Trần Cận Chu cùng Hà Dục suốt đêm xuống núi, lái xe hơn 3 tiếng mới về tới Giang Cảng.
"Để tôi đưa anh về chung cư Thiên Hòa trước." Hà Dục tấp xe vào bên đường, mở bản đồ chỉ dẫn.
"Đưa tôi đến Hoa Viên Cảnh Hòa đi." Người ngồi bên cạnh buồn ngủ mở miệng nói.
"Anh chuyển nhà khi nào vậy?" Hà Dục hơi bất ngờ, nghiêng đầu nhìn anh.
"Lúc nhỏ tôi đã từng sống ở đó, muốn ghé qua xem một chút." Trần Cận Chu hắng giọng.
Bầu trời giữa khuya đen kịt, hai người im lặng suốt dọc đường đi. Khi Hà Dục dừng xe trước cổng khu nhà, anh ta nhìn thoáng qua người bạn thân bên cạnh.
"Hay là tôi đi lên đó cùng anh nhé?"
"Không cần, cậu về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Trần Cận Chu tháo dây an toàn. "Vali cứ để trên xe cậu, hai hôm nữa đi làm mang đến cho tôi."
"Không thành vấn đề." Hà Dục sảng khoái đồng ý.
Trần Cận Chu đứng trước cổng khu nhà một lúc lâu.
8 năm trước, cha anh bị ung thư phổi giai đoạn giữa, cần phải hóa trị. Nhiều năm chữa bệnh, tiền thuốc thang đã rút sạch tài khoản tích lũy của gia đình. Chi phí điều trị rất cao, một mình anh đi làm thêm cũng không đủ xoay xở.
Tưởng Tầm Chi nhiều lần chủ động đề nghị cho anh mượn tiền. Trần Cận Chu cũng không phải kiểu người sĩ diện xem trọng tự tôn hơn cả tính mạng của cha mình, nhưng một khi đã "mượn" thì phải là số tiền mà anh có thể trả nổi mới được.
Anh không muốn chuyện tình cảm của họ bị lẫn vào những thứ rối rắm khác. Công bằng mà nói, quãng thời gian hai người yêu nhau Tưởng Tầm Chi đã phải chịu không ít thiệt thòi rồi. Ở độ tuổi này, tình yêu của những người bình thường đáng lý ra phải cùng nhau trải qua sự tự do và vui vẻ.
Còn yêu anh, Tưởng Tầm Chi lại bị giam cầm ở huyện thành nhỏ bé này. Nếu sớm biết bệnh của cha sẽ trở nặng đến mức này, ngay từ đầu anh đã không đồng ý quen nhau với hắn.
Mà thật lòng anh cũng chưa từng nghĩ bọn họ sẽ đi xa đến vậy.
Ngày bệnh viện gọi điện giục anh đóng tiền viện phí, cách duy nhất mà Trần Cận Chu có thể nghĩ ra được là bán nhà. Căn hộ của gia đình anh có vị trí không tệ, là nhà nằm trong khu vực gần trường học.
(Ở Trung Quốc và cả ở một số nước khác, việc chọn mua "nhà nằm trong khu vực gần trường": là để con cái được học ở trường tốt, vì địa chỉ hộ khẩu hoặc nơi ở sẽ quyết định trường mà đứa trẻ được nhận.)
Vì cần tiền gấp, anh đã đưa cho bên môi giới bất động sản một mức giá khá thấp.
Không ngờ vừa đăng tin ngày hôm trước, hôm sau bên môi giới báo với anh rằng đã có người mua, hơn nữa giá bán cuối cùng còn cao hơn cả giá thị trường.
Người mua nói con họ cần làm hộ khẩu để nhập học gấp, điều kiện duy nhất là giữ nguyên nội thất để dọn vào ở ngay.
8 năm trước, ở một huyện nhỏ như Giang Cảng, bình thường có mấy ai chịu bỏ ra ngay 2 triệu để mua một căn hộ cũ chỉ để vào một trường phổ thông bình thường cơ chứ?
