Hàm Đào

Chương 57

Bị ép luyện công một ngày, đến tối khi quay về phòng ngủ, Thần Tử Thích mệt đến nỗi không buồn động một ngón tay.

“Vương gia, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi tắm được chưa ạ?” Linh Hòa cười tươi đến gọi hắn.

“Ừm……đợi một lát nữa đi.” Thần Tử Thích tựa lên giường, uể oải lăn một cái, không thèm động đậy. Chỉ có điều cả người dinh dính, ngủ cũng không thoải mái, kì kèo một lúc, đành  phải bò dậy, cởi mỗi ngoại sam rồi đi đến phòng tắm.

Hồ tắm nằm ngay tại cách vách, Thần Tử Thích đi chân trần đến. Hai thị nữ đều không có ở đây, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong hồ. Đẩy màn che mỏng manh ra, liền trông thấy Đan Y tóc dài xõa tung, ngồi quay lưng về phía hắn, để lộ bả vai rắn chắc cùng xương bướm duyên dáng.

Thần Tử Thích sảng khoái cởi sạch trơn, nhảy ùm xuống.

Đan Y bị nước bắn tung tóe, lắc lắc đầu nhìn qua, chỉ thấy người nào đó y như con cá trơn trượt đến bên người mình, bất thình lình chui ra khỏi mặt nước.

Bọt nước chảy dọc từ cái cổ trắng nõn của thiếu niên xuống, lướt qua đầu vai cùng cánh tay, dưới ánh nến sáng trưng, nổi bật đến mê người.

Cơ thể bất giác nóng lên, Đan Y khẽ nhíu mi, mất tự nhiên động đậy dưới nước: “Không phải ngươi bảo lát nữa mới tắm à?”

“Tắm một mình chán lắm.” Thần Tử Thích ghé sát, ngồi ở cạnh Đan Y. Dù sao trước đây cũng đã tắm với nhau rồi, giờ Đan Y chắc không đến nỗi ghét bỏ hắn đấy chứ?

Hai người cùng ngồi cạnh nhau, hồi lâu không nói câu gì, chỉ có tiếng nước chảy phát ra tiếng róc ra róc rách.

“Có muốn ta gội đầu cho ngươi không?” Thần Tử Thích tựa lên vách đá trong hồ, lười biếng giơ tay, kéo nhẹ sợi tóc Đan Y chơi. Gần đây hắn hay thích chọc ghẹo Đan Y, tên gia hỏa này động tí là đỏ mặt, chơi quá sướng luôn.

Đan Y quay đầu nhìn khuôn mặt thiếu đánh của Thần Tử Thích, nhíu mi, nhớ đến lời của lão cha mình.

“Con phải tỏ ra lạnh lùng mà mạnh mẽ, dùng khí thế đè ép đối phương, có vậy mới dễ dàng đạt được mục đích của mình.”

Cái tay đang nghịch tóc đột nhiên bị bắt lấy, Thần Tử Thích quay đầu nhìn về phía Đan Y, bỗng nhận thấy sắc mặt Đan Y thay đổi. Đôi con ngươi sâu thẳm, sắc mặt lạnh lẽo, giống y cái lần gặp mặt ở Quy Vân cung, khí thế mạnh mẽ làm người khác không thở nổi.

Khẽ nuốt nước miếng, nói thực ra, hắn hơi sợ cái vẻ này của Đan Y.

“Phượng Nguyên ca ca, làm sao thế?” Thần Tử Thích lấy lòng hỏi.

Khóe môi Đan Y không khỏi nhếch lên một chút, tên này ý, mỗi khi sợ hãi sẽ gọi y là Phượng Nguyên ca ca. Kéo người về gần một chút, cánh tay xuyên qua dưới nách Thần Tử Thích, ôm trọn người ta trên vách đá: “Chuyện hôm nay ngươi đồng ý, giờ đến lúc thực hiện rồi nhỉ?”

