Hãn Thê Hộ Gia

Chương 1.3

Bố Ngự Đình vốn đang sửng sốt, lại nghe ra trong giọng nói của nàng hình như mơ hồ có vị chua, nhưng không giống với người vô lý la lối, cũng không hiều tuệ đại lượng giống như trong trí nhớ, mà là ung dung thẳng thắn, hắn không nhịn được mà cẩn thẩn đánh giá nàng, phát hiện bộ dạng của nàng sơ với thê tử trong ấn tượng, hình như có chút khác biệt.

Trong ấn tượng, nàng luôn mặc quần áo tối màu, bày ra bộ dạng cứng nhắc, dù là ngẫu nhiên nở nụ cười, cũng vô cùng đoan trang, không giống với hiện tại, nói chuyện có chút thẳng, trên mặt bớt đi son phấn dư thừa, ngược lại nhìn càng trẻ hơn.

Ánh mắt đánh giá của hắn khiến nàng không được tự nhiên, Trương Vi Vi nhịn không được sẳng giọng, “Nhìn cái gì? Ta đã mất đi nhan sắc, nếu muốn nhìn mỹ nhân, còn không nhanh chóng quay về phía trước đi!”

Hắn không biết là chính mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu rõ thê tử, hơn nữa bộ dạng trước đây của nàng hắn cũng đã quên, nhưng mà không thể nghi ngờ, hắn vô cùng thích nàng như thế này, nhất là cái eo nhỏ nhỏ nhắn, gấm trắng Tứ Xuyên làm đai lưng càng làm nổi bật lên phần eo của nàng, dáng người lồi lõm được bao bọc dưới bộ quần áo màu tím nhạt, đồng thời làm nổi bật lên làn da của nàng, mềm mại nhẵn nhụi, khiến cho lòng hắn nóng lên, chỉ cảm thấy mặc kệ trước kia mình từng có ít nhiều nữ nhân, nhưng đều kém so với người trước mắt này.

Hắn thuận theo lòng mình đi về phía trước, ngón tay khẽ vuốt qua tóc của nàng, cười nhẹ, “Mỹ nhân ở trước mắt ta là đủ rồi, đằng trước dù có, cũng không liên quan gì đến ta.”

“Không liên quan?” Đôi mắt phượng của Trương Vi Vi mở to như đang trừng hắn, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. “Đó là chất nữ của lão phu nhân, đặc biệt dùng lễ đón bình thê đón vào làm thiếp.”

Ở trong ấn tượng của nàng, hắn là nam nhân hiếu thuận đến mức không thể hơn, nàng gả vào hơn hai năm chưa từng thấy hắn làm trái ý lão phu nhân.

So sánh với sự kinh ngạc của nàng, hắn tỏ ra trấn định dị thường, “Nếu là thiếp, nên chiếu theo quy củ nạp thiếp, hơn nữa, ta tin rằng ta không ở đó, nhất định cũng sẽ có người ở đó, đến lúc đó xem ai muốn thì đem nữ nhân kia đi thôi.”

Nếu là trước đây hắn nhất dịnh sẽ không nói như vậy, nhưng hắn hôm nay, không còn tầng trói buộc kia, mọi chuyện cũng rõ ràng hơn, khi đó việc quyết địn tự nhiên cũng không còn cố kỵ.

Thẩm Tuệ Tâm kia là nữ nhân lão phu nhân đưa cho hắn, nói là nữ nhân đáng thương, lại là thân thích nhà mình, đón vào phủ, an phận có thể cùng hắn nói chuyện, tóm lại không thiếu chỗ tốt. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cái danh thân thích cũng là do lão phu nhân đặt lên, nếu không nói là chất nữ, còn có thể nói là cô cháu khác họ? Nhưng mà mọi người đều không phá ra thôi.

Hơn nữa, lão phu nhân cũng không phải ngu ngốc, nói là làm theo cấp bậc lễ nghi bình thê, nhưng mà cũng chỉ thiếp, nói đến cùng lão phu nhân cũng sợ điệt nữ cuối cùng không nắm bắt được, nên mới không cố ý yêu cầu danh phận bình thê.

Trương Vi Vi tuy nói không làm hiền thê nữa, nhưng mà, nàng không nghĩ tới mình cái gì cũng chưa làm, Bố Ngự Đình lại có thay đổi lớn như vậy!

Trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng không biết? Hay là vi nàng sống lại một lần, vận mệnh trong lúc đó cũng bất tri bất giác có chỗ thay đổi sao?

Nàng bắt lấy tay hắn, đối với việc hắn bất thình lình đùa giỡn có chút không quen. “Là sao? Vậy đến lúc đó lão phu nhân qua đây, đại gia nên nói lão phu nhân nghe cho tốt!.”

Quá khứ nàng muốn làm một người con dâu hiếu thuận nhưng mà bị mắng thảm, làm tốt cũng bị ghét bỏ, làm không tốt thì bị mặng xối xả, sống lại một lần nữa, nàng cũng hiểu rõ, mặc kệ nàng làm tốt hay không đều không tốt, luôn bị nhìn không vừa mắt, cho nên cái gì cũng không đúng.

