Tuy rằng Quy Vân cung một mực không thừa nhận mình thủ lĩnh Huyền Đạo, thế nhưng người của Huyền Đạo vẫn kiên trì hàng năm đến tiến cống. Tiệc Dương Xuân, chính là ngày người Huyền Đạo cùng tề tụ đến Quy Vân cung.
Bữa tiệc có tên Dương Xuân, là bởi thời gian thực sự khai yến cũng chính là đầu hạ, đại khái tại vì mùa xuân của Quy Vân cung khá là bận rộn.
“Nghe nói tỷ tìm được lang quân như ý ở ven hồ à?” Trong điện Triều Phượng, hai cô nương trẻ tuổi cùng ngồi một bàn gót gấm vải, nhỏ giọng nói chuyện.
Hai người đều xiêm y đen trắng đan xen, đầu cài một cây trâm màu đỏ, chính là thuộc hạ của Hạc Linh lâu. Hạc Linh lâu chuyên phụ trách phần lễ nhạc, ca múa của Quy Vân cung, đến bữa tiệc lớn như Dương Xuân cũng do Hạc Linh lâu xử lý.
“Đúng vậy.” Cô nương bị hỏi mặt mày xấu hổ,”Cái mỏ của chàng sắc nhọn rất đẹp, chân dài nhất trong đám nam tử đó, có thể khiêu vũ trên mặt hồ nữa…..”
“Ài, muội bị lâu chủ điều đến Giang Nam mua đồ, chẳng kịp chơi xuân năm nay gì cả.” Cô nương mở miệng đầu tiên tiếc nuối nói.
“Muội nhỏ hơn tỷ, đừng vội, nam tử trong tộc chúng ta nhiều lắm mà.”
Thanh La đứng sau cái cột, nghe được cuộc đối thoại của hai nữ tử, khinh thường bĩu môi. Con hạc đực chân dài thì có gì đẹp mắt, cũng chỉ là loài hạ đẳng mà thôi.
Nàng ta là người Thanh tộc, Thanh tộc là hậu duệ của Thần Điểu Thanh Loan, cao quý hơn nhiều các loài chim tầm thường này. Cũng chỉ có người Thanh tộc có dòng máu cao quý mới xứng đôi với Phượng Hoàng. Từ nhỏ đến lớn, tộc nhân đều nói như vậy với nàng ta, Thanh La cũng tin tưởng vững chắc là thế.
Hất cằm đi ra ngoài, mắt lạnh nhìn hai cô nương tùy ý nói chuyện kia, giọng Thanh La nghiêm khắc nói: “Gọi các ngươi đến điện Triều Phượng không phải là để nói chuyện, giờ là lúc nào rồi, sân nhảy trong đại điện còn chưa trải xong kia kìa, bảo tối nay bọn ta biểu diễn thế nào?”
Hai cô nương Hạc Linh ngây ngẩn cả người vì lời dạy dỗ ập xuống bất thình lình này, đợi đến khi Thanh La xoay người bỏ đi, hai người mới phục hồi tinh thần, cùng liếc nhìn nhau một cái, sau đó cười nhạo ra tiếng.
“Biểu diễn cái gì chứ, chỉ là người múa đầu, còn tưởng bở mình là phu nhân Cung chủ thật sao?”
“Từ trước tới nay Thanh tộc luôn kiêu căng mắt cao hơn đầu, tự cho mình là Thần Điểu Thanh Loan, cũng chẳng thèm nhìn lại mông mình mọc được mấy cọng lông, không biến nổi thành chim mà coi mình là Thanh Loan cái gì sao, phi!”
Thanh tộc, không có huyết mạch thuần khiết của chim Thanh Loan, mà do Thanh Loan loạn giao với con người, bởi vì trong thân thể có một nửa huyết thống của con người, cho nên không thể tùy ý biến thành chim giống các loài chim bình thường khác trong Quy Vân cung.
“Hai nha đầu nói ta là nam sủng ngày đó cũng là người Thanh tộc?” Thần Tử Thích nằm trong ổ chăn, nghe Đan Y kể chuyện các chủng tộc của thuộc hạ, nói tới nói lui, liền kể đến Thanh tộc.
“Ừ.” Đan Y mím môi, không muốn kể nhiều về chuyện này.
Nhưng mà Thần Tử Thích không định buông tha y như vậy, lăn đến gối đầu của Đan Y, “Thế mẫu thân của ngươi cũng là người Thanh tộc sao?”
“Nương của ta không giống với bọn họ,” Đan Y nói tới đây, trong mắt lóe ra chút ý cười, “Bà là một con Thanh Loan chân chính.”
Thanh Loan chân chính? Thần Tử Thích nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng cũng hiểu ra chút ít, Phượng Hoàng chỉ khi kết hợp với Thanh Loan, mới có thể sinh ra đời Phượng Hoàng kế tiếp, “Á, thế chẳng phải ta đi cáu với hai nha đầu thông phòng của ngươi sao?”
