Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn***
Lách cách… Lách cách…
Trên bàn trà, hơn mười bình thuốc ngủ nhựa bị gạt xuống đất, va vào nhau lộn xộn, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Kẻ ngồi trên ghế sô-pha sau khay trà là một chàng trai với hốc mắt lõm xuống, da dẻ tái nhợt, mạch máu hằn lên rõ rệt. Hắn lộ rõ vẻ suy sụp tinh thần đến lạ, cứ như... chơi thuốc quá liều vậy.
Hắn rít một hơi thuốc lá rồi phà một làn khói ra ngoài.
chàng trai bỗng cười, ánh mắt lạnh dần. Tay hắn siết một viên thuốc màu trắng rồi nhét ngay vào miệng mình, nhai ngấu nghiến.
Vụn thuốc ngủ sản sinh một vị đắng, nhưng dường như kẻ này chẳng nhận ra. Hắn uống thêm một hớp nước, cố nuốt hết bột thuốc trong miệng.
Thế nhưng mà, chàng trai muộn phiền này càng lúc càng cảm thấy hưng phấn. Đây là một loại hưng phấn bệnh hoạn.
Hắn hận cảm giác phấn khởi này, hận cái trạng thái của chính mình lúc này!
Ngủ... Hắn biết, mình cần phải ngủ. Nhưng hai tháng nay, tại nơi này, hắn nhận ra mình không thể ngủ. Đây không phải là bệnh mất ngủ, nhưng tình trạng không thể ngủ vẫn khiến cơ thể hắn gánh chịu áp lực hết sức rõ ràng.
Mệt mỏi,
Chết lặng,
Hoảng hốt,
Đầu óc trống rỗng,
Đây là hiện trạng đang xảy ra với hắn. Nhưng hắn đã mất khả năng ngủ rồi.
Dĩ nhiên, đó không phải là thứ duy nhất mà hắn đánh mất, còn cảm giác đói bụng nữa. Nhưng dù không đói bụng, hắn có thể dùng đồng hồ báo thức để tự nhắc mình ăn uống.
Nhưng hắn phải giải quyết vấn đề ngủ bằng cách nào đây?
... Loảng xoảng!...
Chàng trai đấm mạnh lên bàn trà, khay trà thủy tinh vỡ nát sau cú đấm. Từng mảnh kính vỡ đâm vào tay hắn. Chàng trai ngậm điếu thuốc trong miệng, nhổ từng mảnh kính ra khỏi bàn tay. Có vẻ hắn đã hoàn toàn mất cảm giác đau. Đây vốn là cảm giác còn lại mà hắn có thể giữ được, nhưng vì không thể ngủ trong một thời gian quá dài nên cảm giác này cũng bỏ hắn mà đi.
Chàng trai đứng dậy, mặc áo khoát đen vào, đội nón lên, mở cửa phòng trọ đi ra ngoài.
Bên ngoài là phố đêm náo nhiệt.
Có tiếng đàn ông, đàn bà, trẻ em, âm thanh xào nấu và những giọng gào thét.
Đủ loại âm thanh ùa đến, đập vào màng nhĩ của chàng trai.
Hắn cảm giác như mình bị cuốn vào giữa một tâm bão, thấy lạc lõng giữa bốn bề xung quanh.
Có một sòng bạc tại quán rượu bên dưới. Nơi ấy cực kỳ náo nhiệt khi đêm về. Không khí điên loạn, trai gái vờn nhau, nỗi muộn phiền và sự sa đọa, buông thả của nhân loại đều tập trung tại nơi này.
Hắn ngồi uống rượu một mình tại quầy bar, hết ly này đến ly khác, uống đến mức chết lặng đi.
Chàng trai đặt tay trên quầy.
Thật ra, hắn biết rõ, rượu không thể nào chuốc say hắn. Nhưng trừ việc này ra, hắn không biết bản thân nên làm gì. Hắn đã gánh chịu đau đớn và lạc lối trong hai tháng nay tại cái thị trấn nhỏ giữa xứ Đông Âu này.
Sống sót là một sự cực hình đối với hắn. Nhưng hắn không muốn chết.
Hắn rất sợ... sợ mình chết đi.
Đối với nhiều người, chết là một nỗi sợ đến từ bản năng đối với sự kết thúc của sinh mạng. Nhưng đối với nhận thức riêng của chàng trai này, hiện tượng chết đi còn rõ rệt hơn nữa. Nó chính là một con đường dài lạnh lẽo không có điểm cuối, và hắn không muốn đi lại con đường ấy lần nữa.
Sống là một loại đày đọa.
Chết lại chính là một sự đày đọa đã trông thấy từ trước.