Trước kia nàng u mê, vì thanh danh, trên lấy lòng bố mẹ chồng, dưới lấy lòng em chồng, sau đó đối với trượng phu thì giả vờ hiền tuệ, cuối cùng rơi vào cảnh như vậy, mãi đến mấy năm trước khi chết, nàng cuối cùng cũng hiểu mình sai ở đâu.

Cuộc đời, thì không thể đặt người khác là quan trọng lại khiến bản thân sống gian nan qua ngày, nhìn nàng đời trước, vốn không có nhiều đồ cưới đều phải đền hết, cuối cùng cũng không được nửa tiếng tốt, nhìn liền hiểu.

Động tác của nàng khiến Bố Ngự Đình hơi nhíu mày, tiếp theo lại nhìn nàng coi như không nhìn thấy hắn, coi như không có người tiêu sái ngồi xuống trước bàn, tự nhiên uống trà xuất thần, trong lòng hắn có cảm giác không thích hợp.

Nàng không chỉ là bề ngoài ăn mặc trẻ hơn nhiều, thái độ nói chuyện tựa hồ cũng không giống trong ấn tượng của hắn.

Chẳng qua là hắn cũng không giận, đi theo ngồi bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: “Đó là việc tất nhiên, bản thân ta làm việc, tất nhiên tự ta sẽ xử lý.”

Trương Vi Vi âm thầm trợn trừng mắt, trong lòng tuy rằng không ôm hy vọng gì, nhưng cũng không nói nữa, dù sao đến lúc đó dù hắn không nói một câu, nàng cũng sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như vậy.

Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì, khiến Bố Ngự Đình cảm thấy không được tự nhiên. Nhắc tới cũng không đơn giản là đời trước thua thiệt, mà là từ trước đã như vậy, rất nhiều khia, bọn họ tuy là vợ chồng, lại thường thường cũng không biết nói cái gì, nói là người xa lạ quen thuộc nhất thì cũng như thế này.

Hắn ở trong hậu viện luôn không thích nói chuyện, cho dù sống lại một lần nghĩ muốn bồi thường thật tốt cho nữ nhân trước mặt này, nhưng bản thân cũng không biết phải làm gì, động tác lúc nãy đã là ngoài dự liệu của hắn, hiện tại càng không biết nên làm thế nào để phá vỡ cục diên bế tắc xấu hổ này.

Trương Vi Vi ngồi một lúc, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện vẫn xem nhẹ, đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.

“Nàng làm gì vậy?” Bố Ngự Đình khó hiểu hỏi.

Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt xẹt qua tia ôn nhu, cằm hơi nâng lên. “Đi nhìn nhi tử, sao vậy, đại gia muốn đi cùng sao?”

Đời trước nàng còn tưởng rằng hài tử đề cho tổ mẫu nuôi ít nhất có thể sống tốt, kết quả thì sao?Lão phu nhân cái khác không được, nuôi trẻ thành hư thì rất lợi hại, chờ khi nàng không chú ý tới, con trai nàng đã trở thành một tay ăn chơi, cuối cùng thanh thân cũng không chạy đi đâu, khiến cho nàng thương tâm hơn nửa đời người.

Hiện giờ nếu đã trở lại, việc đầu tiên chính là muốn nhìn nhi tử, sau đó xem có thể ôm con quay về bên mình nuôi hay không.

Hiện giờ hài tử còn nhỏ, nếu lớn hơn một chút, chỉ sợ bị lão phu nhân dạy đi lệch đường không thể quay lại rồi.

Nói đến nàng xuyên không lại trùng sinh, ngoài việc không để chính mình giẫm lên vết xe đổ, cũng là muốn thay đổi vận mệnh của nhiều người! Những người khác bây giờ nàng không nhìn đến, nhưng mà con trai cùng trượng phu tuyệt đối không thể sống như đời trước được.

Nàng có đến ba nhân sinh, nếu lại không thể sống một cách thoải mái, vậy thì nàng thật sự xin lỗi các vị thần cùng cuộc đời này rồi.

Bố Ngự Đình nhìn ánh mắt từ ái ôn nhu của nàng, cũng biết hiện giờ hắn nên thể hiện, nếu như trước đây, hắn chỉ nhìn qua hài tử có ở hậu viện hay không là được, nhưng một đời trước con trai mất tích không rõ khiến cho hắn hiểu hắn cần quan tâm rất nhiều việc, thê tử và nhi tử là một điều rất quan trọng.

Hắn đi lên phía trước nắm tay nàng, giọng nói trầm thấp mang theo sự kiên đinh, “Đi thôi.”

Trương Vi Vi cảm nhận được lòng bàn tay của hắn khô ráo lại ấm áp, ngẩng đầu nhìn đường con gương mặt lãnh ngạch của hắn, trong lòng nàng nổi lên gợn sóng nhẹ.

Cõ lẽ sự kiên định ôn như như thế này quá dễ dàng đánh động lòng người, Trương Vi Vi tuy rằng cắn môi không nhìn tới hắn, lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau tăng lên, tim đập nhanh hơn.

Có thể yêu một lần nữa sao? Trải qua một đời, còn có thể yêu sao?

Nhưng mà nàng còn chưa kịp suy nghĩ đáp án, rung động sinh ra vì hắn, đã lặng lẽ ám chỉ cái gì đó....
Bình Luận (0)
Comment