Hắn Không Xứng

Chương 2

Hai năm trước, tôi và Thẩm Yến đi Tanzania xem động vật di cư. Lúc đi anh rất hưng phấn, tối hôm trước còn không ngủ, còn nắm tay tôi nói đến nơi phải làm những gì.

Chúng tôi ở thị trấn Arusha ăn cơm uống rượu, buổi tối đi đến quán rượu khiêu vũ. Sáng sớm hôm sau đi thảo nguyên, gặp được đoàn người cưỡi lạc đà. Đến công viên quốc gia Tarangire, hôm đó gió cát rất lớn, dọc đường bụi đất mịt mù, ô tô chạy rất chậm, anh nói với tôi, trong công viên có rất nhiều loài động vật, anh đã biết trước rồi.

Anh thò đầu ra ngoài xe, tôi kéo cánh tay anh, bảo anh cẩn thận một chút. Anh quay sang, còn cười với tôi, nói không sao đâu.

Nhưng một giây sau, xe đột nhiên giảm tốc độ, thân thể tôi nghiêng ngả, anh kéo tôi lại. Tôi nghe thấy tiếng người la hét, mà phía sau xe không biết có cái gì đó va phải, văng khỏi đường đi, phát ra một tiếng động rất lớn. Tôi bất tỉnh.

Trên đường đi công viên Tarangire, chúng tôi... xảy ra tai nạn xe cộ.

Trên xe tổng cộng có bốn người, tài xế, hướng dẫn viên du lịch, tôi và anh. Tài xế và hướng dẫn viên đã chết cả, tôi được anh ôm trong ngực, lông tóc không tổn hại. Mà đầu anh bị thương nặng, cận kề cái chết một phen. Sau khi cứu được một cái mạng, anh hôn mê nửa năm mới tỉnh lại.

Tôi cho rằng anh tỉnh lại là hết thảy đều tốt cả rồi, nhưng không ngờ, vận mệnh lại trêu chọc tôi như thế.

Thẩm Yến tỉnh lại, câu nói đầu tiên là hỏi tôi là ai, anh quên mất tôi, chỉ quên mỗi tôi.

Bác sĩ nói với tôi, não bị chấn thương quả thật sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ và ký ức, thường thường những thứ dễ chịu ảnh hưởng là một vài chuyện mà người bệnh xem trọng nhất. Anh quên tôi, nghĩa là tôi rất quan trọng đối với anh, tôi chỉ có thể tự an ủi chính mình mà lý giải theo cách đó.

Trước đây tôi cho rằng anh quên mất tôi cũng không sao cả, tôi vẫn có thể làm anh yêu tôi. Nhưng tôi lại quên, yêu tôi là Thẩm Yến 25 tuổi, không phải Thẩm Yến 30 tuổi.

Anh sống cuộc sống năm 30 tuổi của mình, thế nhưng cuộc sống đó có tôi hay không, đối với anh cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Tôi nói với anh tôi là người yêu của anh, anh nghe xong cũng không nói gì nhiều, tôi có thể cảm nhận được sự xa lánh của anh. Đến khi thân thể anh hoàn toàn khôi phục, anh bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của tôi phiền chán.

Tôi kể chuyện trước kia cho anh nghe, đem từng bức ảnh, video đưa cho anh xem. Lúc đầu anh còn miễn cưỡng nhẫn nại xem một chút, sau đó anh dần dần kháng cự.

Anh nói với tôi, đã quên tức là đã quên, anh cũng đã rất cố gắng, nhưng anh thật sự không nhớ ra được, cũng không cách nào yêu tôi lại từ đầu, anh không yêu tôi.

Anh nói với tôi, Triệu Ôn Gia, chúng ta chia tay đi.

Tôi mặt dày đeo bám ở lại bên anh suốt một năm rưỡi, bén nhọn trên người tôi tất cả đều mài cùn nơi anh, tôi từng quỳ xuống đất xin anh thử lại một lần, tôi khóc lóc nói đừng đi, đừng chia tay. Anh là người mất ký ức, anh có thể nhẹ như lông hồng mà nói câu "không được".

Tôi từng oán hận anh, thời điểm khổ sở nhất, đêm tôi không ngủ được, nghĩ đến Thẩm Yến, tôi nằm lỳ trên giường mắng anh, tôi nghĩ nếu lúc gặp tai nạn anh cứ thế chết đi, tôi sẽ không phải thống khổ như vậy. Nhưng dù có oán hận như thế, tôi lại càng thêm khó chịu, tôi sợ, sợ chính mình trở nên độc ác dối trá, biến thành một Triệu Ôn Gia không yêu Thẩm Yến.

Anh đã cứu tôi, anh ôm lấy tôi, đến tính mạng anh cũng cho tôi. Bây giờ anh quên tôi, cũng không có gì đáng trách.

Tôi một lần lại một lần tự nói với mình, đừng hận anh.

Thế sự vô thường, ma xui quỷ khiến, tôi và anh có duyên không phận, hết thảy đều là số mệnh.
Bình Luận (0)
Comment