Hắn Cũng Không Biết - Khinh Hoài

Chương 53

Từ trên núi trở về, TV trong phòng khách vẫn phát bản tin thời sự đều đặn giống như mọi khi, nhưng không hiểu sao Trần Cận Chu lại cảm thấy căn nhà này trở nên có phần trống trải.

Anh gọi điện cho mấy người quản lý phụ trách bên dây chuyền sản xuất, hỏi thăm tình hình trên công ty.

"Trần tổng, anh yên tâm, nhà máy vẫn hoạt động bình thường."

Với một doanh nghiệp hóa chất lâu năm như họ, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

Hà Dục nghe tin anh sẽ đi làm lại vào ngày mai, buổi chiều liền gọi điện đến.

"Chu Chu, đi chơi vui không? Dạo này trên núi có nóng không?"

"Mát mẻ, khá thích hợp để đi tránh nóng."

Lúc này ngồi trong phòng khách hưởng gió mát điều hòa, anh lại thấy nhớ những cơn gió mát lạnh và dễ chịu nơi núi rừng.

"Tôi tính cuối tuần này rủ mọi người đi chơi. Chuyện phê duyệt kinh phí đã xong xuôi rồi, tiện thể mời Bí thư Tưởng ăn một bữa rồi kiếm chỗ nào đó giải khuây luôn. Lần trước anh ta mới ăn được vài miếng thì đã bỏ về, tôi đoán chắc là chỗ đó nấu ăn không ngon. Hay là lần này chúng ta qua chỗ của ông chủ Từ ăn nhé?"

"Sao cũng được, cậu quyết định đi."

"Nhưng lần này anh nhất định phải đi đó nha." Hà Dục nói, "Dù sao thì người ta cũng đã duyệt cho công ty mình một khoản không nhỏ, anh cũng nên nể mặt một chút."

"Được rồi, cảm ơn cậu."

...

Hôm sau, Tưởng Tầm Chi ngồi xe của Tiểu Cao đi đến Tòa án Nhân dân Tỉnh.

"Mày đến rồi." Đường Thiến ngẩng đầu nhìn người đàn ông mang theo áp lực nặng nề đang tiến lại gần, sắc mặt hắn ta không một chút gợn sóng.

Tất cả mọi chuyện đã định, hắn ta cũng không cần thiết phải phản kháng.

Mới nhìn qua, Tưởng Tầm Chi thiếu chút nữa đã không nhận ra người này, tóc của hắn ta đã được cắt sát, gương mặt hiện rõ đường nét nam tính, mất đi lớp trang điểm bên ngoài, duy nhất chỉ có ánh mắt là vẫn sắc bén như lưỡi dao.

"Mày biết là tao sẽ tới?" Tưởng Tầm Chi thản nhiên ngồi xuống bắt chéo chân, một tay gác lên lưng ghế, một tay thì đặt lên bàn.

"Đoán được."

"Tao tới tiễn mày một đoạn đường." Ánh mắt Tưởng Tầm Chi lạnh như băng.

"Tao chỉ hận sau khi ra tù mà không kịp tự tay giết nó. Mẹ của tiện nhân cũng sinh ra đứa tiện nhân." Giọng y đầy căm phẫn.

Tưởng Tầm Chi cau mày.

"Giữ cái mồm cho sạch. Mày không còn cơ hội nữa đâu. Tao đã xin lệnh giám sát thi hành án ngoài trại giam dành cho mày rồi." Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói mang ý cảnh cáo.

"Ý mày là gì?"

"Đưa mày đến một nơi cần đến."

Gương mặt Đường Thiến giật nhẹ, hắn ta biết rõ người đàn ông trước mặt không phải là loại hiền lành, hơn nữa lại có đủ thủ đoạn và quyền lực để làm bất cứ điều gì.

"Nói cho rõ ra." Chiếc còng tay của hắn ta đập xuống mặt bàn, vang lên tiếng kêu lanh lảnh.

"Đưa mày đến Viện điều dưỡng Lam Sơn." Tưởng Tầm Chi buông lời chậm rãi.

Sắc mặt Đường Thiến lập tức tái nhợt, ngón tay đặt trên bàn run lên nhè nhẹ. Viện điều dưỡng Lam Sơn nghe tên thì tao nhã nhưng bên trong toàn là bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng; có cả những người bình thường nhưng đắc tội với quyền thế cũng bị nhốt chung. Một khi đã vào thì nhất định sẽ sống không dễ dàng, chưa từng có ai sống sót rời khỏi nơi đó.

Nơi đó còn đáng sợ hơn nhà tù gấp trăm lần.

