Gió đêm mang theo từng cơn lạnh lẽo kéo đến khiến Lương Xuyên vô thức rụt cổ lại. Bởi chuyện của Nguyệt Thành mà lần này hắn đi có hơi vội, quên mang cả khăn quàng cổ theo.
Huống hồ,
Thân thể này quả thực hơi yếu ớt một chút.
Chính hắn cũng thừa hiểu nếu không phải Nguyệt Thành cảm ứng được thân phận của mình thì bản thân hắn không thể nào túm cổ cô kéo xuống lầu, tùy ý xử trí. Chẳng qua cô cố ý nhường hắn mà thôi, chứ đánh nhau thật thì vẫn không phải là đối thủ của cô gái đấy.
Nhưng Lương Xuyên cũng có điều bất đắc dĩ riêng. Nếu là một người thường, thân thể không tốt chỉ cần vận động nhiều hơn, có chế độ ăn thích hợp hơn, vân vân... Nhưng hắn lại có vấn đề đặc biệt riêng.
"Cố vấn Lương, quàng cái này lên đi."
Tần Đào đi đến ban công, gỡ khăn quàng cổ của mình quấn quanh cổ Lương Xuyên. Trên chiếc khắn vẫn còn lưu lại cái âm ấm và mùi hương nhàn nhạt của cô gái.
Lương Xuyên nghiêng ngời, nhìn về phía Tần Đào. Lúc này cô nữ cảnh sát hình sự trẻ tuổi đã đỏ cả mặt, vội nói, "Đội trưởng Tôn gọi em, em đi đã."
Cô nữ cảnh sát hình sự rảo bước rời khỏi sân thượng.
"Này, anh hâm mộ cậu đấy." lúc này Ngô Đại Hải mới bu lại, mang theo chua xót nhẹ, nói: "Đấy là bông hoa của đội cảnh sát bọn anh đấy."
"Ừ." Lương Xuyên đáp.
"Thằng nhóc này!" Ngô Đại Hải nhìn bộ dạng thờ ơ của Lương Xuyên, chợt thấy chướng mắt. Thật sự mà nói anh ta đang buồn bực lắm. Một con ma ốm bệnh liên tục mà còn có gái theo, chẳng lẽ Ngô Đại Hải anh đang chói chang khỏe mạnh thế này, không thể kích thích tình mẫu tử thương yêu bảo vệ của phái nữ? Cho nên anh mới còn đang là cẩu độc thân?
Ừ, chắc là vì thế này đây!
Lương Xuyên khẽ đập đập bàn tay với đốt tay trắng bệch lên lan can sân thượng. Hắn không nghĩ gì cả, không xoắn xuýt gì cả, chỉ đơn giản là hắn cảm thấy có chút áp lực và cả mông lung nữa.
Tất cả chuyện này hiển nhiên không thể nào chỉ là trùng hợp được.
Như vậy,
Với chính hắn mà nói,
Vậy có ý nghĩa thế nào?
"Đợi lát nữa cùng đi ăn khuya đi." Ngô Đại Hải vỗ vỗ bả vai Lương Xuyên.
Lương Xuyên lắc đầu. Hắn đang lo Nguyệt Thành còn đang ở cửa hàng đợi hắn về.
"Rốt cùng hai cha con Chu Quang Tông Chu Thần Dương này đã làm trò gì, nhất định phải điều tra cho ra. Thế nhưng dù có thế nào thì bọn họ cũng đã chết rồi." Ngô Đại Hải cũng đốt một điếu thuốc, nói tiếp: "Vấn đề là bọn họ bị ai giết đây? Dù sao đây cũng là xã hội pháp trị, dù là cặn bã tội ác tày trời thì ngoài pháp luật ra, không ai có đủ tư cách trừng phạt bọn họ cả."
"Chuyện này em cũng không rõ." Lương Xuyên tỏ vẻ biếng nhác.
