chưa đợi y nói hết câu , cô đẩy y ra , cúi mặt xuống . Y lo lắng hiện rõ rệt hỏi cô
- Lạc Nhi em sao vậy ?
- " Hiện giờ em không thể nói được , em xin lỗi . Em cũng không muốn thành hôn với anh ta "
- Là vì anh hay vì Lục Diệp Băng ?
- " Chuyện này ...."
Thấy cô do dự y cũng thầm đoán được , ôm cô lại
- Chúng ta không nói chuyện nữa
- "Dạ nhưng Lục Diệp Băng hiện giờ là tỷ phu của muội , chính thức trở thành phu quân tương lai của tỷ tỷ rồi , dù có muốn thì vẫn chính là không thể cướp"
- Được , Lạc Nhi em nói gì ta cũng tin . Đừng buồn nữa ta đưa em đi tìm sư phụ ta , để người giúp em chữa trị
Cô gật đầu , rồi nở một nụ cười tươi . Y là Tiêu Trùng Khiết , Nhị hoàng tử của Anh quốc , đồng thời cũng chính là anh em của Tiêu Tĩnh Hiên
Sue : Mình nhắc lại cái này một chút nha mọi người . Tiêu Tĩnh Hiên là vương tử tức là thái tử điện hạ chứ không phải vua nha .
Suyeon : Lỗi kĩ thuật của đại tỷ a
Sue : Ê , sao mày đổ cho tao
Suyeon : Thì từ chap 1 đến giờ toàn mày viết
Sue : Nè tao viết hộ chồng mày đó
Suyeon : Liên quan gì chồng tao
Sue : Thì lẽ ra lần này nó viết mà
Ya : Ê , đại tỷ , mày hơi sai đó . Hôm trước thống nhất là mày viết từ chương 1 đến chương 15 mà
Sue : Ủa có hả ? Sao tao không nhớ
Suyeon : Ê cái này tao chịu à , lúc đó tao đi chơi chỉ có mày chồng tao với thằng bạn trai mày ở nhà bàn mà . Sao giờ lại kéo tao vô
Ya : Bởi vậy tao nói . Đại tỷ à , não mà cá vàng thế
Sue : Giờ sao , 2 đúa bay muốn ăn hiếp tao hả
Suyeon : Ai ăn hiếp nổi mày , có mà mày ăn hiếp chồng tao thì có
Ya : Thôi viết đi mẹ
Suyeon : Ờ viết đi , viết cho cẩn thận đó , lần nào đọc là tao bực mình lần đó . Chuyên gia viết sai chính tả
Sue : Thế thôi đừng đọc nữa
Ya : Chuyện nhóm mình mình không đọc thì ai đọc
Sue : Kệ mày , thôi để yên cho tao viết
Nói rồi 2 người nắm tay nhau , tiến sâu vào rừng , họ dừng chân trước một căn nhà , trước mặt là cái cổng to , phía trên có tấm bảng ghi " Mệnh Đào " , nơi đây do một tay Ngô lão sư xây dựng lên , nơi đây nổi tiếng đào tạo những người vừa giỏi y thuật lại tinh thông kiếm đạo . Tính đến giờ cũng đã hơn 50 năm , ông đã nhận tổng cả là hơn 8000 học trò . Hai người bọn họ bước đến trước cửa , cánh cửa mở ra trước mặt là cái sân rộng với gần 100 người đang luyện tập , thấy Tiêu Trùng Khiết liền dừng luyện tập , quay lại đồng thanh
- Chào mừng trở về , nhị ca !!
- Um
Bỗng có một người chạy ra , đó là Tiêu Dạ Nam , tam hoàng tử của anh quốc , là một người đam mê cái đẹp , tính về khoản ăn chơi , hắn đứng nhì thì không ai dám đứng nhất , phải gọi náo danh thiên hạ không ai sánh bằng . Hắn tay chạy đến chỗ Tiêu Trùng Khiết nói
- Còn nói ta ham mê nữ sắc . Huynh thì chắc là không ...
- Đó là chuyện của ta lạnh lùng
Nói rồi anh bỏ đi , để lại hắn ta đứng đó bực tức nhưng không thể lắm gì được , những môn sinh khác đứng đó thì thầm cười nói với nhau
- Tiêu Dạ Nam từ đầu vốn đã bị Tiêu Tĩnh vương tử ghét , không ngờ tới đến cả nhị ca cũng ghét hắn .
