Hắn Cũng Không Biết - Khinh Hoài

Chương 19

Trò chơi nhàm chán chơi qua mấy vòng, không ngờ bầu không khí lại dần dần trở nên bùng cháy. Ở vòng cuối cùng, chai bia lắc lư dừng lại chỉ về phía Tưởng Tầm Chi. 30 người ngồi ở hai bên bàn dài, vì vậy mỗi lần chai bia dừng lại mọi người đều tranh cãi vị trí chính xác người được chỉ vào.

Tưởng Tầm Chi đã từng được nhắc đến như một nhân vật huyền thoại của trường cấp 3 Giang Châu, ngày đầu tiên vừa mới chuyển trường đã gây nên một trận xôn xao không nhỏ. Người ta đồn rằng hắn là quý tử của một gia đình có thế lực đến từ Yến Thành, tuy không ai biết về thân phận thực sự của hắn, chỉ biết cha mẹ hắn đã từng được điều về tỉnh thành làm quan. Và hiện tại cái chức vụ Bí thư huyện uỷ mà hắn đang đảm nhiệm dường như cũng đã chứng minh những lời đồn đó là đúng.

Nếu Tưởng Tầm Chi không muốn chơi game thì cũng không ai dám ép buộc hắn, nhưng buổi họp lớp hôm nay được tổ chức vì muốn các bạn học vui vẻ với nhau. Nhận thấy ánh mắt chú ý của mọi người, hắn liền giữ lấy cái chai vừa quay về phía mình.

"Woa, Tưởng Tầm Chi anh cứu mỹ nhân kìa!"

Cô gái có mái ngố ngồi kế bên đỏ mặt khi nghe đám bạn buông lời trêu ghẹo.

"Xin hỏi..." Tóc húi cua nhìn mọi người rồi nở một nụ cười rất đáng khinh, "Lần đầu... cậu làm chuyện đó là khi nào?"

"OMG~ Bốc trúng sít rịt rồi mọi người ơi!" Không khí trong nhà hàng lập tức bùng nổ.

Tưởng Tầm Chi ung dung cầm ly nước uống một ngụm, chậm rãi nói: "Đại học năm nhất."

"Hả... cậu cũng ngoan thật đó nha." Có người không thể tin được thốt lên.

Hồi cấp ba, Tưởng Tầm Chi không phải là kiểu học sinh ngoan điển hình, ngoại trừ điểm số và năng lực học tập khá cao thì hắn cũng có đầy rẫy các thói hư tật xấu, rất khớp với hình tượng và thân phận của một đại thiếu gia như trong lời đồn.

Vì vậy ai cũng nghĩ một công tử hào hoa như hắn ắt sẽ phải làm chuyện đó từ rất sớm.

Thực tế thì Tưởng Tầm Chi và Trần Cận Chu cũng hoàn toàn có khả năng làm chuyện đó sớm hơn.

Cuối năm lớp 12, trường học đã tổ chức một chuyến đi trải nghiệm hai ngày một đêm, bọn họ được xếp chung một phòng. Hai thiếu niên đều đang trong giai đoạn dậy thì đầy h*m m**n, hơn nữa lại đang trong quá trình phát triển mối quan hệ, có cơ hội gần gũi như vậy cũng giống như thiên lôi gặp địa hoả, chạm vào một cái là lập tức bùng nổ ngay.

Tuy nhiên cho đến lúc "tên đã lên dây" thì cả hai đều cho rằng chính mình mới là người chủ động, thành ra cuối cùng lại lâm vào tình thế giằng co.

Loại người như Tưởng Tầm Chi làm sao chấp nhận bị đè ở dưới, Trần Cận Chu thì càng không có khả năng. Lúc đó anh bình tĩnh đánh vỡ tình thế giằng co trước mắt, búng nhẹ lên trán đối phương, nói chuyện này để sau rồi tính.

Đúng là chuyện như vậy không thích hợp diễn ra vào lúc đó, không bao lâu nữa bọn họ sẽ thi đại học, nói không chừng sau khi thi xong sẽ có khả năng mỗi người một ngả. Trần Cận Chu cũng đã tự trách mình có phần xúc động.

