Trong lúc sửng sốt, roi chín đoạn của Triệu Tố Nhu vung tới, trường kiếm với roi thép đụng vào nhau, tiếng đinh trong trẻo vang lên.
Thần Tử Thích kéo A Mộc chạy trốn, nói với một đám người bên ngoài: “Mau chạy.”
“Sợ rằng không chạy được rồi.” Ô Bất Kiến mặt đầy ủ rũ nói.
“Ngươi đừng nói chuyện.” Đồ Bất Hiện đập gã một quyền.
Thần Tử Thích quay đầu nhìn lại, không khỏi hít một hơi lạnh. Ngoài miếu thổ địa, có chừng hai mươi người tay cầm trường kiếm, mặc trang phục màu xanh nhạt bó chặt tay đứng đầy đường.
“Ta là đệ tử đời thứ hai của Lư Sơn kiếm phái, mấy vị là…..” Thủ lĩnh trẻ tuổi tiến lên, mở miệng hỏi.
Hóa ra là người Lư Sơn kiếm phái, Thần Tử Thích cụp mắt, mắt đảo quanh.
Trường Kiếm môn phụ thuộc vào Lư Sơn kiếm phái, nay bị bắt nạt, mới gọi lão Đại làm chỗ dựa, vì thế Lư Sơn kiếm phái qua đây là để ra mặt cho Trường Kiếm môn chắc rồi. Nói vậy, kiếm khách vừa rồi cứu hai bọn hắn kia, cũng là người của Lư Sơn phái. Nếu ở lại, đợi bọn họ hòa giải xong, chắc sẽ không còn nguy hiểm gì, chỉ có điều nếu Triệu Tố Nhu lên tiếng đòi Trình Gia Trân, sẽ không tránh khỏi xảy ra xung đột.
Người của Tố Tâm tông, hình như có chấp nhất dị thường với Trình Gia Trân, cứ phòng cho chắc, vẫn nên thoát thân sớm đi thì hơn.
Phân tích tới đây, Thần Tử Thích lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “Chúng tôi là nhân sĩ đến từ kinh thành, đến Lộ thành tìm thân thích nương tựa, không ngờ giữa đường gặp phải tiên cô của Tố Tâm tông, bị bọn họ bắt lại không đi được, may mắn được một vị hiệp sĩ áo lam ra tay tương trợ, mới có thể chạy thoát.”
Người Lư Sơn phái nghe vậy, địch ý giảm hẳn, thủ lĩnh đã rút bảo kiếm ra lập tức thu vào vỏ. Sư đệ bên cạnh lại có chút hoài nghi: “Tố Tâm tông làm chuyện cướp bóc từ bao giờ thế, vì sao bọn họ không để các ngươi đi?”
Thần Tử Thích cúi đầu, mặt đỏ ửng, nhăn nhó nói: “Vị dì cả kia thấy huynh đệ chúng tôi tuấn tú, muốn dẫn mấy người chúng tôi đến Tố Tâm tông…….”
“À…..” Đám gia hỏa Lư Sơn phái cùng kinh hãi thét lên, nhìn kĩ một phen. Hình dáng Thần Tử Thích ngọc thụ lâm phong, Hắc Đản bên kia tuy hơn đen nhưng ngũ quan vẫn thực tuấn tú.
Nghĩ đến Tố Tâm tông là một đám bà cô không thành thân…….
Trong nhất thời, mọi người đều vạn phần đồng tình với đoàn người Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích chắp tay thi lễ với bọn họ, rồi sau đó xoay người lên ngựa. Hắc Đản đã bị thương, nên để Ô Bất Kiến vội vàng đưa Thường Nga vào xe ngựa, tức tốc rời khỏi chỗ này. Đi thẳng về hướng Lộ thành, lại lo lắng người Tố Tâm tông đuổi theo, bèn trực tiếp thay đổi tuyến đường đến Kiếm Dương.
“Sư huynh, cứ để bọn họ đi vậy à?” Một đệ tử Lư Sơn nhỏ tuổi hỏi.
“Nếu tiểu sư thúc thả họ đi, chúng ta cũng không cần phải xen vào.” Sư huynh thủ lĩnh nói.