"Hóa ra hôm đó các người đã bàn bạc từ trước... Mày muốn đẩy tao vào chỗ chết?"

Tưởng Tầm Chi chỉ im lặng nhếch khóe môi.

Từ lúc xuất hiện hắn luôn giữ thái độ của một kẻ bề trên, ánh mắt nhìn Đường Thiến không khác gì đang nhìn một thứ rác rưởi. Điều này khiến cho cơn giận trong lòng hắn ta sôi trào đến đỉnh điểm.

Đường Thiến biết kết cục đã được định sẵn, và việc đối phương có thể một mình vào đây mà không cần có cảnh sát đi theo giám sát cũng đủ cho thấy thân phận của hắn không tầm thường.

Nhưng dường như sực nhớ ra điều gì đó, Đường Thiến bỗng nhiên bật cười đầy khinh miệt, nghiêng người về phía trước, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Tưởng Tầm Chi hơi nhíu mày.

Đường Thiến ghé sát lại, thấp giọng nói: "Tao thật sự nhớ 2 tiếng đồng hồ đó lắm... Nốt ruồi đỏ của nó gợi cảm chết đi được."

Nói xong hắn ta còn cố tình l**m khóe môi.

Người đàn ông vẫn luôn cao cao tại thượng trước mặt đột nhiên mất đi vẻ điềm tĩnh, bàn tay đặt trên bàn siết lại, nổi đầy gân xanh.

Đường Thiến thấy vậy thì ngửa đầu phá lên cười.

...

Trần Cận Chu đang ngồi trong văn phòng thì hắt xì một cái. Mở điện thoại ra, anh nhận được hai tin nhắn thoại đến từ Tưởng Tầm Chi.

— Bị cáo Đường Thiến phạm tội cố ý giết người, toà án quyết định tuyên án tù chung thân, bị tước quyền chính trị suốt đời.

— Tan làm tôi mang bản án qua cho cậu.

Tin đầu tiên là giọng của thẩm phán tuyên án tại tòa.

Tin thứ hai là giọng nói của Tưởng Tầm Chi.

Tan làm, anh xách túi laptop bước ra khỏi công ty thì đã thấy một chiếc SUV đen đang đậu ở bên kia đường.

Tưởng Tầm Chi đứng bên cạnh chiếc xe.

Trần Cận Chu dừng lại, sau đó đi về phía hắn.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Đến đón cậu tan làm." Tưởng Tầm Chi đáp, "Tiện thể đưa cái này cho cậu." Hắn đưa túi hồ sơ trong tay cho Trần Cận Chu, sau đó đi qua mở cửa ghế phụ.

Trần Cận Chu gửi một tin nhắn cho tài xế Âu rồi tiến lại gần, nhìn thấy một bó hoa bách hợp màu hồng được đặt trên ghế phụ.

"Muốn đến nghĩa trang thăm bác gái một chút không?"

Đối phương đã chuẩn bị chu đáo như vậy, Trần Cận Chu cũng không có lý do gì để từ chối.

Anh gật đầu, lên xe mở túi hồ sơ ra, bên trong là bản án của Đường Thiến.

"Tôi muốn cậu là người đầu tiên xem nó." Tưởng Tầm Chi nói chuyện bình thản, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

"Cảm ơn." Trần Cận Chu nói.

Thoạt nhìn Tưởng Tầm Chi cảm xúc không cao, lúc xe dừng trước ở nghĩa trang, hắn nói: "Để tôi cầm cho, tay cậu không tiện."

Hắn ôm bó hoa đi bên cạnh Trần Cận Chu, khi đến nơi hắn đặt hoa xuống rồi quay người định rời khỏi, nhưng lại dừng bước.

"Tôi ở ngoài cổng chờ cậu, không cần vội."

Trần Cận Chu nhìn theo bóng lưng người kia xa dần. Anh ngồi xuống trước mộ phần của cha mẹ, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Cơn gió mùa hè thổi qua những cánh hoa bách hợp, giấy gói hoa sàn sạt lung lay. Anh thấy trong bó hoa có một tấm thiệp nhỏ.

Trên đó viết: "Từ nay về sau, mỗi ngày sẽ luôn mới mẻ và tươi đẹp." Là nét chữ của Tưởng Tầm Chi.

"Ba, mẹ, hôm nay thời tiết ở Giang Cảng rất đẹp." Anh nhìn bức ảnh chụp của ba mẹ thời còn trẻ, lúc ấy họ cũng trạc tuổi anh như bây giờ, gặp nhau, yêu nhau và cùng nhau đi qua quãng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời.

Mà anh chính là minh chứng của quãng thời gian hạnh phúc đó.

