Hàm Đào

Chương 92

Rốt cuộc có để A Mộc học quản sổ sách hay không, Thần Tử Thích vẫn chưa quyết định. Mũi tên mà xưởng binh khí làm xong, hắn đến phái Lư Sơn một chuyến để bàn sinh ý, nghĩ kỹ liền dứt khoát đưa A Mộc theo, xem cậu có thiên phú buôn bán không.


Vì thế, cần phải về Kiếm Dương một chuyến trước. Dù sao muốn tới Lư Sơn cũng phải qua Kiếm Dương thành, không có đường vòng.


Luyện công mới có hiệu quả một chút, Thần Tử Thích lại phải rời đi, làm cho Đan Y có chút mất hứng.


"Chiêu thức tầng thứ hai không phải luyện xong rồi sao, đã nhiều ngày chỉ cần muốn tăng nội lực lên là có thể, hai ta buổi tối còn đả tọa tiếp tục luyện công, ta bảo đảm không trì hoãn tập luyện." Thần Tử Thích nhấc tay bảo đảm.


"Ngươi đây là bảo ta cùng đi?" Đan Y quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ra tia kinh hỉ. Mùa hè đã qua, nội lực hắn không hề xao động như vậy, cũng không có lý do thời thời khắc khắc theo Thích Thích, nhưng mà Thích Thích căn bản không nghĩ tới cùng hắn tách nhau ra!


"Đương nhiên," Thần Tử Thích chớp chớp mắt, nhìn thần sắc Đan Y liền biết hắn suy nghĩ cái gì, nhịn không được nhếch miệng cười, thò lại gần ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói, "Ta làm sao tách ngươi ra được."


Thanh âm của thiếu niên mang đang thời kỳ vỡ giọng mang chút khàn khàn thô lệ, vốn là nghe không hay lắm, lúc này truyền tới lỗ tai Đan Y chỉ cảm thấy so với tiên nhạc còn động lòng người hơn, trêu chọc đầu tim hắn, đem một mảnh kia bị chọc đến nóng bỏng.


Dỗ tốt gà con nhà mình, Thần Tử Thích lại đi tìm Điêu Liệt, nhờ hắn chọn hai cao thủ cho mình. Thần Tử Thích một thân quần áo nhẹ nhàng, cưỡi khoái mã, trong lòng giữ một tiểu phượng hoàng lông xù, một con ưng bay lượn trên bầu trời, thẳng đến Kiếm Dương.


Vào được Kiếm Dương thành, cảnh ồn ào náo nhiệt phồn hoa làm nhân tâm thần buông lỏng, Thần Tử Thích xoay người xuống ngựa, dắt ngựa ở trong thành chậm rãi đi. Trên đường chính Kiếm Dương thành không được cưỡi ngựa, đây là Thần Tử Thích định ra quy củ, chính hắn cũng muốn tuân thủ.


Hoàng hôn nhuộm một tầng kim hoàng trên phiến đá xanh, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao hàng không dứt bên tai. Tuy cửa hàng còn rất ít, nhưng đã có nhân khí.


Trước cửa quán rượu có lá cờ màu sắc rực rỡ đang phấp phới đón gió, chưởng quầy dùng khẩu âm Kiếm Dương mang theo vài phần vận luật thét to: "Rượu Tầm Dương, rượu kim quế, năm xưa lão hầm rượu Trạng Nguyên!"


Thợ thủ công trần nửa thân trên đang ở trước cửa binh khí phô rèn đại đao sắc bén, đại đao hàn quang lấp lánh trên tảng đá đen phát ra tiếng choang choang cực lớn, phụ việc bên cạnh không ngừng lấy nước lạnh giội lên.


Cửa hàng món kho mới mở, trước cửa xếp một hàng dài chừng mười mấy người đang chờ mua. Thần Tử Thích nhìn hiếm lạ, liền cũng qua xem náo nhiệt, thật vất vả tới lượt đứng trước mặt, chủ tiệm lại áy náy xua tay, "Bán hết rồi rồi, bán hết rồi."


