Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 99

Editor: Susublue

"Nắm chặt, sắp hạ xuống rồi." Ngay khi Bạch Hiểu Tình đang say mê cảnh sắc xinh đẹp của Ngũ họa sơn, chợt bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Chu Thái Bình.

Mỗi lần bay lên thì dễ dàng, nhưng hạ xuống đất lại trở thành tâm bệnh của Chu Thái Bình.

Lúc bay một mình, hắn đã không khống chế tốt được, không thể nắm bắt tiết tấu rơi xuống, lần này lại mang theo cả Bạch Hiểu Tình, nói không chừng lúc đáp xuống sẽ mất mạng!

"Chu công tử, ngươi làm gì vậy, bên này là ruộng nước! Ngươi đáp xuống bên kia đi? Bên kia mới là đồng cỏ!"

Ở trên bầu trời lung lay qua lại, Chu Thái Bình cũng không khống chế được con diều lớn, một đường hướng về phía ruộng đất mà lao xuống, cái này, thật sự bất đắc dĩ, tình huống này xem ra vị này chỉ biết cất cánh nhưng lại không biết cách đáp xuống!

Tiếp tục như vậy, sẽ lao đầu vào đồng ruộng kia?

"Đừng lộn xộn, ngươi nắm không tốt, để ta!"

Tình thế đã đến lúc nguy cấp, Bạch Hiểu Tình không nói gì, lập tức đoạt lấy quyền điều khiển diều, hét lớn với Chu Thái Bình.

Chu Thái Bình đã sớm bị dọa toát mồ hôi lạnh, Bạch Hiểu Tình kêu, hắn cũng nghe lời thả tay, Chu Thái Bình nhẹ buông tay, diều lại bắt đầu lắc lư kịch liệt.

Hai tay gắt gao cố định lại con diều đang lắc lư, Bạch Hiểu Tình chau mày, ở hiện đại, nàng cũng là cao thủ lướt diều, nhưng con diều này khống chế không dễ như vậy, chẳng qua nàng coi thường trình độ của diều ở cổ đại, hoàn toàn không thể lướt qua khỏi đánh đồng này.

"Ngươi được không? Phía trước là vách núi đó! Nếu ngươi không được vẫn nên để ta làm cho, ta không muốn chết trẻ như vậy đâu!"

Thấy trước mặt là vách núi, Chu Thái Bình sợ tới mức có chút thất thần, sau đó liền kêu lớn lên, nếu đụng vào núi, bọn họ sẽ thành xác chết không hồn.

"Câm miệng, ổn định đừng để ngã xuống, vách núi có gió lớn, có lực đẩy bay lên, chúng ta sẽ mượn lực đẩy này để bay lên, nhấc diều lên, để nó bay lên trời lần nữa, sau đó đánh một vòng, đáp xuống trên cỏ, hiểu chưa?"

Bạch Hiểu Tình hét to, nhưng theo như nàng nói, vách núi có gió thổi, tiếng gió quá lớn, lời của nàng, Chu Thái Bình vốn không nghe rõ!

Tuy rằng nghe nàng nói vậy, nhưng trong lòng Chu Thái Bình vẫn căng thẳn, thấy khoảng cách càng ngày càng gần vách núi, sợ hãi trong lòng hắn càng lúc càng nhiều.

Nếu cứ như vậy lao xuống, khẳng định sẽ tan xương nát thịt!

Nhưng Chu Thái Bình lại nghĩ, hắn không muốn buông tay, theo như Bạch Hiểu Tình nói, vách núi có gió thổi lên, lập tức nhấc con diều đang lao xuống lên, hai người lại bay cao lên trời lần nữa.

Một đôi tay gắt gao ổn định con diều, tận lực duy trì trạng thái cân bằng, Bạch Hiểu Tình rốt cục nhìn thấy Chu Thái Bình trợn mắt há mồm, trong không trung xoay vài vòng, hướng tới đỉnh núi Ngũ Họa sơn để đáp xuống.

‘Bá’ một tiếng, hai người theo cánh diều, bỗng chốc ngã xuống mặt cỏ, mặt cỏ mềm yếu, ngã cũng không đau, nhưng diều đã bị rạn nứt, sợ là lần sau sẽ không dùng được nữa.

"Ngươi, ngươi thật lợi hại! Ngươi làm như thế nào vậy?" Ngây người ở ngồi trên cỏ, Chu Thái Bình cười ha ha, trừng mắt nhìn Bạch Hiểu Tình ở bên cạnh, kinh ngạc hỏi.

"Suy nghĩ của ngươi tốt lắm, diều cũng được làm bằng chất liệu tốt, thật sự có thể bay lên trời, nhưng cấu tạo để hạ cánh không tốt, lại không có cảm giác an toàn, Chu Thái Bình, ngươi lại đây, xem đi! Vẻ ngoài con diều rất đẹp mắt, nhưng không hề thực dụng, do vậy nên lúc đáp xuống không tốt."

" Cánh trượt, phải làm thành hình giọt nước, như vậy, mới giảm bớt lực cản không khí, dòng khí xuyên qua thân cánh, bị hình giọt nước đặc thù phân làm đôi, một nửa biến thành lực đẩy lên, một nửa ép lực đẩy của gió xuống, hai loại lực này áp chế nhau, đưa cánh trượt vào không trung."

Chu Thái Bình thừa nhận, cô gái trước mắt này, hiểu biết không ít, đề nghị của nàng, nói rất nhiều đến hai mặt đối lập, thậm chí có một chút, hắn nghe không hiểu.

Cho tới nay, Chu Thái Bình đều không tìm thấy bằng hữu nào cùng chung chí hướng, hiện tại, xem như hắn đã tìm được.

"Bạch tiểu thư, quả thật không đơn giản! So với ta còn hiểu biết nhiều hơn, kỹ thuật bay lượn của ngươi cao như vậy, nếu không, chúng ta hợp tác thử xem, xem có thể đem con diều này, cải tạo thành cái hoàn mỹ hơn không?"

"Tốt! Ta rất thích bay, loại cảm giác tự do tự tại ở trên bầu trời, có thể quên hết mọi thứ, ngươi tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi, sửa nó lại cho hoàn thiện." Bạch Hiểu Tình không hề nghĩ ngợi đáp ứng.

Ngay từ đầu khát vọng của Bạch Hiểu Tình chính là tự do, nếu thật sự có thể giống chim chóc bay trên trời, cũng chuyện rất tốt.

Lập ước định xong, Bạch Hiểu Tình liền cùng Chu Thái Bình nâng con diều lên, đi về phía Ngũ Họa sơn, theo như Chu Thái Bình nói, nhà của hắn ở chỗ này.

"Nơi này là nhà ngươi, thật sự ngoài dự kiến của ta, vốn ta cho rằng ít nhất cũng sẽ là một cái nhà gỗ, không nghĩ tới lại là nhà tranh vách lá."

Hai người đi tới cái mà Chu Thái Bình gọi là nhà, quả thực há hốc miệng, Bạch Hiểu Tình lập tức nở nụ cười.

Chu công tử này thật sự có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nếu là người khác nhất định sẽ chịu không nổi hoàn cảnh như vậy, không ngờ hắn lại có thể ở trong căn nhà tranh như vậy.

"Thế nào, Bạch cô nương bất mãn với chỗ ở này của ta, ai, cô nương nhất định là người nhà giàu, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, tại vùng núi này, đa số đều coi trời đất là nhà, ta có nhà tranh như vậy coi như cũng tốt rồi, không phải sao?"

Chu Thái Bình không đồng ý, tranh luận với Bạch Hiểu Tình.

"Ta không có ý cười nhạo nhà của Chu công tử, mà nơi này bốn phía cây cối đều cao lớn, vì bản thân mình làm một căn nhà gỗ hẳn không có vấn đề gì lớn đi, vậy mà công tử lại ở nhà tranh, chẳng lẽ không sợ ban đêm đang ngủ gió thổi bay mất, sáng thức dậy liền nằm ngoài trời sao?"

Bạch Hiểu Tình trong thanh âm tràn đầy ý trêu ghẹo, nhưng lại làm Chu Thái Bình có chút ngượng ngùng.

Quăng con diều cầm trong tay qua một bên, Chu Thái Bình mở hàng rào nhà ra, để Bạch Hiểu Tình đi vào nghỉ chân.

Bạch Hiểu Tình đi theo Chu Thái Bình vào trong, vừa vào Bạch Hiểu Tình liền ngẩn người, bên ngoài nhìn đơn sơ, nhưng bên trong cũng thật sự có một phong cách lịch sự tao nhã riêng!

"Chỗ của Chu mỗ ở mặc dù đơn sơ, nhưng lại thanh nhàn yên tĩnh khó có được, bình thản sống cả đời có gì không tốt? Bạch cô nương nói không sai, nhưng cuộc sống như vậy cũng không khác bình thường bao nhiêu?"

Chu Thái Bình nhẹ nhàng cười, cái hắn muốn là hưởng thụ cảnh vật tự nhiên, chỉ cần ở đây có đất có nước, chỗ ở đơn sơ một chút có gì đáng ngại.

"Chu công tử quả nhiên không giống người thường, vừa rồi là ta lỡ lời."

Lời của Chu Thái Bình, Bạch Hiểu Tình tất nhiên có thể hiểu, nàng đã từng muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng lại không có cơ hội thôi.

" Bạch cô nương cũng thích cuộc sống như vậy, không bằng ở lại hàn xá mấy ngày, cùng Chu mỗ sửa lại con diều, thế nào?"

Thấy Bạch Hiểu Tình thích, Chu Thái Bình cũng nương theo lời của nàng mà mời.

Bạch Hiểu Tình trong lòng nghĩ, nàng đến Ngũ Họa sơn, cũng không có mục đích gì, đối với Chu Thái Bình ngược lại cũng không chán ghét, quan trọng nhất là, Chu Thái Bình với nàng có chí hướng giống nhau.

Dù sao cũng không có nơi nào để đi, ở lại chỗ này hai ngày, cũng không sao, nghĩ vậy, Bạch Hiểu Tình liền nói.

"Được, không thành vấn đề, vừa vặn ta cũng không có nơi nào để đi, ở lại nhà ngươi hai ngày! Có lẽ ta sẽ phải rời khỏi nơi này."

Đã nhiều ngày qua muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút, qua vài ngày liền muốn đi tìm đáp án cho bản thân, hơn nữa bị chi phối bởi hàm ý của Phượng Nghiêu, đáp án nàng muốn và bảo nhân có chút quan hệ.

"Vậy sao? Chẳng lẽ Bạch cô nương đến đây chỉ để du sơn ngoạn thủy, không có việc khác sao."

Vốn Chu Thái Bình cho rằng nàng có chuyện cần làm mới đến Ngũ Họa sơn, nhưng nhìn bộ dáng thong thả của nàng, nếu nói Bạch Hiểu Tình tới để du sơn ngoạn thủy, hình như không đúng.

"Ta đến Ngũ Họa sơn chỉ vì muốn tìm một đáp án, có người nói với ta, nơi này có đáp án ta muốn biết." Bạch Hiểu Tình cũng không giấu diếm Chu Thái Bình, nàng biết Chu Thái Bình không phải người xấu, ngược lại, Chu Thái Bình ở trên núi này, hắn nhất định biết chuyện ở đây, nói không chừng lúc mấu chốt có thể cho nàng một ít tin tức.

"Có người, là bạn của Bạch cô nương sao?"

Chu Thái Bình thuận miệng hỏi, tới bây giờ đều chưa hề nghĩ Bạch Hiểu Tình sẽ trả lời hắn, nhưng hắn thật không ngờ Bạch Hiểu Tình lại trả lời vấn đề của hắn.

"Không xem như bạn, chỉ là một người tên Phượng Nghiêu nói với ta."

Không biết tại sao, Bạch Hiểu Tình lại nói ra tên của Phượng Nghiêu.

Khi Chu Thái Bình nghe thấy cái tên Phượng Nghiêu, Bạch Hiểu Tình rõ ràng nhận thấy được ánh mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, giống như là quen biết Phượng Nghiêu.

"Hay là Chu công tử quen biết Phượng Nghiêu?" Bạch Hiểu Tình thử dò hỏi.

" Cũng không tính là quen biết, chẳng qua Phượng các chủ của Thiên ẩn các có ai mà chưa từng nghe qua đâu." Lúc này, Chu Thái Bình không giống lúc nãy nhiệt tình, ngay cả biểu cảm đều lạnh nhạt đi rất nhiều, nếu nói hắn không có vấn đề, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không tin.

Bạch Hiểu Tình không phải người ngu, thái độ của Chu Thái Bình trước sau khác biệt nhiều như thế, Bạch Hiểu Tình càng khẳng định, hắn nhất định biết gì đó, hơn nữa tuyệt đối có quen biết với Phượng Nghiêu.

"Chu công tử, ngươi với ta quen biết một lúc rồi, nếu biết cái gì, xin nói cho ta biết với, bởi vì ta nhất định phải biết đáp án kia là gì!"

Ánh mắt Bạch Hiểu Tình tối lại, trong lòng thầm hạ quyết định, nếu Chu Thái Bình không chịu nói, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm cho hắn nói ra, làm một sát thủ nàng có rất nhiều thủ đoạn, tuy rằng ấn tượng đối với người này không xấu, nhưng có vài việc nàng cần phải biết, nhất là về "Huyết thìa" rốt cục là có ý gì!

Lần này đường sá bôn ba, phong trần mà đến, vì muốn có được đáp án, Bạch Hiểu Tình sao có thể từ bỏ ý đồ?
Bình Luận (0)
Comment