- Đương nhiên , ở cái môn phái này không có ai thích hắn ta đâu
- Nghe nói mẹ hắn là kĩ nữ , chính là dùng thủ đoạn để lên giường cùng hoàng thượng
- Đúng là mẹ nào con nấy . Hắn ăn chơi phá hoại , chỉ được ham mê nữ sắc .
- Nghe nói sư phụ từ đầu vốn là không muốn nhận hắn đâu , nhưng chính là vì nể mặt hoàng thượng , Tiêu Tĩnh điện hạ với nhị ca nên mới chịu nhận hắn
- Loại như hắn ở đây chỉ được cái danh , đánh nhau còn thua cả tên tiểu tử mới nhập môn .
Hắn đứng đó nghe thấy những lời nói này , hậm hực bỏ đi . Hắn vừa đi có một người từ trong bước ra , nhìn 2 người . Những môn sinh đồng thanh
- Đại ca
- Uk
Y là Vân Thiên Dật - huynh đệ kết nghĩa của Tiêu Trùng Khiết , ca ca của Vân Thy Lạc , là tam hoàng tử của Alabatta , lạnh lùng những ôn nhu
- Trùng Khiết , Lạc Nhi vào trong đi , sư phụ đang đợi hai người đó
- Được , cảm ơn huynh .
Hai người bọn họ mở cửa đi vào , trong phòng của một người cũng chạc tuổi Tiêu Trùng Khiết , đang ngồi đọc sách với dáng vẻ cao lãnh , đó là Trịnh Hữu Phác . Nghe có tiếng mở cửa , anh ngước lên , nhìn Tiêu Trùng Khiết rồi quay sang nhìn chằm chằm vào Vân Thy Lạc , thấy vậy Tiêu Trùng khiết chắn ngang lại quát to
- TRỊNH HỮU PHÁC , cái ánh mắt của ngươi mau thu lại cho ta
Trịnh Hữu Phác không nói gì , lạnh lùng tiếp tục đọc sách , có một cô gái mở cửa bước ra từ một căn phòng , cô là Vu Khuê , thanh mai trúc mã của Vân Thiên Dật , ôn nhu nhưng cũng tinh nghịch không thua gì Vân Thy Lạc . Cô bước ra nhìn 2 người đó cười
- Nhị ca , vào đi , sư phụ đang chờ hai người đó
- Cảm ơn muội
- Không có gì , sư phụ biết bệnh tình của muội rồi . Lạc NHi yên tâm , sư phụ sẽ có cách mà .
Cô gật đầu rồi bước vào trong phòng , đây là phòng học , Ngô lão sư đang ngồi bốc thuốc ở trên kia , hai người bước đến , chắp tay , cúi đầu chào . Ông đang bốc thuốc , ngước mặt lên nhìn 2 người cười nhẹ
- Đến rồi , mau ngồi xuống đi
Hai người họ tiến đến , ngồi xuống , Ngô lão sư nhìn họ cười một cái rồi mở chiếc hộp bên cạnh ra , phía trong là một viên thuốc , ông cầm lấy và đưa cho Vân Thy Lạc
- Nó được bào chế từ nhân sâm , thảo dược và hoa Bạch liên ngàn năm của ta đó , mau uống đi , nó sẽ giúp con phục hồi trong thời gian ngắn nhất có thể .
Cô mỉm cười gật đầu , cầm viên thuốc bỏ vào miệng uống , rồi hai người xin phép đi ra ngoài . Vu Khue sắp xếp lại cho cô căn pòng cũ mà trước đây cô từng ở . Vân Thiên Dật viết thư gửi về hoàng cung thông báo với cha một tiếng là Vân Thy Lạc hiện đang ở Mệnh Đào chữa trị . Hoàng cung cũng thu hồi lệnh tìm kiếm . Cô ở Mệnh Đào được rất nhiều người yêu mến , Trịnh Hữu Phác đối với cô cũng vui vẻ hơn lần đầu gặp mặt , chỉ có duy Tiêu Dạ Nam và Ngô Vấn Lan rất ghét cô . Ngô Vấn Lan là con gái của Ngô lão sư , vốn thích Trịnh Hữu Phác nhưng lại luôn bị anh lạnh nhạt . Vân Thy Lạc ở đây cũng được hơn một tháng rồi , nhưng vẫn chưa có tiến triển gì . Một hôm tại phòng của Tiêu Dạ Nam , hắn đang ngồi suy nghĩ cái gì đó thì cánh cửa mở ra , Ngô Vấn Lan bước vào , nhìn hắn nở một cười tà