Hàn Lâm Kí

Chương 4

- Thả ta ra, thả ta ra…

Là giọng của mình, à không, là của cái thân thể này…

- Thiếu gia, vạn vạn không thể, người không thể đi tiếp, ngàn lần không thể.

- Mau tránh ra, ta phải đi ngoại thành. Ta phải gặp hắn. Các ngươi mau tránh ra.

- Thiếu gia, không được. Bọn chúng sắp đuổi tới rồi. Thiếu gia cần phải trở về phủ, vào trong phủ là sẽ an toàn. Nếu tiếp tục thì sẽ lành ít dữ nhiều. Xin thiếu gia suy xét lại.

- Cầu xin người.

- Cầu người…

Nguyên chủ vẫn đứng đó, nét mặt hiện tia rối rắm nhưng rất nhanh quyết định, cố chấp đi tiếp, vòng qua mấy người thuộc hạ quỳ trước mặt. Mới bước được vài bước, mấy bóng người từ xa lại gần. Nguyên chủ cùng bọn thuộc hạ cả kinh, vừa bảo vệ nguyên chủ ở giữa cũng vừa vặn bị bọn áo đen vây xung quanh. Thực lực hai bên không chênh lệch là bao, giao chiến một hồi, nguyên chủ cùng 3 thuộc hạ đã tách được ra khỏi trận chiến. Khi sắp đến phạm vi an toàn liền bị một tên áo đen chặn lại. Tên này lợi hại hơn rất nhiều, một chọi ba đã sắp thắng thế. Thấy tình hình không khả thi, nguyên chủ đành dứt lòng nhẹ vận khinh công chạy tiếp. Tên áo đen liền ra chưởng quyết định hòng thoát khỏi sự vây hãm, nhanh chóng tiến tới nguyên chủ, hắt từ trong lọ sứ một thứ nước trong suốt lên mặt nguyên chủ. Nó không làm tổn thương da mặt, không làm tổn thương mắt nhưng có một ít đã tràn vào miệng. Tên áo đen thấy thế cười vàng, cười như điên như dại.

- Ha ha ha…Ngươi phải thấy hạnh phúc chứ, là người đầu tiên được thử nghiệm thuốc của ta…ha ha ha.. rất nhanh thôi, ngươi sẽ được siêu thoát khỏi nhân gian, không cần ở lại chịu khổ nữa…h ha ha…

Hắn cứ vậy cười, cũng chẳng buồn quan tâm đám thuộc hạ đưa nguyên chủ đi.

Nguyên chủ trên đường về khuôn mặt bình thản, không vẻ gì là đau đớn hay khó chịu, chỉ lẳng lặng nhắm mắt. Khung cảnh trong mơ cũng biến mất.

Nguyên chủ hiện ra, nàng đứng đó. Mà đối diện lại là ta, là ta của hiện đại, là hình dáng của ta lúc trước. Ta nhìn nàng.

- Thứ thuốc kia đã khiến linh hồn ta dần tiêu tán. Rất nhanh thôi, ta sẽ biến mất hoàn toàn.

- Vậy còn tôi…

- Linh hồn tỷ vừa mới thoát xác, theo bản năng liền nhập vào ta. Ta cũng không biết tỷ có thể dung hợp với thân xác của ta không. Nếu nó bài xích tỷ thì tỷ sẽ bị đẩy ra ngoài.

- Vậy sao…

- Hiện tại tỷ đang sống trong thân ta, mong tỷ hãy sống tốt, chăm sóc cho phụ thân mẫu thân, đại tỷ, nhị ca và … tứ đệ. Ta hy vọng bọn họ bình an.

- Tôi sẽ cố gắng.

- Vậy là được rồi. Ta có học võ công, trong cơ thể có chân khí, nội lực, tỷ hãy cố gắng điều khiển nó, việc này sẽ giúp ích rất nhiều cho sau này. Còn nữa, chiếc nhẫn ngọc bích này sẽ đem lại nhiều may mắn. Tỷ hãy giữ gìn nó cẩn thận. Tỷ bảo trọng nhé, ta đi đây…

- Ngươi cũng phải bảo trọng…

Ta tỉnh dậy trong tâm tình phức tạp. Xuyên không còn có thể thì báo mộng sao lại không? Ta phải nhanh chóng dung nhập với thân xác này, ta vẫn còn muốn sống.