Ngô Đại Hải nghiêm túc nhìn Lương Xuyên hỏi: "Nhóc Xuyên, có tâm sự gì à?"
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa." Ngô Đại Hải xoay đầu an ủi Lương Xuyên, "Thuyền đến đầu cầu tự thẳng. Anh đưa cậu về. Đêm hôm bắt cậu đến đây khiến anh cảm thấy áy náy quá. Cậu nói xem, cậu mở một cửa hàng văn phòng phẩm, sửa xe hay tiệm cơm cũng được, anh còn có thể chiếu cố chuyện buôn bán cho cậu một chút.
Thế nhưng cậu cứ một mực mở một cửa hàng vàng mã, anh có muốn ưu tiên cho cậu trong mấy dịp mua sắm trong cục cũng không có cách. Chẳng lẽ anh đặt một xe tiền âm phủ, phân cho mỗi đồng chí trong cục một ít, vào lễ mừng năm mới đốt xuống cúng bái tổ tiên hay sao?"
"Anh mập." Lương Xuyên lên tiếng.
"Hả?" Ngô Đại Hải đáp lại.
"Anh từng có lúc nào thấy khó xử chưa? Kiểu như là sự thật xung đột với lý tưởng ban đầu vào ngành cảnh sát ấy." Lương Xuyên hỏi.
Ngô Đại Hải cười cười,
"Đương nhiên là có." Anh rất thẳng thắn thành thật, thở dài bảo: "Cái thế giới này chưa bao giờ rõ ràng trắng đen cả, có đôi khi tối tối nằm trên giường lại nghĩ tới mình lúc trước, cảm thấy có chút ấm ức và bất đắc dĩ nữa. Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, không cách nào tránh né được. Ta chỉ có thể...cố gắng không thẹn với lương tâm."
"Không thẹn với lương tâm."
Lương Xuyên gật gật đầu nhìn về bức tượng điêu khắc hình người phụ nữa trong gian phòng ngầm phía sau mình.
Hắn đột nhiên cảm giác bản thân có hơi lập dị. Lập dị hơn bản thân trước lúc chết nhiều nhiều lắm. Có lẽ là bởi vì đã trở về được lần nữa, cho nên hắn càng thêm quý trọng cái thân phận "người sống" này.
Nói cách khác, hôm trước mình đã tự ra tay trừng phạt bốn tên nhóc kia,
Vậy có đúng hay không đây?
Có phù hợp với pháp luật hay không?
Bản thân cảm thấy đúng, bản thân cảm thấy có thể làm như vậy,
Thế là được.
"Anh bảo Đào Tử đưa cậu về." Ngô Đại Hải nhìn giờ giấc trên điện thoại rồi nói, "Đêm hôm khuya khoắt, ở đây khó bắt xe."
Lương Xuyên liếc nhìn Ngô Đại Hải, nói: "Sau này chuyển sang người khác đón em đi."
Ngô Đại Hải nhíu nhíu mày, có chút giận dỗi, "Mẹ kiếp, được voi đòi tiên. Anh cho cậu biết, Đào Tử dáng dấp tệ hả? Điều kiện nhà người ta ngon lành hơn cậu tưởng tượng nhiều, bao nhiêu người hâm mộ không với tới được. Với lại lúc nãy người ta còn đưa cho cậu khăn quàng cổ xong, anh thay người khác đưa đón cậu thế thì mặt mũi con nhà người ta để đi đâu hả?"
"Tùy anh vậy." Lương Xuyên ném tàn thuốc xuống dưới đất, rồi giẫm nát.
Ngô Đại Hải và Lương Xuyên cùng xuống lầu, lúc ra đến bên ngoài cửa, Ngô Đại Hải lại gọi điện thoại cho Tần Đào đến lái xe chở người về.
Lúc đang chờ xe, Ngô Đại Hải như nhớ ra điều gì đó bèn nói: "Tôn Hiểu Cường được thả ra rồi."
