Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 111

Edit: susublue

Tuy rằng Bạch Hiểu Tình rất vội, nhưng vẫn tiếp tục ở lại Mai thành một thời gian nữa mà không lập tức đi tìm người, chuyện lần trước đã cho Bạch Hiểu Tình một bài học, làm việc nhất định phải suy nghĩ ổn thỏa, không thể đánh rắn động cỏ.

Lúc trước nếu bọn họ không gióng trống khua chiêng đi tìm bảo nhân, có lẽ bây giờ bà vú vẫn còn ở đây, như vậy bảo nhân cũng sẽ có manh mối, như vậy bây giờ nàng cũng không phải lo lắng!

Cho nên, lần này Bạch Hiểu Tình sẽ dè dặt cẩn trọng hơn, hơn nữa.

Theo như Phượng Nghiêu nói, có phải muốn nàng đến Thiên Ẩn các không, ngày hôm qua, chuyện Phượng Nghiêu nói nhất định vẫn còn điều gì nữa, cuối cùng có lẽ bị nàng chọc tức nên bỏ đi, diiexndaffnleequydonn cho nên bây giờ nên quay về hỏi hắn một chút, mặc kệ có chuyện gì, chỉ cần có thể hỏi được tin tức là được rồi.

Tuy rằng yêu nghiệt kia có chút không đáng tin, nhưng trong khoảng thời gian này tin tức hắn mang đến cũng không sai, không chừng hôm qua hắn vẫn chưa nói hết, nhất định là sẽ để lại lời nhắn cho nàng.

Nhưng ngoài dự kiến Bạch Hiểu Tình, lúc nàng đến chi nhành Thiên Ẩn các, không ngờ tên yêu nghiệt kia lại có mặt ở đó, xem ra hắn đã chuẩn bị tự mình nói cho nàng biết.

"Ha, ban ngày ban mặt Bạch cô nương lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ đến đây để tìm bản Các chủ uống rượu?"

Thấy Bạch Hiểu Tình xuất hiện, trong lòng Phượng Nghiêu cũng không có gì ngạc nhiên, ngày hôm qua hắn cố ý không nói hết toàn bộ ra, hắn biết lấy trí thông minh của Bạch Hiểu Tình tuyệt đối có thể đoán được.

Quả nhiên, bây giờ Bạch Hiểu Tình đã xuất hiện ở Thiên Ẩn các.

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, đây chính là hậu quả khi để Bạch Hiểu Tình rời đi, nếu nàng thật sự muốn giết người, dọc theo đường đi nhìn thủ đoạn của nàng, sự nhẫn tâm của nàng, chỉ cần nàng nguyện ý nhất định có thể trở thành sát thủ xuất sắc nhất.

Tuy rằng không thể xác định được cảm giác của bản thân lúc này có chính xác hay không, nhưng hắn thật sự có chút đáng tiếc.

"Chẳng lẽ Phượng đại các chủ quên hôm qua ta đã nói gì sao, vạn nhất ta thật sự uống say, làm ra chuyện cầm thú vấy bẩn Phượng đại các chủ, vậy không phải có lỗi với ngươi sao?"

Tuy rằng lời nói của Bạch Hiểu Tình rất khó chấp nhận, nhưng nàng biết, lời của nàng vô cùng có khả năng biến thành sự thât, chuyện này cũng không có cách nào, diiexnnd@nllequsydnn uống rượu hỏng việc, áp dụng trên người nàng tuyệt đối không sai!

Nhìn bộ dạng Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu cảm thấy bản thân hoàn toàn không còn lời nào để nói, người này thật sự là nữ nhân sao, hắn không hiểu nổi, người như Triệu Tử Tu sao có thể thích một nữ nhân như vậy.

Phượng Nghiêu không biết là, một khi đã cảm thấy hứng thú với nữ nhân nào, thì đại biểu cho việc hắn thích nàng ta không còn xa nữa.

Nếu Phượng Nghiêu biết sự tò mò lúc này lại khiến cả đời mình chìm đắm vào đó, không biết hắn chỉ tò mò về Bạch Hiểu Tình hay là, có thể...

"Nói đi, Phượng đại các chủ, hôm qua còn chuyện gì chưa kịp nói ra, nói xong ta sẽ đi tìm người đó." Bạch Hiểu Tình chau mày, tất nhiên không thèm để ý đến tâm tình của Phượng Nghiêu.

"Như vậy đi, chỉ cần ngươi bồi bản Các chủ uống một lần, bản Các chủ liền nói cho ngươi biết, thế nào?"

Thật ra Phượng Nghiêu muốn xem thử bộ dáng Bạch Hiểu Tình uống say, nàng lại dám nói nếu uống say sẽ cường bạo mình, nên bây giờ hắn rất hiếu kỳ muốn xem thử bộ dáng say của nữ nhân này.

