Edit: Mimi – Beta: Chi*****“Có phải anh cảm thấy biểu hiện gần đây của em đặc biệt ngu xuẩn hay không?” Ở một căn biệt thự cách đại học A không xa, Hạng Viễn tựa vào Diệp Quân Niên, rầu rĩ hỏi.
“Không hề, sao em lại hỏi như vậy?” Tam gia ôm Hạng Viễn vào trong ngực, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt sống lưng của đối phương, dành cho cậu một sự an ủi không lời.
“Phương Trác không dám nói, nhưng ánh mắt bọn Tiêu Nhạc Hằng nhìn em, cứ như đang nhìn một thằng thần kinh ấy.” Cũng vì ánh mắt khác thường của “đám thiên nga” cho nên Hạng Viễn mới bất giác nhận ra những hành vi của mình gần đây có chút thái quá.
“Không cần quan tâm đến những người khác, cứ làm chuyện em muốn là được rồi.” Kỳ thực, đối với chuyện Hạng Viễn cố ý muốn vào ký túc xá ở, Tam gia cũng không xem trọng, nhưng hắn vẫn luôn nuông chiều đối phương, nếu đứa nhỏ nhà mình thích, vậy cứ để cậu thử một lần. Chẳng qua hắn thật không ngờ, đứa nhỏ nhà mình lại hiếu thắng như vậy, mới ở có một ngày đã cùng người khác đánh nhau.
“Nhưng bọn hắn đều cảm thấy em ngu xuẩn.” Hạng Viễn chôn đầu vào bên cổ Tam gia, thế nào cũng chẳng chịu ngẩng lên. Lúc trước, người đòi dọn tới ký túc xá chính là cậu, kết quả, người không ở nổi một ngày đã phải dọn đi cũng là cậu. Còn nói muốn thể nghiệm cuộc sống, thể nghiệm sinh hoạt bình thường, rốt cuộc cậu lại thể nghiệm thành ra thế này đây.
“Đông Đông, thật sự là em đã suy nghĩ quá nhiều,” Tam gia ôn nhu vuốt lông người nọ, “Em là em, bọn họ là bọn họ, mặc dù gia thế tương đồng, nhưng cũng không nhất định phải có bộ dáng giống hệt như nhau.”
“Không nói người khác, nói anh đi, việc em đòi dọn đến ký túc xá, có phải anh căn bản cũng không vừa mắt?”
Cảm giác đứa nhỏ cắn một cái vào bên cổ của mình, Tam gia khe khẽ bật cười, “Cũng không đến nỗi không vừa mắt, anh nghĩ ít nhất em sẽ ở lại ký túc xá được một thời gian.”
Được – một – thời – gian? Có đúng là người đàn ông này đang cổ vũ mình hay không vậy?
“Thôi, dẹp đi, không nói cái này.” Hạng Viễn buồn bực quay đầu sang một bên, “Hôm nào sẽ bảo Chu quản gia mang hành lý của em về, còn nữa, mấy thứ họ Cát đã dùng em vứt hết, bảo hắn đền cho em theo giá gốc đi.”
“Được, anh sẽ bảo Chu Hưng lo liệu,” Tam gia yêu thương mà vuốt ve vết máu ứ bên khóe miệng đứa nhỏ nhà mình, “Thương thế của em sao rồi? Để Cát Kiện sai người đánh hắn cho em hả giận nhé?”
“Cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển đấy, đánh làm cái chó gì?”
Tam gia lắc lắc ngón tay, “Không được nói lời thô tục.”
Hạng Viễn mếu máo, vết bầm trên khóe miệng lại càng thêm chói mắt.
Tam gia đau xót trong lòng, ôn nhu nói: “Nếu không, hay là anh đánh tiếng, khuyên nhủ hắn nên biết điều hơn?”
“Ôi dào, anh nghĩ nhiều rồi, một khi thân phận của em bại lộ chắc chắn hắn sẽ phải cụp đuôi, hiện tại khuyên nhủ hắn ngược lại dễ dàng cho hắn quá.” Một Cát Bân thôi, Hạng Viễn không để ở trong lòng, vấn đề khiến cậu bận tâm chính là làm sao cứu vãn thể diện của mình. Phải biết, chuyện ngu xuẩn của ngày hôm nay cũng đủ để đám công tử khắp thủ đô cười chê cậu suốt một năm ròng.
Nhìn ra suy nghĩ thật sự trong lòng người nọ, Tam gia nở nụ cười, “Còn đang nghĩ đến những chuyện không vui sao? Kỳ thực, em không cần để ý tới những chuyện này, em còn trẻ, tương lai còn có vô số khả năng, sở dĩ anh chưa cho em bất cứ đề nghị gì, cũng là vì hy vọng em có thể tự mình trải nghiệm. Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, đường này không thông thì đổi một cái khác. Gợi ý của người bên cạnh chung quy cũng không thể để lại ấn tượng sâu sắc bằng việc mình vừa đi vừa ngộ ra.”
