Edit: Mimi – Beta: Chi*****Sau khi công việc tại quán cà phê kết thúc, học kỳ mới ở đại học A sẽ bắt đầu.
Hạng Viễn chưa từng ở ký túc xá, cho nên cảm thấy thực tò mò. Tuy Tam gia rất muốn phản đối, song nhìn đứa nhỏ nhà mình hưng trí bừng bừng, cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Chỉ là, mặc dù giành được chút tự do ngắn ngủi, nhưng Hạng Viễn cũng phải trả một cái giá đắt vô cùng.
“Cái lão lưu manh này, anh cút cho em!” Người nào đó nằm úp sấp ở trên giường, một bên đấm thùm thụp vào gối đầu, một bên cả giận quát.
“Ngoan nào, đừng làm loạn, để anh xem phía sau của em.”
“Giữa ban ngày ban mặt xem cái gì mà xem!” Mất mặt chết đi được.
“Không việc gì, em nói coi, trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy? Em còn xấu hổ thẹn thùng làm chi?” Người đàn ông giữ chặt hai chân cậu, banh rộng khe mông, cẩn thận xem xét một phen, “Vẫn còn hơi sưng, phải bôi thuốc một lần nữa mới được.”
“Đã bảo không làm mà anh còn cố,” Hạng Viễn tức đến mức nói mà chẳng lựa lời, “Có phải anh muốn giày vò cho em toi luôn để tìm người mới hay không hả?”
“Bậy bạ, không được nguyền rủa mình.” Tam gia một phen che miệng cậu, lại nghiêm mặt nói, “Chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau, nương tựa chăm sóc nhau cả đời, hai ngày nay đúng là anh hơi quá, nhưng sự yêu thương trân trọng anh dành cho em thì không một ai có thể sánh bằng.”
“Vậy mà anh còn không tiết chế một chút,” Hạng Viễn lẩm bẩm, “Em là người, không phải một món đồ chơi.”
“Cũng chỉ như vậy với mình em thôi,” Tam gia ôm đại bảo bối của mình mà hôn hôn hít hít, “Bởi vì là em cho nên anh mới hưng phấn không thể kiềm chế được, những lúc không có em, chẳng phải anh vẫn luôn thủ thân như ngọc đó sao? Nếu muốn trách, chỉ có thể trách mấy ngày trước em cứ mất tự nhiên, phải biết, đút no người đàn ông của mình cũng là trách nhiệm của em đấy.”
“Cút cút cút, bớt dùng cái tư tưởng đồi trụy của anh để làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của em đi.” Cái gì mà đút no với không đút no chứ, chờ khi ông đây chạy tới ký túc xá thì anh liền chết đói cho xem!
Hạng Viễn nheo mắt liếc nhìn người kia một cái, khẽ lầm bầm mấy tiếng rồi lập tức trở mình.
Cậu nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày, hôm sau đã là khai giảng.
Tam gia vốn muốn tự đưa Hạng Viễn đến trường, nhưng người sau quyết ý kiếp này phải sống thật là kín đáo khiêm nhường, kiểu gì cũng không chịu để hắn đưa. Tam gia bất đắc dĩ, chỉ đành tiễn người ra đầu ngõ, sau đó buồn bã nhìn đứa nhỏ càng đi lại càng xa.
“Tam gia, Hạng thiếu đã đi rồi.” Chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ, thế nhưng Tam gia vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, Cát Kiện cảm thấy có phần kỳ quái, không khỏi tiến lên nhắc nhở một câu.
“Trở về đi.” Tam gia khôi phục biểu tình bình thản không lăn tăn gợn sóng như thường ngày, xoay người, không nhanh không chậm bước về nhà.