Nhưng Phượng Nghiêu không ngờ là, tửu lượng của Bạch Hiểu Tình so với hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều, cuối cùng hắn đã gục ngã mà nàng vẫn chưa say!

"Tốt, chỉ cần đến lúc đó ngươi không hối hận là được!"

Bạch Hiểu Tình cười quỷ dị, ha ha, dù sao đến lúc đó ai gục trước còn chưa biết, tửu lượng của Bạch Hiểu Tình không kém, lần trước chẳng qua là vì uống quá nhiều, cho nên mới bị say, lần này tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa!

Đợi đến khi hai người đến tửu lâu, Phượng Nghiêu mới thật sự hối hận, hắn thật sự đã xem thường tửu lượng của nàng!

Nhìn nữ nhân đang cầm một vò rượu ngồi trong quán uống liên tục, Phượng Nghiêu mới thấy trong lòng ê ẩm, trên đời này sao có thể có một nữ nhân uống rượu như vậy, như vậy không phải làm bọn nam nhân như hắn mất hết mặt mũi sao!

“ Này, Bạch Hiểu Tình, ngươi uống như vậy không sợ lát nữa uống say sao?"

Tuy rằng ban đầu Phượng Nghiêu nói hai người cùng uống rượu, nhưng hắn nghĩ muốn chuốc say Bạch Hiểu Tình thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại người chịu thiệt vẫn là hắn, diennda2nnlequysdoon hắn cho rằng, Bạch Hiểu Tình chỉ có thể uống vài chén thôi, nếu quá chén, còn có thể lợi dụng để hỏi chuyện hắn nghi ngờ, nhưng hắn lại không ngờ được, tửu lượng của Bạch Hiểu Tình lại cao như vậy, hắn cũng không được như nàng.

"Ha ha, chỉ có mình ngươi uống với ta, ha ha, muốn chuốc say ta, ngươi vẫn chưa đủ tư cách!"

Bạch Hiểu Tình không để ý đến Phượng Nghiêu, mà lại tiếp tục mở giấy dán một vò rượu khác ra, không chút khách khí quăng xuống đất. Nàng rất ít khi uống rượu, chỉ có sau khi giết người nàng muốn phát tiết mới đi uống rượu, nàng cảm thấy mùi rượu có thể át đi mùi máu trên người.

"Được, hôm nay ta liền bồi ngươi, để xem thử hôm nay ngươi và ta ai gục trước!"

Phượng Nghiêu cười to, học theo Bạch Hiểu Tình, cầm lấy một vò rượu, không chút khách khí ném nút đóng xuống đất, hôm nay hắn cũng không mình bị cái gì, nhìn Bạch Hiểu Tình như vậy nên cũng muốn phóng túng mình một chút.

"Ngươi làm cái gì, đừng bắt chước ta, ta giết nhiều người lắm, vì muốn át chế mùi máu trên người nên có thói quen dùng mùi rượu để át đi?"

Cho nên tất nhiên uống không ít rượu, nhưng Phượng Nghiêu lại không giống như vậy, yêu nghiệt này thích dùng mùi hương nhàn nhạt che giấu mùi máu trên người, cho nên, Bạch Hiểu Tình không có cách nào xác định tửu lượng của hắn.

"Yên tâm, tuy rằng ta không nghiện rượu, nhưng không có nghĩa là không biết uống, dù sao đôi khi rượu cũng là thứ tốt, Bạch Hiểu Tình, thật ra trên đời này không phải ai cũng đều là sát thủ bẩm sinh đâu."

Tuy rằng Phượng Nghiêu là yêu nghiệt, nhưng lúc đầu cũng không phải như vậy, trên đời này có mấy ai sinh ra đã có thể giết người, hắn cũng chậm rãi hình thành thói quen giết người thôi, sát thủ có mấy người không biết uống rượu, ít nhất lúc uống say có thể quên đi nỗi sợ hãi khi giết người.

"Ha ha, vậy sao, trên đời này có vài người sinh ra là có thể giết người."

Trong tay Bạch Hiểu Tình vẫn cầm vò rượu, mạnh mẽ uống một ngụm, không ai nhìn thấy khóe mắt nàng hơi ướt.

"Phượng đại các chủ, đôi khi ngàn chén không say cũng không phải chuyện tốt, ít nhất ngay cả muốn giải thoát cũng không được?" Trong giọng nói của Bạch Hiểu Tình có vẻ bất đắc dĩ.

Thấy Bạch Hiểu Tình như vậy, Phượng Nghiêu cảm thấy không biết nói gì.

Bọn họ đều hoạt động trong bóng đêm, ngày bắt đầu giết người đã biết trước vận mệnh của mình, hai tay nhiễm máu tươi, vĩnh viễn không thể giải thoát, đôi khi thậm chí muốn buông tay, nhưng máu trên tay làm cho bọn họ hiểu được, cho dù muốn quay đầu cũng không quay đầu được, bởi vì những oan hồn kia cũng sẽ không bởi vì bọn họ sám hối mà biến mất.