Thành phố Giang Châu nổi tiếng xem trọng vấn đề giáo dục, vì vậy nhà nào có điều kiện tốt một chút đều sẽ cho con học trường học trên thành phố. Bản thân Trần Cận Chu cũng học ở một trường cấp ba trọng điểm của Giang Châu.
Nghĩ kỹ lại thì chuyện này quả thật có nhiều điểm bất thường... Nhưng khi đó anh đã không còn sức lực để truy cứu nữa.
Trần Cận Chu bước đi trên con đường lát đá cuội quen thuộc, đi đến tòa nhà số 36. Căn hộ 602 vẫn còn sáng đèn.
Trần Cận Chu đi vào tòa nhà. Bây giờ chung cư đã được lắp thêm thang máy, nhưng anh vẫn từng bậc từng bậc đi bộ lên cầu thang.
Đến khi dừng lại trước cửa căn hộ số 602.
...
Tưởng Tầm Chi ngồi trong rừng trúc hiến máu cho muỗi một lúc lâu, chuông điện thoại bất ngờ vang lên, là mẹ hắn gọi tới.
"Tưởng Tầm Chi, con đã nói gì với Thanh Thanh vậy?" Giọng nói của Thẩm Vận vô cùng nghiêm khắc.
"Mẹ, con đã nói là con không gặp rồi. Dù mẹ dùng cách này cũng không thể ép buộc được con đâu."
"Con vẫn tưởng mình là con nít sao?"
"Con chưa từng nghĩ vậy." Từ nhỏ hắn đã không có cơ hội được làm một đứa trẻ đúng nghĩa rồi.
Lúc Tưởng Tầm Chi được đón từ nhà ông bà về sống cùng với cha mẹ, chỉ sau một thời gian ngắn hắn đã nhận ra giữa hai người họ có vấn đề. Sự tồn tại của hắn cũng giống như một sợi dây ràng buộc để duy trì cái gọi là "gia đình" mà thôi.
"Bởi vì giám đốc của một doanh nghiệp hóa chất, đúng không?" Thẩm Vận nhẹ nhàng nói một câu.
Nghe vậy, trong lòng Tưởng Tầm Chi hoảng hốt dâng lên một luồng khí lạnh. Giữa mùa hè nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Hai mươi mấy năm nay, hắn luôn nghĩ mẹ mình là người yếu thế trong gia đình này, luôn luôn nhẫn nhịn và chịu đựng để đổi lấy vẻ ngoài hào nhoáng và thể diện cho Tưởng gia.
Một kiểu con dâu nhà hào môn điển hình trong các gia tộc lớn. Hắn chưa bao giờ nghĩ những lời nói đó sẽ được thốt ra từ miệng bà.
Từ khi xuất viện, hắn không dám chủ động đi gặp Trần Cận Chu. Ngoài những sự kiện công khai do chính quyền tổ chức, hắn đã tránh gặp riêng Trần Cận Chu hết mức có thể để không gây phiền phức cho anh.
Nhưng thời điểm này, lời nói của mẹ khiến hắn đột nhiên hoảng loạn...
"Con tự giải quyết cho tốt đi." Thẩm Vận nói.
Cúp máy, Tưởng Tầm Chi sửng sốt đứng tại chỗ. Lời nói của mẹ khiến hắn lơ đãng nhớ về cái ngày xảy ra chuyện đó vào 6 năm trước...
Hắn nhớ rõ ngày hôm đó, mình trở về căn nhà nơi đang sống chung với Trần Cận Chu.
Mở cửa nhà, phòng khách tối om. Hắn tưởng rằng Trần Cần Chu vẫn đang nằm ngủ trong phòng như mọi khi, dù sao anh cũng thường xuyên kiệt sức vì phải chăm sóc cho người cha bị bệnh. Tưởng Tầm Chi nhẹ tay đẩy cửa phòng ngủ ra.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đập vào mắt là hai th*n th* tr*n tr** đang nằm trên giường. Cảnh tượng này như đâm thẳng vào thần kinh của hắn, sau đó chậm rãi chồng lên phần ký ức ngày bé khi hắn bất ngờ mở cửa phòng của cha mình...
