Hàm Đào

Chương 27

Nơi này vốn không phải nhà của Đan Y, y ở đây chỉ vì nhất thời muốn dạo chơi, có việc ắt phải về nhà. Những điều này Thần Tử Thích đều hiểu, thế nhưng cậu vẫn rất luyến tiếc.

Linh Hòa đưa một hộp gỗ cho Đan Y, Đan Y lại đưa cho Thần Tử Thích: “Tặng ngươi cái này.”

Thần Tử Thích mở hộp, bên trong là một cái nội sam băng tàm ti.

“Ta chỉ có hai cái, cho nên chỉ có thể tặng cái từng mặc cho ngươi, ngươi đừng ghét nó.” Đan Y nhỏ giọng dỗ cậu.

Bộ xiêm y này vốn dĩ chỉ có hai cái, để Đan Y có cái thay lại sau khi tắm, bây giờ cho Thần Tử Thích, thì chính y cũng chỉ còn một cái.

“Ta không cần,” Thần Tử Thích trả bộ đồ về, thế giới bên ngoài nguy hiểm vô cùng, có lẽ sẽ không hiếm loại thích khách giống Trình Châu, nếu có ngày Đan Y tắm rửa thay nội sam, mặc phải bộ bình thường rồi gặp nguy hiểm thì nguy to, “Nếu ngươi cảm thấy có lỗi với ta, thì cho ta cái khác đi.”

Đan Y mím môi cười: “Ngươi muốn thứ gì?”

“Ta muốn bộ chăn cùng sa trướng kia.” Thần Tử Thích ngẫm nghĩ nói. Giường mà Quy Vân cung chuẩn bị ngủ rất dễ chịu, đợi đến khi cậu quay về chỗ của tiểu tiên nữ, chắc chắn sẽ không quen.

Linh Hòa lén cười trộm ở bên cạnh, quay người đi dọn sàng đan cùng vỏ chăn, bảo người đưa đến cung Thanh Vân.

Cuối cùng, Đan Y vẫn để bộ quần áo đó cho cậu, nói là để mặc vào những lúc quan trọng, phòng ngừa ngộ nhỡ.

Thần Tử Thích ôm bộ nội sam đó, nhìn Đan Y ngồi vào nhuyễn kiệu màu thủy lam, chậm rãi buông mành xuống. Lam Sơn Vũ chắp tay với cậu, sau đó dẫn theo hai nha hoàn, giậm nhẹ chân, lướt gió mà đi. Tựa như một đàn chim, chớp mắt biến mất giữa tường hồng ngói lưu ly của hoàng cung, bay về nơi trời đất giao nhau.

“Thật không tiền đồ, có mỗi đứa bạn chơi đi mất thôi mà sao như nàng dâu đi mất thế này.” Nhìn nhóc con sau khi trở về mày ủ mày chau, Thường Nga nổi giận, nhịn không được cốc đầu cậu.

“Đan Y là vợ con mà, hai chúng con từng ngủ chung đấy.” Thần Tử Thích mặt chân thật nói.

“Lăn lăn nhanh, hai đứa chỉ là trẻ con, sao thằng bé lại thành vợ của con cho được?” Thường Nga cười nhạo cậu, “Nhanh nhanh làm bài tập đi, đợi đến sang năm Đan Y quay về, chữ của con mà vẫn như chó bới, xem thằng bé còn thích con nữa không.”

Thần Tử Thích bĩu môi, về phòng viết chữ, càng nghĩ cậu càng cảm thấy, nếu Đan Y có thể làm vợ mình thì thật hay quá xá. Đan Y có hình dạng rất đẹp, trong nhà có tiền, võ công lại tốt, còn sẽ để cậu……

Đan Y trở về Quy Vân cung, không có đi Huyền Võ môn, mà bay trực tiếp từ cung đi. Chính Long đế cảm thấy mất hết mặt mũi, dự đoán không biết Quy Vân cung còn ghi hận chuyện của Thần Vô Song Hiệp không. Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng, Hoàng đề đứng ngồi không yên bèn đi đến cung Thanh Vân gặp Thần Tử Thích.