Cát Kiện đi theo ở phía sau lưng, càng lúc càng cảm thấy tâm tình Tam gia bất ổn. Tuy người nọ rất giỏi che giấu cảm xúc, song hắn đã phục vụ bên người đối phương lâu như vậy, chủ nhân có phải đang vui vẻ thật sự hay không, hiển nhiên hắn cũng cảm giác được phần nào, “Hạng thiếu đã học năm thứ tư, lại có Chu Hưng đi cùng, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.” Hắn cẩn thận khuyên nhủ.
Tam gia thoáng dừng bước chân, cười mà như không cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Cậu cho rằng tôi lo lắng vấn đề này?”
Chẳng lẽ không phải? Ngông cuồng tự ý phỏng đoán tâm tư chủ nhân vốn là phạm vào kiêng kị, Cát Kiện cười ngượng, không dám tiếp lời.
“Cậu không hiểu đâu.” Tam gia nhẹ nhàng bỏ lại một câu như thế, sau đó xoay người đi tới thư phòng, cả nửa ngày chẳng trở ra.
Ở nhà, Tam gia còn đang cảm khái đứa nhỏ đã dần khôn lớn rồi, mà trong trường học, Hạng Viễn đã làm xong thủ tục báo danh.
“Hạng thiếu, mời đi bên này.” Đến trường học lần này, Hạng Viễn không cho bất kỳ ai đi theo hỗ trợ, mọi việc đều kiên quyết muốn tự lo liệu một mình.
Chu quản gia và một vệ sĩ đi theo Hạng Viễn, thấy cậu toát đầy mồ hôi chạy tới chạy lui, thầm nhủ nếu Tam gia chứng kiến cảnh này sẽ đau lòng biết bao nhiêu! Lĩnh chăn ga gối đệm, Chu quản gia cùng vệ sĩ cũng không dám để cậu bưng, Hạng Viễn đi đằng trước, Chu quản gia cùng vệ sĩ xách hành lý và chăn đệm theo sau, thẳng một đường tiến về ký túc xá.
“Chú Chu?” Đang đi, bọn họ chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp thuần hậu vang lên từ cách đó không xa.
Chu quản gia dừng bước, vừa quay đầu nhìn lại lập tức phát hiện một thanh niên cao ráo đang đứng dưới tàng cây. Đối phương mỉm cười nhìn mấy người bọn họ.
“Đại thiếu gia, sao cậu lại ở đây?” Đáy mắt Chu quản gia tràn đầy kinh hỉ, ông vừa hỏi vừa vội vàng bước qua.
“Tôi đến trường bàn chút chuyện, mọi người thì sao?” Thanh niên nhíu mày, ánh mắt rơi xuống vali hành lý trên tay Chu quản gia.
“Là của Hạng thiếu, học kỳ này Hạng thiếu lấy tư cách sinh viên trao đổi tới đại học A học tập, tôi đến giúp cậu ấy làm thủ tục nhập học.” Không thể nghi ngờ, Chu quản gia vô cùng vui vẻ khi gặp được thanh niên, gương mặt luôn luôn hà khắc cũng vì thế mà lộ ra ý cười.
“Andy đã trở lại?” Thanh niên, cũng chính là đại thiếu nhà họ Diệp – Diệp Quan Đào tiến lên một bước, mỉm cười chào hỏi Hạng Viễn, “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn bận làm nghiên cứu, không biết cậu đã trở về, chưa đến thăm cậu và chú ba được, thật là thất lễ.”
“Cậu khách khí quá.” Hạng Viễn có chút mất tự nhiên. Biết sao được, vị trước mắt cậu đây chính là người thừa kế chính thức của Diệp gia. Tuy xét về vai vế, đối phương ở cấp thấp hơn mình, song luận về thực lực cùng địa vị, hắn có thể bỏ xa mình đến cả trăm cái mình ngựa. Chẳng qua, dòng chính của nhà họ Diệp lúc nào cũng khiêm nhường kín đáo, cho nên Diệp đại thiếu gia chưa bao giờ khoe khoang phách lối mà thôi.
