Chuyển ngữ: Nuy Ham
Tả Hựu che ngực, trước kia hắn đã bị Cố Tinh Lãng chỉnh thê thảm trên chiến trường, ý của Công chúa Linh Lung là, sau này Cố Tinh Lãng có thể chỉnh mình nữa hả, đối với một người khách được mời cơm, người khác trả tiền, lời nói vô tình như vậy, thật sự có thể nói ra sao?
"Ăn nhiều một chút." Ngọc Tiểu Tiểu gắp nửa cục thịt viên đưa tới khóe miệng Cố Tinh Lãng, còn về vẻ mặt nghẹn khuất của Tả Hựu, Ngọc Tiểu Tiểu căn bản không để ý, dĩ nhiên nếu Công chúa Điện hạ thấy mặt Tả đại nguyên soái chỉ toàn là râu ria rậm rạp, Công chúa Điện hạ có nhìn cũng không tới.
Cố Tinh Lãng há mồm ăn nửa cục thịt viên, nhỏ giọng nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nàng đừng đút ta nữa, ăn đi."
Trước mặt mọi người, để cho tiểu tức phụ của mình đút ăn, mới phát hiện Cố Tinh Lãng trước mặt hai quân thì nghiêm túc, cả ngày mang cái bộ mặt thối, thì ra cũng là hạng không biết xấu hổ!
Thật ra Cố Tinh Lãng chỉ là một thiếu niên ngây thơ, chẳng qua những ngày này được Ngọc Tiểu Tiểu uy quá nhiều lần, vừa nhìn thấy đồ ăn tới miệng liền há mồm ăn, không có phản ứng kịp là đang ở trước mặt mọi người.
"Người Phụng Thiên đáng chết!"
Một tiếng mắng chửi ngay lúc Cố Tam thiếu ăn nhai, còn chưa nuốt xuống bụng, thì từ bên ngoài truyền vào phòng bao.
Tiểu Trang bước tới cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, kỳ quái nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, là mấy thương nhân người Tru Nhật khi dễ người ta."
"Các vị đại gia, xin các vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân còn phải nuôi một nhà, chuyện này tiểu nhân không thể đáp ứng ngài được." Một lão hán khóc lóc cầu xin, sau khi Tiểu Trang nói lại tình huống bên ngoài, thì truyền vào phòng.
Tả Hựu đứng dậy bước tới, mở cửa sổ ra, nhìn dưới lầu một chút, xoay lại nói với Cố Tinh Lãng: "Năm sáu tên người Tru Nhật đánh một lão già người Phụng Thiên các ngươi, người Tru Nhật có thể khi dễ người Phụng Thiên ngươi sao?"
Cố Tinh Lãng theo bản năng muốn đứng dậy xem, chẳng qua vừa động, mới nhớ tới bây giờ mình không thể đi lại.
Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay nhấn Cố Tinh lãng một cái, nói: "Chàng đừng vội, ta đi xem một chút."
Dưới lầu, tiếng mắng chửi và tiếng khóc cầu xin ngày càng lớn, tình huống nghe rất gấp, nhưng nếu bỏ lại một bàn đầy thức ăn để hăng hái chạy đi làm việc nghĩa, thật đúng là không phải chuyện Ngọc Tiểu Tiểu có thể làm được, cho nên, mặc dù nói với Cố Tinh Lãng là sẽ chạy đi xem một chút, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu vẫn ngồi ăn trên bàn.
Tả Hựu thấy mấy tên đại hán đánh một lão đầu, coi như hắn không phải người Phụng Thiên, cũng coi Phụng Thiên là một nước nghèo, nhưng cũng không có làm quá mức, người Tru Nhật tới chỗ nào cũng giả làm đại gia, kính già yêu trẻ gì đó cũng không biết, Tả đại nguyên soái chống tay lên thành cửa sổ, người lập tức nhảy xuống lầu.
