Khi Giang Cảng chính thức bước vào mùa thu, Hồ Thu Thủy tổ chức hôn lễ ở thành phố Giang Châu.
Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi từ sớm đã khởi hành đến Giang Châu để chuẩn bị làm phù rể.
Hồ Thu Thủy nhìn thấy bọn họ thay xong áo vest bước ra từ phòng thay đồ, chỉ cảm thấy hai phù rể này quá mức chói mắt, hoàn toàn chiếm hết spotlight của mình.
"Thu Thủy, dàn phù rể này của cậu đúng là đỉnh của chóp, mời được cả hai nhân vật phong vân lừng lẫy của trường Nhất Trung luôn cơ à."
Hồ Thu Thủy khiêm tốn khoát tay: "Hầy, đều là bạn học cũ nể mặt tôi mà thôi."
"Vậy cậu đi bận việc của mình đi, tôi qua đó chào hỏi mấy người bạn khác."
"Được rồi~"
Khi Hồ Thu Thủy quay về phòng hóa trang, hai nhân vật phong vân chỉ còn lại Tưởng Tầm Chi.
Ban đầu hắn ta định mời ba phù rể là để đối xứng với số lượng ba cô bạn cùng phòng làm phù dâu của vợ. Thế nên Hồ Thu Thuỷ đã phải mời thêm một người cháu bên phía nhà vợ đến cho đủ quân số. Mấy người anh em chí cốt của hắn ta thì đều sớm đã cưới vợ cả rồi.
Lúc này, hắn ta thấy Tưởng Tầm Chi đang mở ra mấy hộp kẹo cưới ở trên bàn, kiên nhẫn chọn chọn lựa lựa.
"Thế nào, có loại nào vừa ý Tưởng thiếu gia không?" Hồ Thu Thủy hỏi, đó là mấy món mà vợ hắn ta đã tỉ mỉ lựa chọn.
"Lần sau cậu nhớ mua vị nho." Tưởng Tầm Chi không ngẩng đầu, nhặt ra vài viên kẹo rồi nhét toàn bộ vào túi.
"Cậu nguyền rủa tôi đúng không? Cái này làm gì mà có lần sau!"
"Lúc cậu sinh con không phải chính là lần sau à? Hồ Thu Thủy, não cậu bị úng nước rồi hả?"
Trần Cận Chu nghe điện thoại xong quay về thì thấy hai người này lại đang đấu khẩu, anh nhíu mày, day day huyệt thái dương, ngả xuống sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tưởng Tầm Chi thấy Trần Cận Chu trở lại liền bỏ mặc Hồ Thu Thủy, hắn đi tới đứng ở phía sau nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho anh.
"Đợi khoảng thời gian bận rộn này qua rồi, chúng ta xin nghỉ phép năm cùng nhau đi du lịch đi." Tưởng Tầm Chi vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ, đưa đến bên môi anh: "Cậu muốn đi đâu?"
Trần Cận Chu phối hợp há miệng, khoang miệng lập tức tràn ngập hương vị ngọt ngào của quả nho.
"Cậu có đi nước ngoài được không?" Giọng điệu của anh nhàn nhạt.
Tưởng Tầm Chi sửng sốt một chút, lại nhanh chóng mỉm cười: "Cậu muốn đi nước nào?"
Trần Cận Chu không đáp, cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay thon dài lướt lướt trên màn hình.
Tưởng Tầm Chi luôn cảm thấy bàn tay này thật đẹp, bất kể là lúc đàn dương cầm hay là gõ bàn phím đều giống như đang cào vào trái tim của hắn, khiến người ta ruột gan cồn cào.
"Ngồi như vậy dễ đau cổ lắm." Tưởng Tầm Chi lại cúi xuống, giúp anh ấn ấn vài cái trên vai và cổ.
Hồ Thu Thủy nhìn hắn nhỏ giọng thân mật với Trần Cận Chu, khoé mắt đuôi mày đều đong đầy tình ý.
Không cần hỏi, hai người này chắc chắn đã gương vỡ lại lành rồi.
Hắn ta khụ khụ một tiếng: "Hai người làm gì thế, có thể tém tém lại một chút được không?"
"Bọn tôi là một cặp trời sinh." Tưởng Tầm Chi nói.
"Bọn cậu là một cặp trời đánh thì có."
"Trời đánh cũng không tách ra được."
"Tôi tách cho coi." Hồ Thu Thủy chen vào giữa hai người, đưa tờ giấy đã được MC chuẩn bị sẵn cho Trần Cận Chu: "Lát nữa trước khi tôi lên sân khấu, cậu sẽ chịu trách nhiệm tung hoa."
