Hàm Đào

Chương 151

Thần Tử Thích nheo lại đôi mắt, cười lạnh một tiếng, "Hoàng Thượng, sao La tông chủ tới cũng không báo thần đệ một tiếng?"


Mệt hắn còn tưởng rằng Thiên Đức Đế đột nhiên biết nhìn xa, biết lợi dụng hắn bình định thiên hạ. Coi như muốn mượn dao giết người cũng nên chờ đến khi sự tình làm xong. Lại không nghĩ rằng lúc này hắn dám ra tay ngay, thật sự là bất cẩn......


Lúc trước La Hồng Phong không so đo chuyện Thiên Đức Đế thả trùng, Thần Tử Thích liền đoán được giữa bọn họ có giao dịch gì đó, lại không nghĩ rằng đối tượng giao dịch chính là hắn.


Trước tiên dụ hắn diệt Cực Dương Tông, sau đem hắn bán cho La Hồng Phong lấy ân tình. La Hồng Phong phải báo thù cho tằng tôn La Tranh, nhân tiện giúp Thiên Đức Đế diệt trừ người đệ đệ chướng mắt này. Sau này nếu Đan Y trả thù, Thần Tử Viên hoàn toàn có thể đổ hết cho La Hồng Phong. Quả là hảo kế!


Trong phút chốc đem hết thảy mọi việc khớp lại với nhau, Thần Tử Thích âm thầm cắn răng, nhanh chóng tính toán khả năng chạy ra được khỏi hành cung.


Cặp mắt hẹp dài của Thiên Đức Đế lộ ra vài phần âm ngoan, "Hoàng đệ, chớ nên trách trẫm." Lời này nói xong liền giơ tay, ra hiệu hai thị vệ bên cạnh Thần Tử Thích bắt lấy người.


Thị vệ còn chưa tiến lên, Thần Tử Thích đã lung lay ngã xuống.


La Hồng Phong nhìn Thần Tử Thích dựa vào bàn hôn mê, mắt bốc hỏa quang, nâng chưởng muốn tiêu diệt. "Chậm đã!" Tiếng bà lão già nua khàn khàn từ một cái khác hướng truyền đến.


Trong lòng Thần Tử Thích nhảy dựng, không nghĩ tới lão ni cô Tố Tâm Tông cũng ở đây. Gà con trong ngực muốn nhảy ra bị bàn tay rũ xuống của hắn chặt chẽ đè lại, vỗ vỗ trấn an. Hai lão gia hỏa đều ở đây, đánh bừa không phải là hành động sáng suốt, để xem bọn họ muốn làm gì.


Bánh xe gỗ di chuyển trên mặt đất vang lên răng rắc, miễn cưỡng ngừng ở phía trước Thần Tử Thích.


"Người sống mới có thể đổi được đồ." Bà lão vươn tay, dùng bàn tay khô khốc nhăn nheo sờ sờ mặt Thần Tử Thích, khặc khặc cười quái dị.


Đổi đồ? Thần Tử Thích âm thầm cân nhắc, hiện giờ người có thể lấy tính mạng của hắn đến uy hiếp chỉ có Đan Y, bọn họ muốn đổi đồ gì đó với Đan Y?


Thần Tử Thích bị nhốt vào địa lao trong hành cung, mặt đất lạnh băng chỉ trải một tầng cỏ khô mỏng. Bất quá hắn không bị ném lên cỏ khô mà bị xích sắt khoá chặt đôi tay, treo trên tường.


Tư thế này thật sự có chút khó chịu, Thần Tử Thích không thể không mở mắt ra, nhìn hai gã ngục tốt đang cúi người xích chân mình, "Ta nói này, có thể xích dài ra chút để ta nằm xuống không."


Ngục tốt hoảng sợ, thịch một tiếng ngồi trên mặt đất.


"Vương gia đã vì tù nhân cũng không nên để ý nữa." Một nam tử trung niên mặt âm trầm đi vào, nhìn ước chừng trên dưới bốn mươi, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Thần Tử Thích, tựa như muốn đem hắn xẻ ra.


