Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Người ta nói, lòng người khó dò. Ý nghĩa của câu này là rất khó để một người bên ngoài có thể trông thấy và hiểu rõ nội tâm của bạn.
Nhưng trong thực tế, mặc dù nội tâm con người là một khái niệm trừu tượng, nhưng nó vẫn bị cụ thể hóa. Bởi vì từng cử động và lời nói của bạn, thậm chí là cả nụ cười hoặc một vài chi tiết nhỏ, đều là sự tổng hợp nội tâm của chính bạn.
Một người cảnh sát hình sự già dặn có thể quan sát một tù nhân để phân tích đại khái tính cách của kẻ đó đi cùng với thói quen sinh hoạt, hay thậm chí là một vài vấn đề về tình cảm.
Trong khi đó, khoa an ninh mạng lại truy tra các dấu vết của một cá nhân còn bỏ sót trên mạng internet để tiến hành phác họa hình tượng, cụ thể hóa cái nội tâm ấy nhằm bổ sung thêm dữ liệu.
Phác họa tâm lý cũng vận dụng nguyên lý tương tự. Nhờ vào việc phân tích một số manh mối, người ta sẽ phác họa sơ bộ một ít hình tượng riêng biệt và thói quen của hung thủ nhằm giúp cảnh sát thu hẹp lại phạm vi nghi phạm và chỉ ra phương hướng điều tra.
Nếu có thể nắm giữ được nội tâm của hung thủ, vậy thì bạn đã có thể sở hữu chìa khóa phá án rồi.
Sau khi được băng bó vết thương, buổi trưa Chu Sa đã về nhà. Có đến bảy tám người sĩ quan mặc thường phục cùng với những chiếc xe cảnh sát tuần tra xung quanh. Tuy vậy, Lương Xuyên vẫn dửng dưng trong khi mấy tiệm hớt tóc, gội đầu xung quanh lại đóng cửa. Trông tình hình thế này, các cô ấy còn tưởng rằng bên cảnh sát đang chuẩn bị một đợt càn quét mới nữa ấy chứ.
Chu Sa vẫn cố thủ trong tiệm của mình. Theo lý luận trẻ trâu của bản thân, cô nàng chính là một vị nhi nữ chốn giang hồ, thua gì thì thua chứ quyết không đánh thua ai.
Dù gì đi nữa, cảnh sát vẫn đang giăng lưới bên ngoài. Lương Xuyên đành để cô ấy tự xử, tự mình quay về tiệm tắm rửa rồi đi lên phòng ngủ.
Cả một ngày đêm không nghỉ ngơi, Lương Xuyên lại không vội nhắm mắt mà lấy quyển "Khởi Nguyên Của Địa Ngục" trên bàn xuống. Đây là quyển sách mà Nguyệt Thành đưa cho hắn, cũng là quyển mà hắn từng tự tay biên soạn.
Lương Xuyên cảm thấy xa lạ với mình của trước kia. Hắn đã ngầm tiếp nhận thói quen và cả thân phận hiện tại. Ngày qua ngày, hắn đã không còn cảm thấy khác lạ khi tự soi mình trong gương.
Đây không phải là thân thể của hắn.
Hắn đã chết từ lâu rồi, nhưng hắn đã quay lại từ địa ngục.
Trong "thế giới động vật," thường có lý thuyết về tính thích nghi cực mạnh của các loài. Nhưng trong thực tế, nhân loại mới là đơn vị chiếm giữ vị trí nhất bảng.
Ví dụ như, Lương Xuyên của hiện tại.
Hắn lật sách ra, tùy ý đọc.
Trong khi đọc, dường như Lương Xuyên đang kéo gần khoảng cách giữa mình ngày xưa và hiện nay.
Rất khó để hắn có thể hình dung rốt cuộc mình là một người như thế nào,
Là điên cuồng hay lý trí?
Có lẽ, là cả hai.
Tự mê luyến văn hóa về địa ngục, tự tin vào lý luận của bản thân, mình đã tự đánh động nội tâm, rồi đi xúi giục những người khác.
Có lẽ, Hồng Tú Toàn vẫn chưa có ý định xây dựng Thái Bình Thiên Quốc khi thành lập đạo Bái Thượng Đế. Ấy thế mà, khi phát hiện ra có nhiều kẻ vô tri hưởng ứng mình đến vậy, ông ta bèn dứt khoát chọn cách vung gậy giành lấy thiên hạ này.
Mình của ngày xưa cũng có cảm giác y hệt như thế. Đã từng có rất nhiều người đi theo hắn, tin tưởng hắn, ủng hộ hắn. Dần dà, hắn đã không còn giữ tâm niệm như ban đầu.
Nhưng tất cả đều mất hết sau cái chết của bản thân, từ lý luận đến con chiên; mọi thứ đều tan theo làn gió.
Thế mà, cô bé từng khóc đến đỏ mắt vì mẹ qua đời kia vẫn còn kiên trì. Thật ra, thư viện và tổ chức ấy cũng được xem là điểm tinh hoa cuối cùng mà hắn để lại.
