Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 83

Khi ngón tay nàng chạm đến vệt máu đỏ sậm kia...

Phốc ——

Một ngụm máu tươi phun ra, dọa sợ Băng Băng, cũng làm Phượng Nghiêu và nam tử luôn trốn từ một nơi bí mật gần đó sợ hãi.

Đây... Là chuyện gì xảy ra?

Vừa rồi không phải còn tốt sao, vì sao chỉ trong chớp mắt liền hộc máu? Nàng rốt cục nhìn thấy cái gì, tình huống gì mà lại biến thành nghiêm trọng như vậy.

"Bạch Hiểu Tình, ngươi làm sao vậy, Bạch Hiểu Tình ngươi nhìn ta!"

Sau khi mở mắt trong giây lát liền phun ra một ngụm máu tươi, Băng Băng thật sự bị dọa sợ, nàng biết thuật thôi miên của nàng đối với thân thể có tác hại, nhưng thật không ngờ lại nghiêm trọng đến nỗi khiến Bạch Hiểu Tình hộc máu, việc này...

"Máu..."

Bạch Hiểu Tình có chút suy yếu mở mắt, trong mắt là màu đỏ sậm cực kì đè nén, Băng Băng nhìn cũng có chút ghê người. Ánh mắt lạnh như băng, mang theo sát ý, thị huyết.

Nàng nói xong câu đó, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, lần này vô luận Băng Băng kêu thế nào nàng cũng không chịu mở mắt, nặng nề ngủ.

"Nghiêu, chuyện gì xảy ra, nàng có nghiêm trọng không?" Thấy Bạch Hiểu Tình hộc máu, có chút lo lắng, bởi vì nàng là...

"Hẳn không có việc gì, phỏng chừng là bị phong ấn trong cơ thể phản phệ, tu dưỡng hai ngày sau sẽ không có vấn đề gì lớn, không cần lo lắng. Hơn nữa như vậy cũng tốt, cái này đại biểu cho phong ấn của nàng tuyệt đối không thể bị gỡ bỏ." 

Thật sự không có vấn đề sao?

Phượng Nghiêu không biết, hiện tại hắn nói như vậy là muốn an ủi nam tử bên cạnh, thuận tiện cũng bình tâm một chút.

Mà Băng Băng lo lắng nhìn Bạch Hiểu Tình, tuy rằng không biết nàng cảm thấy thế nào, nhưng nàng rất lo lắng, bất quá đầu ngón tay truyền đến mạch đập của nàng, Băng Băng đoán nàng không có chuyện gì, cũng liền yên tâm.

Kế tiếp điều khiến Băng Băng không hiểu chính là cảnh trong mơ của Bạch Hiểu Tình, rốt cục là cái dạng gì mới làm Bạch Hiểu Tình hộc máu?

"Hiểu Tình, tỉnh tỉnh."

Nhẹ nhàng vỗ gương mặt nàng, hi vọng có thể nhanh chút tỉnh lại, nhưng nhìn tình trạng hiện tại khả năng không lớn, nếu cứ như vậy đem nàng về bên cạnh Triệu Tử Tu, không biết Triệu Tử Tu có trực tiếp giết mình hay không.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, chuẩn bị đem Bạch Hiểu Tình nâng dậy, mới phát hiện trong tay nàng nắm khối đồ đăng điếu trụy của mình, hơn nữa làm sao cũng không kéo ra được.

Bất đắc dĩ lắc đầu, lấy không được thì thôi, có lẽ vì thích nên nàng mới gắt gao nắm trong tay đi, một khi đã như vậy nàng sẽ không lấy lại.

Chỉ là, Băng Băng không biết, Bạch Hiểu Tình hiện tại đang lâm vào một giấc mộng khó có thể tỉnh lại...

Kỳ thực vừa rồi Bạch Hiểu Tình tỉnh lại chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, sau đó lại một lần nữa lâm vào giấc mộng kia.

Không, có lẽ không thể nói nàng tỉnh lại, bởi vì tỉnh lại chỉ có thân thể của nàng, mà tinh thần nàng luôn ở trong giấc mộng kia chưa bao giờ tỉnh lại.

Giấc mơ cũng không dài, nhưng giấc mộng đẫm máu kia cũng không ngừng đánh úp lại, một lần lại một lần, máu, chém giết, ngay trước mắt nàng cứ như vậy trần trụi trình diễn.

Bạch Hiểu Tình dùng sức thở dốc, sự bình tĩnh trong lòng dần dần dâng lên sát ý, nhưng chỉ sợ ngay cả chính nàng đều không biết, trong mắt nàng đã nhiễm đầy màu đỏ, không giống với nhan sắc ngày thường của nàng.