Thần Tử Thích nheo mắt nhìn về phía người nọ, cảm thấy có chút quen mắt, lại nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào.


Người nọ tựa hồ cũng không tính cùng hắn làm quen, chỉ lo đến hình giá thượng chọn một cái roi, thử thử trên mặt đất, "Bang" một tiếng làm gãy một góc giá gỗ. Vừa lòng nắm nắm trong tay, nam tử trung niên từng bước một đi đến trước mặt Thần Tử Thích.


"Ngươi là người phương nào?" Thần Tử Thích lập tức lên tiếng ngăn lại, lắc lắc cổ tay một chút. Bởi vì tay bị treo lên nên toàn bộ sức nặng của thân thể đều đè lên cổ tay, lúc này đã có chút đau.


"Ta? Ta là phụ thân của La Tranh!" Nam tử nghiến răng nghiến lợi nói, nhi tử duy nhất, La Tranh của hắn còn trẻ, căn cốt kỳ giai lại bị bắn thành cái sàng!


Phụ thân La Tranh tên là La Bùi, chính là tôn tử của La Hồng Phong, không có thành tựu lớn gì, trên giang hồ cũng chỉ là kẻ vô danh. La Bùi người này căn cốt kém, nếu ở gia đình bình thường căn bản không thể được gia nhập đại môn phái, tập võ từ nhỏ cũng chẳng làm nên trò trống gì, còn không bằng đệ tử ngoại môn Vô Cực Tông. Cũng may hắn sinh được hảo nhi tử, được La Hồng Phong vô cùng thích.


Hiện giờ, nhi tử không còn, tất nhiên hắn hận kẻ giết nhi tử mình là Thần Tử Thích đến tận xương tủy, giơ roi định đánh.


"Chậm đã!" Thần Tử Thích nghiêng đầu tránh né, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, "Bọn họ phái ngươi tới tra tấn bức cung thì cũng nói ít lời đi, muốn ta khai cái gì?"


"Đem chuyện ngươi biết đều nói ra hết." La Bùi căn bản không tính tra tấn bức cung gì hết, hắn chỉ muốn đánh cho Thần Tử Thích đầy thương tích, khiến cho hung thủ giết chết nhi tử của mình cũng nếm thử tư vị vạn tiễn xuyên tâm.


"......" Chuyện mình biết đều nói ra là muốn nói đến ngày tháng năm nào, thân thể đã sớm mệt mỏi, Thần Tử Thích hừ lạnh một tiếng, "Gia gia ngươi không nói với ngươi phải dùng bổn vương làm cái gì sao? Khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, đánh bổn vương bị thương làm hỏng đại sự của gia gia ngươi!"


Mấy lời này làm La Bùi do dự, hắn tới nơi này La Hồng Phong có biết, tưởng rằng đồng ý cho hắn tùy ý xả giận lên Thần Tử Thích, nhưng lại không biết La Hồng Phong còn có kế hoạch khác hay không. Nhưng mà, chút do dự này cũng chỉ trong nháy mắt, thù giết nhi tử vẫn đứng thượng phong.


"Tiểu tử, đừng dài dòng, đừng nói ông nội của ta, cho dù là cung chủ Quy Vân Cung tới cũng không thể nào cứu được ngươi!"


Roi mang theo gai ngược vung lên tạo ra tiếng xé gió đáng sợ nhắm thẳng vào ngực Thần Tử Thích.


"Bang!" một tiếng vang lên, Thần Tử Thích mở mắt ra. La Bùi mới vừa rồi còn diễu võ dương oai lúc này đã ngã ngồi trong một góc nhà lao, hai mắt hoảng sợ trợn trừng, trước ngực có một cái lỗ lớn, nói không ra lời, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm mà phun ra máu tươi, run rẩy chỉ vào người đứng phía trước Thần Tử Thích.


Người nọ mặc một thân hồng y diễm lệ, tuấn mỹ yêu dị không giống phàm nhân, không phải cung chủ Quy Vân Cung thì còn là ai nữa! Vô thanh vô tức xuất hiện như gặp quỷ!