Ba tùy tùng thấy chủ tử nhà mình nhảy xuống xen vào chuyện người khác, cũng nhảy theo.
Tiểu Trang mắt ba ba nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, rốt cuộc chuyện này bọn họ có dính líu không?
Tiểu Vệ nói: "Ngươi ngồi xuống, Phủ Doãn kinh đô sẽ quản chuyện này, chẳng lẽ ngươi nghĩ Công chúa sẽ ra mặt đi quản chuyện giữa các thương nhân sao?" Sĩ - Nông - Công - Thương, người trong nhân gian, thương nhân được xếp cuối cùng, đường đường là Trưởng công chúa lại đi xen vào chuyện tranh chấp của các thương nhân? Hiện tại Tiểu Vệ càng thấy người ca ca Tiểu Trang này càng ngốc nha.
Ngọc Tiểu Tiểu ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh dưới lầu, từ lúc Tả Hựu nhảy xuống, tiếng mắng chửi cũng không có nhiều thay đổi lớn. Buông đũa xuống, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Tiểu Trang: "Đang làm gì đó?"
Tiểu Trang nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: "Tả nguyên soái đứng bên cạnh xem náo nhiệt."
Ngọc Tiểu Tiểu vỗ bàn một cái, là nàng ngốc, hắn chính là bắt nguồn tai họa của Cố Tinh Lãng, làm sao có thể trở thành Chúa cứu thế chứ?
"Ta đi xem một chút." Ngọc Tiểu Tiểu vẫn nói một tiếng với Cố Tinh im lặng nãy giờ.
Cố Tinh Lãng đưa tay ra giúp tiểu tức phụ của mình lau mỡ dầu bên miệng, vừa nghĩ tới tính tình Tả Hựu không phải là người sợ phiền phức gì, sau khi xuống lầu, người này vẫn không ra tay, có phải nói rằng hắn biết mấy người....Tru Nhật kia, hơn nữa mấy người đó hắn cũng chọc không nổi.
"Tiểu Trang." Cố Tinh Lãng hỏi Tiểu Trang: "Mấy người...Tru Nhật kia thật sự chỉ là thương nhân?"
Tiểu Trang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Vâng, chính là bên cạnh còn có vài tên hoà thượng đội mũ sa đứng."
Hòa thượng? Chân mày Cố Tinh Lãng chau lại, vừa định nói chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu, thì tiểu tức phụ của chàng đã đên bên cửa sổ, cũng không có lấy tay chống cửa sổ, người liền nghiêng nhảy qua, lập tức đã bắn ra bên ngoài.
Tiểu Trang nhìn Công chúa nhà mình nhảy lầu, cũng muốn nhảy theo.
Cố Tinh Lãng quát một tiếng: "Từ từ, các ngươi mang ta xuống lầu."
Tiểu Vệ chưa nói hai lời, đứng sau lưng Cố Tinh Lãng, nhỏ giọng nói: "Phò mã gia đừng vội, mấy tên thương nhân người....Tru Nhật kia cũng không thể nào gây thương tổn cho Công chúa được." Với thân thủ kia của Công chúa nhà mình, lên chiến trường sẽ là tướng quân vô địch, làm sao có thể bị mấy tên thương nhân Tru Nhật kia thưởng tổn chứ? Đánh chết Tiểu Vệ cũng sẽ không tin sẽ phát sinh chuyện này nha.
Ngọc Tiểu Tiểu nhảy xuống lầu, vừa muốn mở miệng hô đừng đánh nữa, thì Tả Hựu đã lập tức hạt lại trước mặt nàng, nói: "Công chúa, chúng ta đừng để ý tới chuyện này."
"Hửm?" Ngọc Tiểu Tiểu nhìn mấy tên hán tử cao lớn thô kịch một chút, nói: "Tại sao?"
"Tại cái gì?" Tả Hựu nói.