“Dạo này tiểu Thất lớn thêm rồi này…..” Chính Long đế tùy ý nói khách khí hai câu, rồi chuyển chủ đề sang Đan Y, “Trước khi nó đi, có nói gì không?”

Thần Tử Thích nghiêng đầu nghĩ: “Cậu ấy có nói qua vài ngày nữa sẽ đến tìm con chơi, phụ hoàng, con có thể đi Quy Vân cùng tìm Đan Y chơi không ạ?”

Chính Long đế có chút bất ngờ, không nghĩ tới quan hệ giữa Đan Y với Thần Tử Thích lại tốt đến vậy. Lần này Thái tử không nắm chắc cơ hội còn tiểu Thất thì rất khá, dù sao hai đứa đều là người của Hoàng gia.

“Con vẫn chưa đầy mười bốn, không thể xuất cung, đợi con lớn thêm chút nữa, thì sẽ có thể đi tìm Đan Y,” Chính Long đế nghĩ nghĩ, có Thần Tử Thích ở đây, nhất định Đan Y cũng sẽ không trách móc, nghĩ đến điều này, trên mặt không khỏi mang theo ý cười, “Lần đi săn này, tiểu Thất lập được công lớn, phụ hoàng thưởng cái gì tốt cho con đây nhỉ?”

Công lớn á? Có công lớn gì cơ? Để Thế tử Phượng Vương chắn đao thay mình là công lớn á? Thần Tử Thích hơi hơi khó hiểu, nhưng món hời ở trước mặt, không lấy thì thật không phải: “Ngày nào con cũng chỉ muốn ăn thêm một tẹo thịt nữa thôi, đồ ăn của chỗ mẫu thân không ngon bằng đồ bên cung Đan Dương.”

“Thằng nhóc con này, cũng chỉ biết đến ăn.” Chính Long đế bật cười ha ha, bàn tay vung lên, “Truyền ý chỉ của trẫm, Thất hoàng tử có công đi săn, niệm tình tuổi nhỏ, không thể khen ngợi, nay phong Thường tiệp dư lên chức vị Tần, ban phong hào chữ Nguyệt.”

Hàng ngày phải thêm thức ăn, thì phải thăng phân lệ, mỗi phân lệ đều được định sẵn, nên chỉ cần thăng phi vị.

Vì thế, bởi vì một câu “nhiều thêm thịt” của Thần Tử Thích, Thường Nga từ tiệp dư tam phẩm, trở thành Nguyệt tần nhị phẩm, mà đương nhiên cũng chiếm thêm nhiều cung điện hơn trong cung Thanh Vân.

Thường Nga vô cùng vui sướng thu dọn toàn bộ cung điện Thần Tử Thích ở, sau đó còn để dành một gian phòng nhỏ để cậu luyện võ.

Ban ngày, Thần Tử Thích đến điện Xuân Hi học hành, hành lang dài dài kia, lại bắt đầu trở nên đáng sợ. Cậu chỉ có thể bước vội, mau chóng chạy đi.

Đan Y không có ở đây, cậu cũng không có đối tượng để cùng chơi đùa, nên đành thành thành thật thật luyện công đọc sách. Cữu công của Hắc Đản đến tột cùng xử trí thế nào, Hoàng đế cũng không nói, chỉ nghe đồn Trình tiệp dư dẫn Hắc Đản đến cung Tử Thần cầu tình ba ngày liền, sau cùng được chấp thuận đi thăm một chút, sau khi quay về thì khóc một trận rất lâu.

Hắc Đản trở nên càng ngày càng trầm mặc.

“Đệ nói coi, liệu tên của một người, có thể đổi hay không?” Đến ngày hưu mộc, Thần Tử Mặc chạy đến tìm Thần Tử Thích chơi, lúc hai người đang bắt cá, đột nhiên hỏi một câu.

Thần Tử Thích sử dụng chiêu Du Long Tùy Nguyệt, bắt chuẩn xác con cá chép béo vảy rực rỡ: “Được mà, tên của hai chúng ta chẳng phải đều đổi rồi đó sao?”