Lương Xuyên phải nhận thức rõ mình của ngày xưa. Thậm chí, hắn phải nhìn lại bộ lý luận mà mình từng soạn thảo.
Có lẽ nó đã sai.
Có lẽ, nó chỉ là luận lý duy tâm mà thôi.
Nếu muốn hiểu rõ, cần phải thực hành. Và sau khi bạn tự thực hành, bạn sẽ biết mình đã từng ngây thơ đến mức nào. Đây chỉ là một dạng văn hóa, hoặc là tín ngưỡng.
Nếu tên hung thủ ấy chính là tín đồ của mình, vậy thì mình có thể dựa vào quyển sách này để mô phỏng nội tâm của kẻ đó.
"Meo!"
Phổ Nhị kêu, có vẻ nó không hài lòng vì Lương Xuyên chưa chịu đi ngủ.
Lương Xuyên xoa nhẹ chiếc bụng mềm mại của chú mèo này, an ủi nó một chút.
Hắn lật nhanh đến phần giữa sách.
Đột nhiên,
Hắn ngẩn người,
Vì trông thấy một bức tranh.
Bức họa này được vẽ bằng bút chì đen trắng.
Trong tranh,
Có một người bị trói vào đá. Ngực kẻ đó bị khoét ra, móc rỗng bên trong. Có một người khác mặc áo choàng đen trùm đầu đang nâng một pho tượng bằng hai tay, có xu hướng nhét vào trong lồng ngực rỗng tếch ấy.
Lương Xuyên hít thở dồn dập một cách khó kiềm chế,
Hình này,
Chẳng phải là tư thế tử vong của Chu Quang Tông ư?
Bên dưới là một dòng chỉ thị:
"Hỡi những tông đồ từ địa ngục! Nhân danh ý chí của ác ma, hãy trừng phạt tất cả bọn tín đồ bất trung!"
Lương Xuyên lật nhanh sang trang kế.
Đó vẫn là một bức tranh.
Trong hình, có một người đàn ông treo ngược và bị đóng vào cọc đá.
Mặt gã bị cắt ra,
Miệng xé to,
Tất cả bọn ác quỷ đang bò ra từ trong miệng gã.
"Người truyền bá tin đồn thất thiệt về địa ngục sẽ phải chịu đựng giới luật này. Không được phép khinh nhờn tôn nghiêm của ác ma."
Đây chính là... tư thế chết của Chu Thần Dương.
Cả người Lương Xuyên cứng đờ, không nhúc nhích.
Bởi vì, hắn không vẽ hình này, cũng không soạn thảo nội dung như thế. Hắn không thêm thắt cách thức trừng phạt trong quyển giáo lý kia. Khi ấy, hắn biết rõ là mình không hề muốn sáng lập một tổ chức tôn giáo cực đoan. Hắn chỉ muốn một dựng nên một bầu không khí thanh thản, nơi mà các tín đồ có thể tới lui một cách tự nhiên hơn. Đa phần người trưởng thành sẽ không thích bị ràng buộc. Bọn họ cũng không ngu ngốc, có thể dễ dàng nhận ra đây có phải là một tôn giáo hay không, có đi theo chiều hướng cực đoan hay không.
Đây chắc chắn không phải là nội dung mà hắn tự viết!
Theo kiểu cách giáo lý này kèm theo từng biện pháp trừng phạt cặn kẽ, xét về mặt tôn giáo hiện đại, bản thân nó đã tự hạn chế sự phát triển của mình. Nói cách khác, là đang dần tự giết mình!
Lương Xuyên lật nhanh ra bìa sách.
Sách không in tên của nhà xuất bản, vì rất khó để xin giấy cấp phép in ấn xuất bản đối với thể loại nhạy cảm này. Hơn nữa, việc quản lý sách trong nước nghiêm khắc hơn tác phẩm quốc tế nhiều. Thế nhưng, mỗi chi tiết trong này đều được biên tập rất chi tiết, vì trước kia Lương Xuyên đã từng tái soạn thảo lần thứ hai.
Lương Xuyên liếc qua ngày xuất bản và tái bản.
Hắn đột nhiên phát hiện,
Ngày tái bản gần nhất là cách đây nửa năm,
Mà lúc đó, mình...
Đã chết từ mấy năm trước rồi!
Có người đã biên soạn lại tác phẩm của mình.
Thậm chí còn tự tiện thêm thắt lý luận riêng của bản thân gã!
Lương Xuyên siết chặt quyển sách trong tay.
Hắn thật sự tức giận!
Kẻ đó dám cải biên giáo lý của mình, còn dám rêu rao, nêu cao việc trách phạt trong quá trình truyền đạo!
...
Lúc này, căn biệt thự hoàn toàn trống vắng.
Do không ai chăm sóc nên cỏ dại phủ kín cả vườn hoa, khác hẳn những ngôi biệt thự đẹp đẽ xung quanh.