“Mọi người muốn đến ký túc xá sao? Có cần tôi hỗ trợ không?” Diệp Quan Đào còn trẻ tuổi, song tu dưỡng đạo đức lại rất cao, mặc dù đối mặt với tiểu thẩm(*) còn nhỏ hơn mình những hai tuổi, nhưng trên mặt hắn vĩnh viễn đều lộ ra nét cười ấm áp vô cùng, quả thực khiến người khác nhìn mà cảm thấy như cây khô gặp gió mùa Xuân.
(*) Thẩm = vợ chú, ở VN mình gọi là thím đó:v nhưng thôi, với bối cảnh đầu hiện đại cuối cận đại này, cứ để thẩm cho hay đi nha, Việt hóa ra kỳ kỳ…Có điều, hắn càng như vậy, Hạng Viễn càng không được tự nhiên. Lớp mặt nạ lịch thiệp trên mặt đối phương khiến cậu cảm thấy Diệp đại thiếu gia đang coi mình như người ngoài, cũng may hai người không thường gặp mặt, khách khách khí khí một chút cũng chẳng vấn đề gì.
“Có Chu quản gia và vệ sĩ là đủ rồi, cậu bận việc gì thì cứ làm đi.”
“Vậy được, về sau tôi sẽ học nghiên cứu sinh ở đại học A, thứ bảy và chủ nhật đều có tiết, có việc gì cậu cứ liên hệ với tôi.” Diệp Quan Đào cho Hạng Viễn số điện thoại của mình, hàn huyên vài câu rồi mới xoay người rời đi.
Vừa mới quay đầu, biểu tình của Diệp đại thiếu tựa như trút bỏ được vài phần gánh nặng. Kỳ thực, không chỉ Hạng Viễn mất tự nhiên mà bản thân Diệp Quan Đào cũng chẳng thoải mái như mặt ngoài. Không phải hắn phản đối quan hệ giữa vị kia và chú ba nhà mình, chẳng qua gần như mỗi thế hệ thuộc dòng chính nhà họ Diệp gia đều phải ứng xử theo cách ấy, do đó hắn đã sớm tập thành thói quen.
Điều khiến hắn chẳng biết làm sao chính là, hắn không rõ nên ứng xử thế nào khi xuất hiện cùng một chỗ với vị tiểu thẩm kia. Gần gũi, tuyệt đối là không được, căn cứ vào sự chiếm hữu một cách biến thái của chú ba, nếu hắn quá mức thân cận với Hạng Viễn, vậy thì cứ chờ bị lột da đi. Ngược lại, giữ khoảng cách sẽ khiến tiểu thẩm để lòng. Loại người có tính cách hệt như một tờ giấy trắng giống Hạng Viễn, trong lòng nghĩ gì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, vừa rồi, trên mặt tiểu thẩm rõ ràng viết — người này thoạt nhìn dối trá lại lõi đời.
Diệp Quan Đào đi về phía trước, khóe miệng lại cong lên một lần nữa, không biết chú ba nghĩ gì mà lại dạy dỗ tiểu thẩm thành cái bộ dạng này. Tuy nhiên, nếu cân nhắc theo một góc độ khác, như vậy cũng rất tốt đi? Đối với người nhà họ Diệp, chân tình thật ý quá mức khó cầu, có thể có được một đứa nhỏ thuần khiết ngây thơ như Hạng Viễn, kỳ thực… cũng khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Chờ Diệp đại thiếu đi xa, Hạng Viễn mới quay đầu, tiếp tục đi đường của mình.
Mặc dù là bạn đời của Tam gia, thế nhưng mỗi khi đối mặt với con cháu dòng chính của Diệp gia như Diệp Quan Đào hoặc Diệp Quan Lan, Hạng Viễn vẫn còn có chút tự ti.
