Hàn Băng Ngưng Tuyết

Chương 1.3

Ngồi bên ngoài khoang thuyền đang ở ngoài biển, nữ hài tử nhìn Hàn Băng thúc thức vẫn không nói gì.

Mấy ngày nay từ lúc đi theo hắn, Hàn Băng thúc thúc vẫn luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ít nói chuyện phiếm với nàng, ngay cả cái tên Hàn Băng này cũng là nàng nghe người khác gọi hắn, lúc đó nàng mới biết được tên của hắn là Hàn Băng.

“Hàn Băng thúc thúc, chúng ta đi đâu đây?” Nữ hài tử ngốc nghếch hỏi.

Hiển nhiên Hàn Băng không thích cách xưng hô này, hắn không vui nhíu mày nhìn tiểu hài tử.

Hắn cảnh cáo như đang ra lệnh cho nàng: “Đi Hàn Băng đảo, nhưng ngươi không thể gọi ta là Hàn Băng thúc thúc, sau này chỉ có thể gọi ta là Hàn Băng có biết không?” Tuy lớn hơn nàng mười lăm tuổi nhưng hắn không thích nàng gọi hắn là Hàn Băng thúc thúc.

Nàng là do hắn cứu được từ trong gió tuyết, lúc ấy nếu không phải hắn mang nàng rời khỏi gió tuyết, nhìn thân thể gầy yếu của nàng đã sớm chết cóng ở trong tuyết rồi.

“Vâng.”

Nữ hài tử không dám làm trái lời Hàn Băng, nàng nhu thuận gật đầu, sau đó yên lặng ngồi một bên, không dám hỏi linh tinh gì nữa, để tránh tự dưng làm cho hắn tức giận.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người lạnh lùng như thế, chẳng những chưa được thấy hắn cười, ngay cả lúc nói chuyện, cũng chỉ là gương mặt tuấn tú lạnh như băng.

Hàn Băng chăm chú nhìn nữ hài tử nhu thuận, mang nàng từ trong gió tuyết đi ra, hắn còn chưa biết tên nàng.

“Ngươi tên gì? Có biết viết hay không?”

“Ta... Ta không biết viết tên mình.” Nữ hài tử lắc đàu, nàng không biết nổi một chữ cái, đừng nói là viết tên mình. " Ta chỉ biết mẫu thân gọi ta là Ngõa.

" Tiểu Ngõa ?

Hàn Băng thực sự không thích cái tên này, đôi lông mày anh tuấn nhăn cực lợi hại.

" Về sau không cần dùng cái tên này nữa, ngươi gọi là ‘Ngưng Tuyết " đi. Sau này ở lại trên Hàn Băng đảo ngươi cũng chỉ có thể dùng tên này để ở lại trên đó, không có sự chấp thuận của ta, ngươi không thể tự tiện rời đảo. "

Mệnh lệnh độc tài không cho phép nữ hài từ không nghe lời.

" Ừm, ta biết rõ. " Tuy nữ hài tử có chút không hiểu tại sao Hàn Băng lại hạn chế nàng nhưng nàng vẫn gật đầu đồng ý.

" Ngưng Tuyết… " Thì thào nhớ kỹ cái tên xa lạ này, nữ hài tử nhớ kĩ cái tên này trong lòng, mãi mãi không quên.

# # #

Hoa vừa nở rực rỡ, những cây mận, đào xanh tươi.

Hoa hồng từng đóa nở rộ, tuy đảo này là Hàn Băng đảo, nhưng bốn mùa đều như mùa xuân, khí hậu ấm áp.

Con thuyền đỗ vị trí thích hợp tại bến đỗ ở Hàn Băng đảo, tất cả các con thuyền muốn đi vào đảo đều phải dừng lại ở chỗ này. Lúc này người trên đảo đều biết Hàn đảo chủ quay về đảo cho nên lúc con thuyền chở Hàn Băng cập bến, người trên đảo ddaxd sớm xếp hàng chỉnh tề để nghênh đón.

" Cung nghênh Hàn đảo chủ. "

Tiếng hô đầy cung kính vang lên làm cho Ngưng Yuyết đi theo sau Hàn Băng bị dọa chỏ nhảy dựng. Nàng mở to hai mắt, sợ hãi nhìn sự phô trương uy phong, nhưng bước chân không dám ngừng lại, nàng nhắm mắt đi theo Hàn Băng đi vào ngôi nhà phía trước.

Oa ! Căn phòng thật là lớn ! Trong lòng Ngưng Tuyết thâm kêu, nàng sinh ra trong gia đình nghèo khó chưa từng thấy qua nhà nào lớn như vậy, tuy mấy ngày nay Hàn Băng mang nàng đi qua mấy thành trấn nhưng không có một tòa nhà nào so được với tòa nhà trước mắt này.

Ngôi nhà màu đó là kiến trúc lớn nhất ở trên Hàn Băng đảo. Lúc trước khi muốn xây dựng tòa trạch viện này, Hàn Băng đặc biệt pháy người đến Trung Nguyên mua vật liệu xây dựng thượng đẳng, trong vòng hai năm mới tạo ra trang viên hoàn chỉnh này, kiến trúc này to lớn tráng lệ, không gian đình đài tinh xảo, lầu các cũng không thua kém các tòa nhà ở Giang Nam.

