Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 13

Trên mặt Vương ma ma giống như người sắp chết, bị lão phu nhân thu vào mắt, trong lòng càng thêm khó chịu, miễn cưỡng cười: "Công chúa Điện hạ đã vào tân phòng, vậy chúng ta sẽ ra ngoài."

Dù Vương ma ma không cam lòng, nhưng Công chúa mình đã làm lễ, tân phòng cũng vào rồi, Vương ma ma còn có thể làm gì nữa đây? Chỉ có thể âm thầm mắng mười tám đời tổ tông Triệu phi, rồi từng bước một theo lão phu nhân ra khỏi tân phòng.

Ngọc Tiểu Tiểu đứng trước giường một lát, phát hiện trong phòng không có động tĩnh, liền hỏi: "Ta phải đứng như vậy sao?"

Lúc này Cố Tinh Lãng mới cầm gậy hỉ, vén khăn voan đỏ trên đầu Ngọc Tiểu Tiểu lên.

Mắt Ngọc Tiểu Tiểu tối mất nửa ngày, mới thấy thoải mái, giơ tay lên dụi dụi con mắt, nhìn chăm chăm chú rể. Cố Tinh Lãng có thể xem là mỹ nam xếp trước tốp năm của Phụng Quốc, dù là Ngọc Tiểu Tiểu luôn thờ ơ với sắc đẹp, cũng thầm khen hai chữ "thật đẹp".

Cố Tinh Lãng cũng quan sát Ngọc Tiểu Tiểu, giống như hắn đã nghe người ta nói, Công chúa Linh Lung đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, vóc người vẫn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng cũng có thể nhìn ra, sau khi vị Công chúa Điện hạ này lớn lên, sẽ có dáng người cao gầy, chẳng qua là, Cố Tinh Lãng đành âm thầm cười khổ, vẻ mặt Công chúa Điện hạ ngây ra, ánh mắt hờ hững, chắc là không hài lòng với mình. Edit by NuyHam

"Ngươi...." Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu cảm thấy mình cần phải nói vài câu.

Đồng thời, Cố Tinh Lãng cũng mở miệng: "Ngài muốn đi thì có thể đi nhanh một chút."

"Cái...có ý gì?" Ngọc Tiểu Tiểu nghe không hiểu, nhìn Cố Tinh Lãng hỏi.

Cố Tinh Lãng nhìn Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Đa tạ Công chúa người đã cứu một nhà Cố gia ta, chẳng qua ta chỉ là một phế nhân, Công chúa Điện hạ chịu làm hôn sự này chẳng qua là vì cứu Cố gia ta, chỉ tạm thời, cũng không cần xem là thật. Công chúa, nếu Cố Tinh Lãng có kiếp sau, nhất định sẽ báo đáp đại ân của Công chúa."

Ngọc Tiểu Tiểu suy nghĩ rất lâu về mấy câu nói của Cố Tinh Lãng, cuối cùng hỏi hắn: "Ý của ngươi là, chúng ta họp xong rồi phân ra à?"

"Hả?" Cố Tam thiếu gia cảm thấy sao câu này có chỗ nào đó không đúng nhỉ.

"Ta biết là cha con Triệu phi hại ngươi, nhưng ngươi cũng không cần sợ Triệu phi." Ngọc Tiểu Tiểu nói tiếp: "Chỉ cần ta bỏ chút thời gian là có thể giết chết nàng ta."

Bỏ....Bỏ chút thời gian là có thể giết chết? Cố Tinh Lãng cả kinh, lời này mà từ trong miệng của một Công chúa mười ba tuổi nói ra, thật sự không có vấn đề hả? Không phải nói Trưởng công chúa rất hiền lương thục đức sao? Người hiền lương thục đức còn có thể nói ra những câu này à?

"Ngươi bị thương, đại phu nói thế nào?" Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu chỉ hai chân Cố Tinh Lãng, hỏi.

Cố Tinh Lãng cũng không dối gạt với Ngọc Tiểu Tiểu: "Trị không được."

"Nhưng thái y lại nói với ta, vết thương ở chân của ngươi có khởi sắc mà."

Cố Tinh Lãng cười khổ.