“Trước đây đệ tên Thường Thích, huynh tên Trình Mặc, cho nên chỉ sửa thành Thần Tử Thích, Thần Tử Mặc, mà ý huynh là có người sẽ đổi luôn hai tên chữ không ý?” Hắc Đản khó có lúc nói nhiều, hình như rất chấp nhất với đáp án này.

Thần Tử Thích dùng hai tay bắt cái đuôi con cá không ngừng quẫy kia, gian nan nói, “Rất ít khi thấy đổi hai chữ, dù sao tên họ là do cha mẹ đặt cho, kể cả khi gia nhập vào môn phái nào, hay xếp theo bối phận, thì cũng chỉ đổi một chữ thôi. Ví dụ như nương huynh vào Tố Tâm tông gì đó ý, Đan Y nói cả đời bọn họ sẽ đều gọi là cái gì Tố ấy.”

“Những người đồng lứa ở Trình gia, đều dùng chữ Gia, cũng có thể nói, trước khi nương huynh vào Tố Tâm tông, hẳn phải gọi là Trình Gia Dao phải không?” Thần Tử Mặc dùng đôi mắt trong sáng nhìn Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích gật nhẹ đầu: “Sao thế?”

Thần Tử Mặc chậm rãi nắm chặt tay, cúi đầu nhìn con cá đang bơi trong hồ: “Huynh nghe cữu công gọi nương là Gia Trân…..”

“Phù phù……” Thần Tử Thích thả con cá chép vào trong ao, trố mắt một lúc lâu, nhìn chung quanh, rồi nhỏ giọng nói, “Huynh nghi ngờ, nương nương không phải mẹ ruột huynh?”

Thần Tử Mặc không nói gì, mà chỉ khẽ gật đầu. Trước kia cậu cũng không cảm thấy có gì bất thường, dù sao cậu chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Mãi đến lúc tiến cung, trông thấy Thường Nga đối xử với Thần Tử Thích, cậu mới dần hiểu được, tình yêu thương của mẫu thân mà cậu hằng khát khao, thực sự có tồn tại trên cõi đời này.. Mẫu thân, không nên đối xử như thế với cậu.

Đây thực sự là một bí mật khủng khiếp, Thần Tử Thích cắn môi: “Đừng lộ ra vội, nếu không bả sẽ đánh huynh đó, chúng ta cứ thử trước đã.”

Muốn thử thăm dò, chỉ có thể bắt đầu từ chính người Trình tiệp dư, Thần Tử Thích không được vào cung khác, nên nói việc này với Thường Nga.

“Hả?” Thường Nga cảm thấy chuyện thực sự quá hư cấu, nhưng vẫn nghiêm túc nghe Thần Tử Thích nói, sau một lúc im lặng, mới nói “Nếu đúng là vậy, thì quả thực có chút kì quái, dáng người của Trình tiệp dư, trông không giống như đã từng sinh con.”

“Sao nương biết chuyện này?” Thần Tử Thích cọ vào lòng mẫu thân, hấp ta hấp tấp sờ sờ, “Có chỗ nào khác ạ?”

“Đồ rùa con, sờ chỗ nào đấy!” Thường Nga túm lỗ tai Thần Tử Thích, “Cứ thế đi, lát nữa nương sẽ đi thử nàng ấy.”

Về phần thử thế nào, Thường Nga không chịu nói, Thần Tử Thích cũng không nói nhiều với Thần Tử Mặc, chỉ có điều hay để cậu ta ngày ngày đến cung Thanh Vân ăn cơm, ít về hơn thôi.

Thu đi đông đến, trận gió lạnh đầu tiên chẳng mấy chốc đã thổi về.

Thần Tử Thích nằm trong ổ chăn, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, suy đoán không biết có phải sắp có tuyết rơi hay không. Đợi đến khi đường ngập đầy tuyết, Đan Y sẽ càng không đến được…..