“Chuyện gì cơ?” Thần Tử Thích cố giả ngu.

“Để ta sờ lại…..” Đan Y nói tới đây, vành tay lại bất giác đỏ lên, để cố che giấu, y vận công đè ép máu nóng trên mặt xuống, giữ vững bộ dạng bình tĩnh.

“Được được được, cho ngươi sờ, đồ quỷ hẹp hòi.” Thần Tử Thích mếu máo, ngửa mặt ưỡn người về phía trước, y chang kiểu mặc quân xâm lược thiếp đều chấp nhận.

Bờ ngực thon gầy của thiếu niên cứ thế hiển hiện lộ ra ngay trước mắt. Đan Y chậm rãi giơ tay, xoa nhẹ cái cổ thon dài đang ngửa ra sau kia, khẽ khàng sờ lên hầu kết hơi nổi, men theo xuống dưới. Làn da mịn màng làm đầu ngón tay y phát run, sau đó Đan Y bắt được chuẩn xác viên anh đào nho nhỏ kia….

Thần Tử Thích nhăn mũi, sao tên gia hỏa này sờ thong thả thế, làm hắn tự nhiên sinh ra chút cảm giác quái dị. Ngón tay thon dài sờ nắn hai chỗ kia, một cảm giác khó nói nháy mắt lan tỏa khắp cơ thể, làm hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ưm…..”

Tiếng rên nhẹ ngọt ngào, làm hai người cứng đờ một chút. Thần Tử Thích giơ tay che miệng mình lại, trố mắt nhìn, đột ngột đẩy Đan Y, bò ra khỏi mặt nước chạy trốn.

Đan Y không kịp đề phòng bị đẩy ra bất ngờ, lập tức ngã ngửa vào nước, ùm một cái uống vài ngụm nước.

Chui ra khỏi mặt nước, lắc lắc nước trong lỗ tai, Đan Y mặc quần áo, vừa đi vừa dùng nội lực hong khô mái tóc. Đi đến bên giường, phát hiện Thần Tử Thích đang trốn trong chăn, đầu còn ướt sũng nước làm gối đầu ẩm ướt.

Thần Tử Thích cảm thấy có người bò lên giường, sau đó, một cái tay ấm áp xoa lên đầu hắn, nội lực nóng rực trong lòng bàn tay, đầu ngón tay chần chừ, vuốt qua một lượt, mái tóc đã khô cong. Ló đầu ra khỏi chăn, thấy Linh Hòa với Linh Quan đã lùi ra ngoài, khẽ thở phào một hơi, nhưng mà vẫn cuộn tròn người không nhúc nhích.

“Làm sao thế?” Đan Y chui vào trong ổ chăn, giơ tay ôm người kia vào lòng.

Thần Tử Thích cuộn tròn người như con tôm, mất tự nhiên bụm háng: “Đừng, đừng nhúc nhích, cái đó…….”

Người thiếu niên vừa mới trưởng thành, vẫn còn bỡ ngỡ xấu hổ vì chuyện biến hóa của cơ thể, chỉ có khi đối mặt với người bạn cùng lớn từ hồi nhỏ, mới dám nói ra.

Trái tim Đan Y đập loạn nhịp, mới kịp phản ứng đây là chuyện gì xảy ra. Thích Thích vì ban nãy bị y đụng chạm, nên mới…….như thế này, làm Đan Y cảm thấy hai mắt chợt sáng ngời.

Ánh nến đột nhiên tắt phụt, nín thở một lát, chậm rãi để ngực mình chạm vào sau lưng Thần Tử Thích, Đan Y khẽ khàng dụ hắn: “Đừng sợ, chuyện này không có gì đâu……”

“Ta biết.” Thần Tử Thích nhỏ giọng rì rầm một câu, hắn không có ngốc, nằm yên một lát là đỡ ngay, chẳng qua bị huynh đệ của mình chọc ra phản ứng, thật có hơi mất mặt.