Kiến trúc chính của tòa nhà là đại sảnh Hàn viện, bên trái Hàn viện là ‘Nhật Triều lâu " nơi Hàn Băng thường ở lại, bên phải là phòng ngủ của Hàn Băng " Dạ Tịch lâu ". Hai bên Hàn viện còn có nhiều phòng lớn nhỏ khác nhau, phòng lớn là phòng dành cho khách khứa ở lại, còn lại là phòng của hạ nhân.

Hàn Băng đư Ngưng Tuyết đi qua tiền viện, đi tới đại sảnh Hàn viện, nghênh đón là lão giả tên Hạ Triều chừng 50 tuổi, râu dài nhìn hết sức nhanh nhẹn cùng với thiếu niên Dạ Đông chừng 16, 17 tuổi, hai người cung kính hành lễ với Hàn Băng. Dạ Đông trẻ tuổi giống như Hàn Băng không thích nói nhiều nhưng không thể khinh thường năng lực, hắn phụ trách thống lĩnh tất cả thủ vệ của Hàn Băng, mà Hạ Triều phụ trách toàn bộ chuyện lớn nhỉ của trong nhà, mọi người đều gọi hắn là Hạ tổng quản.

Hàn Băng gật đầu với hai người, hỏi : " Mọi người trên đảo đều khỏe chứ ? "

" Mọi người trên đảo đều khỏe, không có chuyện gì lớn, đã phân phó cho đầu bếp nấu nhiều món ăn ngon, đang chờ Đảo chủ tới dùng. " Hạ Triều ở bên cạnh trả lời, một bên đánh giá tiểu cô nương xinh đẹp ở phía sau đảo chủ, hứn có chút kinh ngạc khi đảo chủ tự mình mang một tiểu cô nương về đảo, cũng không dám trực tiếp hỏi vấn đề trong lòng.

Dạ Đông không thấy hứng thú liếc nhìn tiểu cô nương một cái, hắn mặc kệ đảo chủ mang tiểu cô nương thế nào trở về, hắn chỉ phụ trách tốt công việc thủ vệ của mình là được.

" Không vội, ta đi về Nhật Triều lâu một chuyến. " Hàn Băng quay đầu nhìn Ngưng Tuyết một cái, lại quay đầu nói với Hạ Triều : " Ngươi dàn xếp cho Ngưng Tuyết trước đi. "

" Cái này… muốn an trí ở chỗ nào đây ? " Hạ Triều nơm nớp lo sợ hỏi, sợ chính mình an bài không tốt sẽ làm đảo chủ tức giận.

" Lâm Tịch tiểu trúc, dàn xếp xong ngươi đến Nhật Triều lâu. "

" Vâng, thuộc hạ đã biết. "

“Đây là Lâm Tịch tiểu trúc, sau này ngươi sẽ ở lại nơi này.”

Hạ Triều lại đưa Ngưng Tuyết đi tới một hành lang ở phía xa, đi tới Dạ Tịch lâu bên cạnh Lâm Tịch tiểu trúc. Lâm Tịch tiểu trúc này có diện tích không lớn nhưng có mấy cây Nguyệt Tê đang nở hết sức xinh đẹp, không biết có bao nhiêu nhân sĩ yêu hoa cam lòng dâng đống ngân lượng để mong có được một gốc.

Đương nhiên Ngưng Tuyết không biết đến giá trị của mấy cây hoa Nguyệt Tê này, tuy nàng thích nơi này nhưng vì hoàn cảnh xa lạ mà cảm thấy bất an.

Cử chỉ lo lắng bất an này của Ngưng Tuyết không thoát khỏi ánh mắt nhanh nhạy của Hạ Triều. Hắn hiền lành mỉm cười với Ngưng Tuyết đẻ giảm bớt sự bất an trong lòng nàng : " Tiểu thư Ngưng Tuyết, người trên Hàn Băng đảo rất dễ ở chung, người ở nơi này có thể yên tâm, nếu có chuyện gì đều có thể nói cho ta biết. "

Bị người ta nhìn ra tâm tư, Ngưng Tuyết có chút xấu hổ giải thích: “Không phải, ta không có ý đó. Chỉ là một mình ta ở lại nơi lớn như vậy, còn khu vườn xinh đẹp, ách… có thể phiền toái cho các ngươi hay không ? Ta không ngại phải ngủ trong phòng nhỏ, không bằng để cho ta ở cùng người khác khác thì tốt rồi. "

" Cái này tuyệt đối không được, tiểu thư Ngưng Tuyết sao có thể ở chung cùng với hạ nhân. " Hạ Triều khẩn trương nói. " Đảo chủ phân phó người ở Lâm tịch tiểu trúc, ta không thê không nghe theo, nếu ta để người ở cùng với hạ nhân, đảo chủ sẽ trách phạt ta. "

Đột nhiên trong đầu Hạ Triều nghĩ đến một người.

Đúng rồi ! Phái nàng tới là được, dù sao tiểu nha đầu kia chân tay không cẩn thận, so với việc để nàng cả ngày phá hoại ở phòng bếp không bằng để cho nàng tới cùng với tiểu thư Ngưng Tuyết, dù sao các nàng đều là tiểu hài tử, hai người nhất định sẽ là bằng hữu tốt.

Hạ Triều nhanh chóng đề nghị với Ngưng Tuyết : " Nếu tiểu thư Ngưng Tuyết sợ hãi, ta phái một tiểu nữ tỳ đến làm bạn với người, tuổi của nàng nàng và người không khác nhau lắm, hai người sẽ ở với nhau rất tốt. "
Bình Luận (0)
Comment