"Ồ?" Lương Xuyên không quá mức kinh ngạc.
"Lúc trước nhà thằng nhóc đấy từng bị trộm, cho nên đã lắp đặt camera. Trong đấy còn có cả đoạn video hình ảnh mẹ nhóc ấy bị phát bệnh tim đột ngột lúc đang ở một mình trong phòng khách. Nhưng không rõ làm sao đứa nhỏ này lại cố ý hủy camera đi, còn giấu cả đoạn video. Hôm trước nhóc ấy mới nói cho cảnh sát, mới lấy được đoạn ghi hình. Ít nhất có thể chứng minh thằng nhóc ấy không phải là hung thủ giết chết mẹ mình."
"Ừ." Lương Xuyên đáp lời.
"Chẳng qua chuyện thằng nhóc ấy đối xử với thi thể mẹ mình sau đó, cả phản ứng cũng kỳ lạ cho nên không thể tùy tiện thả nhóc ấy ra xã hội mà được đưa đến bệnh viện tâm thần tiếp tục quan sát. Đợt trước lúc thằng nhóc ấy bị tạm giam đã có bác sĩ trưởng khoa họ Từ chủ động đề xuất. Anh đã gặp qua nữ bác sĩ này rồi, trước khi cậu tới anh cũng đã liên lạc qua, nhờ chị ấy giúp đỡ về mấy ghi chép kiểm tra tâm lý."
Họ Từ?
Lương Xuyên nhớ trong video tự kể lại của Tôn Hiểu Cường từng coi trong văn phòng Ngô Đại Hải, có lẽ là nhóc ấy đang nói với bác sĩ họ Từ kia.
"Thật đúng là ly kỳ!" Ngô Đại Hải có chút cảm thán.
Lúc này Tần Đào đã lái xe tới nơi.
Lương Xuyên lên xe,
Tần Đào nổ máy chạy đi.
Cô không chào hỏi gì với Lương Xuyên, cũng không nói lời nào.
Trên đường đi, cô đều rất bình thản, có điều bàn tay cầm lái có hơi nắm chặt vào vô lăng.
Lương Xuyên cũng không nói gì, bởi hắn không biết nói gì.
Bầu không khí có chút lúng túng nặng nề này kéo dãi mãi tới lúc đến cửa hàng vàng mã.
Tần Đào mới nói: "Cố vấn Lương, đến rồi."
Tần Đào vẫn không định quay đầu lại nhìn Lương Xuyên, chỉ thoáng nhìn qua kính chiếu hậu trên xe mà thôi.
"Khăn quàng cổ tôi bỏ trên xe luôn rồi, cảm ơn."
Lương Xuyên cởi khăn quàng cổ, xuống xe, đút hai tay vào túi quần, đi thẳng vào trong cửa hàng của mình.
Tần Đào cắn cắn bờ môi, quành xe trở về. Tâm sự trong lòng thiếu nữ, ai hiểu đây?
Cửa hàng đang mở,
Lương Xuyên hiểu rõ như thế có nghĩa là Nguyệt Thành còn chưa đi, mình đã bảo cô ấy về nhà rồi mà.
Quần áo Nguyệt Thành vốn đã ướt hết nên hiện đang mặc quần áo của Lương Xuyên. Cô một mực ngồi trên ghế phía sau cửa hàng. Đèn trong cửa hàng cũng được bật sáng. Cô ngồi nghiêm một chỗ, tay cầm chén trà mà Lương Xuyên vẫn thường hay dùng.
Cảnh tượng thế này khiến Lương Xuyên thoáng chút hoảng hốt.
Lúc Lương Xuyên đi tới cửa, Nguyệt Thành cũng ngẩng đầu. Nhìn thấy Lương Xuyên, cô bèn chủ động đi tới đưa tách trà ấm áp đến cho hắn.
