Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 148

Edit: susublue

Bạch Hiểu Tình thật sự không biết dùng cách nào để thu hút sự chú ý của mọi người, để làm cho chức danh hoa khôi của nàng càng thêm thần bí, danh tiếng cũng tăng thêm một chút, rồi từ bỏ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang cũng tốt, như vậy sẽ không đột ngột.

"Ai, thật là buồn chết mất, chẳng lẽ lại đánh đàn sao? Cách này thật quá quê mùa mà? Nếu đánh đàn thì thật không biết sẽ thế nào, dù sao cũng có rất nhiều người biết đánh đàn!" Bạch Hiểu Tình vừa ngủ, vừa lầm bầm lầu bầu, giờ phút này ám vệ cũng không có ở đây, nếu bọn họ ở thì còn có thể bỏ phiếu quyết định.

Chẳng lẽ phải đi làm văn nhân nho sĩ sao? Nếu đi viết này nọ, nàng có thể dùng bút lông, mặc dù nàng có đầy bụng kiến thức rực rỡ của ba ngàn năm văn hóa, nhưng cũng không biết chữ viết ra có khó coi hay không!

Phiền phức quá.

Quên đi, không nghĩ nữa, đi ngủ!

Sáng mai có thể chuẩn bị sau, nàng không muốn hy sinh giấc ngủ đẹp của mình.

Lúc Bạch Hiểu Tình ngủ mê man, ở trong Vạn Xuân Các, Thẩm Vạn Xuân bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.

Trước kia luôn cảm thấy Vạn Xuân Các làm ăn rất tốt, hắn cũng đứng một bên quan sát, sau đó tận hưởng, nhưng bây giờ thì tốt rồi, việc càng lúc càng nhiều.

Còn về chuyện gì thì không cần phải nói, đều là vấn đề khách quý, nhiều khách đến hơn, tuy rằng phục vụ rất tốt nhưng bọn họ vẫn không vừa lòng.

Ví dụ như lúc cô nương không lên biểu diễn, hoặc là muốn loại rượu nào đó nhưng không được đưa tới.

Trước kia hắn không biết rượu của mình tốt như vậy, bọn họ đều muốn uống, diẽn(dannlle3<quyd0n quả nhiên là Bạch Hiểu Tình sáng suốt, nâng cao giá rượu lên thì có thể làm thay đổi hương vị, dùng vàng bạc để đổi hương vị của rượu!

"Chủ tử, chủ tử! Thừa tướng đến đây!" Tin tức này thật sự rất chấn động.

Thừa tướng bị thê quản nghiêm, sao hắn dám đến Vạn Xuân Các?

"Chủ tử, thừa tướng đi theo phu nhân!"

Quả nhiên sau khi nói xong, hắn liền buồn bực, hắn nói mà, sao thừa tướng phu nhân có thể không đi theo, nhưng bọn họ cùng nhau dạo thanh lâu? Thì thật sự có chút không thích hợp?

Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi, một nhà thừa tướng không phải đến dạo thanh lâu mà là tới tuyển con rể.

Nghe nói sau khi Vạn Xuân Các khai trương lại thì thu hút không ít tài tử, cho nên bọn họ mới nghĩ tới cách này, đến xem thử ở đây có tài tử nào xứng đáng không.

"Được rồi, ngươi nhanh đi sắp xếp đi!" Nếu thừa tướng tuyển con được con rể ở đây thì nhất định sẽ là nước cờ sống, sau này không phải sợ bất cứ hoạt động nào nữa vì nhất định sẽ có người chủ trì.

"Được, nhưng chủ tử không ra xem thử sao?" Tên người làm chưa từ bỏ ý định quay lại hỏi một chút, nhưng lại bị Thẩm Vạn Xuân tức giận mắng.

Hắn coi chủ tử hắn là nô tài mà sai bảo sao?

"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ai làm công cho ai?" Hắn buồn bực, hắn nhất định là nô lệ của nữ nhân kia.

Chỉ cần nghĩ đến tiểu nha đầu kia nói Bạch Hiểu Tình đã ngủ, để cho hắn bận rộn một mình ở đây thì hắn tức giận đến bốc hỏa rồi, vì thế hắn cũng phải đi ngủ, không quan tâm nữa.

"Dạ, chủ tử, ta đã biết!" Đã lâu rồi chủ tử chưa nổi giận, cho nên lần này chủ tử nổi giận cũng ngoài dự tính của hắn.

"Ngươi biết là tốt rồi, nhanh đi xuống đi!" Thẩm Vạn Xuân cầm lấy ly rượu, lại uống một ngụm.