Nhưng sao hắn có thể nhìn lầm được, đó rõ ràng là Trần Cận Chu kia mà.
Anh không phải người là người cha lạnh lùng và đầy quyền lực, chưa từng làm tròn trách nhiệm với gia đình của hắn.
Vậy mà...những lời mẹ vừa nói, khiến cả người hắn run rẩy như bị điện giật.
Điện thoại một lần nữa rung lên, là Hạ Vân Tranh gọi đến: "Tầm Chi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, cậu đang ở đâu vậy?"
"Hạ Vân Tranh... tôi cảm thấy chuyện năm xưa có gì đó không đúng."
Giọng nói của Tưởng Tầm Chi hơi run rẩy.
"Cậu ở đâu, tôi qua đó ngay."
Hạ Vân Tranh lập tức chạy tới, trên trán ướt mồ hôi.
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
Tưởng Tầm Chi chỉ im lặng lắc đầu. Lời nói của mẹ đang không ngừng vang lên trong đầu hắn.
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy: "Tôi phải đi tìm mẹ nói cho rõ chuyện này."
...
Thẩm Vận, người phụ nữ này có xuất thân từ một gia đình danh giá. Bề ngoài bà ta là một người ôn hòa nhưng thực chất thủ đoạn lại không hề đơn giản. Năm ấy Tưởng Duy Tiên vừa trở lại Yến Thành, xung quanh ông không thiếu những cô nàng ong bướm xinh đẹp nhưng tất cả đều bị người phụ nữ này một tay dẹp bỏ.
Bà tuyệt đối không phải một người phụ nữ đơn giản.
Những năm qua, cuộc sống của Tưởng Tầm Chi chưa từng dễ dàng. Hạ Vân Tranh còn nhớ khoảng thời gian hai người vừa mới chia tay, cả người hắn như mất hết sức sống. Khi bác sĩ tiêm thuốc an thần xong, hắn co ro nằm trên giường, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mai. Ghé sát lại mới nghe được hắn đang lẩm bẩm: "Tại sao cậu không đến tìm tôi."
Một câu đó, hắn cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Khi đó Hạ Vân Tranh cũng rất kinh ngạc. Mùa đông năm ấy, tuyết ở Yến Thành rơi dày đặc, phủ trắng cả mặt đường. Anh ta kéo rèm cửa ra đứng bên cửa sổ và đã thực sự nhìn thấy một chàng trai mặc áo lông vũ màu đen cố chấp đứng ở nơi đó.
Thân hình của người thiếu niên từ dáng đứng thẳng tắp cho đến lúc chậm rãi cong lưng. Ngoài trời rét buốt thấu xương, nếu cứ đứng thêm một lúc nữa e rằng sẽ bị đông chết.
Hạ Vân Tranh nhìn qua Tưởng Tầm Chi đang dần dần chìm vào giấc ngủ, cuối cùng đã quyết định mở cửa phòng đi xuống.
Một bên là lời cảnh cáo của Thẩm Vận. Một bên là khoảng cách gia thế quá lớn giữa hai người.
Và suốt từng ấy năm, Hạ Vân Tranh vẫn chưa từng nói cho bạn mình biết sự thật. Chức vị của cha anh ta luôn thấp hơn cha của Tưởng Tầm Chi một bậc.
Nhìn người bạn đã bị che mắt quá lâu, anh ta hiểu rõ ranh giới giữa sự thật và lời dối trá đôi khi chỉ cách nhau bởi một làn sương mỏng.
"Bây giờ cậu không thể đi." Hạ Vân Tranh chặn trước mặt Tưởng Tầm Chi.
Hắn bước qua bên trái, anh ta cũng bước qua bên trái. Hắn vòng sang phải, anh ta cũng làm y như vậy.