Hiện tại trong lòng Bạch Hiểu Tình chỉ có một ý niệm, đó là phải——sống!

Để sống sót nàng có thể làm bất cứ chuyện gì!

Giết! Giết! Giết!

Xem một khối thi thể ngã đến trước mặt bản thân, Bạch Hiểu Tình trong mắt không có một chút áy náy hay không đành lòng, chỉ có sát ý điên cuồng.

Giết chết! Giết chết mỗi một người mưu toan tới gần mình, giết chết mỗi một người làm mình bị thương, giết hết...

Bạch Hiểu Tình biết trạng thái bản thân hiện tại không đúng, không nên như thế này, nhưng thứ cuồn cuộn bên trong, nàng không biết bản thân nên làm cái gì.

Chỉ có thể không ngừng giết người đến gần nàng, giống như chỉ có giết chết mỗi một kẻ địch, mới có thể thoát khỏi giấc mộng này.

"Tình Nhi..."

Không biết là ai gọi nàng, khiến Bạch Hiểu Tình dừng động tác.

Người kia, là ai? Vì sao lại quen thuộc như vậy? Vì sao trong nháy mắt ở trong lòng nàng có một tia xúc động như vậy?

"Tình Nhi, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa..."

Đừng ngủ? Chẳng lẽ hiện tại nàng còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh lại sao?

Đúng vậy, hiện tại nàng còn ngủ, nơi này không phải hiện thực, chỉ là giấc mộng của nàng, làm thế nào mới có thể rời khỏi đây được, khi nào ác mộng này mới kết thúc?

Còn có... Là ai? Là ai luôn kêu tên nàng? Vì sao lại cảm thấy rất quen thuộc?

Rốt cục, Bạch Hiểu Tình vất vả dùng hết khí lực mở hai mắt ra, rơi vào trong mắt nàng, là gương mặt tiều tụy của Triệu Tử Tu, thời điểm nhìn thấy tỉnh lại, trên mặt, mang theo một nụ cười chân thật.

Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Triệu Tử Tu quay đầu lại, hướng ngoài phòng hô to, "Đại phu, nàng tỉnh lại, ngươi vào xem thử đi!"

"Ta không sao..."

Thân thể của chính mình nàng vẫn biết, hiện tại thân thể Bạch Hiểu Tình ra có chút suy yếu ngoài ra không có vấn đề gì, bây giờ chỉ có tinh thần nàng không tốt.

Nhưng Triệu Tử Tu lại không có cách nào yên tâm, bởi vì ngày đó mang Bạch Hiểu Tình về, bên miệng rõ ràng là vết máu, làm cho người ta chỉ biết nàng bị trọng thương.

Chống không lại kiên trì của Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình vươn cổ tay của mình để đại phu bắt mạch, không bao lâu sau đại phu gật gật đầu nói với Triệu Tử Tu.

"Vương gia không cần lo lắng, Bạch cô nương cũng không bị trọng thương, chẳng qua là vừa rồi bị kích thích, đại hỏa công tâm, cho nên mới hộc máu hôn mê."

Nghe đại phu giải thích, Triệu Tử Tu ít nhiều cũng yên lòng, chỉ là nhìn sắc mặt Bạch Hiểu Tình tái nhợt, hắn vẫn rất đau lòng.

"Ta ngủ đã bao lâu?" Nhìn Triệu Tử Tu sốt ruột thành bộ dạng này, thời gian nàng ngủ hẳn là không ngắn đi.

"Ba ngày hai đêm."

Không ai biết trong ba ngày hai đêm này, đối với hắn mà nói là dày vò thế nào, nhìn người trong lòng hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ có thể đứng ở một bên, loại cảm giác này nếu không tự mình trải nghiệm vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

"Không cần lo lắng, ta thật sự không có việc gì." Chẳng qua là có chút mệt mỏi mà thôi.

Nhìn Bạch Hiểu Tình lại ngủ, Triệu Tử Tu cũng là lần đầu tiên sợ hãi như vậy, thấy sắc mặt nàng không còn tái nhợt nữa, ít nhất có thể khẳng định là, thân thể của nàng hẳn là đã tốt hơn rất nhiều.

Thời điểm tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, Bạch Hiểu Tình cứ như vậy nhu thuận nằm ở trong lòng Triệu Tử Tu một đêm không mộng mà ngủ.

Bạch Hiểu Tình nỗ lực nghĩ đến kết quả thôi miên, thế nhưng phát hiện ra không có tác dụng gì, lúc Băng Băng thôi miên nàng, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy, nhưng giống như có loại lực lượng ngăn cản nàng nhớ lại những điều đó, hiện tại trong trí nhớ của Bạch Hiểu Tình chỉ có một mảnh trắng mà thôi. Còn có, để lại cảm giác khó chịu vô cùng nghiêm trọng.

