Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 41

Cố Tinh Lãng cười khổ nói: "Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Dĩ nhiên Trấn Quốc Công chức cao hơn Trấn Quốc Hầu rồi."

Ngọc Tiểu Tiểu "ách" một tiếng, nói: "Vậy coi như ta chưa hỏi đi, hiện tại gia gia chỉ là dân chúng, còn cần gì so sánh nữa chứ?"

Sắc mặt Cố Tinh Lãng có chút trắng xanh, nói: "Cố gia chúng ta đều trung quân, làm sao có thể để ý tới những thế này? Chúng ta....."

"Uống nước." Ngọc Tiểu Tiểu đưa một chén nước tới miệng Cố Tinh Lãng, cũng đều tại tên hôn quân kia hại thành như vậy, còn không nghĩ liều mạng, người nhà này thật ngốc quá đi.

Cố Tinh Lãng theo bản năng há miệng uống hai ngụm, chờ phản ứng kịp là Ngọc Tiểu Tiểu đang uy chàng uống nước, thì một chén nước đã sắp bị chàng uống cạn sạch, vội vàng cầm lấy chén nước trong tay Ngọc Tiểu Tiểu.

Lúc này Vương ma ma gõ cửa bước vào phòng, đỏ mắt hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, sắp đi yến tiệc của Đại hoàng tử Tru Nhật, ngài có muốn chuẩn bị gì không?"

Đi ăn cơm mà còn chuẩn bị cái gì? Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Cố Tinh Lãng, không xác định nói: "Không phải nói đến ăn cơm sao?" Sớm biết hôm nay Cảnh Mạch mời nàng ăn cơm, thì từ hôm qua nàng sẽ bắt đầu ăn ít một chút nha.

Cố Tinh Lãng đang uống hết nước trong chén vào miệng, nghe Ngọc Tiểu Tiểu nói xong, liền phốc một cái, một hớp nước toàn bộ đều phun ra ngoài.

Vương ma ma không có nước phun ra, nhưng lại nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Tiểu cả nửa ngày trời, nhất thời không quyết định được, bây giờ mình nên khóc hay cười thì tốt đây, vừa nghĩ tới Thất điện hạ, Vương ma ma liền muốn khóc rồi, nhưng khi thấy Công chúa Điện hạ, bà lại muốn cười.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt hai vị này một chút, cảm giác mình giống như vừa nói xong một chuyện cười nào đó, chỉ có thể "ha ha" một tiếng.

Hiện tại Cố Tinh Lãng cũng đã hiểu được một chút ác ý từ hai chữ "ha ha" này, nói: "Công chúa, bây giờ không phải lúc nói giỡn."

Vương ma ma hỏi Cố Tinh Lãng: "Phò mã gia, ngài muốn chuẩn bị gì?" Công chúa nhà mình đã không thể trông cậy được rồi, Vương ma ma đành phải nhờ vào phò mã gia vậy.

Cố Tinh Lãng nói: "Ma ma yên tâm, tổ phụ sẽ sai người chuẩn bị lễ vật tốt."

Vương ma ma nói: "Phò mã gia, ngài nhất định phải giúp Thất điện hạ." Vừa nói, Vương ma ma vừa quỳ xuống chân cạnh giường Cố Tinh Lãng, cầu xin: "Thất điện hạ còn nhỏ tuổi, ngài ấy đến Tru Nhật, làm sao có thể sống đây? Vạn nhất Thất điện hạ xảy ra chuyện gì ở Tru Nhật, bên cạnh không có ai có thể giúp đỡ, Thất điện hạ phải làm sao?"

Cố Tinh Lãng nửa nằm nửa ngồi kéo tay Vương ma ma, kéo mấy cái cũng không thể động được, chàng lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nói: "Ma ma trước hết đứng lên đi, có thể giúp được Thất điện hạ, ta nhất định sẽ giúp."

Ngọc Tiểu Tiểu bước tới, một tay đã kéo Vương ma ma lên, nói: "Chuyện này cũng không phải chuyện khó gì, ma ma đừng khóc." Dù Ngọc Tiểu Tiểu không thể hiểu nổi vấn đề cong cong vặn vặn trong chuyện này, nhưng nếu nàng nhất quyết muốn mang theo tiểu Thất tử sắp phải bước lên con đường chết đi, thì với võ lực của thế giới này, còn có ai có thể cản nàng? Bất quá thì mình mang theo Ngọc Tử Dịch chạy trốn, à, còn mang luôn Cố Tinh Lãng và đám người Vương ma ma có thể vì họ mà bị liên lụy, xin lỗi, đối với Ngọc Tiểu Tiểu, chỉ cần không bị tang thi gặm, thì suy nghĩ cuộc sống rất mỹ mãn, nàng chưa từng.

Vương ma ma không có nghĩ Ngọc Tiểu Tiểu đang nói thật, nhất định là Công chúa Điện hạ đang an ủi bà, đáng thương mà! Vương ma ma rơi nước mắt nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng Công chúa, ngay cả lời nói an ủi cũng không thể nói tốt á.

Ngọc Tiểu Tiểu lại khuyên Vương ma ma mấy câu, phát hiện mình càng nói, Vương ma ma càng khóc thảm hơn, cuối cùng cũng tự giác ngậm chặt miệng lại.

Cố Tinh Lãng nói: "Ma ma đi xem Thất điện hạ một chút đi, để cho Ngụy ma ma yên tâm, Cố gia chúng ta sẽ không làm hại đến Thất điện hạ đâu."