La Bùi vẫn duy trì biểu tình hoảng sợ như vậy mà đoạn khí.


Đan Y không hề để ý tới hắn, xoay người phá vỡ xích sắt cho Thần Tử Thích, đem người nhấn vào trong ngực.


"Cánh tay đã tê cả......" Thần Tử Thích nhe răng nhếch miệng dựa vào lòng Đan Y, vận chuyển nội lực khơi thông kinh mạch để cánh tay nhanh chóng khôi phục cảm giác.


"Có bị thương ở đâu không?" Đan Y không yên tâm xem xét khắp người hắn.


Thần Tử Thích lắc đầu, quan sát gian nhà lao này. Hành cung xây dựa vào núi, vách tường bên trái là núi đá không thể phá ra, chỉ có thể ra ngoài bằng cửa lao.


Ngoài cửa lao là lối lên thông đạo, hiện giờ đang là nửa đêm u ám, là thời điểm thoát thân rất tốt.


"Ngươi lui ra sau, ta phá cửa này ra." Đan Y bảo Thần Tử Thích đứng xa một chút để y dùng Đan Dương Thần Công phá cửa.


"Không cần." Thần Tử Thích nhanh chóng ngăn lại, bảo y đến cửa lao. Gian thạch lao này chỉ có một cái cửa sắt, trên cửa có cửa sổ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài.


Vừa rồi tên ngục tốt kia đứng ở cuối thông đạo, bên hông tro một chuỗi chìa khóa.


Hắn dám khẳng định, La Hồng Phong cùng lão ni cô đang ở rất gần, tốt nhất không nên làm bọn họ chú ý. Hắn cùng Đan Y hợp lực cũng đánh không lại hai lão gia hỏa kia, lặng lẽ chạy trốn tốt hơn.


"Mau, biến thành gà." Thần Tử Thích vỗ vỗ mông Đan Y bảo biến lại thành tiểu hồng điểu.


Đan Y trừng mắt nhìn hắn một cái, biến thành tiểu mao cầu, bị Thần Tử Thích cầm ném ra ngoài cửa sổ.


"Pi!" Tiểu hồng điểu cố gắng vỗ cánh, vững vàng rơi xuống đất.


Thông đạo quá dài, tiểu hồng điểu đi qua sẽ lao lực, Thần Tử Thích lau mặt, dựa vào cửa sắt bắt đầu giả vờ, "Ân, a, không cần......"


"Di?" Ngục tốt kia sợ ngây người, không phải nói đến tra tấn bức cung sao? Như thế nào lại...... Ngục tốt trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nhanh chóng chạy tới, còn chưa đến gần cửa sắt đã bị Đan Y đột nhiên xuất hiện phía sau Đan Y vặn gãy cổ.


Đan Y đen mặt mở cửa lao, túm Thần Tử Thích ra ngoài, "Ngươi vừa rồi kêu cái gì?"


"Hắc hắc," Thần Tử Thích thiển mặt cười, lại gần hôn Đan Y một ngụm, "Đi nhanh thôi."


Hai người vận khinh công nhanh chóng rời đi địa lao. Trên địa lao chính là hoa viên hành cung, ban đêm còn đốt đèn.


"Khuya rồi, Vương gia còn muốn đi đâu vậy?" Cùng với một đạo thanh âm trung khí mười phần, vô số cây đuốc nháy mắt sáng lên làm Thần Tử Thích phải nhắm mắt lại.


Trong hoa viên thế mà lại đầy thị vệ, giữa ánh lửa là La Hồng Phong sắc mặt đen xì cùng lão ni cô cặp mắt trắng dã, lúc nhìn thấy rõ người bên cạnh Thần Tử Thích, sắc mặt La Hồng Phong càng thêm khó coi. Bọn họ ở chỗ này chờ đã lâu nhưng không nhìn thấy cung chủ Quy Vân Cung làm cách nào tiến vào địa lao!


Tác giả có lời muốn nói: Ngao ngao ngao, muốn viết tình tiết còn chưa viết đến, ta không cam lòng, chờ ta, 8 điểm canh hai, a a a!

Bình Luận (0)
Comment