"Bạch Hiểu Tình, đôi khi ta thật sự hoài nghi ngươi có thật là Bạch Hiểu Tình không, ngươi nhát gan như vậy, làm cách nào mà hiện tại lại trở nên lợi hại như vậy." Cho dù đến bây giờ, Phượng Nghiêu vẫn không thể khẳng định được người trước mắt này có phải là Bạch Hiểu Tình không? Nếu đúng như vậy, rốt cuộc cái gì khiến nàng thay đổi lớn như vậy, lớn đến nỗi giống như một người khác vậy.

Bạch Hiểu Tình không trả lời, nhưng ánh mắt ưu thương nhìn về phương xa, nàng là Bạch Hiểu Tình sao? Chính nàng cũng không biết, nàng không biết sự tồn tại của mình có thật không, hay tất cả chỉ là một giấc mơ, đôi khi nàng không khỏi suy nghĩ, nếu quả có một ngày nàng tỉnh lại phát hiện bản thân còn ở hiện đại, tất cả mọi chuyện ở đây đều là một giấc mộng.

"Thế nào, vấn đề của ta khó trả lời như vậy sao?"

"Không phải là khó trả lời, chỉ là ta không biết phải trả lời thế nào thôi, ta luôn cảm thấy mình đang ở trong mộng, rốt cuộc là hiện thực hay hư ảo bản thân ta cũng không phân biệt được."

Bạch Hiểu Tình lại nhấc vò rượu lên chuẩn bị uống, lại bị Phượng Nghiêu ngăn cản, " Sao vậy, không phải hôm nay ngươi tìm ta uống rượu sao, sao bây giờ lại ngăn ta?"

"Ta tìm ngươi uống rượu, nhưng không muốn ngươi uống như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết uống như vậy sẽ tự hủy hoại bản thân?"

" Hủy hoại bản thân thì sao, chỉ cần có thể tạm thời quên ưu tư là được rồi, đôi khi ta thật sự muốn say tới ngàn năm!"

Say tới ngàn năm, nếu nàng không biết chuyện gì cả, mọi chuyện lúc này đều không liên quan đến nàng, như vậy, có phải nàng cũng có thể quên luôn mình là sát thủ không?

" Say tới ngàn năm? Bạch Hiểu Tình ngươi cảm thấy sống đủ rồi sao, chẳng lẽ muốn uống say đến chết?"

"Phượng đại các chủ, ngươi tin thật sao, thật đáng yêu."

Say tới ngàn năm, chẳng qua chỉ là một giấc mộng của nàng thôi, bất quá, nếu thật sự có thể say tới ngàn năm, cũng là một chuyện tốt, như vậy, ít nhất có thể quên đi rất nhiều chuyện, tỷ như tay đầy máu, tỷ như cơn ác mộng kia.

"Ha ha, ngươi là người đầu tiên nói ta đáng yêu." Phượng Nghiêu cười lớn, Bạch Hiểu Tình là người duy nhất nói hắn đáng yêu.

"Sáng nay có rượu sáng nay túy, " nhẹ nhàng quơ quơ vò rượu trong tay, cảm giác chỉ còn nửa vò rượu, tiếp tục nói, "Hôm nay đã có duyên ngồi uống rượu với nhau, như vậy hôm nay chúng ta không say không về."

Nói xong, giơ vò rượu lên đổ xuống, bây giờ nếu có thể uống say, nói không chừng cũng là một chuyện tốt, chỉ cần có thể say một lần, nhưng, tốt nhất ngày mai lúc thức dậy đừng để nàng nhìn thấy mình ngủ cùng Phượng Nghiêu, diiexndafnllequydoon nàng sợ bản thân mình chịu không nổi đả kích này.

"Được rồi, ngươi cũng đừng uống nhiều như vậy, đừng quên mục đích của chúng ta hôm nay là gì, nếu ngươi uống say, một hồi gặp hai người ta mang đến, ngươi sẽ thẩm vấn thế nào?"

"Thẩm vấn?"

Hai chữ này làm Bạch Hiểu Tình sửng sốt, vốn đầu óc có chút hỗn độn lại bắt đầu trở nên linh hoạt.

"Ngươi bắt người nào sao? Có liên quan đến lão gia nô ngươi nói không?"

Nhưng nghĩ lại cũng không thể, nếu là lão nô phủ thái tử thì không cần thiết phải thẩm vấn, như vậy cũng quá tàn nhẫn, chuyện này nàng làm không được, mà Phượng Nghiêu cũng làm không được.

"Đương nhiên, không phải lão nô đó, mà là một vài người khác."
Bình Luận (0)
Comment