Hắn rất hâm một những kẻ dám tự sát. Ít ra, ngay giây phút tự tử ấy, bọn họ có thể trải nghiệm được cảm giác giải thoát, tự do và vui sướng trong đầu.
Nhưng thực tế, nếu để nhân loại biết được kết cục của cái chết là gì.
Có lẽ, sẽ chẳng còn ai trên thế giới này dám tự sát nữa.
... Đùng!...
Môt gã da trắng túm tóc chàng trai, nói tiếng Anh bằng cái giọng Nga sặc âm mũi:
"Kleiman, đây là thằng người Hoa luôn đến đây uống hàng tá rượu mỗi ngày. Nhưng nó chưa bao giờ uống thiếu hết, ha ha, con mẹ nó, nó uống ở đây gần cả tháng rồi. Mày đoán xem, nó có bao nhiêu tiền trong túi?"
"Vasily, mày sờ túi nó thử xem." Tên da đen Kleimen vừa cười vừa nói.
"Được, để tao xem thử." Gã da trắng tên Vasily luồng tay vào túi chàng trai, moi ra một cọc đô là Mỹ nhăn nhúm. "Úi trời, nhìn nè, nhiều tiền quá, thằng người Hoa này giàu nhỉ?"
Kleimen bước tới, vác chàng trai lên vai, rồi cứ thế mà đi ra khỏi quán rượu cùng đồng bạn.
Có khá nhiều người xung quanh trông thấy cảnh này, nhưng chẳng ai lên tiếng, tựa như chuyện này đã quá quen thuộc rồi. Dù gì đi nữa, nơi này gọi là tam giác vàng vùng Đông Âu. Đặc biệt là tình hình Đông Âu khá hỗn loạn trong thời gian gần đây, vùng đất này dần dà trở thành một nơi nằm ngoài vòng pháp luật.
... Đùng...
Kleimen đá tung cửa phòng trọ. Nơi này là nhà của chàng trai đó.
Bộp!
Chàng trai bị Kleimen ném xuống đất.
"Úi trời, thằng này điên à? Sao nó mua nhiều thuốc ngủ thế, định thuốc chuột à?"
Vasily đã vào phòng trước rồi. Gã bắt đầu lục tung mọi thứ. Căn phòng này không lớn lắm, nên gã có thể tìm đồ đạc một cách dễ dàng.
"Coi nè, ở đây còn có tiền, có cả thẻ nữa." Vasily cười to, "Hơn 10.000 đô tiền mặt, đúng là con dê béo nha. Kleimen, mày có điều tra rõ ràng chưa? Tên này có cùng phe với bọn thương nhân người Hoa hay không?"
"Tra rõ mà, chẳng có ai giống thằng này trong đám buôn lậu vũ khí người Trung Quốc cả. Dường như hắn bỗng dưng xuất hiện nơi này. Chắc là khách du lịch rồi, ha ha."
Mặc dù thị trấn buôn lậu nhỏ lẻ này khá rối loạn, nhưng vẫn có trật tự riêng. Nơi đây có băng nhóm, cũng có vài thế lực thuộc về các tổ chức buôn lậu. Kleimen và Vasily không dám đụng chạm đến bọn này.
Kleimen cởi dần dây nịt của gã ra, nắm tóc của chàng trai kia, rồi kéo hắn lên.
"Vasily, để tao thỏa mãn chút xíu nha! Chờ tao thoải mái rồi, chúng ta sẽ ép hắn nhổ ra thêm mớ tiền."
Vasily nhìn Kleimen với ánh mắt khinh bỉ. Gã đành bó tay với cái sở thích dị hợm của người bạn da đen này, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ cá nhân giữa gã và tên đó.
Kleimen cởi quần xuống, lôi mạnh đầu của chàng trai lên, nói:
"Nhanh lên, bú mạnh vào! Làm tao thỏa mãn đi! Tao mà thoải mái thì mày cũng thoải mái, hiểu không?"
Vừa nói, Kleimen vừa cầm súng lục, dí thẳng vào ót của chàng trai.
"Ngoan nào, nhanh lên! Tao không kiên nhẫn cho lắm đâu!"
Chàng trai chẳng làm gì cả, khiến Kleimen bực mình. Gã cảm thấy sự oai phong của mình đang bị xúc phạm.
"Fuck ya!!! Đồ con hoang, mày ngoan ngoãn nghe lời coi!"
... Đoàng!...
Tiếng súng nổ,
Rất đột ngột.
Không phải họng súng trong tay Kleimen cướp cò, nhưng vùng ót sau lưng gã vừa bị bắn nát. Trước khi chết, gã liếc người bạn sau lưng mình bằng ánh mắt vô cùng khó tin.
Gã nhìn thấy một làn khói đang tỏa ra từ họng súng của người bạn Vasily kia.
"Tại sao... mày..."