Tưởng Tầm Chi cũng tự nói với bản thân, lâu lắm rồi quan hệ giữa hai người mới có cơ hội tiến thêm một bước, vậy mà bản thân cứ nhất định muốn "phân chia cao thấp" với anh làm gì, nhưng hắn thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó.

Làm loại sự tình này cần hội tụ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà, cộng thêm Trần Cận Chu là người có tính tình lãnh đạm, kéo tới kéo lui liền kéo dài cho đến đại học năm nhất...

"Được rồi! Không còn sớm nữa, 4:30 rồi đó. Mọi người dọn dẹp rồi chuẩn bị xuống núi thôi." Mỗi lần nghe các bạn học nhắc đến tên Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi, Hồ Thu Thủy còn hồi hộp hơn cả nhân vật chính, ngay lập tức muốn dời đi sự chú ý của mọi người.

Việc xuống núi thì thoải mái hơn nhiều. Có lẽ trò chơi vô vị vừa rồi đã kéo gần khoảng cách của nhóm bạn lại với nhau hơn, càng lúc càng có nhiều người bắt cặp cùng đi xuống núi với Trần Cận Chu.

Về đến homestay đã hơn 6:30 tối. Nhóm chat gửi tin nhắn thông báo mọi người tranh thủ tắm rửa nghỉ ngơi, 7 giờ tập trung ở tầng trên cùng của khu A để ăn tối.

Vào phòng, Trần Cận Chu nhìn chiếc bồn tắm lớn mà đau đầu, bây giờ muốn tắm rửa một chút cũng không tiện.

So với anh, Tưởng Tầm Chi lại thoải mái hơn nhiều. Hắn ung dung dựa người vào cửa đổi giày, sau đó nhẹ nhàng tháo mắt kính vứt qua một bên, hỏi: "Cậu muốn tắm trước không?"

"Không cần." Anh bắt đầu hối hận vì đã không kiên quyết đòi ở phòng riêng, "Cậu cứ tắm đi." Nói xong liền quay lưng đi ra khỏi phòng.

Trần Cận Chu đi bộ ra sân, ngoài trời có hơi lạnh, anh siết lại áo khoác trên người, đột nhiên nghe thấy có tiếng mèo kêu phát ra từ bụi hoa. Anh cúi người, thấy một con mèo cam nhỏ bằng lòng bàn tay đang kêu lên yếu ớt.

Trần Cận Chu xoa xoa đầu mèo nhỏ, nó rất gầy, sờ lên người chỉ thấy toàn là xương cốt, mèo nhỏ run rẩy nép sát vào lòng bàn tay anh. Bên ngoài trời quá lạnh, Trần Cận Chu ôm mèo nhỏ vào ngực, quay trở về đại sảnh khách sạn.

"Ủa, mèo con ở đâu thế anh?" Cô nhân viên thấy anh ôm một con mèo nhỏ trở về, "Mấy ngày trước chúng tôi có phát hiện một ổ mèo con ở trong sân, đã có người nhận nuôi rồi nhưng chắc là vẫn còn một con bị lạc."

"Có thể tìm người nhận nuôi nó được không?" Cậu hỏi.

"Người đó đã nhận nuôi cả ổ mèo rồi, tôi cũng ngại nhờ người ta nuôi thêm một con nữa. Tiên sinh, anh có thích mèo không? Tôi thấy anh với nó rất có duyên, hay là anh nhận nuôi nó nhé?"

Trần Cận Chu v**t v* mèo cam nhỏ trong lòng, nghĩ đến trong căn hộ vẫn còn một phòng ngủ phụ để trống.

Cô gái lễ tân thấy anh không từ chối, tiếp tục nói thêm: "Mèo dễ nuôi lắm, anh chỉ cần cho nó uống nước và ăn thức ăn là được, có thể để nó ở lại trong nhà, không cần phải dẫn nó đi chạy bộ mỗi ngày như chó. Rất phù hợp dân văn phòng như anh."

Trần Cận Chu trước nay luôn thận trọng với mọi chuyện nhưng lần này anh lại không suy xét đến việc tương lai mình có thể sẽ bị điều đi khỏi Giang Cảng, đến lúc đó nên giao lại mèo nhỏ cho ai mà đã lập tức mở điện thoại ra đặt mua ổ nằm và túi thức ăn cho mèo rồi.

