Hãn Thê Hộ Gia

Chương 7.2

Hắn suy nghĩ một lúc, thấy nàng đã đổi quần áo đang ngồi chải đầu, hắn liền đứng dậy, mặc quần áo của mình vào, bảo Xuân Liễu lui ra, tiếp nhận việc vẽ lông mày cho nàng.

Trương Vi Vi có phần thẹn thùng lại có chút không rõ nhìn hắn, xác định lúc này hắn không có ý định bất lương gì đó, cộng thêm hình hình đã không so đo với những lời nàng nói lúc trước, mới thả lỏng nói: "Đại gia, nếu như lão phu nhân có trừng phạt ta, chàng phải nói tốt giúp ta đấy!"

Bố Ngự Đình đang bận vẽ lông mày cho nàng, nghe giọng điệu của nàng giống như một tiểu tức phụ nhu nhược, nhịn không được bật cười, "Được, ta sẽ che chở cho nàng, nếu như lão phu nhân thật sự muốn xông lên đánh người, lúc đó nàng nhớ phải che ở trước mặt ta đấy!"

Nghe xong vế đằng trước Trương Vi Vi còn rất thoải mái, nghe đến vế sau, liền cong môi, hắn nói như vậy là coi nàng là bia đỡ bằng thịt sao?

Nàng bĩu môi đang muốn kháng nghị thì nghe Bố Ngự Đình đang chuyên tâm vẽ lông mày từ từ nói: "Tối hôm qua có người đẩy ta một cái, hại ta bị đụng vào bồn tắm, sau lưng thâm tím một mảng lớn..."

Trương Vi Vi sửng sốt một phen, bỗng nhiên có phần chột dạ, "A? Là do thiếp làm sao?" Nàng cho rằng chính mình chỉ nghĩ như vậy, không biết nàng đã làm như vậy.

Hắn gật đầu, dùng ánh mắt đừng mong nói dối liếc nhìn nàng, "Hình như cũng không có người khác."

Nàng bị bức trở về, chỉ cảm thấy trong ngực đều buồn bực không vui, thoáng hiện vẻ mặt ai oán.

Vì sao? Vì sao nàng lại động tâm vì nam nhân hư hỏng này? Trong đáy lòng nàng đã tự hỏi nhiều lần, lại vẫn không tìm ra được đáp án.

Bố Ngự Đình nhìn biểu tình của nàng trong nháy mắt trầm xuống, cảm thấy có chút đau lòng lại có chút buồn cười, còn có một chút khoái trá.

Ngẫu nhiên trêu chọc nàng cảm giác cũng không tồi, so với phương thức ở chung lúc trước thì thật sự là tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Trương Vi Vi cũng không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, nếu như biết, nhất định nàng sẽ nổi cơn lôi đình, thuận tiện mắng hắn vài câu, ngươi là học sinh tiểu học sao? Sao lại dùng cách bắt nạt thành cách biểu đạt sự yêu thích chứ?!

Đáng tiếc, dù nàng vừa xuyên không vừa trùng sinh cũng không xuất hiện dị năng đọc tâm, tất nhiên cũng không biết chính mình trong lúc bất tri bất giác, từ muốn dạy dỗ tướng công lại biến thành bị dạy dỗ rồi.

Bố Ngự Đình coi như vừa lòng nhìn thành quả vẽ lông mày của mình, "Được rồi, nàng nhìn đi."

Trương Vi Vi bị hắn gọi một câu mới tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn vào gương đồng, ban đầu là sửng sốt, sau đó nhìn đôi lông mày thô kệch, kinh hoảng kêu lên: "A--- Đây là cái gì vậy?!" Sao lông mày của nàng lại biến thành hai con sâu thế này?

Bố Ngự Đình đã sớm đi đến cửa, nghe tiếng thét chói tai kia, bước chân nhanh hơn vài phần, khóe miệng chứa ý cười, đáy mắt cũng là ý cười sau khi thực hiện được trò đùa dai.

Ha ha! Ai cũng biết vẽ lông mày không phải chuyện đơn giản, hắn lại là lần đầu tiên, tự nhiên có chỗ sai, hơn nữa, ai bảo nàng cùng biểu ca kia có chút dây dưa, đây chỉ là chút trả thù nho nhỏ thôi!

Trương Vi Vi lần nữa vẽ lại lông mày, chuẩn bị tốt tâm lý lát nữa chiến đấu cùng với ác bà bà, cũng không thèm nhìn đến Bố Ngự Đình ở trong sân, đi thẳng về phía trước, hắn cũng không để ý đến sự giận dỗi của nàng, cố ý đi bên cạnh nàng.