“Sư huynh, đệ có một vấn đề,” Sư đệ nhịn lên nhịn xuống, sau đó hết nhịn nổi, sắc mặt phức tạp mở miệng, “Nếu là cướp sắc, thế cái tên hói kia là sao?” Không nhắc đến khuôn mặt như quỷ của Ô Bất Kiến, cứ nhìn cái đỉnh đầu trọc lốc của Đồ Bất Hiện, đứa nào dám vừa mắt chứ!
“Có lẽ…..có người có khẩu vị này……”
“À.”
Thần Tử Mặc bị nội thương nhẹ, cũng may không có gì nghiêm trọng, tựa vào thành xe im lặng vận công điều tức.
“Đồ nghịch tử, súc sinh, ngươi báo đáp ân dưỡng dực ta thế đấy à…..” Trình Gia Trân ngồi ở một góc, trừng to mắt chửi rủa. Bà ta vốn tưởng rời khỏi hoàng cung, sẽ có thể lấy lại được tự do, vẫn dựa được vào
‘đứa con’ này để sống những ngày Thái phi cẩm y ngọc thạch. Không ngờ, Thần Tử Mặc chỉ cho bà ta ăn cơm lạnh, nước lã, ngủ trong khoang hành lý suốt dọc quãng đường, ánh mắt nhìn bà ta tựa như đang nhìn người chết. Còn cái đối với người thôn phụ xuất thân nghèo hèn như Thường Nga lại như mẹ ruột.
“Cái này gọi là gì ấy nhỉ, có đi có lại mới toại lòng nhau, trước đây ngươi đối xử với thằng bé thế nào, giờ nó đối xử lại thế thôi.” Thường Nga nhàn nhã cắn hạt dưa, “Thằng bé không dùng cành liễu quất ngươi, đã tận tình tận nghĩa quá rồi đấy.”
Thú vị là, Trình Gia Trân vẫn một mực nhấn mạnh ơn nuôi dưỡng, chứ không hề nói bà ta là mẹ ruột Thần Tử Mặc.
Xế chiều, rốt cuộc cũng chạy tới thành Kiếm Dương. Nơi này chính là đất phong của Thần Tử Thích, địa phương hắn phải ở về lâu về dài.
Trước cửa thành không có thủ vệ, mọi người đều tùy ý ra vào. Đương nhiên, người đi lại cũng rất ít.
Thần Tử Thích từng nghĩ, đất phong của mình là nơi cách xa hoàng quyền, có lẽ sẽ hỗn loạn giống trấn Cửu Như. Nhưng mà, sau khi vào thành, hắn đã chả còn nghĩ vậy nữa. Cả thành Kiếm Dương này, một mảnh hiu quạnh, trên đường hầu như chẳng có mấy cửa hàng, muốn loạn cũng không được.
Đi nửa con phố, mới nhìn thấy hai cửa hàng rèn.
“Lão bá, vì sao Kiếm Dương không có người vậy?” Thần Tử Thích hỏi người thợ rèn đang không ngừng nện búa.
“Đi thêm nữa sẽ có thôi.” Thợ rèn ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu đến mua kiếm đó à?”
Thần Tử Thích lắc nhẹ đầu, tiếp tục đi về phía trước, quả thật có thêm nhiều cửa hàng, chỉ có điều……..toàn là hàng rèn! Không có tửu quán, thanh lâu, chỉ có một khách điếm tồi tàn rách nát. Người đi lại đều mặt xám mày tro, thần sắc chết lặng.
Quanh thành Kiếm Dương đều là môn phái của Kiếm Minh, tất cả mọi người lấy luyện kiếm làm vinh quang, kỳ vọng sẽ có một ngày có cơ hội vào môn phái lớn tập võ. Người không luyện kiếm cũng có thể vào nông trang các môn phái, lấy khẩu phần ăn.
“Những thành trấn nằm ngoài phạm vi quản lý của môn phái, hầu hết đều là thế,” Thần Tử Mặc tựa vào cửa xe, băng ngực nói, “Lộ thành cũng rất nghèo nàn.”