Sự kiên nhẫn của Tưởng Tầm Chi đã đến giới hạn, hắn đẩy mạnh đối phương một cái, sau đó bước đi không quay đầu lại.
Hạ Vân Tranh nhìn bóng lưng của người bạn đang xa dần, cuối cùng mở miệng: "Năm đó... Trần Cận Chu đã từng đến tìm cậu."
Bước chân của Tưởng Tầm Chi lập tức dừng lại.
"Anh nói gì?" Hắn quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh. "Rốt cuộc anh đã biết những gì?"
"Những chuyện khác thì tôi không rõ. Nhưng tôi biết năm đó khi cậu bệnh nặng, tưởng chừng như không qua khỏi, cậu ấy đã đến tìm cậu một lần. Chỉ là sau khi nghe xong một cuộc điện thoại ở ngoài sân, cậu ấy liền rời đi."
Những lời này như sét đánh ngang tai. Tưởng Tầm Chi cũng không biết bản thân đã trở về nhà trong tâm trạng như thế nào, hắn chỉ cảm thấy chân không chạm đất, mỗi bước đi đều nặng nề đến nghẹt thở.
Suốt bao nhiêu năm qua, hắn vừa yêu vừa hận Trần Cận Chu. Hắn căm ghét sự phản bội nhưng lại không thể xóa bỏ hình bóng của đối phương ra khỏi tâm trí mình. Mỗi lần kim tiêm đâm vào da thịt, hắn thậm chí còn nghĩ nếu có một ngày gặp lại anh, nhất định phải để anh nếm thử mùi vị thống khổ này.
"Chuyện của chúng ta để sau rồi tính." Hắn bỏ lại một câu rồi quay người đi mất.
Khi Tưởng Tầm Chi trở về biệt thự, phần lớn khách đã ổn định chỗ ngồi, chỉ còn dì Bình đang đứng ở huyền quan.
"Dì ơi, mẹ cháu đâu?"
"Phu nhân đang ở trong phòng, lát nữa sẽ xuống."
Tưởng Tầm Chi vào thang máy đi lên tầng 5. Cửa phòng không đóng, hắn một mạch đi thẳng vào bên trong.
"Mẹ, chuyện năm đó là mẹ sai người làm đúng không?"
Thẩm Vận đang thay một bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, trên tay cầm đôi bông tai ngọc lục bảo. Nghe tiếng động, bà cũng không quay đầu lại, chỉ nhíu mày mắng:
"Con không biết gõ cửa sao? Phép tắc của con biến đâu mất rồi?"
"Có phải do mẹ làm không?" Tưởng Tầm Chi hỏi lại một lần nữa.
"Con tới đây là để chất vấn mẹ à?" Thẩm Vận nói chuyện nhàn nhạt.
"Cho dù mẹ không nói, con cũng sẽ tự điều tra ra được thôi." Âm thanh của hắn lạnh lùng và kiên định.
Thẩm Vận vẫn không quay lại. Tưởng Tầm Chi nhìn vào tấm gương trang điểm ở phía trước, thấy gương mặt được tô điểm hoàn mỹ của mẹ mình bỗng nhiên trở nên xa lạ đến đáng sợ.
"Tốt nhất không phải là mẹ làm." Hắn nói. Hắn thà tin rằng năm đó Trần Cận Chu đã thật sự ngoại tình còn hơn là suốt bấy lâu nay hắn bị chính người thân của mình tính kế, để rồi một lòng oán hận anh suốt bao nhiêu năm qua.
"Đây là thái độ của con khi nói chuyện với mẹ sao?" Thẩm Vận chậc một tiếng quay đầu lại, đôi bông ngọc lục bảo trên tai lấp lánh dưới ánh đèn. "Năm đó mẹ đã quá nhân từ, mới để cho nó còn có cơ hội quay lại."
Tưởng Tầm Chi cảm thấy có một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu mình, những điều mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ hóa ra đã xảy ra từ 6 năm về trước.