Khóe môi Trần Cận Chu cong lên, gương mặt đong đầy ý cười, dịu dàng vô hạn. Anh bước ra khỏi nghĩa trang trong ánh hoàng hôn rực rỡ, mọi thứ xung quanh anh dường như đều bừng lên một sức sống mới.

Giống như lời chúc được viết trên tấm thiệp kia, có lẽ tương lai sau này thực sự sẽ trở nên tốt đẹp, ít nhất ngay tại khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ đều như được tái sinh.

Gần đến cổng, anh thấy Tưởng Tầm Chi đang dựa người vào cửa xe hút thuốc.

Thấy anh ra ngoài, đối phương từ xa đã dập thuốc, lấy từ túi ra một viên kẹo bỏ vào miệng.

Trần Cận Chu đi tới, tự nhiên đưa tay ra.

Tưởng Tầm Chi lấy nửa bao thuốc trong túi đưa qua nhưng đối phương không nhận. Lúc này hắn mới nhận ra là mình hiểu nhầm, thì ra Trần Cận Chu đang đòi kẹo.

Thế là hắn lấy viên kẹo bạc hà trong túi ra đưa cho đối phương, nhưng vị này chắc là Trần Cận Chu không thích lắm.

"Lần sau tôi sẽ mua vị nho." Tưởng Tầm Chi nói.

Buổi tối về nhà, sau khi ăn cơm xong Tưởng Tầm Chi trở về phòng nghịch chiếc máy ảnh, cuối cùng hắn cũng có thời gian chuyển hết ảnh chụp ở trên núi vào máy tính.

Chọn ra mấy tấm mình ưng ý nhất để lưu vào thư mục xong, hắn bỗng nhiên nhớ tới những bức ảnh mà Trần Cận Chu đã xóa. Tưởng Tầm Chi muốn khôi phục lại dữ liệu, xem thử lúc đó đối phương đã chụp những phong cảnh gì, hắn muốn giữ lại những sắc màu mà lần đầu tiên Trần Cận Chu ghi lại qua ống kính.

Cũng xem như lưu lại kỷ niệm cho chuyến du lịch đầu tiên của hai người.

Trần Cận Chu chụp không nhiều lắm, Tưởng Tầm Chi lật xem từng tấm một.

Với một người mới bắt đầu, trình độ của anh có thể xem như tạm ổn, thậm chí còn khá hơn lần đầu tiên mà hắn tự chụp.

Thế giới trong mắt Trần Cận Chu lần lượt hiện lên: Một bông hoa dại nở giữa kẽ đá, phiến đá cuội phủ đầy rêu xanh, cô thiếu nữ đang đọc sách trong thư viện, đôi vợ chồng trung niên nắm tay nhau đi trên đường, một đám mây trên trời có hình mèo nhỏ, con chó bên vệ đường đang tự cắn đuôi mình...

Tấm nào cũng rất đáng yêu. Có một vài tấm bố cục hơi lệch, độ nét không cao nhưng vẫn đầy ý nghĩa.

Tưởng Tầm Chi xem từng tấm một...

Cho đến khi hắn nhìn thấy một bức ảnh chụp chính mình, trong ảnh là dáng vẻ hắn đang mặc áo len màu đen, buộc áo khoác màu xanh ở ngang hông, tập trung nhìn vào một cửa tiệm nhỏ ven đường.

Góc nghiêng của gương mặt hắn nằm chính giữa khung hình, trên đầu là ánh nắng ban mai, phía sau là khung cảnh của thị trấn cổ, nhìn qua cả người sức sống bừng bừng.

Đây là lý do khiến Trần Cận Chu phải xóa hết ảnh sao?

Tưởng Tầm Chi lập tức đứng bật dậy, hai mắt gắt gao nhìn vào bức ảnh trên màn hình.

...

Trần Cận Chu cầm theo quần áo sạch vào phòng tắm, vừa định cởi chiếc cúc áo đầu tiên thì cửa đã bị đẩy ra.

Anh bình tĩnh cài cúc áo lại.

Tưởng Tầm Chi đóng cửa, ánh mắt nóng bỏng từng bước một tiến lại gần anh.

"Chu Chu, trả lời tôi một câu hỏi."

"Nhất định phải hỏi trong nhà tắm à?" Trần Cận Chu nhíu mày, tựa người vào bồn rửa tay.

Từ lúc gặp nhau ở trước cổng công ty, tâm trạng của Tưởng Tầm Chi đã không được tốt lắm, Trần Cận Chu nhận ra nhưng không hỏi. Hiện tại bị đối phương áp sát trong nhà tắm thế này, anh có hơi khó chịu.

"Cậu muốn hỏi gì?" Trần Cận Chu nói.