Khi đồ ăn được ship đến thì cũng đã nửa tiếng trôi qua từ lúc anh rời khỏi phòng. Trần Cận Chu cầm theo túi đồ lên lầu. Sợ Tưởng Tầm Chi vẫn còn đang tắm nên anh gõ cửa trước. Cánh cửa mở ra, đối phương chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm đi ra mở cửa, trên tay cầm khăn lông lau tóc, thấy anh trở về cũng không có phản ứng gì.

Đúng như lời Tưởng Tầm Chi nói, hai người đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, không còn gì để ngượng nữa. Nhưng phải công nhận là vóc dáng hiện tại của đối phương... đúng là nhìn ngon hơn trước.

Trần Cận Chu đặt mèo cam nhỏ xuống đất, muốn đi lấy nước cho nó uống.

"Trần Cận Chu, đây là cái gì?" Tưởng Tầm Chi chợt tỉnh táo trở lại, hắn nhíu mày đến gần, ngồi xổm xuống xách gáy mèo nhỏ lên.

Mèo nhỏ bị hoảng sợ kêu gào, bốn móng vuốt vùng vẫy tứ tung.

"Nhặt được dưới sân, chuẩn bị mang về."

"Cậu hết bị dị ứng rồi sao?" Tưởng Tầm Chi ngạc nhiên hỏi.

"Dị ứng?" Trần Cận Chu khó hiểu.

"Thôi tùy cậu." Tưởng Tầm Chi buông mèo nhỏ ra, đứng dậy đi mặc quần áo.

Mèo cam nhỏ vừa được giải thoát liền lập tức dậm vào chân Tưởng Tầm Chi một cái để trả thù, sau đó vội vàng lảo đảo chạy về phía Trần Cận Chu.

Anh thấy mũi hơi ngứa, đi đến bồn rửa tay để rửa mặt.

Tưởng Tầm Chi nhìn bộ dáng hùng hổ của con vật nhỏ lông xù đó cũng cảm thấy buồn cười, thói quen rút ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Cận Chu từ phía sau vang lên: "Tắt đi."

Hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương chống hai tay lên bồn, nước còn nhỏ giọt trên mặt.

Tưởng Tầm Chi nhún vai, khoác áo ngoài lên người, nhượng bộ nói: "Cậu cứ tắm đi, tôi đi dạo một vòng."

Từ lúc học cấp 3 Tưởng Tầm Chi đã bắt đầu hút thuốc, xuất thân từ một gia đình quyền thế có giáo dục nghiêm khắc như Tưởng gia, hút thuốc cũng tượng trưng cho thái độ phản kháng trong im lặng của hắn.

Giống như làm như vậy thì hắn sẽ thoát khỏi sự khống chế của gia đình, bất quá chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.

Lần trước lúc rời khỏi Yến Thành, cha hắn đã đưa ra tối hậu thư, đợi đến khi kết thúc thời gian nhậm chức ở Giang Cảng, trở về phải lập tức tiến hành bàn bạc chuyện hôn nhân.

Cả hai bên gia đình của cha mẹ đều đang tìm người phù hợp cho hắn. Là con trai độc nhất của Tưởng gia, mỗi lần người lớn trong nhắc đến chuyện hôn nhân của mình, thái độ duy nhất của Tưởng Tầm Chi chính là im lặng.

Cha hắn vừa được thăng chức, vẫn còn có thể nhẹ nhàng thêm được một khoảng thời gian... dù sao gia đình cũng không thể ép hắn tìm đại một người nào đó để kết hôn được.

Ngồi một lát ở đại sảnh, hút thêm mấy điếu thuốc, điện thoại của hắn reo lên, là Hạ Vân Tranh gọi tới:

"Tầm Chi, cuối năm nay tôi phải kết hôn rồi."

Quyết định này có phần gấp gáp, hôm sinh nhật vừa rồi anh ta còn nói vẫn đang tìm hiểu với Lục tiểu thư mà? Nhưng cũng không hoàn toàn bất ngờ.