Kiếp trước, khi cậu vui chơi trác táng ở giữa thủ đô, hai vị thiếu gia nhà họ Diệp kia đã bộc lộ tài năng ở chính giới cùng quân đội. Hạng Viễn không tiếp xúc với bọn họ nhiều, chỉ là mấy thiếu gia đó tu dưỡng tốt, bất kể ở nhà hay ở bên ngoài, đều đặc biệt giữ thể diện cho cậu. Vì thế cho nên, tuy Hạng Viễn cảm thấy Diệp Quan Đào tương đối “giả tạo”, nhưng cũng chỉ là không thân cận mà thôi, còn đối với con người của Diệp đại thiếu gia, cậu thực sự không có ý kiến gì.
Bởi vì Tam gia không đánh tiếng nên lần này Hạng Viễn không được chiếu cố đặc biệt mà bị phân đến một phòng ký túc phổ thông dành cho bốn người.
Cửa phòng được người gõ nhẹ rồi mở ra, vài nam sinh đang làm ổ trong phòng ký túc xá huyên thuyên xích đế, vừa thấy Hạng Viễn tiến vào, bỗng ngừng nói chuyện, nhiệt tình hỏi han cậu mấy câu.
Hạng Viễn không thành thạo việc dọn dẹp bài trí đồ dùng sinh hoạt, trong hai năm nghèo túng khi xưa, cậu thường xuyên làm cho điều kiện sinh hoạt cá nhân của mình trở nên bung bét vô cùng. Thấy cậu mất đến mười mấy phút đồng hồ chiến đấu với ruột chăn và vỏ chăn vẫn không giành chiến thắng, Chu quản gia thật sự không chịu được nữa, mời cậu đứng sang một bên, tự mình sửa soạn.
Chu quản gia giúp Hạng Viễn chỉnh lý giường chiếu và hành lý, vệ sĩ thay cậu lau dọn bàn ghế với thành giường. Không bao lâu sau, cái giường nhỏ của cậu đã ngay ngắn gọn gàng hẳn lên.
Vài người bạn cùng ký túc nhìn động tác nhanh nhẹn lưu loát của Chu quản gia, nhịn không được tò mò hỏi Hạng Viễn: “Vị này là ai vậy? Nhìn thật là chuyên nghiệp, không phải trước kia đã được huấn luyện ở khách sạn năm sao đấy chứ?”
Hạng Viễn nhìn Chu quản gia lưu loát trải đệm gập chăn, khóe miệng co rút, nhỏ giọng đáp: “Ông ấy là… chú tôi.”
“Còn vị kia?” Chỉ chỉ vào vệ sĩ.
“Anh họ tôi.”
“Anh họ” nghe được bỗng chốc trượt chân, thiếu chút nữa cắm đầu vào chậu nước rửa.
Chờ khi thu xếp phòng ốc đâu ra đấy, Chu quản gia lại nhiệt tình mời mấy người bạn cùng phòng của Hạng Viễn ra ngoài ăn cơm, thật vất vả mới được làm “chú” một lần, phải làm đến nơi đến chốn.
Lúc Tam gia nghe Chu quản gia báo cáo rằng ông muốn mời bạn cùng phòng của Hạng Viễn đi ăn thì trong lòng mơ hồ dâng lên vài phần hâm mộ. Nếu có thể, hắn thật muốn đá bay ‘ông chú’ và ‘thằng anh họ’ kia, để tự mình xã giao thay cho đứa nhỏ.
Ăn xong một bữa cơm vui vẻ, Chu quản gia cùng vệ sĩ liền trở về. Hạng Viễn ở ký túc xá lần đầu tiên trong đời, khó tránh khỏi có chuyện không thích ứng được. Tỉ như tắm rửa phải xếp hàng, tỉ như đám bạn cùng phòng chơi game thâu đêm suốt sáng, thậm chí việc ngủ giường tầng cũng làm cậu lo lắng bất an, cả đêm nằm sát vách tường, trằn trọc không sao ngủ được.