Quốc lấy võ vi tôn, hỏng ở chỗ không có ai làm ruộng, thuế má mấy năm liền không thu được. Các môn phái lớn càng ngày càng giàu có, hoàng thất thì trái lại càng ngày càng bần cùng.
Cũng may một năm trước, lúc dự định để Kiếm Dương làm đất phong, triều đình đã xây một vương phủ ở đây, mới không để đoàn người lưu lạc đầu đường xó chợ.
Ba chữ vàng lớn “Giản vương phủ” ghi ở trước cửa, hai con sư tử trễm chệ hai bên, khá có khí thế. Có gã sai vặt vẩy nước quét sơn bên ngoài, nhìn thấy bọn họ, ngớ ra một chút, sau đó vứt quách cái chổi vội vàng chạy vào bẩm báo.
“Vương gia, nương nương!” Phúc Duyên với Phúc Hỉ đã đến trước dọn dẹp, vui mừng phấn chấn ra đón.
Trong vương phủ đã dọn dẹp không tệ, những đồ dùng trong cung trước kia đều lấy ra. Cung nữ không thể xuất cung, Phúc Duyên làm chủ mua vài nha hoàn ở địa phương. Mặt khác, triều đình dựa theo phân lệ chia cho họ hai mươi hộ vệ, cả vương phủ vẫn khá náo nhiệt.
“Thành Kiếm Dương rất hoang vắng, tiểu nhân tìm hồi lâu, mới tìm được nơi bán đồ ăn ở vùng ngoại ô. Đó là nông trang của Trường Kiếm môn, khuyên mãi mới bằng lòng bán cho chúng ta ít đồ.” Phúc Duyên bẩm báo mọi chuyện cho Thần Tử Thích biết.
Hiện tại, Thần Tử Thích đã phong vương khai phủ, hắn đã là chủ nhân. Vì thế, tổng quản Phúc Duyên trước đây nghe lệnh Thường Nga, cũng đổi thành bẩm báo Thần Tử Thích.
“Ca nên gặp phủ doãn trước đi.” Thần Tử Mặc nhắc nhở. Hắn kinh doanh ở Lộ thành nửa năm, không ai dạy bảo, nên chịu thiệt không ít.
Thành Kiếm Dương có phủ doãn cai quản, chính ra, làm phiên vương sau này mảnh đất này đều để hắn quản rồi, phủ doãn cũng tự nhiên trở thành thủ hạ của hắn.
“Đưa thiệp cho phủ doãn, bảo hắn ta ngày mai đến vương phủ gặp Bổn vương.” Thần Tử Thích dặn Phúc Duyên.
“Dạ” Phúc Duyên nhận lệnh, sai người viết thiệp, bảo thị vệ đưa đến phủ Kiếm Dương.
Vốn tưởng thành phiên vương rồi, sẽ có thể ăn no thỏa thích, nay nhìn mảnh đất phong một nghèo hai trắng này, Thần Tử Thích bắt đầu u sầu.
Phiên Vương thời Thái tông, võ công cao cường, binh hùng tướng mạnh, các môn phái nhỏ chung quanh đều phải tiến công phiên vương. Còn môn phái nhỏ quanh khu của hắn, lại đến cả rau cải trắng cũng không thèm bán cho hắn…..
Ngày kế, phủ doãn đến nhà thăm viếng.
Phủ doãn tên Tằng Sơn, năm nay hơn bốn mươi, tướng mạo thư sinh, xuất thân từ Đoản Kiếm môn. Nói đến cũng rất buồn cười, Kiếm Dương sở dĩ có tên Kiếm Dương, chính là bởi vì nơi đây là chỗ giao nhau của hai kiếm môn nhỏ, một cái tên là Trường Kiếm môn, cái còn lại là Đoản Kiếm môn. Hai bên đều do Lư Sơn phái cai quản, tuy nhiên do lý tưởng tu luyện không hợp nhau, nên thường gây ẩu đả tỷ thí.
“Những căn ở phố đông, đều do năm ngoái bọn họ ẩu đả đập vỡ.” Tằng Sơn mặt mày suy tư nói.