"Hôm nay sao lại thiếu?" Có thường ăn người không được oán giận.


"Tối hôm qua gặp tặc, gia tài tất cả đều bị trộm sạch, chỉ còn lại một nồi món kho này," chủ tiệm nói, nhịn không được rớt nước mắt, "Ngày mai phải giao tiền thuê, không có để giao chắc phải đóng cửa thôi."


"Nhà ngươi cũng bị trộm? Ai, nhà ta cũng thế." Hàng người còn có chưởng quầy tiệm vải, cũng may tiệm vải hiện bạc không nhiều lắm, tất cả đều là vải vóc, dù vậy, cũng bị trộm đi gần mười lượng bạc.


"Không đi báo quan sao?" Thần Tử Thích nhíu mày, mở miệng hỏi.


Thần Tử Thích không thường ở Kiếm Dương, mọi người cũng không quen biết hắn, xem cách hắn ăn mặc, chỉ cho là đệ tử đại môn phái nào đó, không dám chậm lời, đáp: "Không biết tên trộm kia là ai, báo quan cũng vô dụng."


"Đều là chút người giang hồ, không phải là đệ tử đại môn phái, nha môn sẽ không quản." Chủ tiệm món kho thở ngắn than dài nói, nhớ tới Thần Tử Thích khả năng cũng là đệ tử đại môn phái, lập tức ngậm miệng, nghĩ nghĩ, dùng một ống trúc múc trong một thùng canh đưa cho Thần Tử Thích, nói hắn đường xa mà đến không ăn được món kho, đưa hắn một hồ nước kho nếm thử.


Thần Tử Thích hướng chủ quán nói lời cảm tạ, mím môi, chung quy cái gì cũng chưa nói. Chưởng quầy tiệm vải cũng lấy một ống canh, thở ngắn than dài rời đi.


Trở lại vương phủ, Phúc Hỉ cao hứng ra đón tiếp, thấp giọng nhanh chóng đem trạng huống vương phủ nói qua một lần: "Lạc tiên sinh đi vùng ngoại ô, có ô thị vệ bồi, đồ thị vệ ở tuần phòng doanh. Lư Sơn phái Lý đại hiệp hôm qua tới, hiện đang ở hậu viện luyện kiếm."


Lư Sơn phái Lý đại hiệp, chính là cữu cữu Lý Vu Hàn. Vừa đến Kiếm Dương, Thần Tử Thích từng nhờ Lý Vu Hàn có rảnh thì đến vương phủ để bọn đạo chích kinh sợ không dám làm bừa, Lý Vu Hàn rất thủ tín, xuống núi liền tới vương phủ trụ hai ngày.


"Ong ——" tiếng trường kiếm xé gió, ở trong hoa viên không ngừng quanh quẩn. Một người mặc một thân áo tay bó màu xanh ngọc, cầm trong tay một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang màu bạc, ở trên cỏ múa may.


Thần Tử Thích cũng gặp qua không ít kiếm pháp. Trường Kiếm Môn chém kiếm, Đoản Kiếm Môn khoái kiếm, phái Hoàng Sơn biển mây kiếm, cùng với những người giang hồ đủ loại không thể nói được danh hào kiếm pháp, lại không có bất luận cái gì có thể so được với kiếm pháp hoàn mỹ trước mắt này.


Lư Sơn kiếm pháp, vốn chú ý tự nhiên phiêu dật, Lý Vu Hàn tựa hồ cùng những đệ tử khác luyện không giống nhau. Trường kiếm ở trong tay hắn, giống như một vật sống thân hình mềm mại, theo thủ pháp quay cuồng trên dưới phập phồng, lúc lên lúc xuống đều có quy luật.