Hai bên gia đình môn đăng hộ đối, đều là những nhân vật có danh dự và tiếng tăm trong giới thượng lưu.

Hạ Vân Tranh lớn hơn Tưởng Tầm Chi 5 tuổi, là người trưởng thành và chững chạc nhất trong nhóm bạn của hắn. Có lúc Tưởng Tầm Chi còn cảm thấy anh ta hơi giống Trần Cận Chu, biết mình cần gì và muốn gì, hành xử rất rõ ràng và dứt khoát.

Hạ Vân Tranh đã từng có một người yêu là thanh mai trúc mã của mình, hai bên gia đình cũng môn đăng hộ đối, định sẵn họ sẽ ở bên nhau. Nhưng khi lên đại học thì cha của cô gái bị kỷ luật, vụ việc lần đó đã gây nên một chấn động không nhỏ trong nội bộ, cũng liên luỵ đến không ít người, Hạ gia nhất quyết không cho phép Hạ Vân Tranh tiếp tục qua lại với cô ta nữa.

Quãng thời gian đó rất gian nan, Tưởng Tầm Chi cũng đã không ít lần cùng anh ta uống rượu giải sầu.

Nhưng Hạ Vân Tranh cũng đã chia tay với cô gái kia rất quyết đoán.

"Biết rồi." Tưởng Tầm Chi nói.

"Đến lúc đó sẽ tổ chức hôn lễ một lần ở Hải Thành, một lần ở Yến Thành." Lục tiểu thư là người Hải Thành, sống cùng trong khu nhà Tây với ông bà ngoại của Tưởng Tầm Chi.

Cúp điện thoại, Tưởng Tầm Chi đột nhiên nhớ lại buổi chiều lúc leo núi, mọi người đồn rằng Trần Cận Chu đang quen một cô bạn gái người ngoại quốc.

"Tưởng Tầm Chi, sao cậu lại ở đây? Đi thôi, lên tầng thượng ăn BBQ." Địa Trung Hải vừa tắm xong, mấy lọn tóc mỏng manh trên đầu bay bay theo gió.

Tầng thượng của khu biệt thự này có bàn bida, máy chơi game, karaoke, mọi người đều đã có mặt đông đủ. Trên bàn dài có đặt đồ nướng BBQ, hamburger, sandwich và nước uống.

Tưởng Tầm Chi ăn uống rất kén chọn, hắn ngửi mùi đồ ăn thì đã thấy ngán nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ thong thả ngồi xem mọi người vui vẻ trò chuyện.

Trong nhóm bạn có nhiều người cũng đã yên bề gia thất, một vài ông bạn đã phát tướng hẳn hoi từ sau khi lấy vợ. Dường như đến một độ tuổi nhất định thì người ta liền lần lượt kéo nhau đi dựng vợ gã chồng.

Trần Cận Chu là người cuối cùng lên tầng thượng, nét mặt mệt mỏi, tóc ướt dầm dề, bao nhiêu năm qua vẫn giữ nguyên phong thái lạnh lùng xa cách. Thật ra cô gái tóc ngắn ban ngày hỏi thăm Trần Cận Chu đã thích anh từ hồi học cùng lớp, nghe nói bây giờ vẫn còn chưa kết hôn.

Đương nhiên Trần Cận Chu không biết điều đó, năm xưa cô gái đã trộm đặt bức thư tình vào ngăn bàn của anh. Sau đó Tưởng Tầm Chi phát hiện, hắn đã cầm bức thư đi ra nhà vệ sinh thiêu bỏ.

Lúc đó hắn có mở bức thư ra đọc thử, câu mở đầu được viết rằng:

"Bạn học Trần Cận Chu, hôm nay tớ muốn mạnh dạn nói ra tâm ý của mình..."

Tâm ý? Chỉ một mình cô có thôi sao, người muốn bày tỏ với Trần Cận Chu nhiều lắm, để mấy người bày tỏ thử xem có kết quả gì hay không?

Nhưng cuối cùng chẳng phải Trần Cận Chu đã lựa chọn hắn đó sao?

Nhưng rốt cuộc vì lý do gì người này lại phản bội hắn?