“Có muốn…..ta dạy ngươi không……..” Lỗ tai Đan Y lại bất giác đỏ lên, cũng may nến trong phòng đã tắt, tối đen như mực nên không ai thấy được, tay y như bị ai dẫn dắt, vươn đến chỗ không thể nói kia.

Xuất phát từ tính tò mò của thiếu niên, Thần Tử Thích cũng dở trò tương tự, nhưng mà cảm giác bị người khác nắm lấy, hoàn toàn không giống với khi tự mình nắm. Ngón tay của Đan Y có khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, hơn nữa còn nóng hơn tay người thường vài phần.

Sách viết, sáng sớm chim chóc có sâu ăn, tắt đèn rồi chim cũng có sâu ăn.

Thần Tử Thích mới đầu còn kháng cự hai cái, rồi sau đó, lại cảm thấy bản thân làm vậy có chút vô vị, bèn lật người vùi mặt vào trong ngực Đan Y, giơ móng vuốt nắm lấy của y.

Đây gọi là, phi lễ đi phi lễ lại.

Ánh trăng chiếu lên cây ngô đồng, xuyên qua song cửa, hắt vào tẩm cung tĩnh lặng. Trong màn trướng màu xanh, có hai thiếu niên đang lặng lẽ hồn nhiên khám phá lạc thú của nhau.

Sáng sớm hôm sau, Thần Tử Thích mở bừng mắt, cảm thấy trên người dinh dính, nhịn không được nhíu mi, cố gắng nhớ lại có phải tối qua mình không tắm hay không. Rồi sau đó…….

Ầm ầm ầm ầm…… Bên tai như có tiếng sấm nổ vang.

Bật người dậy, Thần Tử Thích cứng ngắc quay đầu nhìn về vị trí người nằm bên cạnh. Chỗ đó đã sớm không còn ai, Đan Y phải dậy sớm xử lý sự vụ của Quy Vân cung, lúc hắn còn đang ngủ đã rời đi.

Thở nhẹ một hơi, Thần Tử Thích lại nằm bò lên giường, một tay che mặt.

Nhớ lại tối qua, hình như hắn đã làm một chuyện người lớn không phù hợp. Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm kì dị đó, giọng nói của Đan Y vô cùng dễ nghe, nhiệt độ cơ thể của Đan Y cao hơn mình không ít, nhớ ra đó là vì Đan Dương thần công…nhớ đến dòng suy nghĩ thế nào lại bay đến chỗ kì quái kia.

Thần Tử Thích véo mặt, đứng dậy đi vào hồ tắm tắm rửa một lát, đổi sang đồ mới, lắc lư đi ra ngoài tản bộ. Vô tình đã đi đến bờ suối hôm qua.

“Sao hôm nay Vương gia dậy sớm thế?” Lam Sơn Vũ bay xuống từ phía núi Ngọc phong, tay cầm một cái hộp trúc nhỏ, cười tươi chào hắn.

“Lam đại ca,” Thần Tử Thích ngửa mặt đi đến, tò mò nhìn cái hộp trong tay Lam Sơn Vũ, “Huynh cầm cái gì thế?”

“À, tối qua Khinh Hàn mệt mỏi, thuộc hạ lấy ít điểm tâm bồi bổ cho huynh ấy ấy mà.” Lam Sơn Vũ nhếch miệng cười, cũng không biết nhớ đến điều gì, khóe miệng nhếch càng lớn, có xu thế ngoác đến tận mang tai.

Thần Tử Thích hoài nghi nhìn hắn.

“Sao vậy?” Lam Sơn Vũ bị nhìn mà phát run, day day khóe miệng, nhìn kĩ vẻ mặt của Thần Tử Thích: “Giữa mi gian Vương gia có sầu lo, chẳng nhẽ có chuyện chưa thông suốt sao?”

Nói đến đây, Thần Tử Thích vẫn thật có vấn đề muốn hỏi hắn, ngập ngừng một lát nói: “Lam đại ca, giữa huynh với Khinh Hàn ca ca, hai người, ừm, có giúp đỡ lẫn nhau hay không….?” Nói xong, cái tay làm động tác lên xuống.