Thật là khó uống, không hề ngon như rượu quý của hắn, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

"Gia, cần Hoàn nhi đến hầu hạ ngài không?" Gia uống rượu giải sầu một mình không thấy buồn sao?

"Không cần, ta uống một mình được rồi!" Không biết vì sao hắn lại sợ bị Bạch Hiểu Tình biết, nếu vậy thì nàng có khinh thường hắn không?

"Dạ, gia. Vậy thuộc hạ cáo lui!" Chủ tử đã thay đổi không ít! Ngay cả Hoàn nhi cũng không cần.

"Ta thật sự đã gặp quỷ rồi, không cần người hầu hạ!" Hắn vừa lầm bầm lầu bầu, vừa uống rượu, nhưng không hiểu sao hắn lại chờ mong màn diễn xuất của nàng ngày mai.

Bạch Hiểu Tình ngủ một giấc đến sáng, khi tỉnh dậy nàng chỉ chải đầu, cũng chưa nghĩ ra phải biểu diễn cái gì.

Nàng vốn có thể biểu diễn gì đó quyến rũ một chút, giống như múa cột cũng rất tốt.

Nhưng nếu nàng làm như vậy chỉ sợ Triệu Tử Tu đang ở biên cương sẽ giận run lên, chạy thẳng về đây, sau đó đóng gói nàng mang đi.

Thật ra như vậy cũng tốt, nếu hắn nếu có thể trở về.

Nhưng nghĩ tới đây là nàng lại nổi giận, nếu hắn thật sự trở về thì biên cương làm sao bây giờ, đến lúc đó vẫn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Tiểu thư, người có gì buồn phiền sao?" Nhìn thấy nàng rối rắm, tiểu nha đầu nhịn không được mở miệng hỏi một câu, tiểu thư trông như rất buồn phiền vậy.

"Ta đang nghĩ, nếu ta diễn không tốt thì có hù chết bọn họ không!" Nàng thật sự nghĩ như vậy.

"Sẽ không đâu, nhất định tiểu thư sẽ diễn tốt!" Tiểu nha đầu an ủi, sau đó búi tóc thật đẹp cho nàng, nhìn rất thoải mái.

"Hi vọng là vậy!" Bạch Hiểu Tình thở dài một hơi, nàng cũng hi vọng là tốt.

" Tiểu Phấn, ngươi đi chuẩn bị cho ta mấy bức bình phong nhỏ, lát nữa ta sẽ dùng đến, đúng rồi, tốt nhất là mua thêm cho ta mấy miếng vải lụa trắng!" Có thể dùng vải để kéo, như vậy cũng không tệ.

"Tiểu thư, ở đây có vải lụa, người muốn bao nhiêu, ta đều có thể lấy cho người!" Tuy rằng tiểu nha đầu không biết nàng muốn làm gì, nhưng nàng lại biết tiểu thư rất giỏi, mọi chuyện ở đây đều do nàng làm, cho nên ở trong lòng tiểu nha đầu, chủ tử đã cực kỳ giỏi rồi.

"Được, ta muốn màu sắc phải tươi một chút!" Nàng đang nghĩ buổi tối nên dùng màu gì, quần áo gì thì mới đẹp.

"Dạ, tiểu thư, ta đã biết!" Tiểu Phấn chạy đi, sau đó liền gặp phải đám hạ nhân vừa mới tỉnh ngủ chuẩn bị hầu hạ chủ tử, nàng cảm thấy bản thân rất hạnh phúc vì được chủ tử lựa chọn, trở thành nha đầu bên người chủ tử.

Nhưng nàng cũng buồn rầu, bởi vì lúc làm việc bọn họ luôn cố ý nhằm vào nàng.

" Tiểu Phấn, tiểu thư nhà ngươi đối với ngươi tốt không? Nghe nói nàng là hoa khôi"

Hoa khôi đều rất khó hầu hạ, không phải sao? Nhưng vì sao nhìn Tiểu Phấn lại dễ chịu như vậy?

"Không đâu, tiểu thư đối xử với người khác tốt lắm, tuy rằng nàng là hoa khôi nhưng ta cảm thấy tiểu thư không hề kiêu ngạo!" Tiểu Phấn nói rất thật lòng.

"Vậy Tiểu Phấn, ngươi đang muốn làm cái gì?" Các nàng tò mò nhìn mấy thứ nàng cầm, chẳng lẽ vị hoa khôi kia đã có hành động?

Màu đỏ, muốn tấn công kích đỏ mắt, nhưng Tiểu Phấn không biết đạo lý này nên nói cho các nàng biết.

"Tiểu thư muốn gì ta cũng không biết, nhưng có vẻ tiểu thư muốn dùng để biểu diễn!" Nàng nói rất mơ hồ, nhưng đó đều là sự thật!