Xem ra ngay cả thái y cũng bị Triệu phi thu mua rồi, mình cần phải quăng ném cho chết nữ nhân kia nha, đôi môi Ngọc Tiểu Tiểu nhếch lên, tỏ vẻ chịu đựng khổ sở vì bị người tính kế.

Lúc này bên trái cửa sổ bị người bên ngoài mở ra, hai tiểu hài tử từ bên ngoài cửa sổ lăn nhào vào phòng, sau khi từ dưới đất bò dậy, liền chân nhỏ chân dài vui vẻ chạy tới mép giường.

"Tam thẩm." Thằng bé trai có vẻ lớn hơn một chút nước mắt lưng tròng nhìn Ngọc Tiểu Tiểu: "Tam thúc là người tốt."

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Cố Tinh Lãng, như muốn hỏi đây là tình huống gì?

Cố Tinh Lãng nhìn hai đứa cháu nhỏ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Bọn họ là con trai đại ca ta." Sau đó quay sang nhìn hai tiểu hài tử, nói: "Tuần nhi, Tấn nhi, sao các con lại chạy tới chỗ thúc?"

"Tiểu tam thẩm." Cố Tuần sáu tuổi lay lay tay Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Người sẽ ở lại đây đúng không? Tam thúc của con là người tốt, con, cả nhà chúng con, trong nhà chúng con có tiền nha, chúng con cũng không có ngồi tù nữa đâu!"

Hai viên thịt tròn nhỏ giống như tiểu đại nhân, đứng trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu mà nước mắt lưng tròng, điều này làm cho Ngọc Tiểu Tiểu có chút chịu không nổi, nàng còn chưa nói gì nha, làm sao hai viên thịt tròn nhỏ này biết nàng đang đánh chủ ý bỏ chạy đây?

Cố Tinh Lãng thở dài, chắc hai đứa cháu này đã nghe được lúc đại ca nói chuyện với đại tẩu rồi, xem ra trong lòng đại ca đã có chút suy nghĩ, hắn đã thành như vậy, muốn giữ Công chúa lại cùng hắn sống qua ngày, cũng quá làm khó người khác rồi.

"Tuổi còn trẻ, sao lại thở dài?" Ngọc Tiểu Tiểu vừa nói xong, đã đưa tay qua kéo ống quần Cố Tinh Lãng lên, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc vết thương ở chân người này như thế nào, vừa dạy Cố Tinh Lãng: "Ở đây không có tang thi, các ngươi đã hạnh phúc lắm rồi."

Cố Tinh Lãng và hai viên thịt tròn nhỏ mờ mịt, tang thi là cái gì?

Lúc kéo quần Cố Tinh Lãng lên tận đầu gối, Ngọc Tiểu Tiểu thấy tấm lụa trắng đã ố vàng, cau mày nói: "Vết thương sưng mủ sao?"

Cố Tinh Lãng thấy tay Ngọc Tiểu Tiểu chạm vào chân mình, trong nháy mắt không nhịn được đỏ mặt: "Ngươi...Ngài không thể làm vậy."

Cố Tam thiếu gia mười lăm tuổi nhập ngũ, chưa từng thấy cô nương nào mạnh dạn giống như Ngọc Tiểu Tiểu, chân nam nhân là ngươi nói sờ thì có thể sờ hả? "Nam nữ..Nam nữ thụ thụ bất thân á." Cố Tinh Lãng cà lăm nhắc Ngọc Tiểu Tiểu.

Ngọc Tiểu Tiểu căn bản không để ý câu nói Cố Tinh Lãng, động tác nhanh nhẹn dời xuống chỗ quấn băng gạt trên mắt cá chân Cố Tinh Lãng: "Đã sinh mủ thì không cần quấn vải, đối với vết thương không tốt đâu."

Vết thương ở mắt cá chân Cố Tinh Lãng rất ngay ngắn, da thịt bị người ta dùng lưỡi đao sắc bén cắt, hiện tại đã sưng đỏ sinh mủ, vết thương nhìn rất đáng sợ. Ngọc Tiểu Tiểu xem độ sâu của vết đao, trong lòng nghi ngờ, độ sâu này không đủ để cắt đứt gân chân nha.
Bình Luận (0)
Comment