Mọi thứ, vẫn giống hệt trước đây.
Lương Xuyên nhấp một ngụm, trà được pha bằng vỏ quýt khô nên mang theo hương nồng và chua nhẹ.
"Không phải đã bảo em đi về rồi sao?" Lương Xuyên hỏi.
Nguyệt Thành cúi đầu xuống nói: "Thầy, có khách đến."
Khách?
Lương Xuyên nhìn quanh,
Không thấy ai khác.
Vừa lúc này, có một cái đầu thiếu niên chậm rãi thò ra từ phía sau quầy hàng. Vốn đứa nhỏ này nằm trên ghế phía sau quầy hàng của hắn, có điều vì quá thấp bé cho nên đã bị quầy hàng che kín người đi mất.
"Cố vấn Lương, là anh bảo tôi đến tìm mà."
Khách đến, là Tôn Hiểu Cường.
Lương Xuyên không nghĩ Tôn Hiểu Cường lại nhanh chóng như vậy. Hắn vừa mới nghe Ngô Đại Hải nói đứa nhỏ này đi ra. Không ngờ nó không ở lại phòng theo dõi của bệnh viện tâm thần mà đến thẳng nhà mình ngay trong đêm.
"Hơi khiến người khác bất ngờ đấy." Lương Xuyên nói.
"Vì tôi không đợi nổi." Tôn Hiểu Cường nghiêng đầu: "Thật sự không thể chờ thêm được. Hơn nữa, tôi cũng không thích bệnh viện tâm thần. Bọn họ không biết nhưng có lẽ anh thừa biết, tôi không có bệnh."
"Ý là cậu định ở lại chỗ tôi?" Lương Xuyên đang được Nguyệt Thành giúp thay áo khoác. Nguyệt Thành cũng rất nhanh nhẹn đem áo khoác của hắn treo lên giá áo.
"Đúng vậy." Tôn Hiểu Cường chỉ chỉ bốn phía, "Tôi thích nơi này, nơi này...rất có phong cách!"
"Vậy cậu giúp gì được cho tôi?" Lương Xuyên nhận lấy khăn ướt từ Nguyệt Thành đưa tới, bắt đầu lau tay, "Nói xem lý do gì khiến tôi giữ cậu ở lại đây? Chỉ một lý do thôi, sao tôi phải tạo điều kiện cho cậu ăn ở ở đây?"
"Thầy, có cần chuẩn bị bữa khuya không?" Nguyệt Thành hỏi.
"Không cần." Lương Xuyên lắc đầu. Hiện tại Nguyệt Thành vẫn không biết về "chứng biếng ăn" của mình.
"Tôi có thể giúp được chuyện gì cho anh à?"
Tôn Hiểu Cường ra vẻ suy nghĩ, đi ra khỏi quầy hàng.
Nó cứ đi, tới trước mặt Lương Xuyên,
Khóe miệng của nó nhếch lên vui vẻ.
Một đứa nhóc nhếch lên một nụ cười vui vẻ kiểu như "đã xem thấu hết thảy" sẽ khiến cho người khác cảm thấy buồn cười. Nhưng mà Lương Xuyên cũng thừa hiểu quả thật Tôn Hiểu Cường có năng lực xem thấu lòng người.
Đấy là thiên phú, cũng như thiên phú "mắt Âm Dương" này.
"Tôi cảm thấy mình có thể giúp anh được nhiều việc lắm." Tôn Hiểu Cường khoa trương nói.
"Ví dụ như?" Lương Xuyên vừa nói, vừa ra dấu bảo Nguyệt Thành không cần mang dép lê đến cho mình.
"Ví dụ như chị gái này, trong lòng chị gái này đang mừng thầm vì đã thành công lừa được anh."
Tôn Hiểu Cường vừa dứt lời, Nguyệt Thành đang cầm đôi dép lê chợt cứng người, đứng đờ ra...