Mỗi bước chân đều nặng như đang đeo chì, hắn đi lên quỳ xuống trước mặt Thẩm Vận, nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ của bà, run rẩy hỏi: "Vậy nên, chuyện năm đó cậu ấy với Tô Mạn... là do mẹ sắp xếp. Cả cuộc gọi làm cho cậu ấy đi khỏi ngày hôm đó... cũng là mẹ sai người làm đúng không?"
Nói xong câu này, Tưởng Tầm Chi cảm giác máu trong cơ thể mình đang chảy ngược, không khí xung quanh cũng trở nên loãng dần.
"Đúng vậy." Thẩm Vận đáp. "Người hộ công bên cạnh cha nó cũng là do mẹ tìm. Tưởng Tầm Chi, con tưởng con có tư cách quát tháo ở đây sao? Khi đó mẹ muốn b*p ch*t nó còn dễ hơn g**t ch*t một con kiến."
...
Trần Cận Chu đứng trước cửa căn hộ số 602, nhìn ổ khóa mật mã quen thuộc, anh đưa tay ra nhưng do dự không dám chạm vào. Cái ổ khoá này đối với anh vô cùng quen thuộc, đó là vào năm thứ tư sau khi mẹ mất, nhà máy hóa chất của cha đã phát quà phúc lợi dành tặng cho công nhân.
Khi đó khóa cửa thông minh vẫn còn chưa phổ biến. Cha anh đã đề nghị cài mật mã bằng năm sinh của ba người trong nhà.
Cách thiết lập mật mã đó Trần Cận Chu vẫn còn sử dụng cho đến tận bây giờ. Anh nhập sáu con số vào ổ khoá mà không cần nghĩ ngợi. "Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Anh đẩy ra cánh cửa này, bên trong là căn nhà đáng lý ra chỉ còn tồn tại trong ký ức. Vậy mà bố cục bên phòng khách vẫn còn vẹn nguyên.
Anh chạm tay vào từng món đồ quen thuộc, tủ giày gỗ, ghế sofa da xanh, bàn trà có mặt kính trong suốt... dưới chân anh là nền gạch trắng đã có dấu vết nứt nẻ.
Và ở góc phòng là cây đàn piano đã quá quen thuộc đối với anh.
Đây là nhà của anh. Mỗi một món đồ tuy cũ kỹ nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Hai cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, trên mỗi cánh cửa đều có dán chữ "Phúc" đỏ tươi, đây truyền thống của nhà anh, mỗi năm vào dịp Tết anh đều cùng cha dán chữ đỏ lên cửa để đón năm mới.
Năm nay, vẫn có ai đó thay anh dán lên con chữ màu đỏ này.
Tất cả những gì anh đã từng cố quên hoặc tưởng như đã bị thời gian vùi lấp, đang từng chút một hiện lên trong đầu.
Trần Cận Chu bỗng nhiên cảm thấy hô hấp nặng nề, bước đi mỗi bước đều rất khó khăn. Anh dừng lại trước một cánh cửa phòng, đặt tay lên tay nắm, ấn xuống.
Trong căn phòng tối tăm vẫn còn thoang thoảng hương chanh dịu nhẹ, anh theo thói quen đưa tay bật công tắc đèn. Ánh đèn bừng sáng, chiếu sáng căn phòng nhỏ chỉ hơn 10 mét vuông.
Đây là phòng của anh, các bài trí rất đơn giản, một bàn học, một tủ đầu giường cùng một chiếc giường.
Lúc căn nhà này được sửa lại, giấy dán tường và sơn vẽ còn chưa thịnh hành, trên tường chỉ được quét vôi trắng. Giờ đây nhiều chỗ đã bị bong tróc, nơi góc tường ố vàng còn chất đầy những nắp chai bia.
Trần Cận Chu nhìn theo những nắp chai bia mới tinh, thấy trên bức tường trắng ở phía bên trái có bảy chữ được cẩn thận khắc từng nét một: "Chu Chu yêu Tưởng Tầm Chi nhất."