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ đỏ thắm chiếu vào, hình như sáng sủa hơn dĩ vãng. Thần Tử Thích mở bừng mắt, nhìn một khoảng trắng xóa ngoài cửa sổ, đêm qua vậy mà đã có tuyết rơi.

Lui vào trong ổ chăn, không muốn ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng “chíp”, Thần Tử Thích cùng đờ, mạnh mẽ xốc chăn lên. Bên trong chăn, trên đệm giường màu nhạt, có một quả cầu lông xù đỏ rực rỡ, đang lười biếng tựa vào cái bụng của cậu.

“Thần gà!” Thần Tử Thích hưng phấn quơ bé chim đỏ vào tay, “Có phải mi biết trời trở lạnh, nên chạy về bên cạnh ta phải không?”

Bé chim đỏ mặc kệ cậu, chui theo đường ống tay áo vào người, tìm cái ổ ấm áp rồi bất động trong đó.

“Ha ha ha ha ha……………….” Thần Tử Thích bị bộ lông xù mềm mềm chọc ngứa ngứa, vung cánh tay đẩy gà con ra, chui vào trong ổ chăn, hai ba cái bèn mặc xong quần áo, rồi lại đào gà con, ôm vào trong ngực, vui vẻ chạy thẳng đến cung Thái Chân của Quốc sư.

Trong cung Thái Chân, Lam Sơn Vũ đang cầm một chiếc áo choàng tuyết trắng làm từ lông cáo cho Quốc sư xem: “Đầu tháng cập quan, cung chủ lấy tên tự cho đệ, tên là Khinh Trần. Rất xứng đôi với huynh nhỉ?”

Lam Sơn Vũ, tự Khinh Trần; Lam Giang Tuyết, tự Khinh Hàn.

Sơn vũ ấp khinh trần, độc điếu hàn giang tuyết. Đến cả ý cảnh cũng là một vế đối.

(Sơn Vũ coi nhẹ hồng trần, chỉ theo đuổi một mình Giang Tuyết.).

“Hai ta không phải huynh đệ ruột thịt, cần vế đối làm chi?” Quốc sư không để tới hắn, giơ tay giật lấy áo choàng, song bị Lam Sơn Vũ né qua, vô ý ngã vào trong lòng Lam Sơn Vũ.

“Quốc sư!” Thần Tử Thích bọc bé chim đỏ chạy vào, lập tức trong thấy Lam Sơn Vũ đang ôm Quốc sư, còn Quốc sư thì đang nắm vạt áo hắn, hai người cứng đờ tại chỗ, cùng đồng thời quay đầu nhìn cậu.

Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Vì sao Lam Sơn Vũ lại ở đây? Hơn nữa động tác này………

“Khụ, điện hạ đã tới,” Quốc sư đẩy Lam Sơn Vũ ra, sửa sang lại vạt áo, ôn hòa nói, “Có chuyện gì sao?”

“À……” Thần Tử Thích do dự, không rõ Quốc sư có quan hệ gì với Lam Sơn Vũ, cũng không biết liệu Lam Sơn Vũ biết chuyện bé chim đỏ hay không.

Bởi vì Thần Tử Thích không lên tiếng, cả đại điện bèn rơi vào tình trạng trầm mặc quỷ dị.

“Chíp?” Đúng lúc này bé chim đỏ trong lòng đột nhiên ló đầu ra.

Bầu không khí hình như lại càng thêm xấu hổ…..Tiểu kịch trường:

Lam Sơn Vũ: Ối thôi xong, tình yêu văn phòng bị ông chủ phát hiện rồi!

Quốc sư: Ông chủ, ngài tới vừa hay, tôi định cáo trạng anh ta tội quấy rối!

Chim tiểu công: Chíp?

Thích Thích: Ảnh vẫn chỉ là gà con, không hiểu đâu.

Chim tiểu công: (⊙v⊙)

P.s: Tiểu kịch trường của chương 25 và 26 đã được update. Sorry vì bản trên mạng không có, nhưng no prob, tui đã tìm được bản gốc và down về:v
Bình Luận (0)
Comment