Lam Sơn Vũ hiểu ra ngay, hắn lập tức lộ ra nụ cười có chút đáng khinh, chọc chọc lông mày Thần Tử Thích: “Hí hí, đương nhiên có rồi.”

Hở? Thần Tử Thích gãi đầu, hay là giữa huynh đệ thân thiết đều có làm chuyện này?

Có được đáp án như vậy, trong lòng Thần Tử Thích bình tĩnh hơn hẳn. Lúc quay về tìm Đan Y ăn sáng, đã không còn xấu hổ như trước.

“Thích Thích, tối hôm qua………” Đan Y gắp một miếng bánh gạo trúc cho Thần Tử Thích, muốn nói lại thôi.

“Giữa huynh đệ thân thiết đều làm chuyện này mà, bình thường lắm, ngươi đừng để trong lòng nhé,” Thần Tử Thích vỗ nhẹ bả vai Đan Y, há miệng ngậm cái bánh kia, chè chén hăng say.

Ai nói với ngươi là bình thường! Sao không để tâm thế hả?

Đan Y xanh mét mặt mày.

“Nhưng mà, ngươi làm cho ta sướng hơn ta tự làm.” Thần Tử Thích ngó thấy không có ai, nhỏ giọng thầm thì với Đan Y, “Hôm nào chúng ta lại chơi nữa nhé.”

Tâm tình vốn đang thất vọng ỉu xìu nhất thời vui lên không ít, Đan Y nhìn Thần Tử Thích hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thích Thích, nhanh lớn lên đi.”

“Ta cũng muốn lớn nhanh mà,” Thần Tử Thích nhét nốt nửa miếng bánh vào miệng, ăn nhiều một chút sẽ có thể lớn nhanh hơn, “Nói như ngươi lớn lắm ấy, mới chỉ mười sáu tuổi thôi nhé.”

“Năm nay là mười bảy rồi.”

“Năm nay ta còn mười lăm đấy!”

Cuộc đối thoại ngây thơ vô cùng, liên tục cho đến khi uống trà xong. Ô Bất Kiến đi đến bẩm báo: “Vương gia, thuộc hạ của Hoản vương đã đến Kiếm Dương, mang theo ít lễ vật, ngoài ra còn có hai nữ tử, muốn đến bái kiến ngài.”

“Nữ tử? Nữ tử gì thế?” Thàn Tử Thích khẽ nhíu mi.

“Nói là để ngài cho vào hậu viện…….” Ô Bát Kiến nói đến đây, đột nhiên cảm thấy một cỗ uy áp mạnh mẽ đè ập đến, ép gã không nói được thêm nữa.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Cung chủ nhà mình, trán Ô Bất Kiến toát mồ hôi lạnh, giơ tay tát nhẹ mình một cái. Không biết mình lại nói sai ở đâu rồi, tóm lại chắc chắn là tại cái miệng quạ đen.Tiểu kịch trường

“Chuyện miệng quạ đen chuyên chọc người”

Ô Bất Kiến: Tiêu rồi, có người tặng mỹ nhân cho Vương gia!

Chim tiểu công: Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại!

Ô Bất Kiến: Không hay rồi, Cung chủ bị tẩu hỏa nhập ma ói máu rồi kìa!

Thích Thích: Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại!

Ô Bất Kiến: Gay rồi, bồn cầu của Quy Vân cung bị tắc rồi!

Điêu Liệt: Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại!

Ô Bất Kiến: Bồn cầu tắc đâu thể trách được ta chứ?

Điêu Liệt: Không trách ngươi thì trách ai, chẳng nhẽ trách bồn cầu chắc?

Ô Bất Kiến: QAQ

=)))))))))))))0 ờm, huynh đệ thân nên làm thế ấy mà =))))
Bình Luận (0)
Comment