Cha anh không phải đột nhiên ngã bệnh, thời gian đầu lúc mới phát hiện, bác sĩ chỉ chuẩn đoán là bệnh ho do dị ứng bụi. Khi đó Trần Cận Chu mới học cấp hai, hai cha con sống nương tựa vào nhau.
Từ sau khi mẹ mất, anh bắt đầu trở nên bất an, luôn lo được lo mất. Nhiều lần cha Trần tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy con trai đang nằm trên chiếc giường nhỏ mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn trần nhà.
Trần Cận Chu trở nên rất ngoan, về nhà là cặm cụi làm bài tập, làm xong thì dọn dẹp nhà cửa, sau đó học nấu ăn theo chương trình trên TV.
Cha Trần trở về nhìn nồi đồ ăn đen sì sì trong bếp, vừa cảm động lại vừa tức giận.
"Chu Chu, con còn nhỏ, ba không cần con phải làm mấy việc này."
Trần Cận Chu chỉ đứng nghe, im thin thít, không nói nửa lời.
Cha Trần kiên nhẫn hỏi: "Nói cho ba nghe, con đang nghĩ gì được không?"
Nhưng anh vẫn chẳng hé môi.
Cho đến một đêm nọ, Trần Cận Chu sốt cao, cha Trần ôm anh đến bệnh viện. Người anh nóng như than nằm trong lòng ông, nức nở nói: "Ba, con sẽ chăm sóc cho ba... ba đừng rời bỏ con nữa."
Lúc bấy giờ cha Trần mới chợt hiểu ra khúc mắc trong lòng con trai. Ông quyết định buông tay, để anh bắt đầu học làm một số việc nhà, bởi vì ông biết cuộc đời của mình từ lâu đã bắt đầu đếm ngược.
Từ đó cuộc sống của Trần Cận Chu trở nên khô khan và đơn điệu, chỉ xoay quanh hai điểm là trường học và nhà. Nhưng anh vẫn thấy rất mãn nguyện, bởi vì có ba bên cạnh là niềm an ủi lớn nhất của anh.
Cho đến khi Tưởng Tầm Chi xuất hiện, thế giới tẻ nhạt của anh mới có thêm một chút màu sắc mới.
Cặp sách của anh luôn bị người kia nhét đủ thứ đồ kỳ lạ, khi thì là món ăn vặt chưa từng thấy, khi lại là một món đồ trang trí nhỏ xinh. Ba lô của hắn cũng giống như một chiếc túi thần kì, mỗi ngày đều có thể biến ra một bất ngờ mới.
Từ sau khi mẹ mất, Trần Cận Chu trở nên khép kín, gần như không có bạn bè.
Nhưng từ khi cậu học sinh chuyển trường này xuất hiện, phía sau anh liền có thêm một cái đuôi nhỏ. Hắn không biết mệt là gì, cứ gọi tên anh hết lần này đến lần khác, ở bên tai anh ríu rít không ngừng.
Có đôi khi anh cảm thấy có một người bạn như vậy... cũng không tệ.
Rồi chẳng biết từ khi nào hai người lại mơ hồ trở thành người yêu.
Lên đại học, bệnh của cha Trần trở nên nghiêm trọng. Gần như mỗi tuần, Trần Cận Chu đều phải bắt xe qua lại giữa Hải Thành và Giang Cảng. Quá trình chăm sóc cho bệnh nhân vừa kiệt sức và cũng rất gian nan.
May mắn những năm qua anh đã sớm rèn luyện được bản lĩnh, chỉ là anh không thể dành ra quá nhiều sức lực cho chuyện yêu đương. Vậy mà Tưởng Tầm Chi chưa từng có lời oán trách, ngược lại luôn tìm đủ mọi cách để khiến anh vui lòng.