Hai nha hoàn đi theo phía sau, nhớ đến đôi lông mày rậm kinh người của phu nhân, muốn cười lại không dám cười, nhịn cười đến mức ngũ quan đều có chút vặn vẹo.

Chẳng qua đoàn người còn chưa đi đến tiền thính thì đã nghe được giọng nói như tiếng sấm của Triệu thị, bà ta vừa khóc vừa kêu, trung khí mười phần mắng to.

"Cái đồ độc phụ kia, nếu muốn lão bất tử này tới hầu hạ nàng ta thì nói cho rõ ràng, hà tất phải chà đạp nữ nhi của ta như vậy, ngay cả một ngón tay của nó ta cũng chưa đụng vào, ngược lại nàng ta thì giỏi rồi, lập tức quăng cho nó một cái tát, thật sự là gia môn bất hạnh mới có một đứa người con dâu không hiền lại ghen tị như vậy."

Trương Vi Vi đối với những lời này tỏ vẻ không nghe thấy, trực tiếp bước vào bên trong, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi, bình tĩnh chào hỏi: "Lão phu nhân, sao hôm nay lại rảnh rỗi qua đây vậy? Cũng không cho người báo trước một câu, để ta cho người chuẩn bị rượu và thức ăn."

Triệu thị vừa nhìn thấy nàng, hận đến mức không thèm nhìn thêm, trực tiếp vung tay đánh về phía nàng, "Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ! Ở bên ngoài cấu kết với nam nhân làm bậy, để cho nữ nhi của ta gặp được, vậy mà còn dám đánh người! Xem ta có đánh chết cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi không!"

Trương Vi Vi phản ứng rất nhanh, lập tức tránh qua bên cạnh, ngược lại Bố Ngự Đình bên cạnh lại muộn một bước, móng vuốt của Triệu thị trực tiếp đánh lên mặt hắn, móng tay bén nhọn lưu lại một vết cào màu đỏ trên mặt hắn.

Triệu thị một chút cũng không thấy chột dạ khi đánh sai người, bà ta không có nửa câu xin lỗi, ngược lại quyền cước càng thêm hung ác đánh lên người hắn.

"Ngươi là người chết sao! Mà lại để cho kẻ tiện nhân này ở trước mặt đánh muội muội của ngươi! Sao nào, hiện giờ có tiền, xem thường những người nhà như chúng ta sao, muốn bỏ chúng ta ở một bên một mình hưởng lạc sao? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Ta dù có chết thì cũng phải hút khô máu của ngươi!"

Bố Ngự Đình cũng không phản kích hay thoái nhượng, hung bạo bắt được quả đấm của bà ta, đôi mắt lại càng thêm thâm trầm, giống như đang kiềm chế sự tức giận.

Tuy rằng Trương Vi Vi vẫn còn tức giận trò đùa dai của hắn, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ vui vẻ nhìn hắn bị người khác khi dễ.

Nàng không hề nghĩ ngợi chắn trước mặt Bố Ngự Đình, giang tay che chở cho hắn, một bên lạnh giọng nói mới Triệu thị: "Lão phu nhân, chúng ta kính bà là trưởng bối, nguyện ý hiếu thuận với bà, nhưng sẽ không để cho bà ngồi lên đầu! Muốn hỏi vì sao đánh nàng ta sao, chính là do nàng ta không chịu tỉnh, một cô nương chưa xuất gia lại nói chuyện khó nghe như vậy, vu tội nhục mạ tẩu tử của mình, ngược lại ta còn muốn hỏi, một nữ nhân như vậy rốt cuộc là đã được dạy dỗ như thế nào?"

Triệu thị bị ngăn lại, lại bị mắng cho một trận, cả gương mặt hiện ra vẻ hung dữ, trong mắt còn mang theo tơ máu, phẫn nộ mắng: "Ngươi là đồ tiện nhân bại họa, nói ai không có gia giáo! Chính ngươi có hành vi sai trái, còn không có người khác nói? Hơn nữa, đây là con của ta, ta muốn đánh thế nào thì đánh, sao nào, đau lòng vì trượng phu rồi sao? A phi! Đừng nói là hắn, dù là ngươi gả vào nhà ta, còn không phải là mặc ta chà đạp sao!"

Bố Nhậm Vũ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh nghe Triệu thị nói như vậy, cũng hiểu được là có chút quá đáng.