"Tại sao ở thị trấn cậu lại chụp hình tôi?"

"Tiện tay thôi."

"Vậy tại sao lại phải xóa hết?"

"Cậu nói chỉ một câu hỏi thôi mà?" Trần Cận Chu nói.

Tưởng Tầm Chi bất ngờ rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lùi lại, khóe miệng cong lên: "Đây là bản tổng kết tôi đã viết sau chuyến du lịch, bên trong có ghi lại những điều mà cậu thích."

Trần Cận Chu cúi đầu, trong tay là quyển sổ màu vàng ghi chép nhật ký công tác của Tưởng Tầm Chi. Anh lật tới trang mới nhất, đọc qua từng dòng, nhận ra đối phương đúng là đã quan sát mình rất kỹ.

Dòng cuối cùng viết: Chu Chu thích Tưởng Tầm Chi.

Trần Cận Chu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương không nói gì.

Tưởng Tầm Chi tới gần, nhẹ nhàng cọ mũi mình vào mũi anh: "Chu Chu, tôi thật sự vui lắm."

Không chỉ bởi vì bức ảnh bị xóa, mà còn bởi vì Trần Cận Chu thật sự đã bắt đầu quan sát thế giới này.

Hoá ra trong mắt của Trần Cận Chu, thế giới xung quanh lại đáng yêu đến vậy.

"Những tấm ảnh mà cậu chụp thú vị lắm luôn, có mây, có hoa, có cô thiếu nữ, có đôi vợ chồng già..." Giọng nói của Tưởng Tầm Chi dịu dàng và vương vấn bên tai, sự bức bối do Đường Thiến để lại sáng nay trong lòng hắn cũng hoàn toàn biến mất.

"Tôi đâu phải trẻ con." Trần Cận Chu nói.

Người này nói chuyện không khác gì đang dỗ trẻ con cả.

"Cậu chính là trẻ con. Ở trước mặt tôi, cậu có thể tùy ý làm những gì mà mình muốn." Tưởng Tầm Chi dựa gần vào người anh, mùi bạc hà và hương gỗ trầm hoà quyện vào nhau trong không khí.

Trần Cận Chu giơ tay trái lên búng vào mũi hắn một cái.

Không biết có phải vì hành động này quá thân mật hay không, Tưởng Tầm Chi bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

"Hôm nay tôi đã gặp riêng Đường Thiến." Hắn ôm Trần Cận Chu, dụi cằm vào hõm cổ anh, bàn tay đặt trên eo anh không ngừng v**t v* lên xuống.

"Tôi đoán được." Trần Cận Chu vỗ nhẹ lưng hắn, "Cậu muốn hỏi gì không?"

Chỉ cần Tưởng Tầm Chi không cố tình che đậy trước mặt anh, cảm xúc của hắn thực sự rất dễ đoán.

Tưởng Tầm Chi lắc đầu: "Cậu là người bị hại, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa. Đợi tay cậu khỏi rồi, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện xóa hết những vết sẹo trên người."

Nói xong như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nghiêng đầu hôn lên vành tai Trần Cận Chu.

"Lúc đó cậu đọc truyện Nghìn lẻ một đêm cho tôi nghe, có phải vì cậu sợ tôi sẽ chết không?"

"Vì loại người như hắn ta, không đáng."

"Ừ." Tưởng Tầm Chi nói, "Mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta tiếp tục cùng nhau tìm những điều có ý nghĩa trong cuộc sống thôi."

Tưởng Tầm Chi hành động nhanh gọn, ngay hôm sau đã cho người rửa toàn bộ số ảnh mà Trần Cận Chu đã chụp ở trên núi, làm thành một album ảnh dán lên bức tường trong phòng khách.

Riêng về tấm ảnh chụp Tưởng Tầm Chi thì đã được lồng khung, đặt ngay trên bàn làm việc của hắn ở cơ quan chính phủ.

———

Biên tập: Không biết mọi người có để ý không, nhưng tác giả viết về đoạn Chu Chu xóa hết mấy tấm hình rất là tinh tế. Anh có thể chỉ xóa mỗi tấm của Tưởng ca thôi nhưng lại chọn xóa hết. Có thể là bởi vì anh không muốn bất công với cảm xúc của mình, tất cả thứ anh chụp anh đều thích, nên xóa thì phải xóa hết chứ không muốn cố tình xem nhẹ bất cứ một điều nào. Cái nữa là Chu Chu rất thông minh, chắc là cũng đoán được Tưởng ca sẽ có cách phục hồi ảnh nên mới cố tình làm vậy để đối phương biết cảm xúc của mình. Woohoo ~

Bình Luận (0)
Comment