Hôm nay Tiểu Mai không ở cạnh ta mà là Tiểu Cúc, một nha đầu mũm mĩm khá nhanh nhẹn, thấy ta dậy sớm thì mừng ra mặt. Dù ta có liều mạng đẩy bát thuốc ra thì nàng vẫn cứ nhắm thẳng miệng ta mà đổ vào, thô lỗ hết sức nhưng nhìn khuôn mặt bánh bao trắng trẻo kia thì ta không thể nói gì được đánh ngậm đắng nuốt cay.

Ta ở thư phòng đọc rất nhiều sách võ công, cái gì đan điền cách gì chân khí đều rất mông lung, ta chẳng hiểu gì cả. Tiểu Cúc khó hiểu hỏi ta:

- Thiếu gia, người học võ công sao không tìm Không sư phụ, Không sư phụ sẽ hướng dẫn ngài luyện tập a.

Nga? Có sư phụ à?

- Bây giờ sư phụ ở đâu?

- À! Hi hi.. Thiếu gia, Tiểu Cúc sơ xuất. Không sư phụ 10 ngày trước bị vương gia giao việc làm rồi, tầm nửa tháng nữa mới về.

Ta được phen mừng hụt. Liếc quá chiếc nhẫn, may mắn cái con khỉ.

Bốp. Ta giật hết cả mình nhìn Tiểu Cúc mắt híp thành một đường, như đột nhiên nhớ ra cái gì, tay vỗ cái bốp.

- Đúng rồi thiếu gia. Trước khi đi Không sư phụ có dặn dò ngài mà? Ngài không nhớ sao? Không sư phụ nói nếu cần chỉ dẫn cái gì ngài cứ gọi A Nhất. Hắn là giỏi nhất trong số các vệ sĩ của ngài mà.

Ta có chút hy vọng.

- Vậy ngươi nhanh đi gọi A Nhất đi.

Ta vừa dứt lời, một bóng đen vụt vào phòng. Dọa ta kém chút nhảy dựng.

- A Nhất tham kiến thiếu gia. Thiếu gia có gì sai bảo.

- A..A..A Nhất?

- Vâng, thiếu gia.

- N…ng…ngươi võ…võ công … cao nhỉ? _ Ta vẫn chưa hoàn hồn. Thời đại này có võ công đều có thể làm siêu nhân được nhỉ?

- Thiếu gia quá khen. Thuộc hạ vẫn chưa thể so với Không sư phụ.

- Được rồi, trước ngồi xuống đi, ta gặp vài vấn đề muốn cầu ngươi giải đáp.

- Dạ, thiếu gia.

A Nhất hình như vẫn còn là thiếu niên, khuôn mặt non non lại cứng ngắc, nhìn tổng thể thì rất chính trực, nghiêm túc, có thể tin tưởng.

- A Nhất, ta không thể cảm nhận được chân khí hay nội lực._Ta dò hỏi qua loa tránh sơ hở

- Thưa thiếu gia. Chân khí tức mạch khí, vòng khí trên cơ thể. Điều khiển được chân khí chuyển động theo ý muốn, nén lại một chỗ sẽ hóa thành nội lực. Nội lực thâm hậu tức phải nén khí nhanh, nhiều và liên tục. Muốn vậy trước tiên là phải điều chỉnh được khí tức. Một khi khí vào trong cơ thể, ngay lập tức phải điều khiển nó thành dòng đi vào trong đan điền. Đan điền thanh lọc và lưu trữ chân khí. Qua đó sẽ dễ dàng điều khiển hơn. (Đoạn này chém.)

- À…_Ta mù mờ, sao có thể điều khiển được không khí a!!!