Vương ma ma lau nước mắt, bây giờ Cố gia còn đang phải dựa vào Công chúa nhà mình sống qua ngày, có thể giúp Thất điện hạ cái gì? Vương ma ma càng nghĩ càng thương tâm.

"Cảnh Mạch tìm chúng ta, chuyện Thất điện hạ nhất định sẽ có đường cứu vãn rồi." Sau khi Vương ma ma rời đi, Cố Tinh Lãng lập tức nói chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu: "Chuyện này còn chưa tới mức xấu."

"À." Ngọc Tiểu Tiểu chỉ đáp lại một tiếng với Cố Tinh Lãng.

Cố Tinh Lãng nắm chặt tay, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi, đem Ngọc Tử Dịch trốn khỏi kinh thành. Về phần chân tàn, như thế nào cùng với đám người Triệu Thu Minh cá chết lưới rách, thì bởi vì chuyện Ngọc Tử Dịch đang gấp gáp, mà Cố tam thiếu gia tạm thời bỏ quên.

Từ đó có ý nghĩa rằng, nếu nói là vợ chồng, thì có phải hay không không phải một người thì không thể vào cửa. (@Ở đây tựa như câu "nồi nào úp vung nấy" vậy, hai anh chị không có giống nhau thì sao thành vợ thành chồng - Nuy)

****

Đợi đến khi sắc trời gần hoàng hôn, Ngọc Tiểu Tiểu mới cùng Cố Tinh Lãng lên xe ngựa, Tiểu Trang, Tiểu Vệ cỡi ngựa đi theo, đoàn người chậm rãi tiến về Đắc Ý Tửu Trang.

Dọc theo đường đi, Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm cảnh phố xá ngoài xe, phố cổ rực rỡ ánh đèn, làm cho Ngọc Tiểu Tiểu nhìn không chớp mắt. Vô số ánh nến tập trung lại, tiếng nói cười trong đám người, con nít chơi đùa ầm ĩ rượt đuổi nhau, ven đường là các quầy hàng ăn vặt, ở mạt thế, những thành phố kia đã đổ nát, nào có cảnh người người vui mừng náo nhiệt như vậy?

Cố Tinh Lãng thấy Ngọc Tiểu Tiểu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt tỏa sáng, cũng không đành lòng mở miệng quấy rầy nàng.

"Một lát chúng ta trở về, chúng ta sẽ tìm một quán cơm được không?" Ngọc Tiểu Tiểu nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn Cố Tinh Lãng.

Cố Tinh Lãng nói: "Tốt." Cố tam thiếu gia một lòng chỉ nhớ tới tiểu tức phụ mình mà không nhớ ra một vấn đề, hai vợ chồng bọn họ chính là đang đi dự tiệc á.

Lúc xe ngựa dừng bên ngoài Đắc Ý Tửu Trang, thì đã thấy mấy tùy tùng của Cảnh Mạch đứng chờ ở đó.

"Công chúa Điện hạ, Cố phò mã, xin mời." Quản sự chờ sau khi Tiểu Trang, Tiểu vệ đỡ Cố Tinh Lãng từ trong xe xuống, mới vung tay hướng về phía cửa của Đắc Ý Tửu Trang, cung kính nói.

Ngọc Tiểu Tiểu bước vào cửa lớn Đắc Ý Tửu Trang, trong tửu trang, bốn cột lớn và tòa lâu năm tầng liên kết với nhau bởi những dãy hành lang xinh đẹp, đèn đuốc sáng trưng, có một bức tượng khí thế, Ngọc Tiểu Tiểu chau mày, hỏi thị vệ dẫn đường: "Thế nào lại không nghe được âm thanh nào? Không phải tửu trang này là tiệm đóng cửa đi?"

Lúc nàng đi tới đây, quán cơm hai bên đường đều buôn bán tấp nập, khách tới mê người, mà nơi này cả tiếng người cũng không nghe được, vừa nhìn chính là dáng vẻ không có buôn bán, Cảnh Mạch đường đường là Đại hoàng tử Tru Nhật, lại mời nàng và Cố Tinh Lãng tới một quán cơm đã đóng cửa? Nàng nhớ tên này không phải kẻ thiếu tiền nha.

Thị vệ dẫn đường rất 囧, không biết phải trả lời sao cho đúng. Tuy nói Đắc Ý Tửu Trang là một quán rượu, nhưng thật ra là một cứ điểm của Tru Nhật tại Phụng Thiên, hẳn là người Phụng Thiên cũng biết chuyện này đi?

Ngọc Tiểu Tiểu quay đầu lại hỏi cái tên tùy tùng kia: "Ngươi là lãnh đạo, ngươi nói."

Quản gia tùy tùng rốt cuộc cũng là lãnh đạo, cung kính trả lời Ngọc Tiểu Tiểu: "Thưa Công chúa Điện hạ, vì việc mời Công chúa Điện hạ và Cố phò mã đến đây, mà Đại điện hạ đã hạ lệnh, hôm nay Đắc Ý Tửu Trang chỉ tiếp hai vị khách quý là Công chúa Điện hạ và Cố phò mã, những khách nhân khác, chúng tôi đã chận ngoài cửa rồi ạ."

"Vậy sao?" Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Cố Tinh Lãng, sao nàng lại cảm thấy hình như không phải như vậy á?

Cố Tinh Lãng thở dài một hơi, tiểu tức phụ của chàng được nuôi trong thâm cung, rốt cuộc tại sao lại không biết việc đời như vậy chứ?

Tiểu Trang Tiểu Vệ bắt chước vẻ mặt co quắp của Ngọc Tiểu Tiểu, chẳng qua bọn họ chỉ là gã sai vặt, bọn họ cái gì cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment