Hầm Táo Ký

Chương 47

May mắn là giờ phút này không uống trà, bằng không nghe được câu như thế, nàng còn không phun ra mới là lạ.

Thật đúng là…

Phù Nguyêtj nhìn đôi thầy trò trước mắt này, may là tính tình nàng thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, nghe những lời này, vẫn cảm thấy có chút quá mức rõ ràng. Tiểu Táo không thể so sánh được với nàng, da mặt nàng ấy mỏng, hai má đều đỏ bừng, nhìn như muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Nhưng nhìn như vậy, đáng yêu không thôi.

Trước kia nàng ái mộ Tôn thượng, nhưng vài năm trở lại đây cũng dần dần đối mặt với sự thật, đã buông xuống một chút, bất quá… nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới, có một ngày, tôn thượng lại đi khi dễ một tiểu cô nương như vậy, nhìn có chút ngu đần.

Đường Táo xấu hổ không thôi, muốn chạy nhanh ra ngoài. Những lời như này sao sư phụ có thể nói trước mặt Phù Nguyệt cơ chứ, về sau nàng làm sao mà dám đối mặt với Phù Nguyệt nữa đây?

Nhìn tiểu đồ nhi chạy đi, Trọng Vũ cũng đuổi theo. Ra khỏi sân Ánh Nguyệt Hiên, chưa đến Thính Tuyết Cư, nàng đã bị hắn ngăn lại, nhẹ nhàng ôm lấy.

Tiểu đồ nhi ở trong ngực không ngoan một chút nào cả, cựa quậy muốn đi ra ngoài, nhưng Trọng Vũ làm sao mà thả nàng ra được, ôm lấy nàng càng chặt hơn, nói: “Đừng nóng giận, vi sư nhất thời cấp bách quá nên mới như vậy.”

Nói ra rồi hắn cũng có chút hối hận, nghĩ đến giờ tiểu đồ nhi đang giận dữ và xấu hổ, dù sao đây cũng là chuyện tư mật.

Tình thế nhất thời cấp bách? Tất nhiên Đường Táo sẽ không chịu tin. Hai người bọn họ còn chưa phát sinh chuyện gì mà, sao sư phụ lại nói cấp bách?

Đường Táo không nói gì, giãy không ra, liền ở trong lòng ngực sư phụ, thanh âm yếu ớt nói: “Sư phụ, về sau không được nói những lời như vậy nữa.” Ngày thường khi dễ nàng còn chưa tính, lại còn nói những lời như vậy trước mặt Phù Nguyệt, nàng thật sự mắc cỡ chết đi được.

Trọng Vũ nghe lời, vội nói: “Vi sư biết.”

Hắn biết tính tình của tiểu đồ nhi rất tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng nhất định không chịu làm ầm ĩ. Hiện giờ lại nhu thuận rúc vào lồng ngực hắn như thế, hiện tại bốn bề yên ắng, hắn liền đem những lời vừa rồi nói đang tiếp tục nói ra.

“Nàng phải tin tưởng vi sư, hiện giờ chúng ta quay về thử lại một lần nữa, được không?” Trọng Vũ cố ý đem giọng nói ôn nhu đi một chút, một tay vễ về lưng nàng.

Nói như vậy, làm Đường Táo nhớ tới sự việc đêm qua, bên tai không khỏi đỏ lên, mặt nóng bừng.

Đêm qua nàng thật sự không còn biện pháp nào khác, mới đáp ứng hắn.

Nàng vốn nghe lời sư phụ nói, lại vừa nói ra những lời trong lòng, lại càng không thể cự tuyệt hắn. Như lời sư phụ nói, nếu hai người bọn họ thành thân, cũng sẽ làm loại sự tình này, hiện tại chỉ là làm trước mà thôi. Nàng liền không hề cự tuyệt.

Sau đó, sư phụ cởi y phục nàng, nàng cũng có chút ngượng ngùng. Trong bản thoại viết nam nữ yêu nhau thường làm như thế này, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ trải qua loại sự tình này, không biết cảm nhận sẽ ra sao.

Nàng có chút sợ hãi, nhưng người bên cạnh là sư phụ, nàng cũng trở nên an tâm hơn, cuối cùng…

Đường Táo đỏ mặt, Trọng Vũ cúi đầu xuống nhìn tiểu đồ nhi, hiện giờ sắc mặt hồng nhuận, nhưng hoa đào tháng ba nở rộ, Trọng Vũ nhất thời bị mê mẩn, bàn tay lưu luyến vuốt ve khuôn mặt nàng, một chút lại một chút, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

“Sư phụ, chờ sau khi thành thân đã… có được không?”

Trọng Vũ ngẩn ra, có chút mất mác, lúc sau mới nói: “Vì cái gì?”

“Đồ nhi, đồ nhi sợ đau.” Nói xong, mặt Đường Táo càng đỏ hơn, thanh âm yêu kiều mềm mại nói.

Nhưng lời này là thật, lúc đêm qua, nàng rất đau. Nàng ở trong sách biết được, nữ tử đau là chuyện bình thường,nàng liền chịu đựng. Vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, giờ phút này còn cảm thấy mặt đỏ tim đập, tuy rằng cuối cùng vẫn là không có…

Đau sao? Trọng Vũ nhíu mày.

Hắn nhớ tới biểu hiện của nàng đêm qua, trên mặt đều là ngượng ngùng, đợi đến thời điểm hắn tiến vào, mới phát hiện sắc mặt tiểu đồ nhi tái nhợt, gắt gao cắn chặt môi. Hắn thử vài lần vẫn chưa tiến vào được, lại nhìn thấy bộ dáng như này của nàng, liền nhất thời đau lòng, dừng động tác lại.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Tính dục trên người cũng vơi dần đi, hắn ôm nàng, nàng cũng rất đau mà dựa vào ngực hắn ngủ mất.

Hắn chưa trải qua chuyện nam nũ bao giờ, tất nhiên không biết lại đau đến như vậy, tuy rằng hắn rất muốn, nhưng lại sợ nàng đau.

Trọng Vũ nheo mắt lại, cúi đầu hôn lên trán tiểu đồ nhi, mới chậm rãi nói: “Nếu nàng đau, chúng ta sẽ không làm nữa. Nhưng Tiểu Táo,..nàng đừng xem thường vi sư.” Câu cuối cùng, giọng điệu giảm xuống.

Hắn cấp tốc muốn thử lại, là hắn muốn cho nàng biết, hắn có thể.

Đường Táo ngây ngốc một hồi, nghĩ ý tứ trong lời nói của sư phụ, lúc sau mới không nhịn được nở nụ cười. Nàng làm sao mà xem thường hắn được, dù sao sư phụ cũng là lần đầu tiên, không biết rõ cho nên mới không thành công như vậy.

“Đồ nhi sẽ không.” Ngữ khí của Đường Táo miễn bàn đến có bao nhiêu chân thành.

Mặc dù nói như vậy, nhưng tâm tình Trọng Vũ cũng không tốt lên được chút nào cả. Chuyện sự tình liên quan đến mặt mũi này, hắn không muốn mất mặt ở trước mặt nàng nữa. Đợi hắn xem xong sách ở Tàng Thư Các rồi, tất nhiên là học xong, đến lúc đó hắn sẽ cho nàng biết kiến thức của hắn rộng rãi lợi hại đến nhường nào.

—- sư phụ của nàng, là lợi hại nhất.

Nghĩ như vậy, tâm tình Trọng Vũ mới tốt hơn một chút, cong môi cười.

Hai người không về Thừa Hoa Điên, mà vào Thính Tuyết Cư.

Đường Táo nghe nói sư phụ chưa dùng bữa, liền đi làm chút đồ ăn sáng đơn giản cho hắn.

Tục ngữ có câu: Ăn no thì làm tình. Lúc này ăn no rồi, Trọng Vũ cứ nhìn chằm chằm vào tiểu đồ nhi, Đường Táo giương mắt lên, thấy con ngươi đen nhánh của sư phụ nhìn mình, lại nghĩ tới những câu nói nói trước mặt Phù Nguyệt kia.

—- thật đúng là không che dấu một chút nào cả.

Tâm tư của sư phụ dành cho nàng, Phù Nguyệt đã sớm nhìn ra? Phù Yến sư thúc thông mình như vậy, tất nhiên là cũng sẽ biết. Đường Táo có chút thẹn thùng, nhưng nhiều hơn vẫn là vẻ vui mừng.

Dù sao cũng là thầy trò, sư phụ tuy rằng không để ý đến cái này, nhưng nếu để người bên ngoài bàn tán, vẫn có chút không được tốt cho lắm.

Biết tiểu đồ nhi không chịu, Trọng Vũ cũng không còn việc gì làm, nằm ở trên giường, dần dần nhắm mắt lại đi ngủ.

Đường Táo lúc này mới cảm thấy nghi hoặc, mới sáng sớm, sư phụ vừa mới tỉnh lại, tại sao lại buồn ngủ rồi? Đã nhiều ngày nay nàng cảm thấy có chút bất an, liền lo lắng, đi qua đến bên cạnh giường, thấy sư phụ nhắm mắt ngủ say sưa, dọc theo ánh mắt đi xuống, dừng lại trên đôi môi hắn.

Ánh mắt Đường Táo ngẩn ra, có chút hoảng hốt.

—- thần sắc sư phụ tái nhợt, sắc mặt cũng có chút không được tốt.

Nàng ở bên cạnh sư phụ ba năm, sư phụ còn chưa bao giờ có khí sắc kém như vậy. Đường Táo đưa tay lên, lòng bàn tay chợt lạnh như băng, làm lòng nàng bị ai đó nhéo lên.

Sao sư phụ lại lạnh như vậy?

“Sư phụ…” Đường Táo lo lắng, khẽ gọi một tiếng.

“Ngoan, cho vi sư ngủ một lúc.” Trọng Vũ chưa mở mắt, chỉ là sờ được bàn tay mềm mại như không xương của nàng, ghé môi lại hôn xuống.

Ngày trước tất nhiên Đường Táo sẽ không quấy rầy sư phụ, nhưng hôm nay nàng không thể trơ mắt nhìn sư phụ như vậy được, dùng sức đẩy hắn: “Sư phụ, người đừng ngủ.”

Con ngươi Trọng Vũ chậm rãi mở ra, có chút nghiền ngẫm, cười nói: “Không ngủ, vậy chúng ta làm cái gì?”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Cư nhiên còn có tâm tư nói giỡn? Đường Táo có chút tức giận, nhưng vẫn lo lắng nhiều hơn, thanh âm vội vàng nói: “Sư phụ, nói cho đồ nhi biết, có phải là sư phụ có chuyện gì gạt đồ nhi không?”

Trọng Vũ hơi hơi kinh ngạc, ý cười trên mặt vẫn chưa tiêu tán đi, ngồi dậy, nhìn tiểu đồ nhi trước mặt: “Như thế nào lại hỏi như vậy?” Đang êm đẹp, sao lại nói như thế?

Đường Táo sốt ruột, gắt gao nắm lấy ống tay áo của sư phụ, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn: “Đồ nhi thấy sắc mặt của sư phụ không được tốt, sư phụ, người… có phải bị bệnh hay không?” Nàng biết sư phụ lợi hại, sẽ không sinh bệnh, nhưng hôm nay nàng nghĩ không ra những cái khác.

Hóa ra là lo lắng cho mình? Trọng Vũ nở nụ cười, vươn tay nắm lấy tay nàng, chợt dùng sức, để nàng ngồi ở trên đùi mình. Nhìn cẩn thận sẽ thấy, ánh mắt tiểu đồ nhi như đang chực khóc đến nơi rồi vậy.

Đúng là lo lắng cho hắn sao?

“Vi sư là ma tôn, sao có thể sinh bệnh được?”

Đường Táo không ngốc, ngửng đầu hỏi: “Vậy tại sao sắc mặt sư phụ lại như vậy? Hơn nữa..” Nói xong, Đường Táo cầm tay hắn, nước mắt liền rơi xuống: “Vì sao người lại lạnh như vậy?”

Trọng Vũ nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào. Hắn thấy nàng khóc, trong lòng rất đau, vừa định nói chuyện, lại ho một trận.

Nghe được tiếng ho khan của sư phụ, Đường Táo không dám khóc nữa, dừng một chút, lại khóc càng lợi hại hơn: “Sư phụ…”

“Khóc cái gì, vi sư vẫn chưa chết được.”

“Không cho nói những lời như thế.” Đường Táo tức giận, ngẩng đầu lên hung hăng nói lại hắn.

Thấy tiểu đồ nhi như vậy vẫn là lần đầu tiên, như là run sợ trong lòng, Trọng Vũ cười cười: “Được, không nói như thế nữa.”

“Vậy sư phụ, nói cho đồ nhi biết đi.”

Trọng Vũ không lên tiếng.

Làm như nghĩ tới điểu gì, Đường Táo hoảng hốt: “Là bởi vì… cứu đồ nhi sao?” Đường Táo không nghĩ ra được cái nào khác, chỉ có ngày đó, Tư Trúc cắn nàng bị thương, sau khi tỉnh lại nàng thấy mình trong lòng ngực sư phụ, còn sư phụ lúc đó… sắc mặt cũng không tốt lắm, trên trán còn toát mồ hôi.

Trọng Vũ biết là không dấu được nữa, liền gật đầu nói: “Bất quá Tiểu Táo, nàng yên râm, vi sư mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi.”

“Thật vậy chăng?” Đường Táo có chút không yên tâm cho lắm.

Trọng Vũ sờ đầu nàng: “Ân, Bất quá nếu đau lòng cho vi sư như vậy, vậy…”

Đường Táo cực kỳ đau lòng, vội ngẩng đầu lên hôn mặt hắn, một chút một chút, càng lúc càng nhiệt tình, Trọng Vũ không nhịn được, liền đứng dậy đem nàng đặt ở dưới thân, ngăn chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Biết thân mình hắn có tổn hại, Đường Táo cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn đến rối  tinh rối mù. Trọng Vũ đương nhiên là ở lại Thính Tuyết Cư, tùy ý tiểu đồ nhi dốc lòng chiếu cố.

Bất quá hắn cũng không biết nên khi dễ nàng lúc nào, dù sao cũng rất nhanh sẽ thành thân, đến lúc đó, hắn muốn khi dễ như nào cũng được.

Ban ngày ngủ có chút nhiều, giờ phút này Trọng Vũ có chút tỉnh táo. Hắn chống tay lên cằm yên lặng nhìn tiểu đồ nhi của hắn ngủ say sưa, đôi môi hồng nhuận, nhịn không được cúi đầu hôn xuống.

Bên ngoài có động tĩnh, Trọng Vũ nhíu mày, hiện giờ đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngữ, hắn làm sao mà đi ra ngoài được, chỉ nhắm mắt lại ngủ.

Hồi lâu, Trọng Vũ mới than nhẹ một tiếng, hắn đưa tay sờ mặt tiểu đồ nhi, hôn môi nàng, ôn nhu nói: “Ngoan ngoãn chờ vi sư trở về.”

Trăng sáng nhô lên cao, sáng rực cả một mảnh đất.

Thân ảnh màu xanh cứ thế mà đứng đấy, tiêu sái nhanh nhẹn, không hải ai khác mà chính là Phù Yến.

“Buổi tối không ngủ, ra đây làm cái gì?” Hắn chính là có chút nhu thuận nghe theo lời tiểu đồ nhi, không được phép nổi giận lung tung.

Sắc mặt Phù Yến không giống như ngày thường, bước lại qua đó, thanh âm lạnh thấu xương: “Sư huynh, huynh điên rồi.”

Chính hắn mới là người điên ý? Trọng Vũ không thèm để ý đến hắn, xoay người muốn đi.

“Huynh cho rằng ta không biết sao?” Phía sau truyền tới thanh âm của Phù Yến.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Dứt lời, liền thấy một chưởng bắn tới, Trọng Vũ xoay người, ra tay ngăn cản, một đạo lục quang thẳng tắp đánh vào trước ngực. Lực đạo quá mức cho phép, bước chân Trọng Vũ không chống đỡ nổi, liên tục lùi lại đằng sau mấy bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn Phù Yến, không hờn giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Phù Yến mặt không chút thay đổi: “Sư huynh, từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ đánh thắng huynh cả, nhưng huynh nhìn huynh hiện giờ đi… chỉ một cái nhấc tay của ta huynh đều không ngăn nổi.”
Bình Luận (0)
Comment