Đám nha hoàn lập tức buông việc trong tay, sau đó trở về nói cho tiểu thư của mình biết.

Nguyên nhân là gì? Bởi vì nếu tiểu thư được sủng ái, cuộc sống của các nàng cũng sẽ tốt hơn nhiều, dien*dannlle3<quy[do0n cho nên nếu để chủ tử hài lòng, các nàng cũng sẽ được thoải mái.

Tiểu Phấn không hiểu các nàng muốn làm gì, chỉ cầm mấy thứ này trở về, sau đó nhìn bộ dáng nhàn nhã tự tại của tiểu thư nàng liền cảm thấy tiểu thư như vậy mới có tư thái của hoa khôi.

Những người trước kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng tâm tư lại rất hung ác, trước mặt và sau lưng khách như hai người khác nhau vậy.

Nhưng tiểu thư thì không như vậy, tiểu thư luôn luôn hòa thuận, cho nên tiểu thư là người rất thiện lương, nàng thích tiểu thư như vậy.

"Tiểu thư, những thứ người muốn đây, người xem thử đi!" Tiểu Phấn nhìn tiểu thư nhu nhược, sau đó lại cầm kia miếng vải kia, muốn bắt đầu khiêu vũ sao?

"Ngươi đứng ở bên cạnh xem là được rồi, ta luyện tập một chút!" Nàng cười nói.

Tiểu Phấn vội vàng đứng qua một bên, nhưng vẫn nhịn không được nói chuyện vừa rồi cho nàng nghe.

"Tiểu thư, ta nói cho người biết một chuyện rất kỳ quái, khi mấy nha hoàn kia nghe ta nói ngươi muốn mấy thứ này liền lập tức đi nói cho tiểu thư bọn họ biết, cũng không biết các nàng muốn làm cái gì!"

Nàng cười cười, biết Tiểu Phấn là người lương thiện, nhưng nàng cứ như vậy thì thật đơn giản, nếu các nàng muốn gian lận, cũng không có khả năng.

"Tiểu thư, người nhìn người kìa, còn cười được sao!" Tiểu Phấn cảm thấy tiểu thư rất tốt, tuy rằng nàng không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng luôn cảm thấy không đúng.

"Không có gì, bọn họ thích hỏi thăm thì ngươi nói cho bọn họ biết là được rồi." Nói không chừng nàng còn có thể lợi dụng những người đó để rời đi, bỏ được rất nhiều phiền toái, hơn nữa, Thẩm Vạn Xuân cũng không phải người để bọn họ tùy ý làm xằng làm bậy.

"Dạ, tiểu thư, ta đã biết!" Nàng biết tiểu thư không giống họ, nàng là người tốt, không giống những người đó luôn đầy tâm kế.

Bạch Hiểu Tình bắt đầu luyện tập, nàng phát hiện kỹ năng của bản thân còn chưa mai mọt, vậy thì tốt, nhưng đến khi nàng biểu diễn thì liệu có thuận lợi như vậy không.

Đến tối, mọi người ta tấp nập ra vào, Bạch Hiểu Tình cũng ra mặt.

Thẩm Vạn Xuân đặt cho nàng một cái tên khiến nàng bực mình, tên là Quốc Sắc.

Nàng thật sự không đảm đương nổi cái tên như vậy, nhưng hắn lại cứ kiên trì.

"Quốc Sắc!"

"Quốc Sắc! Quốc Sắc!"

"Quốc Sắc! Quốc Sắc! Quốc Sắc!"

Phía dưới mọi người hò hét ầm ĩ, đây là hiệu ứng đám đông mà Thẩm Vạn Xuân chuẩn bị cho nàng, nàng thật sự không thể xem nhẹ năng lực của nam nhân này!

"Ngươi chuẩn bị tốt chưa, bắt đầu đi!" Hắn nhàn nhạt nói, hình như cũng rất chờ mong Bạch Hiểu Tình.

Bạch Hiểu Tình gật đầu, sau đó kêu người mang bình phong trắng và vải lụa lên.

"Mọi người yên tĩnh một chút, Quốc Sắc cô nương của chúng ta bắt đầu biểu diễn rồi!" Người chủ trì lớn tiếng nói, sau đó bóng người của Bạch Hiểu Tình bắt đầu rơi xuống.

Ở trong mắt mọi người, nàng vung bút thành tranh, sau đó vung dải lụa, bắt đầu xoay tròn, mỗi một hình ảnh đều cực kỳ đẹp, làm cho người xem khó quên.

Ám vệ nhanh tay vẽ lại để cho Vương gia đi xem.
Bình Luận (0)
Comment