Không, tựa hồ không chỉ có màu trắng, còn có một chút đỏ sậm, nàng biết đó là máu, nàng đã chạm đến vệt máu lớn kia, sau đó thấy được gì đó.

Nhưng phía sau màu máu đỏ sậm rốt cục là cái gì thì nàng nghĩ mãi không ra.

"Tử Tu, nói cho Băng Băng biết ta không sao?"

Ngày đó bộ dáng của nàng chắc đã dọa đến nàng thôi, nếu không có tin tức của bản thân, nàng không biết sẽ lo lắng thành bộ dáng gì nữa.

"Yên tâm, ta đã nói cho nàng ta rồi, nàng ta đã biết tình huống của nàng, sẽ không lo lắng."

"Vậy là tốt rồi."

"Nói với ta, nàng rốt cục đang nghĩ cái gì?" Sao đột nhiên lại ép buộc bản thân thành cái dạng này.

"Trí nhớ của ta có một phần thiếu hụt. " Bạch Hiểu Tình nhàn nhạt mở miệng, cau mày, "Trong trí nhớ có một đoạn trống lớn, nhưng ta cảm giác đoạn trí nhớ kia rất quan trọng."

"Sau đó ta để Băng Băng giúp ta, cuối cùng hình như ta sắp nhớ ra cái gì rồi, nhưng trong nháy mắt lại quên, đột nhiên trong ngực cảm thấy khó chịu, liền hộc máu té xỉu."

Ở thời điểm té xỉu nàng còn nói gì đó, nhưng cũng không nhớ gì cả. Nàng cảm thấy câu nói kia rất quan trọng, cùng nàng có liên quan.

"Nghĩ không ra thì thôi, không cần miễn cưỡng bản thân." Xem bộ dáng Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu tiếp tục lo lắng "Hai ngày nay đều không ăn cái gì, chúng ta đi "Phượng đến lâu" ăn một chút gì đi. Nga, đúng rồi Băng Băng và Đại Long buổi sáng hôm nay đã rời đi, muốn ta chuyển lời với nàng, bọn họ nhất định sẽ giúp nàng huấn luyện ra một đội ngũ vĩ đại."

"Ta đã biết, chúng ta đi "Phượng đến lâu"."

Đến "Phượng đến lâu" Bạch Hiểu Tình phát hiện, nơi này người đến người đi vẫn náo nhiệt như vậy, tuy rằng hiện tại không phải thời gian dùng bữa, nhưng "Phượng đến lâu" vẫn như cũ, không hề ít khách, thậm chí rất nhiều người không ăn gì, mà là ở trong này ngồi chờ, đợi đến giờ, liền ở đây dùng cơm trưa.

"Các ngươi đến đây a, đi, chúng ta lên lầu." Nhìn Bạch Hiểu Tình như trước mang theo thần sắc bị bệnh, Mộc Uyển nhi chạy nhanh đến dẫn bọn họ lên lầu hai, dưới lầu người đến người đi sẽ ầm ĩ đến nàng.

"Thế nào? Ta nghe nha đầu Băng Băng kia nói ngươi bị thương rất nghiêm trọng."

Xem sắc mặt vẫn còn tái nhợt, Mộc Uyển nhi cũng biết hiện tại tình huống của Bạch Hiểu Tình không được tốt lắm. Tuy rằng nói tương giao không sâu, nhưng trong lòng Mộc Uyển Nhi cũng coi Bạch Hiểu Tình là bạn của mình.

"Không sao, ít nhất hiện tại không chết được." Bạch Hiểu Tình thấy nàng liên tiếp nhìn xuống dưới lầu, hướng nàng gật đầu, " Ngươi có việc vội thì đi đi, không cần phải ở đây với ta, mấy thứ này tự bản thân ta xem được."

Nhìn sổ sách trong tay, Bạch Hiểu Tình tất nhiên biết Mộc Uyển Nhi kêu nàng đi lên là có mục đích, nàng thẳng thắn tiếp đãi, vì để cho mình tin tưởng nàng đi.

Sau khi Mộc Uyển Nhi xuống lầu, Bạch Hiểu Tình tùy tay cầm lấy một bản nợ lên xem, trong đó mỗi một khoản tiền đều ghi lại kỹ càng như vậy, quả nhiên là cách ghi của hiện đại làm cho người xem rất hài lòng.

Mà một bên Triệu Tử Tu thấy nàng bộ dáng nghiêm túc, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.

Bộ dáng Bạch Hiểu Tình nghiêm túc, quả nhiên rất mê người, chỉ sợ trên thế giới này cũng chỉ có nàng có thể tác động tâm tư của hắn như vậy.
Bình Luận (0)
Comment