Kleimen ngã xuống đất, máu tươi bắn tung tóe lên người chàng trai.
Valisy hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào cây súng trong tay mình.
Mới vừa rồi,
Mình lại bắn chết Kleimen,
Tại sao lại như thế?
Tại sao chứ?
Không thể nào, không thể nào!
Chàng trai từ từ ngẩng đầu lên. Máu của tên da đen nhuộm đỏ tóc hắn. Từng giọt ướt át nhỏ xuống.
Vasily nhìn kẻ ấy, thấy tròng mắt của người này. Đó là một đôi mắt đỏ tươi như máu, vô cùng kỳ lạ!
Chàng trai chậm rãi nhếch môi,
Để máu tươi chảy vào trong miệng,
Kích thích lưỡi hắn,
Một mùi tanh tưởi khó chịu.
Dưới cái nhìn chằm chằm của chàng trai, Vasily từ từ nâng súng lên. Thế nhưng, vị trí chính xác nơi gã đang nhắm không phải là chàng trai đó, mà là chính bản thân gã!
Vasily há miệng, tỏ vẻ khó tin, rên rỉ "Ư ử..." Hiện tại, tình hình diễn ra vô cùng quái dị, nằm ngoài sự hiểu biết của tên da trắng này.
Cuối cùng, Vasily tự mình nhét cả họng súng vào chính mồm gã, trong khi dùng hai tay để nắm chặt cán súng.
"A a a... A a a..."
Vasily nhìn chàng trai bằng một ánh mắt hoảng sợ,
Pha lẫn thái độ khẩn cầu.
Lúc này, rốt cuộc gã cũng hiểu, chàng trai này không phải là một chú dê con trong tay mình.
Hắn là ma quỷ,
Một con quỷ đáng sợ dưới lốt người!
... Đoàng!...
Vasily bóp cò,
Tiếng súng nổ vang
Cả thân thể Vasily đổ gục về phía sau,
Làn máu tươi đỏ thẫm bắt đầu chảy tràn ra xung quanh sàn phòng.
Chàng trai đứng lên, hơi lảo đảo. Màu đỏ thẫm trong đôi mắt đang tan dần. Hắn không có bất cứ khoái cảm trả thù nào, chỉ là loạng choạng mở cửa ra. Luồng không khí mát mẻ bên ngoài kích thích lá phổi đang tắt ngghẽn của gã, nhưng đồng thời cũng đem đến sự tỉnh táo đáng ghét.
... Phù phù...
Chàng trai vịn vào bờ tường, đến cạnh một cái thùng rác nơi góc quanh.
Ngay lúc này,
Hắn trông thấy một đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình.
Nó đứng tại gờ thùng rác, trắng muốt cả người, nhưng cũng mang vài vết thương nghiêm trọng trên cơ thể. Vốn dĩ nó có bộ lông trắng tinh, nhưng lại bị nhuộm đỏ hết một nửa.
Hắn nhìn nó,
Nó cũng nhìn lại hắn.
Những vệt đỏ trong đôi mắt còn chưa tan đi của hắn lại sẫm màu như cũ,
Trong khi đó, tròng mắt màu hổ phách của chú mèo trắng này bỗng đỏ dần lên.
"Meo!"
Tiếng mèo kêu này có vẻ rụt rè, y như gặp đồng loại, lại có hơi hướm đề phòng vì sợ tổn thương.
Chàng trai nhích dần đến.
Dường như con mèo trắng này sợ hãi, bèn nhảy tránh ngay lập tức.
Chàng trai ngồi bệch xuống đất một cách chán nản, tựa vào thùng rác.
"Tao và mày... giống... giống nhau."
Chàng trai lẩm bẩm.
Mèo trắng đi rồi, nhưng vẫn quay lại. Nó tò mò đến gần chàng trai. Cuối cùng, nó trèo lên người hắn. Cảm giác quen thuộc ấy thúc đẩy nó muốn gần gũi với kẻ trước mặt này.
Chàng trai cố gắng vươn tay ra.
Con mèo run rẩy, màu đỏ trong mắt chập chờn, như đang đấu tranh tư tưởng. Nhưng lần này, nó không tránh né nữa, mà cứ để chàng trai xoa đầu mình.
Một cảm giác mệt mỏi xa lạ đang dần ập đến.
Chàng trai kia rên một tiếng. Hắn đã tìm kiếm cảm giác này hơn hai tháng qua.
Hiện tại, nó đã đến.
Giữa đêm đông giá rét,
Một người, một mèo dựa sát vào nhau,
Nằm cạnh đống tác mà ngủ say.
Bọn họ cô độc. Nhưng dường như một số mạng quỷ dị nào đó đã mang họ đến với nhau.
Bởi vì,
Bọn họ đến từ,
Một nơi giống nhau...