Trên mặt đầy nét cợt nhả, còn lòng lại bỗng dưng thấy chua xót, thích nam nhân thì thôi đi, lại còn là một tên người chim! Đường đi đã dài, đường cong vẹo còn dài hơn.
“Ừ.” Đan Y cúi đầu nhìn Thần Tử Thích, thản nhiên đáp một tiếng.
“Chẹp chẹp, ta thấy á, ngày ngày ngủ cùng ta liệu có phải nghẹn hỏng rồi không?” Thần Tử Thích bĩu môi, ý xấu giơ tay, xoa nhẹ hai cái qua lớp vải, tiểu Phượng Nguyên liền nhanh chóng ngẩng đầu.
Đan Y hừ một tiếng, nắm lấy cái tay sờ bậy của Thần Tử Thích, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào vô tội kia, nghiến răng nghiến lợi. Ánh nến nháy mắt tắt phụt, đặt tên chết tiệt kia dưới thân, khàn giọng nói, “Ngực ngươi còn đau không?”
Hơi thở nóng rực phun ở trên cổ, trái tim Thần Tử Thích đập thình thịch, ho nhẹ một tiếng: “Còn đau, nội thương của ta chưa lành, ngươi không thể đánh ta.”
Đan Y dở khóc dở cười nghiêng người nằm xuống, ôm người kia vào lòng, hít sâu một hơi, “Ta không đánh ngươi.”
“Thế, chúng ta sờ sờ đi……” Thần Tử Thích được voi đòi tiên nói. Từ sau lần hai người giúp nhau, thì không làm thêm lần nào nữa, thiếu niên mới biết mùi đời rất nhớ nhung cảm giác đó.
Đan Y tự nhiên không cự tuyệt yêu cầu này, chỉ do dự một tẹo, bèn giơ tay, chậm rãi cởi bỏ đai áo Thần Tử Thích.
Chóp mũi cả hai chạm vào nhau, hơi thở nóng rực phả vào, nương theo ánh trăng, Thần Tử Thích nhìn chằm chằm vào bờ môi mỏng kia, vô cùng muốn nếm thử, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén. Sờ một cái thì có thể nói giữa hai huynh đệ tốt giúp đỡ lẫn nhau. Còn nếu hôn một cái thì sẽ không thanh minh được ngay, hắn không thể dọa sợ con gà con này được.
Trong ổ chăn càng ngày càng nóng, hai người đều luyến tiếc. Hơi nóng dần dần tiêu tán, nhịp thở dồn dập dần trở nên bình thường.
Tên gia hỏa này có tinh lực dồi dào thật đấy, sau này hắn phải ngày ngày chiếm lấy giường của Đan Y mới được, thế mới không để y có cơ hội đi tìm thông phòng. Thần Tử Thích mơ mơ màng màng nhắm mắt, chui vào trong ngực Đan Y, mãn nguyện ngủ mất tiêu.
Đan Y ôm Thần Tử Thích cả người đầy mồ hôi, không nói gì một lúc, mãi đến khi người trong lòng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, bấy giờ mới cúi đầu, chậm rãi tiến lại gần hôn nhẹ lên bờ môi trơn bóng kia.
Ngày hôm sau, Thần Tử Thích đang ngủ say như chết bị Linh Hòa đào trong ổ chăn ra, dùng khăn ấm lau mặt.
Ngáp một cái ngồi dậy, Thần Tử Thích dụi mắt, phát hiện Đan Y đã mặc quần áo chỉnh tề.
Trường bào diễm lệ, bao cổ tay nạm đá hồng ngọc, ngoại bào đỏ tươi dài sát đất, bên trên dùng chỉ vàng thêu một mảng lớn hình Phượng Hoàng linh. Khi hành động, sẽ tựa như một con Phượng Hoàng lửa giương cánh tung bay, vừa yêu dị vừa vô cùng uy nghiêm.
Thần Tử Thích một một bộ xiêm y màu thiên thanh, bên hông đeo một cái thắt lưng khảm dương chi ngọc màu nguyệt sắc, xứng với thân phận thân vương.
“Giờ phải đi rồi sao? Vẫn chưa kịp dùng điểm tâm mà…..” Thần Tử Thích bị Đan Y nắm tay đi ra cửa, xoa xoa cái bụng đói bất mãn nói.
“Đã buổi trưa rồi kia kìa.” Đan Y hất nhẹ cằm, tỏ ý hắn nhìn lên trời thì biết.
Thần Tử Thích ngẩng đầu, chỉ thấy ánh nắng xuyên qua lá ngô đồng chiếu thẳng xuống, có chút chói mắt, sắc trời hiển nhiên không còn sớm nữa. Tối qua vui đùa, làm sáng nay mệt mỏi quá chừng, hắn vẫn ngủ chưa đã luôn.
Thần Tử Thích không dám nhiều lời, thành thành thật thật đi theo Đan Y đến điện Triều Phượng.