"Không phải chỉ là thương nhân sao?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ vào mấy thương nhân Tru Nhật hỏi, chẳng lẽ mấy tên này là nhà giàu nhất thế giới, cả thế giới này đều là dưới chân phú hào (*người giàu có - Nuy), người bình thường không thể đắc tội?
Tả Hựu chỉ cho Ngọc Tiểu Tiểu nhìn mấy người....đeo mũ sa kia, vành nón rộng có lụa trắng che đi mặt của tăng lữ.
Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu mới liếc thấy hán tử Tru Nhật giơ chân đạp lão đầu ngã xuống đất: "Ngươi chờ một chút." Ngọc Tiểu Tiểu mở miệng nói với hán tử kia.
Hán tử không thể nào nghe lời của một tiểu cô nương người Phụng Thiên, chân vẫn hạ xuống.
Ngọc Tiểu Tiểu chỉ có thể bước đến, trước một bước kéo lão đầu ra sau mình.
Mấy thương nhân Tru Nhật thấy thật sự có người không sợ chết xen mồm vào, hô to rồi lập tức vây Ngọc Tiểu Tiểu lại.
Tả Hựu chạy tới sau lưng Ngọc Tiểu Tiểu, kêu lên với mấy tên thương nhân kia: "Các ngươi khi dễ một ông lão như vậy, giờ lại muốn khi dễ nhỏ? Nam nhi đại trượng phu, làm chuyện thế này, các ngươi không sợ mất mặt hả?"
Khẩu âm của Tả Hựu cũng không phải là khẩu âm của Phụng Thiên, cho nên mấy thương nhân này vẫn có chút khách khí với Tả Hựu, người Tru Nhật muốn nhấc chân muốn đá kia chỉ vào lão đầu đang quỳ gối sau lưng Ngọc Tiểu Tiểu: "Lão già này dám gạt chúng tôi!"
Lão đầu bị đánh đến miệng mũi đều đầy máu, sau khi nghe mấy người Tru NHật nói, lập tức khóc lóc kêu oan: "Tiểu lão nhân bán dạo nhiều năm, chưa từng làm chuyện lừa gạt nha. Mong mấy vị đại gia minh giám."
Một người Tru Nhật ném một cây hương xuống đất.
Tả Hựu liếc nhìn đoạn hương trên đất, hươn đã bị ẩm, hương bị như vậy là không cách nào dùng: "Ngươi bán ẩm hương (*hương bị ẩm - Nuy) à?" Tả Hựu quay đầu lại hỏi lão đầu.
Lão đầu lắc đầu liên tục, nói: "Cái này không thể nào là hàng của tiểu lão nhân bán ra, lúc lấy hàng, mấy vị đại nhân kia cũng đã tra xét qua á."
"Chẳng lẽ chúng ta còn lừa ông hả?!" Một thương nhân Tru NHật lên tiếng.
Lúc này Tiểu Trang và Tiểu Vệ đã nâng Cố Tinh Lãng xuống lầu, chen vào đám người, Cố Tinh Lãng nhìn mấy tăng lữ, sắc mặt âm trầm.
"Ngươi mau tránh ra." Gã thương nhân đứng đối diện Ngọc Tiểu Tiểu chỉ tay vào nàng, nói: "Chuyện này không có quan hệ với ngươi, đừng không biết điều mà tới tìm chết."
Tiểu Vệ nhắm mắt lại, cái này không biết là au đang tìm chết nha.
Lần này Ngọc Tiểu Tiểu không vội ra tay, nhìn người Tru Nhật đối diện, nói: "Trước chúng ta nên nói một chút đạo lý đi."
Cố Tinh Lãng, Tiểu Trang, Tiểu Vệ nghe được lời của Ngọc Tiểu Tiểu đều đồng loạt phủ ngạch, thiên thần gia gia, vị này hễ nói chuyện là rất khó câu thông với bọn họ, giờ còn có thể giảng đạo lý với người nước khác hả?