Cũng không phải là hắn có tình cảm huynh đệ gì nhiều, mà là hắn biết rõ, hiện giờ cả nhà bọn họ đều là do đại ca nuôi, nếu như làm không tốt, người ta có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, chặt đứt một đám người không có quan hệ gì với hắn, vậy thì sẽ không tốt.

Hắn hiểu rõ hơn nương của hắn rất nhiều, người đại ca nhặt ở bên ngoài này, mấy năm nay nguyện ý nuôi bọn họ như vậy, còn không phải là vì cảm thấy cần phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng, nếu không theo những gì nương hắn đối xử với đại ca, là người khác thì đã sớm không chịu được, bỏ đi từ lâu rồi.

Hắn không ngu xuẩn như Bố Yến Tây kia, có thể ở một bên xem thường, lại vừa có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của người ta, hắn đúng là vô cùng thức thời.

Lần này Bố Yến Tây kia ngu xuẩn làm ra chuyện này, nếu không phải nương hắn đặc biệt muốn hắn cùng đi theo, hắn nguyện ý ở bên ngoài cũng không có ý định tới.

Chẳng qua là nếu đã đến, cũng không thể để cho tình hình tồi tệ thêm, hắn cũng nên nhảy ra nói mấy câu.

"Được rồi, nương, đại ca cũng không phải là cố ý, ai bảo tẩu tử ra tay nhanh như vậy!" Những lời này là giúp Bố Ngự Đình thoát tội, nhưng ngược lại lại hất nước bẩn lên người Trương Vi Vi.

Bố Nhậm Vũ nghĩ ai làm tẩu tử thì cũng như nhau, dù sao hiện giờ chính là cần có người tới chịu sự tức giận của Triệu thị, ra tay với người này càng thêm thích hợp!

Triệu thị bị khuyên như vậy, cũng hiểu được mình tìm lầm đối thủ, trừng mắt nhìn Trương Vi Vi đã muốn xông lên động thủ, đối với bà mà nói, ngoài mắng chửi thì đánh người cũng là sở trường của bà ta.

Chỉ tiếc, Triệu thị hoàn toàn đánh giá sai tình thế, bởi vì ngay từ đầu Trương Vi Vi đã bắt đầu phản kháng lại bà ta, nàng không muốn để cho bà bà cực phẩm kia đụng vào một sợi tóc, mà trong lòng Bố Ngự Đình cũng phiền chán, vừa thấy Triệu thị muốn ra tay đánh nương tử của mình, rốt cuộc không nhịn được tức giận nữa, một bước đứng chắn trước mặt Trương Vi Vi, sau đó một tay ngăn lại bàn tay đang giơ lên của Triệu thị, lạnh giọng gầm lên."

"Đủ rồ! Khi ta còn nguyện ý gọi bà hai tiếng mẫu thân, có một số việc cũng phải một vừa hai phải đi, nếu không tất cả mọi người cùng xé rách mặt nạ, sau này một chút tình cảm cũng không có đâu."

Triệu thị chưa từng bị hắn quát như vậy, nhịn không được sửng sốt, sau đó giống như phát điên, liều mình đánh đấm vào người hắn, lại còn cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt.

"Số ta sao lại khổ như vậy! Vợ của ngươi đánh muội muội của ngươi, ta là bà bà tự nhiên lại không thể đòi lại công bằng, thậm chí ngươi còn muốn chặt đứt tình mẫu tử với ta? Ta muốn đến nha môn, cáo trạng ngươi tội bất hiếu, hai người các ngươi đều không chiếm được chỗ tốt đâu, đến lúc đó có quỳ đến trước mặt ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho tội bất nghĩa đâu!"

Triệu thị không nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của Bố Ngự Đình, lại còn đe dọa hắn, nhưng Bố Nhậm Vũ lại hiểu rõ, tim hắn nhảy dựng lên, vội vàng thật sự khuyên nhủ: "Đại ca, huynh cũng biết tính tình của nương, lần này cũng là bị chọc tức nên mới như vậy, huynh cũng nên nghĩ lại trước kia trong nhà đối với huynh như thế nào, hiện giờ nói chuyện như vậy cũng có chút... quá mức rồi đi!"

"Đúng vậy, đồ không có lương tâm, cũng không nghĩ xem chúng ta làm thế nào nuôi các ngươi, sao nào, hiện giờ cứng cánh rồi, muốn ném chúng ta đi, một mình hưởng phúc sao?" Triệu thị hà khắc nói, đôi mắt xếch đảo qua đảo lại, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lòng, chỉ cảm thấy giống như đang đi đòi nợ.
Bình Luận (0)
Comment