Có thể thấy rõ, chẳng ai chăm sóc ngôi biệt thự đắc tiền này trong một thời gian rất dài.
Tại một căn phòng nhỏ nằm bên trong phòng khách,
Có hai hàng nến.
Ngọn lửa nến lay động, tạo ra một bầu không khí âm u, kỳ ảo.
Từng hàng tranh sơn dầu tả cảnh địa ngục treo đầy bốn bức tường.
Chúng miêu tả mặt quỷ đáng sợ, những con đường mòn hoang vu đằng đẵng, có vĩ mô, có trừu tượng và tỉ mỉ. Mỗi dáng vẻ đều khác nhau, nhưng cùng biểu đạt một vấn đề.
Một người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo khoát đen đang chắp hai tay thành hình chữ thập, quỳ gối dưới đất.
Dù không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lòng thành kính từ ông ta. Đó là một sự lãng quên bản thân, toàn tâm toàn ý, chẳng có một chút nào giả vờ.
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã giẫm lên con đường mòn lát bằng xương trắng.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã từng hái đóa hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp nhất.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã từng uống ngụm nước tinh khiết từ dòng Hoàng Tuyền..."
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đang tụng niệm một cách thành kính. Giọng của gã mờ ảo, khàn khàn.
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã giẫm lên con đường mòn lát bằng đầu lâu.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã từng hái đóa hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp nhất.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã từng uống ngụm nước tinh khiết từ dòng Hoàng Tuyền..."
Lương Xuyên trong bộ áo đen trùm kín đầu đang lặng lẽ bước về hướng ngôi biệt thự. Hắn cúi đầu, nhưng cũng đang tụng niệm lời kinh tương tự. Đây là những giáo điều trong quyển "Khởi Nguyên Của Địa Ngục" do bản thân hắn biên soạn!
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã bước qua những lời nguyền vô tận.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã nhìn thẳng vào bóng tối hư vô."
Lương Xuyên vẫn tụng niệm.
Mũ áo che khuất phân nửa gương mặt hắn. Nhưng theo những bước chân tiến về trước, có một đôi mắt ửng đỏ mập mờ sau làn vải đen.
Nơi này từng là nhà của Lương Xuyên, cũng là thánh địa của những tín đồ ban sơ!
Trong căn biệt thự ấy, người đàn ông mang mặt nạ quỷ vẫn đang tiếp tục tiến hành nghi thức.
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã bước qua những lời nguyền vô tận.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã nhìn thẳng vào bóng tối hư vô.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã vùi thân giữa biển máu vô biên..."
Trong phút chốc, người đó bỗng run rẩy.
Lương Xuyên băng ngang mảnh sân, vào phòng khách, tiến về nơi ấy.
Gã mặt quỷ dần đứng lên nhưng không hề dừng tiếng ngâm tụng. Giọng nói của gã và Lương Xuyên đang chồng lên nhau.
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã hiến dâng thân này cho ác ma.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã yêu thích nỗi cô tịch này.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã quyết định không quay đầu lại…”
Cả hai tụng niệm những từ ngữ y hệt nhau. Khi đến phòng khách, gã nhìn thấy Lương Xuyên và ngược lại.
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã không còn mê mang nữa rồi.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã không còn bàng hoàng chi cả.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã..."
Gã đàn ông mặt nã quỷ dừng lời, chầm chậm rút ngọn dao khắc ra. Gã cong nhẹ thân mình, y hệt một con báo chuẩn bị nhảy xổ vào con mồi!
Lương Xuyên vẫn tiếp tục ngâm tụng, bước gần đến gã đàn ông mang mặt nạ hơn. Tốc độ đọc của hắn càng lúc càng nhanh!
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã ngừng suy nghĩ.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã không còn rối bời..."
Người đàn ông mang mặt nạ quỷ cầm dao khắc, bước dần về phía Lương Xuyên. Dường như ý đồ giết chóc đã đậm đặc đến độ muốn ngưng thực thành từng giọt nước.
"Khi tôi xuống địa ngục,
Đã mai táng tất cả.
Khi tôi xuống địa ngục,
Đã che khuất tương lai.
Khi tôi xuống địa ngục,
Chẳng còn tôi trên thế gian nữa rồi!"
Giọng đọc của Lương Xuyên lớn dần, cuối cùng dường như hóa thành một tiếng gầm thét giận dữ, điên loạn rít gào. Ngay lúc ấy, hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ thẫm kia giống như một luồng sáng âm u từ địa ngục chiếu thẳng về phía trước,
Nhìn vào người đàn ông đang lăm le hung khí tiến dần về mình.
Kẻ này đã từng là tín đồ của mình.
Kẻ này từng bám theo gót chân của mình.
Bên cạnh đó,
Kẻ này cũng là người muốn giết chết mình!
"Khi tôi xuống địa ngục,
Rồi sẽ quay lại một lần nữa!"