nhân của bệnh mụn rộp, lậu, ung thư dương v*t, và những căn bệnh sinh dục ngoài việc do lây nhiễm ra, thì còn có vài nhân tố là do những chất cặn bã nằm giấu dưới da. Một trong mười tin đồn kinh dị lưu truyền trong đội thuyền, chính là sở thích biến thái của bác sĩ: Bắt được gã nào xui xẻo liền tiện tay cắt luôn bao quy đầu của gã ấy.
Victor vừa ngâm tẩm những dụng cụ vừa sử dụng, vừa hỏi Sói Đất bằng một giọng điệu vô cùng hứng thú: “Hình xăm trên người cậu rất thú vị, là những hình vẽ tổng hợp từ các ký hiệu thần chú có thứ tự quy luật, tôi thấy hộp sọ của cậu có đặc điểm của người da vàng, nhưng vẫn hơi khác so với người lai Đột Quyết ở Trung Đông… cha mẹ cậu là chủng người nào vậy? Cậu tới từ bộ lạc nội địa của châu Phi à, hay là từ một hòn đảo nhỏ của phương Đông?”.
Ngoài kiến thức chuyên ngành ra, anh chàng bác sĩ cũng cực kỳ có hứng thú với các môn khoa học như xã hội học, nhân chủng học, động thực vật học, nhìn thấy những sự việc kỳ lạ mới mẻ đều rất thích hỏi cho rõ ràng. Nhưng Sói Đất vừa chịu một cú sốc quá lớn, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, hai cánh môi sống chết mím chặt lại.
Victor thấy hắn không chịu hé răng, liền thay đổi đối sách: “Không muốn nói ra lai lịch cũng chẳng sao, nhưng cậu nhất định phải nói cho tôi biết, những thứ thảo dược đắp lên vết thương của Nick là những giống cây gì? Cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cậu không muốn vết thương của cô ấy sau này lại tái phát sẽ giày vò cô ấy sống không bằng chết chứ hả?”.
Đúng như dự tính, nghe đến tên của Nick, vẻ mặt choáng váng tuyệt vọng của Sói Đất quả nhiên dao động, cổ họng khàn khàn, chậm rãi phun ra mấy từ: “Có mắt ưng… sương yêu tinh… đất mẹ từ bi…”.
“Tôi đã ở cái đất Bắc Phi này lâu như vậy rồi nhưng chưa bao giờ nghe nói đến những loại cây như thế,tôi muốn tên khoa học của chúng! Những cái tên thông dụng thôi cũng được!”.
Nhưng Sói Đất đã lại ngậm chặt miệng, tiếp tục chìm vào trạng thái im lặng.
Victor liếc nhìn hắn, gọi người vào cởi dây trói, đưa cho hắn một cái quần lột ra từ một cái xác, sau đó lôi lên boong thuyền.
“Bác sĩ, xử lý thằng này thế nào đây?”Một tay thủy thủ lột mũ xuống cầm trong tay, hỏi anh ta với vẻ vô cùng tôn kính.
Anh chàng bác sĩ lật quyển sổ phác thảo ra, dựa vào trí nhớ vẽ lại hình xăm trên người Sói Đất, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nói: “Cứ phơi ngoài nắng trước đi đã, đợi thuyền trưởng hứng lên, nói không chừng sẽ sử dụng vào việc khác cũng nên…”.
Sói Đất cứ như thế bị hai người đàn ông kéo đến boong thuyền, trói dang chân dang tay lên cột buồm chính.
Phơi nắng là một hình phạt của cướp biển, cùng với đi trên tấm ván được gọi là “nước lửa đan xen”. Dưới ánh mặt trời gay gắt trên biển, cho dù chỉ làm việc trong một khoảng thời gian ngắn trên boong thuyền thôi cũng sẽ thấy miệng khô lưỡi ráo, mồ hôi tuôn ra như mưa; một người bị ép trói dưới ánh mặt trời lại không được uống nước, chẳng mấy chốc sẽ chết vì mất nước.
Eney như mấy hết hồn vía ngoẹo đầu sang một bên, mái tóc đen như mực che đi đôi môi khô nứt nẻ đến tứa máu của hắn, trong tình cảnh địa ngục được tạo bởi bầu không khí 40oC và ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, lượng nước trong cơ thể hắn bị ép cho cạn kiệt từng chút từng chút một, làn da bỏng rát, bên trong đầu lưỡi và cổ họng như có một ngọn lửa đang cháy, trong ngoài hành hạ nấu khô hắn.
Trong cơn ảo ảnh mơ hồ méo mó giữa thời tiết khô nóng, dường như Eney nhìn thấy một đứa trẻ chân trần đôi mắt màu vàng kim bị đồng bạn bỏ rơi ở sa mạc Nam Mỹ, một mình bước đi trong nỗi tuyệt vọng và đau đớn, một con chim kền kền ăn xác thối bám theo như hình với bóng.