"Phèn." Tưởng Tầm Chi bĩu môi.
"Cậu cũng có việc, chút nữa cậu phụ trách rải bao lì xì đó," Hồ Thu Thủy nói, "Quậy đục nước lên cho tôi, đời người chỉ có mỗi một lần thôi mà." Nói xong còn chắp tay làm động tác cảm tạ.
"Không thành vấn đề." Trần Cận Chu nói.
"Vậy thì tôi cũng không thành vấn đề." Tưởng Tầm Chi nói theo.
Hôn lễ náo nhiệt vô cùng, lúc Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi bước lên sân khấu, cả hội trường đồng loạt ồ lên rầm rộ. Một phần là do đám bạn cấp ba dưới khán đài reo hò, tốt nghiệp nhiều năm rồi mà cả hai nhân vật phong vân vẫn có thể cùng nhau xuất hiện. Một phần khác là bởi vì... hai người họ đứng bên cạnh nhau thật sự quá mức bắt mắt.
Màn rải hoa và bao lì xì của bọn họ đã kết thúc, phần việc tiếp theo là đến lượt phù rể còn lại lên sân khấu đưa nhẫn.
Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi ngồi ở bàn chính, cùng bàn với cha mẹ hai bên.
Hôn lễ tràn ngập tiếng cười, Trần Cận Chu làm phù rể cũng phải không ít lần chắn rượu giúp cho Hồ Thu Thủy.
Anh ra ngoài đi vào nhà vệ sinh một lát, đến khi quay lại thì hôn lễ cũng đã gần kết thúc.
Sáng mai Tưởng Tầm Chi còn phải tham dự một cuộc họp ở cơ quan, vì thế tối nay bọn họ phải quay về Giang Cảng.
Hồ Thu Thủy lôi kéo họ ở cửa hội trường, sống chết không chịu cho đi: "Anh em tốt của tôi, hai cậu không được đi đâu hết, tôi phải mời cơm hai người."
"Đêm động phòng mà cậu còn muốn ở cùng với bọn tôi hả?" Tưởng Tầm Chi trêu chọc.
"Tôi nay hai người nhất định phải ở lại đây, ai cũng không được đi!"
"Hồ Thu Thủy! Anh làm cái trò gì thế hả!" Cô dâu tiễn khách xong, bước qua nhéo lỗ tai chồng.
"Xin lỗi anh, Bí thư Tưởng, anh bận thì cứ về trước đi. Sau này bọn tôi sẽ qua Giang Cảng mời hai người một bữa."
"Tưởng Tầm Chi! Cậu lên làm Bí thư rồi à, ghê ghê..." Hồ Thu Thủy chỉ vào mũi hắn, "Hồi đó tôi còn thấy cậu hôn trộm Trần—" Chưa nói hết câu đã bị vợ hắn ta bịt kín miệng.
"Xin lỗi anh, anh đừng chấp anh ấy nhé, ảnh xỉn quá rồi."
"Không sao, chúng tôi chơi thân với nhau mà."
Cuối cùng cũng thoát khỏi gã say rượu, Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi xuống tầng hầm tìm xe. Cả hai đều uống rượu, Trần Cận Chu lấy điện thoại định gọi cho tài xế.
"Chu Chu."
"Ừm?" Đã lâu anh không uống nhiều như vậy, mới nhìn điện thoại vài giây thì đã thấy choáng, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
"Chu Chu."
Tưởng Tầm Chi lại gọi.
Anh vừa mở mắt, đã bị hắn hôn lên. Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, triền miên quấn quýt, cướp hết hơi thở trong lồng ngực anh. Trần Cận Chu liền xoay người nắm lại quyền chủ động, mạnh mẽ đè người kia xuống dưới thân...
Thời điểm cao trào, Trần Cận Chu chợt cảm thấy đầu ngón tay mình lành lạnh. Anh cúi đầu nhìn, nhờ ánh sáng mờ mờ ngoài xe thấy trên ngón tay mình có một chiếc nhẫn bạc được khảm kim cương lấp lánh.
"Chu Chu." Người kia kéo cổ áo anh xuống, dán vào tai anh thì thầm: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
...
Trong những tháng ngày tất bật, Tưởng Tầm Chi vẫn cố gắng dành ra thời gian để đưa Trần Cận Chu đi chơi. Công việc của cả hai đều bận rộn nên hầu như chẳng có cơ hội đi chơi xa.