“Thế mà ngươi cũng không lo sao?” Thần Tử Thích nhíu mi.
“Chuyện của giang hồ để giang hồ lo, quan phủ chỉ chăm lo chuyện dân chúng thôi.” Tằng Sơn da mặt dày dặn cười nói, đưa sổ sách dân chúng, đất vườn của Kiếm Dương, rồi lắc lư bỏ đi. Đối với vị Vương gia mới chỉ mười bốn tuổi này, gã không thể coi trọng nổi.
Phiên vương, phải có binh mã mới có thể khiến người kiêng kị. Bây giờ đứng nói binh mã, Thần Tử Thích nuôi hai mươi hộ vệ kia thế nào cũng là một vấn đề cả đấy.
“Gã xem thường ta?” Thần Tử Thích chắp tay sau lưng, nhìn bóng lưng phủ doãn rời đi.
“Đúng vậy.” Ô Bất Kiến ăn ngay nói thật.
“……” Thần Tử Thích đập bốp vào đầu Ô Bất Kiến, tức giận hừ hừ bỏ đi.
“Chả phải ngài ấy muốn ta nói sao?” Ô Bất Kiến vò đầu.
“Nói bao lần rồi, ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại.” Đồ Bất Hiện đi tới, dùng nắm đấm dí lên đỉnh đầu Ô Bất Kiến.
“Cút cút cút, ngươi muốn ta cũng hói như ngươi sao?” Ô Bất Kiến đập tay Đồ Bất Hiện, giận dữ nói.
Thần Tử Thích ôm sổ sách, cẩn thận tra xét. Trong đất phong của hắn, dân cư vậy mà khá nhiều, thế nhưng thuế má thu về lại ít đến đáng thương. Người dân trong thành, phần lớn đều làm nghề thợ rèn, người ngoài thành thì…..
Càng nhìn càng đau đầu, Thần Tử Thích xoay người đi tìm Thần Tử Mặc lĩnh giáo kinh nghiệm.
“Đất phong của Nhị hoàng huynh ngay gần Hoàng Sơn phái, lão Tam ở ngay trong Nhạn Đãng sơn, lão Tứ ở Lục Hợp tông…..” Thần Tử Mặc chỉ lên bản đồ.
Phàm là hoàng tử có xuất thân tốt, đều sẽ được chia đất phong ngay gần môn phái mẫu tộc, phối hợp như vậy, chẳng mấy sẽ được giúp đỡ, sở hữu thế lực của riêng mình. Tối thiểu, các môn phái sẽ phái một số cao thủ nội môn đến làm hộ vệ cho phiên vương. Về phần những hoàng tử không có căn cơ như hai người hắn thì, sẽ bị ném đến địa phương chim không thèm ị, tự sinh tự diệt.
“Ý đệ là, phải tìm một chỗ dựa vững chắc trước đã?” Thần Tử Thích nắm được trọng điểm, phiên vương tân nhiệm không có thực lực, nếu không được đại tông môn bảo vệ, sẽ vô cùng nguy hiểm. Giống như cái vương phủ này của hắn, đối với cao thủ võ lâm mà nói, ra vào chém giết đơn giản như vò một tờ giấy vậy.
Nói đến chỗ dựa, trước mặt chợt hiện ra khuôn mặt diễm lệ tuấn tú của Đan Y, hay là đi cầu Phượng Nguyên ca ca, phái nhiều người đến giúp hắn chút nhỉ?
“Có thể tìm cữu cữu đệ…….” A Mộc ló đầu từ ngoài cửa, nhỏ giọng nói.
“Cữu cữu gì?” Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn cậu.
“Hôm trước ý, kiếm khách áo lam kia,” A Mộc do dự một lát, không chắc nói, “Đệ cảm thấy hắn có chút quen…..”
A Mộc từ nhỏ đã không ra khỏi cung, nào có quen được người, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cữu cữu mới làm cậu thấy quen thuộc.
Nhắc đến cữu cữu, cữu cữu liền đến. Ba ngày sau, có người gõ cửa bái phỏng, đúng là kiếm khách áo lam đã cứu bọn họ trong căn miếu thổ địa ngày ấy.
