Hàm Đào

Chương 204

Năm Đan Y tám tuổi, lần đầu tiên gặp Thần Tử Thích ở trong ngự hoa viên, sống chung một mùa hè rồi rời đi, mãi đến tận hai năm sau mới quay lại.


Lâu không gặp tiểu đồng bọn, Thần Tử Thích liền bước đôi chân ngăn ngắn nho nhỏ nhào tới, "Đan Y, ngươi trở về rồi!"


"Ừm." Đan Y mím môi, lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa.


"Ngươi mang đồ ngon cho ta sao?" Thần Tử Thích treo ở trên lưng Đan Y, y như miếng cao dán để Đan Y kéo đi.


"Ừm." Đan Y gật gật đầu, tăng thêm một chút ngữ khí, nhưng vẫn chỉ nói một từ.


Thần Tử Thích thấy mất hứng, nhảy xuống chạy đến trước mặt Đan Y, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn y, "Tại sao chỉ nói một chữ, có phải ngươi không muốn chơi với ta nữa không?"


"Không phải thế..." Đan Y thấy Thích Thích không vui, theo bản năng mở miệng giải thích, kết quả vừa lên tiếng đã lọt gió.


"Nga?" Thần Tử Thích nghiêng đầu nhìn y khó hiểu, "Ngươi nói chuyện cứ quái quái sao ấy."


Đan Y nhìn hai bên, hai người họ còn đang đứng trên đường hoàng cung, xung quanh đều có thị vệ, nhất thời nhăn lông mày, kéo tay Thần Tử Thích bước nhanh tới Đan Dương Cung.


Phong cảnh trong Đan Dương Cung vẫn như trước, Đan Y vẫy lui cung nhân, mang Thần Tử Thích đến lương đình ngồi, vừa lấy tay che miệng vừa nghiêm túc nói: "Ta dạo này nói năng không được lưu loát, muốn nói ít đi một chút."


"Không lưu loát chỗ nào?" Thần Tử Thích cảm thấy cách nói chuyện này của y rất thú vị, liền học theo.


Đan Y lườm hắn một cái, im lặng một chữ cũng không nói.


Thần Tử Thích lại không buông tha, càng muốn trêu chọc y: "Ta xem một chút, vừa rồi chưa nhìn rõ, nói chuyện lọt gió kiểu này, có phải là JJ có vấn đề không ?"


"..." Đan Y mím chặt môi.


Thần Tử Thích cười xấu xa kéo kéo đũng quần của y, cứ khăng khăng JJ có vấn đề. Đan Y đành phải ra tay chặn, hai người ở lương đình lăn thành một đoàn.


"Ha ha..." Đan Y bị cù cho ngứa ngáy, nhịn không được cười rộ lên, không cẩn thận lộ ra cái răng cửa bị thiếu mất kia.


"Oa!" Thần Tử Thích mắt sắc phát hiện ra bí mật này.


Đan Y đẩy hắn ra ngồi dậy, che miệng không cho hắn nhìn.


"Ta biết rồi, ngươi thay răng, " Thần Tử Thích ngồi sát bên y, một bộ bảo bảo ngoan ngoãn, "Đừng che, ta không cười ngươi đâu." Lúc trước ở nông trang, hắn đã từng thấy Trương Đại Tráng thay răng, tiểu tiên nữ cũng nói đến tám tuổi hàm răng sẽ rụng từng cái một để mọc răng mới.


Đan Y không còn răng cửa cảm thấy quá mất mặt, không muốn đến kinh thành, nghe thấy Thần Tử Thích nói như vậy thì trong lòng nhất thời được trấn an không ít.


"Khà khà, ngươi bây giờ không có răng, có phải coi như người không răng không?" Mỹ nhân có chút cao, Thần Tử Thích ngồi bên cạnh, hai chân với không tới nên đung đa đung đưa.


"... Rút chân lại." Đan Y bất đắc dĩ nhìn hắn, ngồi nghiêm chỉnh như đang đọc sạch.


"Phốc ——" Thần Tử Thích nhìn thấy y thiếu mất một cái răng, lại không nhịn được cười.


Vừa nãy ai nói không cười ta? Đan Y trừng hắn, càng trừng, hắn lại càng cười lợi hại hơn.