Tuy Giang Cảng chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng Tưởng Tầm Chi sẽ luôn có cách dẫn anh đi trải nghiệm những điều rất thú vị. Khi thì là rạp chiếu phim ngoài trời, khi thì đi ra ngoại ô ngắm sao, đôi lúc thì ra bãi cỏ ven sông dựng lều cắm trại.
Trần Cận Chu cầm máy ảnh, chụp lại những điều khiến anh cảm thấy hứng thú. Tưởng Tầm Chi luôn luôn từ những góc chụp khác nhau mà thưởng thức và thấu hiểu anh.
Có lần anh vô tình chụp được một viên sỏi tròn nhẵn, Tưởng Tầm Chi bảo trông nó giống như một viên ngọc trai. Không lâu sau thì viên đá đó đã được mài dũa thành hình ngọc trai, phủ thêm một lớp nhựa trong suốt ở bên ngoài, xuất hiện trong nhà họ.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ làm những chuyện khá điên rồ, ít nhất là những chuyện mà Trần Cận Chu sẽ không bao giờ thử trong thế giới trước đây của mình. Ví dụ như giữa nơi hoang vắng không một bóng người... đánh một trận dã chiến.
Cho đến khi cả hai mệt đến mức không muốn cử động dù chỉ một ngón tay.
"Chu Chu, Giáng Sinh này mình đi Thiên Đảo được không?"
Trần Cận Chu ngước mắt nhìn lên bầu trời trên cao qua mái lều: "Sao đột nhiên cậu lại muốn đến đó?"
"Lần trước cậu hỏi tôi có thể đi nước ngoài không, có phải cậu muốn quay lại Thiên Đảo một lần không?"
Quả nhiên đã bị hắn đoán trúng, Trần Cận Chu mỉm cười.
"Rất nhiều năm trước, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đi Thiên Đảo mà." Tưởng Tầm Chi chậm rãi mở lời, "Chúng ta nên cùng nhau đi tới đó từ sớm rồi."
Mùa đông, Thiên Đảo khoác lên mình một lớp áo trắng xoá, đẹp như thơ như hoạ. Những căn nhà gỗ ở hai bên đường treo đầy các vật trang trí lấp lánh, từ xa nhìn lại trông như một dải ngân hà rực rỡ sắc màu.
Trần Cận Chu đã từng sống ở đây vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra thành phố này còn có thể xinh đẹp và mộng ảo đến thế.
Bọn họ bước đi trên lớp tuyết dày, giày giẫm xuống nền tuyết phát ra âm thanh sột xoạt.
"Tưởng Tầm Chi, sao cậu có thể xin phép với đơn vị được vậy?" Trần Cận Chu nghiêng đầu hỏi. Với thân phận của đối phương, muốn xin xuất cảnh phải trải qua không ít thủ tục phiền phức.
"Tôi nói là phải đi nước ngoài bàn chuyện hợp tác đầu tư và xây dựng dự án khoa học." Giọng điệu của Tưởng Tầm Chi rất tuỳ ý, như thể đây chỉ là một chuyện cỏn con.
Nói xong hắn dừng lại, xoay người chỉnh lại khăn quàng cổ cho Trần Cận Chu.
Chiếc khăn đỏ sẫm rất phù hợp với không khí lễ hội, lại càng tôn lên nước da trắng của anh. Đây chính là thành quả của từng mũi kim mà Tưởng Tầm Chi đã ngồi đan trong đêm tối. Bởi vì không có năng khiếu thêu thùa, hắn đã lãng phí cả mấy thùng len sợi mới đan được một thành phẩm xem như tạm ổn để tặng cho Trần Cận Chu.
"Đơn giản như vậy?"
"Tất nhiên rồi." Tưởng Tầm Chi chỉnh lại khăn cho thật kín kẽ mới an tâm tiếp tục bước đi.
Chỉ cần là điều mà Trần Cận Chu muốn, Tưởng Tầm Chi đều sẽ tinh tế nhận ra, sau đó không chút do dự mà cùng anh thực hiện. Huống chi chỉ là một chuyến du lịch nước ngoài, so với các đôi tình nhân khác thì đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Bọn họ ở lại Thiên Đảo ba ngày, chờ đến khi bầu trời trong trẻo hơn mới chuẩn bị lái xe đi ngắm cực quang.
Trước khi xuất phát, Tưởng Tầm Chi đội cho anh một chiếc mũ nâu hình gấu nhỏ, sau đó nhìn anh đầy cưng chiều.
Trần Cận Chu híp mắt, giơ tay muốn tháo xuống.
"Chu Chu, đẹp lắm mà."
"Đẹp sao cậu không đội?"