Nhất điệp đối cảnh tăng bi, trường kiếm lưu chuyển, tựa như thanh phong phất liễu, trên mặt đất xẹt qua đạo đạo hư ngân, giữa sâu, cạn hai đầu.
Nhị điệp nâng chén nói lời li biệt, tầng tầng kiếm tiến xuất, người cầm kiếm như đạp trên mây, tiêu dao kiếm nâng tay, kính bằng hữu.
Tam Điệp Đạo Tổ khó phân, kiếm pháp dần dần nhanh hơn, triền miên lưu lại đạo đạo hư ảnh, hư thật khó phân...... (đoạn này...cầu sư phụ edit)


Chim đỏ nhỏ ló đầu ra khỏi vạt áo Thần Tử Thích, nhìn kiếm pháp Lý Vu Hàn có chút kinh ngạc. Lư Sơn kiếm phái, đa số người học đều là Lư Sơn thanh dương kiếm, kiếm pháp này múa lên tuy cũng phiêu dật tiêu sái, chung quy vẫn là một loại kiếm pháp có quy củ, uy lực giống nhau. Lư Sơn còn có một loại kiếm pháp, tên là Lư Sơn Tam Điệp kiếm, gần như thất truyền, chỉ vì tu luyện quá khó khăn, đa số người dừng bước ở đệ nhất điệp, khó tiến thêm được nữa.


Hiện giờ xem kiếm pháp của Lý Vu Hàn là đã luyện đến đệ tam điệp sao?


"Ầm!" Một tiếng giòn vang, kiếm của Lý Vu Hàn đột nhiên rời tay, đâm vào khe đá giữa núi giả, người vẫn còn duy trì động tác múa kiếm sững sờ tại chỗ. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi thu công, phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt bình tĩnh tiến lên rút kiếm.


Tam Điệp kiếm phi thường khó luyện, kiếm phổ có rất nhiều động tác thường nhân căn bản không có khả năng hoàn thành, phần sau đến chưởng môn cũng không hiểu lắm, hắn chỉ có thể chính mình mò mẫm.


"Cữu cữu!" Thần Tử Thích làm bộ không thấy được bộ dáng ném kiếm kỳ quái của Lý Vu Hàn, ho nhẹ một tiếng tiến lên chào hỏi.


"Vương gia đã trở lại." Lý Vu Hàn tiêu sái mà thu kiếm vào vỏ.


"Tiểu vương...... Khụ, Vương gia đã trở lại." Thường Nga thanh âm đột nhiên vang lên, Thần Tử Thích lúc này mới chú ý tới, mẫu thân nhà mình an vị ở đình hóng gió cách đó không xa thêu thùa may vá.


"Nương." Thần Tử Thích chạy đến đình, bưng lên nước trà trên bàn ùng ục ùng ục uống.


"Ngươi tên tiểu tử thúi này, có tức phụ liền đã quên nương, tính toán ở Quy Vân Cung thường trú phải không?" Thường Nga dựng thẳng lông mày, đối với nhi tử vừa đi là mất hơn một tháng có chút bất mãn.


Nghe được lời này, Thần Tử Thích trong lòng lộp bộp một tiếng, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, mẫu thân vẫn luôn cho rằng hắn ở Quy Vân Cung có thân ái, bất quá như vậy cũng không có gì không đúng, liếm da mặt cười hì hì nói: "Không phải nương kêu con đến Quy Vân Cung cùng Đan Y chơi nhiều hơn chút sao?"


Hai nữ tử lúc trước lão nhị đưa tới, Thường Nga sợ hắn bị câu dẫn, liền khuyến khích hắn đến Quy Vân Cung nhiều hơn. Như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn thích người ở Quy Vân Cung, này quả thực là bánh bao thịt đánh chó.


Thường Nga bị nghẹn một chút, một phen nhéo lỗ tai Thần Tử Thích, "Ngươi còn nói lý! Ngươi có biết hay không, ngày hôm qua trong nhà có trộm, nếu không phải Lý cữu cữu ngươi ở đây, tiền riêng của lão nương phải cho người ta đào đi rồi!"