Anh biết mỗi lần Tưởng Tầm Chi rủ bạn cùng phòng đi ăn cơm đều là vì minh; biết việc hắn đề nghị sống chung cũng là để có thể ở bên mình nhiều hơn, muốn giúp mình san sẻ áp lực chăm sóc cha. Mặc dù vị thiếu gia này rất kém về khoản tự lập, nấu ăn thì dở tệ, nhưng tất cả đều là một tấm chân tình quý giá của đối phương.
Từng có một thời gian Tưởng Tầm Chi giống như một vệt sáng, soi rọi vào cuộc sống tối tăm và chết lặng của anh.
Bây giờ, Trần Cận Chu đang đứng trong căn nhà từng thuộc về mình, và lúc này lại có thêm những phần ký ức ít người được biết đến.
Bên trong phòng ngủ của anh có một vách tường toàn là ảnh chụp. Trên đó được dán đầy ảnh của anh và Tưởng Tầm Chi, có một tấm được cắt ra từ tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của họ.
Trên bàn học xuất hiện hai quyển sổ dày: Nhật ký trưởng thành của Tiểu Chu (tập thượng) và Nhật ký trưởng thành của Tiểu Chu (tập hạ).
Trần Cận Chu mở ra, trang bìa có ghi một dòng chữ: Món quà trưởng thành dành cho Tiểu Chu — Mẹ yêu của con.
Nhật ký bắt đầu từ khi anh còn ở trong bụng của bác sĩ Tô, trang đầu tiên có dán hình siêu âm trong thời gian mang thai của mẹ.
Tập hạ mới ghi được một nửa, dừng lại đúng năm anh học lớp sáu, cũng là năm mà mẹ anh qua đời.
Trần Cận Chu tiếp tục lật, phần sau của quyển hạ ghi lại những kỉ niệm từ thời cấp ba, có ảnh anh tham gia lễ kỷ niệm trường, ảnh phát biểu dưới cờ, ảnh tốt nghiệp, ảnh huấn luyện quân sự thời đại học, ảnh học chuyên ngành...
Có nhiều tấm anh chưa từng thấy qua, không biết Tưởng Tầm Chi đã sưu tầm chúng từ khi nào. Anh chỉ nhớ hồi còn yêu nhau, có một dạo hắn rất mê chụp ảnh, cứ hay giơ ống kính máy ảnh về phía mình.
Không ngờ tất cả đều được đối phương lưu giữ lại.
...
Tưởng Tầm Chi quỳ trên sàn nhà bằng gỗ đỏ, mặt gỗ lạnh cứng khiến hai đầu gối hắn trở nên đau nhức.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Vận, trong mắt chỉ còn lại băng giá, không một tia cảm xúc dư thừa nào.
"Được rồi, muộn rồi. Con chỉnh trang lại rồi đi xuống ăn cơm." Thẩm Vận đứng dậy, "Hôm nay khách khứa đông, đừng thất lễ."
"Mẹ," Tầm nhìn của Tưởng Tầm Chi đã nhòe đi, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định, "Nếu Trần Cận Chu phải vào tù, thì ngay khi cậu bước chân vào, con sẽ giao toàn bộ chứng cứ ngoại tình và nhận hối lộ của ba suốt những năm qua cho Ủy ban Kỷ luật. Mẹ hủy hoại cậu ấy, con sẽ hủy hoại cái gia đình này."
Gương mặt Thẩm Vận cuối cùng cũng hiện lên sự tức giận.
"Con điên rồi sao? Con quên mình mang họ Tưởng rồi à?"
"Mẹ, con sớm đã điên rồi, là chính tay mẹ đã đưa con đến bác sĩ." Tưởng Tầm Chi nói xong thì bật cười.
Tưởng Tầm Chi bắt đầu xuất hiện ảo giác, chiếc ghế trước mặt đã biến thành một con cá mập khổng lồ đang há cái miệng đầy máu lao thẳng về phía hắn.
Nhưng lần này Tưởng Tầm Chi không thể biến thành chim hải âu được nữa. Hắn bị con quái vật khổng lồ ấy từng chút từng chút nuốt chửng mình...