- Một thứ quan trọng nữa là kinh mạch. Chính là đường mạch chính dẫn chân khí lưu thông khắp cơ thể. Kinh mạch càng chắc khỏe, rộng rãi thì lượng chân khí đi qua càng nhanh và nhiều. Ngược lại một khi bị tắc hoặc vỡ thì không chỉ không thể xuất nội lực mà cơ thể cũng bị tổn thương, nhẹ thì đau khớp, nhức mỏi, nặng có thể tàn phế hay mất mạng.

- À…Ngươi làm thử ta xem được không?

- Dạ, thiếu gia.

A Nhất nhắm mắt một lúc, hít thở vài cái. Ta đoán hắn có làm thật chậm để ta có thể quan sát được. Nhưng hình như hắn quên vài điều, ta đâu thể thấy không khí làm sao chạy trên người hắn a? Chỉ thấy hắn hít vài cái, thở vài cái. Tay phải giơ ra trông hơi nặng nề, rồi úp xuống đất từ từ. Mặt đất luôn duy trì khoảng cách với bàn tay, dần dàn, tên mặt đất xuất hiện một bàn tay sâu 2cm. A Nhất thu tay, có vẻ như chiêu này rất khó, ta thấy môi hắn cong lên rất nhẹ, phát hiện ta nhìn thì lập tức thôi.

A Nhất nói một hồi, chỉ một hồi, ta vẫn chưa hiểu chứ chẳng nói gì đến làm được. Cuối cùng, hắn đề nghị truyền chân khí vào người ta để giúp ta cảm nhận.

Ta làm như hắn bảo, dịch lại gần ngồi đối diện A Nhất, 2 bàn tay chúng ta chạm vào nhau, ta cảm nhận được hắn lúc run run, lúc lại đơ cứng liền nghĩ thầm: Tên này có vẻ thiếu chuyên nghiệp nhỉ?

Rất nhanh, ta cảm nhận được một luồng khí mát rượi chạy đều từ 2 tay rồi dọc khắp cơ thể. Mát lạnh, thoải mái như được uống nước đá vào ngày hè nóng bức, mát rượi từ họng đến ngực.

Khí chạy được một lúc, ta cảm nhận được điều gì đó khác thường, mở mắt ra thấy A Nhất cũng đang nhìn ta ra hiệu. Ta nghĩ hắn chỉ ta cái đó nhưng sao không nói a, trên mặt hắn có hiện ra chữ đâu mà ta biết được. Đấu mắt với hắn một hồi, hắn chán nản cụp lại, ta cũng không nhìn nữa, chú ý tìm hiểu cơ thể.

Ta hiểu thế này, cái dòng mát mát này là chân khí, nó chạy quanh cơ thể một vòng thì chắc vòng đó là kinh mạch. Chạy xong một vòng thì nó đi xuống phần bụng, nén thành hình tròn, là đan điền đi.

Ta cứ thế lẳng lặng cảm nhận dòng chân khí không mệt mỏi, cảm nhận càng tường tận thì nó di chuyển càng nhanh, ta càng thoải mái. Tầm chừng khá lâu, nghe thấy tiếng thở có chút nặng nề bên cạnh, A Nhất đã mở mắt khổ sở nhìn ta. Hắn nhễ nhại mồ hôi, mặt mũi tái nhợt. A, hắn muốn ta dừng, xem chừng bị ta hút cạn chân khí rồi nhỉ? Nhưng mà … ngừng kiểu gì?

- Hít nhẹ, ngừng thở, thu tay._Môi hắn chỉ mấp máy, kì lạ là ta nghe rõ mồn một.

Lập tức làm theo lời hắn, vừa hạ tay, A Nhất ngã ngửa bất tỉnh. Ta lại hoảng, chết chết, ta làm hắn bất lực, à nhầm, mất sức.

- Cúc, Cúc, Tiểu Cúc, Tiểu Cúc, giúp ta với.

- Thiếu gia, thiếu gia, có chuyện gì? Có chuyện gì? Thiếu…gia? …..AAAAAAA…..
Bình Luận (0)
Comment