Thời điểm Lý Vu Hàn gõ cửa, Thần Tử Thích vẫn chưa ngủ dậy. Ô Bất Kiến ở ngoài gõ cửa: “Vương gia, có người của Lư Sơn phái đến. Thủ hạ đã kiểm tra, người nọ là đệ tử quan môn của chưởng môn Lư Sơn phái, tên là Lý Vu Hàn.”
Giọng nói của Ô Bất Kiến quá khó nghe, cố tình bởi vì nội công cao mà đè thấp mười phần, nghe rất om sòm.
Thần Tử Thích kéo chăn chùm kín đầu, lật người một cái.
“Chíp!” Một tiếng chim kêu ngắn ngủi vang lên, Thần Tử Thích đang mơ mơ màng màng nhất thời bừng tỉnh, giơ tay sờ vào ổ chăn, quả nhiên chạm phải một thứ đầy lông ấm áp. Túm lấy nhìn lên, đúng là bé chim đỏ mất tích bấy lâu.
“Thần gà!” Thần Tử Thích vừa mừng vừa sợ, ngồi dậy ôm bé chim vào tay. Trước khi Lam Giang Tuyết rời cung, hắn có từng hỏi, nếu đến đất phong rồi, liệu Thần gà còn tìm được hắn nữa không? Đáp án khi đó là thế nào nhỉ?
“Ngài là người Thần Minh chọn lựa, bất kể ngài đi đến đâu, Thần Minh đều có thể tìm được ngài.”
Thần Tử Thích lăn qua, chặn cái đầu nhỏ. Bé chim đỏ không có phối hợp, trái lại xoay người quay mông với hắn.
“Cái đồ hư hỏng này…..ý?” Thần Tử Thích đang muốn chọc cái mông nó, đột nhiên phát hiện, trên cái mông nhỏ đầy lông xù kia, ấy vậy mà mọc ra một cái lông đuôi dài đỏ au.
Tuy chỉ dài bằng ngón tay, nhưng vô cùng xinh đẹp, trên đỉnh lông đuôi là một linh nhãn giống như Khổng Tước linh, có điều có màu đỏ nhạt, nhìn là biết hàng cấp cao. Cọng lông mềm mềm, lay động theo cái mông gà nhỏ lắc trái lắc phải. Những lúc đứng im, sẽ vểnh lên đầy oai phong.
“Mọc lông đuôi rồi này!” Thần Tử Thích hiếu kì nhìn trái nhìn phải.
“Chíp!” Bé chim đỏ rất đắc ý, chạy qua chạy lại trên chăn, dùng đầy đủ tư thế khác nhau bày ra lông đuôi xinh đẹp của nó. Cha từng nói, phải khoe cái đuôi đẹp cho người mình thích, có thế người ta mới thích lại mình á.
Ngoài cửa, Ô Bất Kiến thấy trời đổ tuyết rơi, tán gẫu với Đồ Bất hiện: “Vậy mà đã có tuyết rơi rồi, bên Huyền Đạo yết kiến chắc cũng xong rồi, không rõ cung chủ sẽ……”
Đang nói, gã bị Đồ Bất Hiện đột nhiên vỗ bốp một cái.
“Ngươi đánh ta làm gì?” Ô Bất Kiến quay đầu, thấy Thần Tử Thích đã đi ra, đang muốn nói chuyện, đột nhiên trông thấy cái đầu lông đỏ ló ra khỏi vạt áo, không khỏi hô lên một tiếng: “Quác!”Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Đến đây, cho ngươi xem thứ hay thứ đẹp nè ~
Thích Thích: Cái gì?
Chim tiểu công: *Tụt quần* Nhìn này!
Thích Thích: *Ôm mặt* Ái ái, đồ lưu manh biến thái!
Chim tiểu công: Nhìn cái đuôi ta mà sao lưu manh được (⊙v⊙)?
Thích Thích: À, té ra là nhìn cái đuôi à =.=
=)) Quác! Mọc lông rồi! Không còn là gà cởi chuồng nữa ~