Tưởng Tầm Chi cảm thấy lồng ngực nóng lên, bên tai truyền đến tiếng tim đập thình thịch của mình, hắn nắm chặt tay lại, đầu ngón tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay...

"Tưởng Tầm Chi, hôm nay cậu thấy sao, có nhàm chán quá không?"

Hắn quay đầu lại, trông thấy Hồ Thu Thủy đang cầm một ly rượu vang đỏ đi tới, "Lần trước tôi đi du lịch ở Nam bán cầu đã mua về, cậu muốn uống thử không?"

Tưởng Tầm Chi nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn, cố gắng dằn xuống cơn bức bối đang dâng lên trong lồng ngực.

Một ngày mệt mỏi kết thúc, mọi người cùng ăn uống và ca hát vài bản nhạc lệch tông, gió ấm từ lò sưởi thổi lên mặt, cơn buồn ngủ cũng theo đó ùa tới.

Từng tốp ba tốp năm lần lượt đứng lên bỏ về phòng, đến khi Hồ Thu Thủy cùng Tưởng Tầm Chi uống hết hai chai rượu vang đỏ, tầng thượng của nhà hàng chỉ còn lại lác đác vài người.

Trần Cận Chu đã rời đi từ sớm, anh vẫn luôn không thích những nơi ồn ào và náo nhiệt như vậy. Nhưng Tưởng Tầm Chi biết rõ lúc này mình đang rất tỉnh táo, Tiểu Dương cũng không có mặt ở đây...

Chờ đến khi Hồ Thu Thủy uống đến say mèm, Tưởng Tầm Chi mới đưa hắn ta trở về phòng, sau đó một mình đứng trong sân hứng gió lạnh rất lâu...

Trần Cận Chu bị đánh thức bởi tiếng sột soạt giữa đêm khuya. Anh về phòng ngủ từ rất sớm, chiếc giường đôi ở khu homestay này rộng rãi đến mức đủ cho hai người đàn ông cao trên 1m8 nằm thoải mái.

Anh không có thói quen trở mình khi ngủ, lúc nằm xuống đã cố tình chừa ra một nửa giường còn lại cho Tưởng Tầm Chi.

Vậy nên khi bị tiếng động làm tỉnh giấc, mở mắt ra liền thấy Tưởng Tầm Chi trần như nhộng ngồi ở cuối giường, Trần Cận Chu không khỏi cau mày.

"Không ngủ được sao?" Vừa mở miệng, chính anh cũng bị tiếng nói khàn khàn của mình làm giật mình.

Nửa đêm nửa hôm mà ngồi kh** th*n như vậy là muốn làm gì?

Tưởng Tầm Chi giống như không nghe thấy câu hỏi của anh, vẫn bất động ngồi ở đó.

Chẳng lẽ là mộng du? Trước kia người này đâu có tật xấu như vậy. Trần Cận Chu bật đèn giường, cầm một chiếc khăn tắm đi qua. Tưởng Tầm Chi hai mắt trống rỗng, cứ thế nhìn chằm chằm vào tấm thảm dưới sàn nhà.

Trần Cận Chu đắp khăn tắm lên người đối phương, sau đó khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng gọi: "Tưởng Tầm Chi."

Nghe nói không nên đánh thức người đang bị mộng du, nhưng c** tr*n ngồi như vậy suốt một đêm sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Nghe tiếng anh, người kia cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt dần dần khôi phục lại tiêu cự, không giống như đang bị bệnh mộng du.

Tưởng Tầm Chi nhặt áo choàng tắm dưới đất khoác lên người, sau đó nằm xuống ở một bên giường còn lại.

Sau khi tắt đèn, hai người nằm quay lưng lại vào nhau.

Trần Cận Chu vừa nhắm mắt, liền nghe thấy người phía sau hỏi nhỏ: "Hồi nãy tôi có làm cậu sợ không?"

"Không có." Trần Cận Chu nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của người kia, cũng không nói rõ được có chỗ nào không đúng, bị áp lực công việc quá mức nên mới như vậy sao?

"Ngủ sớm đi."

"Cậu cũng vậy. Ngủ ngon." Tưởng Tầm Chi nói.

Bình Luận (0)
Comment