Hôm nay là ngày Huyền Đạo tề tụ, Thần Tử Thích vốn chẳng muốn tham dự, nhưng Đan Y nói muốn cứu Thường Nga sẽ cần vài người Huyền Đạo phối hợp, hắn cần tạo quan hệ một chút, nên đi theo đến.
Huyền Đạo không giống với Kiếm Minh hay Khí Tông, không tồn tại tình trạng các môn phái lớn khống chế môn phái nhỏ, mà mỗi một phái ở đây đều độc lập với nhau. Cũng bởi vậy, chưởng môn đến tham gia tiệc Dương Xuân vô cùng nhiều.
Mọi người mặc phục sức khác nhau, nam nữ già trẻ đều có, đứng phân biệt ở hai bên đại điện.
“Sao cạnh chỗ ngồi của Cung chủ lại chừa ra một cái bàn thế nhở?” Chưởng môn Vạn Cổ môn nhỏ giọng hỏi giáo chủ Thiên Độc giáo.
Giáo chủ Thiên Độc giáo là một lão béo, đang lén ném phấn ngứa vào bàn đối diện, bị chưởng môn Vạn Cổ môn làm giật thót mình, tay run một cái, phấn ngứa rơi tọt vào trong tay áo mình. Vội vàng lấy giải dược hắt vào trong tay áo, thuận miệng đáp: “Có lẽ là vị trí của Cung chủ phu nhân đi.”
“Cung chủ mới mười sáu tuổi, lấy đâu ra Cung chủ phu nhân?” Chưởng môn Vạn Cổ môn bất mãn nhíu mi, vỗ cái bốp vào giáo chủ Thiên Độc giáo.
Giáo chủ đại nhân vừa định thu hồi giải dược, lại càng làm giải dược phát tán thêm. Giải dược của phấn ngứa tương khắc với ma toan phấn, thả nhiều thế này, cánh tay lập tức tê rần, tức đến nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, cười xòa giơ tay, vỗ lên bả vai chưởng môn Vạn Cổ môn, “Ông không hiểu rồi, không có thì cứ bày ra trước ấy mà.”
Chưởng môn Vạn Cổ môn gật gù, muốn giơ tay sờ cằm, không ngờ cánh tay bị vỗ kia đã tê liệt, căn bản không thể động đậy.
Cung chủ chưa đến điện Triều Phượng, cái kiểu so đấu thảo luận này diễn ra đầy rẫy trong điện.
Năm trước Đan Y kế vị, những chưởng môn này đều lần lượt tiến đến bái kiến, bọn họ không dám bất kính với vị tân nhiệm cung chủ này, chỉ có điều là Huyền Đạo vốn chẳng có quy củ, toàn loại người nói năng tùy tiện, làm bậy làm bạ.
“Cung nghênh cung chủ!” Lam Giang Tuyết đứng trên đài cao, tao nhã khom người hành lễ, người dưới đài đều đứng dậy, tới khi trông thấy rõ người bên cạnh Đan Y, tất cả nhoáng cái đều ngừng thở.
Vị trí bên cạnh Cung chủ, vậy mà để cho một thiếu niên lạ mặt chưa trông thấy bao giờ.
“Mỹ nhân nhà nào tặng đó à?”
“Đừng nói bừa, đó là Thất vương gia bạn thân của Cung chủ đó.” Có người hiểu biết, nhìn thấy ngọc đái trên hông Thần Tử Thích, lập tức đoán ra thân phận của hắn.
Té ra là vậy, mọi người cùng thở phào lục tục ngồi xuống.
“Hôm nay tiệc Dương Xuân, không bàn chính sự, chỉ nói mỹ tửu.” Đan Y nâng chén ngọc, tuyên bố qua loa với mọi người.
Mọi người dưới đài lập tức nâng chén cạn ly.
Rượu xuống bụng, tiếng trống vang lên, Thanh La mặc một thân nghê thường, dẫn theo sáu vũ cơ thân hình thon dài, bay từ trên trời xuống, nương theo tiếng ti trúc, nhanh nhẹn nhảy múa.
Dáng người yểu điệu không xương, dung nhan xinh đẹp động lòng người, vô cùng kinh diễm.
Thanh La nghe thấy tiếng hít mạnh của đám chưởng môn kia, kiêu ngạo cong khóe miệng. Nàng là nữ tử có huyết thống Thanh Loan nhiều nhất trong thế hệ này, thế nên tộc trưởng mới đem cơ hội duy nhất có thể vào Hạc Linh lâu cho nàng. Nàng là người có tư cách trở thành nữ nhân chính thê của Cung chủ nhất!
Phất tay áo, dùng lụa mỏng che mặt, đôi mắt trong suốt tựa làn thu thủy, nhìn về phía nam nhân như thiên thần ở trên đài cao kia.
Người nam nhân tựa thiên thần giờ khắc này đang nhìn chăm chú mâm cánh gà trên bàn, giơ tay gắp một cái để vào trong bát Thần Tử Thích.
“………..”=)))))))))) phá cảnh vãi =)))))))))))))))))) mâm cánh gà LOL