Có trộm? Thần Tử Thích sửng sốt, xoắn đầu đem lỗ tai mình cứu ra, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vương phủ cũng có trộm? Người có bị thương không?"


"Ta không có việc gì." Thường Nga xua xua tay, bất quá nhớ tới việc đêm qua vẫn có chút sợ hãi, dù là ai thì nửa đêm mở mắt ra nhìn thấy một đạo hắc ảnh lắc lư trước giường cũng bị dọa chết khiếp.


"Thật là to gan lớn mật!" Thần Tử Thích cắn răng, dám tới trộm vương phủ! Ban đêm vương phủ có thị vệ tuần tra, tiểu tặc còn có thể vào như chỗ không người, xem ra thật sự là người giang hồ võ công không thấp.


Trách không được bá tánh không muốn báo quan, quan phủ vốn trước giờ sẽ dùng một câu "Chuyện giang hồ để giang hồ xử lý" cấp họ đuổi đi.


"Hai người kia khinh công cực tốt, lúc ta tới chỉ nhìn thấy bóng dáng, vì phòng bọn chúng điệu hổ ly sơn nên không đuổi theo." Lý Vu Hàn trầm giọng nói. Nghe thấy tiếng thét chói tai của Thường Nga, hắn lập tức phá cửa sổ mà ra, thẳng đến hậu viện. Thường Nga có chút chấn kinh, không khỏi phát sinh ngoài ý muốn, hắn liền đứng ở trong viện Thường Nga trông chừng một đêm.


"Đa tạ cữu cữu!" Thần Tử Thích nghe Thường Nga kể lại xong, có chút nghĩ mà sợ, chắp tay hướng Lý Vu Hàn làm cái đại lễ.


"Đều là người một nhà, không cần đa lễ." Lý Vu Hàn duỗi tay, đỡ lấy Thần Tử Thích không cho hắn quỳ xuống. Hai mẹ con chiếu cố A Mộc tám năm, hắn nên hồi báo là điều nên làm.


Có lẽ là luyện Tam Điệp kiếm thời gian quá lâu, động tác Lý Vu Hàn ngày thường đều mang theo vài phần kiếm pháp tuấn dật, rất tiêu sái. Thần Tử Thích nhìn có chút hâm mộ cực kỳ, "Cữu cữu, người mới vừa luyện là kiếm pháp gì, có thể dạy ta không?"


"Tam Điệp." Nói đến kiếm pháp, Lý Vu Hàn trong mắt nổi lên một chút rạng rỡ, thấy Thần Tử Thích mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, liền giải thích một chút ngọn nguồn Tam Điệp kiếm. Hắn trời sinh thích kiếm, sau khi A Mộc bị cướp đi lại càng thêm say mê với kiếm pháp, không để ý tới tục sự, chỉ nghĩ luyện thành kiếm pháp tối cao siêu, cướp cháu ngoại trai về.


Thần Tử Thích hơi hơi gật đầu, nghĩ nếu rảnh đến tiện nghi cữu cữu học hai chiêu, không nói học được kiếm pháp, chỉ luyện được dáng người này lấy tới hống Đan Y vui vẻ cũng không tồi. 
(Học kiếm cua trai )


Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường:


Điểu công: Ngươi học Tam Điệp kiếm làm cái gì


Thích thích: Đùa giỡn cho ngươi xem nha!


Điểu công: Có cái gì hay mà xem ?


Thích thích: Nhất điệp đối môi tiêu hồn


Điểu công: ( ̄3 ̄)


Thích thích: Nhị điệp ngọc trụ chống trời


Điểu công: (⊙o⊙)


Thích thích: Tam Điệp thân thể khó phân


Điểu công: (⊙v⊙) hảo kiếm, hảo kiếm

Bình Luận (0)
Comment