"Ai, ngươi còn cái răng đang lung lay nào không, cho ta sờ chút." Thần Tử Thích tò mò đến gần, trước đây lúc răng của Trương Đại Tráng lung lay, hắn muốn lôi ra, mập mạp kia sống chết cũng không đồng ý.


Đan Y lắc đầu.


Không răng lung lay để chơi, Thần Tử Thích hơi thất vọng, hâm mộ nhìn chỗ cái răng bị thiếu của Đan Y, "Ta lúc nào mới được thay răng a!" Thay răng nghĩa là đã lớn, mà lớn lên nghĩa là giờ nào khắc nào cũng có chuyện chờ hắn làm.


Đan Y thấy biểu tình này của hắn, xấu hổ lúc trước nhất thời biến thành kiêu ngạo, khoe khoang nói: "Ta còn có một cái răng hàm đã rụng rồi, duỗi đầu lưỡi ra có thể liếm tới một cái động."


"Thật sao?" Thần Tử Thích nằm đang nằm sấp thì bật dậy, tiến đến trước mặt Đan Y, "Cho ta nhìn một chút."


Đan Y hé miệng, đắc ý liếm vào khoảng trống mà lúc trước còn là chỗ của một cái răng hàm.


"Ta cũng muốn liếm." Thần Tử Thích nhìn mà thèm nói.


"Ngươi liếm thế nào được?" Đan Y còn chưa phản ứng lại, cái miệng mềm mại trơn trượt đã dính vào, ngay sau đó, đầu lưỡi dùng sức chui vào, vui sướng liếm liếm chỗ trống kia, "A..."


Đan Y chợt tỉnh lại từ trong mộng, nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn của Phượng Nghi Cung, trong lồng ngực đang ôm một Tiểu Thanh Long mềm nhũn mập mạp.


"Gào gừ?" Tiểu Thanh Long cảm giác được động tĩnh của tiểu Hồng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn y.


"Ta đột nhiên mơ thấy chuyện khi còn nhỏ." Đan Y hóa thành hình người, đặt Tiểu Long lên ngực.


Tiểu Long ngáp một cái, biến thành Thần Tử Thích trơn bóng, vùi mặt vào hõm cổ Đan Y hõm, "Mơ tới cái gì?"


"Mơ thấy ngươi khóc nháo đòi hôn ta." Đan Y nghiêm túc nói.


"Thiết, hồi bé ta chỉ muốn bắt JJ của ngươi, muốn hôn ngươi lúc nào?" Thần Tử Thích bĩu môi, Tiểu Hồng Điểu này đã học được nói huơu nói vượn.


"Ngươi không nhớ rõ sao?" Đan Y vươn mình, đem người chặn lại, "Ngươi đến gần như thế này, rồi nói, ta muốn liếm liếm."


"Ta có vô sỉ như vậy sao?" Thần Tử Thích cười rộ lên.


"Ngươi nói thử xem?" Đan Y nhìn hắn, chậm rãi cúi người, tiến đến bên tai Thần Tử Thích thấp giọng nói, "Vi phu cho ngươi liếm liếm."


"Này! A..." Thần Tử Thích không kịp ngăn cản, gia hỏa trên người đã rụt vào trong chăn, nơi yếu hại nhất thời bị một thứ ấm nhuyễn tập kích, không khỏi cảm thấy bên hông mềm nhũn, "Đừng nghịch, ta phải vào triều, a..."


Hồi bé chiếm tiện nghi, lớn lên cũng phải trả lại.


Phượng Nhị ngồi trên nóc Phượng Nghi Cung, ngộ ra triết lý điểu sinh.


"A, nhẹ chút... Ân..." Thanh âm quen thuộc từ trong điện truyền đến, Tiểu Tiểu Phượng Hoàng lo nước thương dân bất đắc dĩ lắc lắc mào xanh, lâm triều hôm nay xem ra phải dẹp rồi, Pi!


* Đậu: Kết thúc toàn truyện rồi. Tiếp theo sẽ là công cuộc beta và edit lại từ chương 1. Cảm ơn cả nhà đã không chê và nhiệt tình chỉ lỗi

Bình Luận (0)
Comment