"Tôi nói cậu đẹp, mũ thì có gì đẹp chứ."
Trần Cận Chu tháo mũ xuống, mở cửa ra, gió lạnh lập tức thổi vào mặt.
Tưởng Tầm Chi bước tới đưa lại chiếc mũ cho anh. Lần này Trần Cận Chu đội lên, quả nhiên lớp len bên trong rất ấm áp.
Trần Cận Chu đội chiếc mũ gấu đáng yêu, ngồi ở ghế phụ xem bản đồ. Nghe nói cực quang phải có duyên mới gặp được, anh cũng không đặt kỳ vọng quá nhiều.
"Tôi đã đặt phòng ở khách sạn mái kính rồi, tối nay nằm trong chăn cũng có thể thấy được cực quang." Tưởng Tầm Chi nói.
Bọn họ ngồi xe trượt tuyết do tuần lộc kéo đến khách sạn. Khách sạn mái kính toạ lạc giữa rừng, có đôi nét giống như một túp "lều bạt" khổng lồ giữa thảo nguyên.
Phòng ở không lớn nhưng bếp núc và nhà tắm đều đầy đủ tiện nghi, còn có cả bể tắm suối nước nóng riêng ở ngoài trời. Toàn bộ mái nhà được làm bằng kính pha lê, nhìn từ trên cao xuống chẳng khác nào một viên kim cương khổng lồ.
Vừa đi vào phòng, Tưởng Tầm Chi liền kéo anh nằm xuống giường, dõng dạc nói: "Tối nay chúng ta nhất định sẽ thấy được cực quang."
Trần Cận Chu ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là hơn 9 giờ tối, anh nhìn những gốc cây phủ đầy tuyết trắng bên ngoài cửa sổ. Tưởng Tầm Chi bỏ máy chơi game xuống nhích lại gần hôn anh: "Dậy rồi sao, muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Tuyết quá dày, rất khó đi. Trần Cận Chu lắc đầu: "Lạnh quá." Anh đi lại ghế sofa lấy máy ảnh, dán sát vào tường kính chụp những căn phòng sáng đèn ở xung quanh, mọi người đều đang háo hức chờ đợi cực quang.
Hôm nay tất cả mọi người đều thật may mắn. Hơn 11 giờ, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vệt sáng xanh nhạt. Tưởng Tầm Chi kích động vỗ vai anh.
Rồi dần dần, trên không trung phủ đầy sắc tím.
Cuối cùng, ánh sáng xanh lục nhuộm lên toàn bộ bầu trời.
Trần Cận Chu cầm máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc, ngoài kia không ngừng vang lên tiếng reo hò phấn khích của mọi người.
"Thật sự thấy được cực quang rồi." Trần Cận Chu bỏ máy ảnh xuống, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
"Ừ, cậu muốn thấy thì nhất định sẽ thấy."
Quá trình này kéo dài hơn 20 mươi phút.
Khi cực quang đã tan đi, Trần Cận Chu đột nhiên cảm thấy hứng thú, anh trở mình hỏi: "Sao cậu biết chắc chắn tối nay sẽ có cực quang?"
Tưởng Tầm Chi cũng không giấu giếm, chỉ nghiêng đầu hỏi lại: "Cậu còn muốn xem nữa không?"
Trần Cận Chu gật đầu.
Hắn xuống giường đi lại gần cửa kính, ấn lên chiếc nút trên tường, những tấm rèm trắng lần lượt được hạ xuống, che khuất hết mọi ánh sáng và tầm nhìn bên ngoài. Sau đó Tưởng Tầm Chi từ trong ba lô lấy ra mấy cái túi đen nhỏ, mở ra rồi lần lượt đặt ở từng góc phòng.
Xong xuôi, Tưởng Tầm Chi thần thần bí bí nói: "Cậu nhắm mắt lại đi."
"Được rồi, mở mắt."
Trần Cận Chu mở mắt ra, trước mắt anh tràn ngập ánh sáng màu xanh lục.
"Có giống cực quang không?" Tưởng Tầm Chi nằm xuống cạnh anh, mỉm cười hỏi.
"Giống, Tưởng ca đúng là vạn năng."
"Chu Chu, chúng ta còn có rất nhiều, rất nhiều thời gian."
Bọn họ đã từng yêu nhau, từng chia xa, từng lạc lỏng, từng vấp ngã để cùng nhau trưởng thành.
Trong những ngày tháng về sau, chỉ cần có người này ở bên cạnh, chính là điều tuyệt vời nhất.
—— Chính văn hoàn ——