“Sau đó vấp phải trắc trở, cuối cùng là đầu rơi máu chảy?”
“Không đâu,” Tam gia ôn nhu nói, “Còn có anh ở phía sau dõi theo em mà.” Có lẽ trên đoạn đường mà Đông Đông từng đi qua, đã có một thời điểm hắn không gánh vác nổi, thế nhưng, ngay tại giờ này phút này, Tam gia có đủ tự tin để cam đoan, chỉ cần Đông Đông không giết người phóng hỏa, hắn đều có thể bảo hộ cậu chu toàn.
“Kỳ thực em rất muốn tự lập.” Hạng Viễn nghiêm mặt nói.
“Tự lập trong suy nghĩ của em là như thế nào?”
“Thì là tự nuôi sống bản thân, không cần dựa vào anh nữa.”
“Vậy em cảm thấy, phải đạt tới trình độ nào mới không cần dựa dẫm vào anh?” Tam gia nghiền ngẫm hỏi.
“Ặc…” Hạng Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình có chút không thực tế lắm, dù sao thì việc ăn việc ngủ của cậu đều phụ thuộc vào Tam gia, tiền lương làm ở quán cà phê tháng trước cũng chỉ đủ mua cho đối phương một cái cà-vạt mà thôi, đã thế còn chẳng phải loại cao cấp gì. “Nếu dựa vào đồng lương của em, có phải chỉ có khả năng lo ăn lo mặc cho một người hay không?” Nghĩ đến đây, Hạng Viễn lại càng chán nản.
“Đông Đông, anh cảm thấy gần đây hình như tư tưởng của em thật sự có vấn đề.”
“Vì sao?”
“Có phải em cảm thấy dùng tiền của anh sẽ rất hổ thẹn hay không? Vì thế nên em mới muốn tự lập, cố ý phân rõ giới hạn với anh?” Thấy Hạng Viễn muốn phản bác, Tam gia liền dùng ngón trỏ đè lên môi cậu, ôn nhu nói: “Tuy anh không biết rốt cuộc em đã trải qua cái gì, nhưng sau khi từ M quốc trở về, em đã định thoát ly khỏi Diệp gia, có đúng hay không?”
“Em…” Lúc ấy cậu hận Tam gia đến chết, tất nhiên phải tính đường lui cho bản thân rồi.
“Anh không thể giải thích vì chuyện mà anh chưa làm cũng chưa từng trải nghiệm, nhưng anh có thể đảm bảo, giờ này phút này, tâm ý của anh đối với em chân thành một trăm phần trăm.”
Hạng Viễn gật gật đầu, Tam gia luôn không nói dối, cậu tin hắn.
“Em đã đồng ý với lời nói của anh, vậy chúng ta nhất định phải thoát khỏi một khuôn mẫu nào đó mà em đã tự định ra, bởi vì chúng ta không thể vì một số chuyện còn chưa phát sinh mà đảo loạn quỹ đạo sinh hoạt vốn có.”
“Thế nhưng…”
“Em muốn tự lập, bản thân việc ấy không có vấn đề, nhưng em không thể vứt bỏ thân phận của mình sang một bên, kiên quyết coi mình là một tiểu nhân vật cơ khổ đáng thương, không có bất cứ bối cảnh chống lưng gì, sau đó lừa mình dối người mà nỗ lực.”
Lời này Tam gia nói có chút nặng, Hạng Viễn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.
“Bất kể em phân định rạch ròi như thế nào thì trong mắt người ngoài, chúng ta vẫn luôn là một. Nếu em bị bắt nạt ở trường, người đầu tiên Phương Trác báo tin chính là anh, bởi vì cậu ta biết anh là người yêu em, cũng là người nhà của em. Diệp gia có tài nguyên cho em hưởng dụng, em cố ý bỏ qua, đó chính là lãng phí.”
“Nhưng em…”
“Đông Đông, cậu ấm con nhà giàu có ở thủ đô rất nhiều, nhưng người thật sự lựa chọn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng lại chẳng có bao nhiêu, em biết vì sao không?”
Hạng Viễn trừng mắt, “Đám người đó tương đối lười?”
Tam gia nở nụ cười, thân mật mà xoa xoa đầu cậu, tiếp tục nói, “Không phải bọn họ lười, mà là nhận thức được hiện thực.”
“Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng không tốt sao?”
“Đối với những người không có bối cảnh, đương nhiên tốt. Có vài người gây dựng sự nghiệp thành công là nhờ thấy được cơ hội mà người khác không thấy; có vài người là vì bị hiện thực bức bách, không thể lo cho bản thân áo mặc cơm ăn cho nên coi kiếm tiền thành mục tiêu duy nhất. Những người này dễ thành công hơn cả, bởi vì bọn họ không có đường lui, chỉ có thể đi tới, nắm lấy tất cả cơ hội bắt gặp dọc đường.” Nói tới đây, Tam gia ngừng một chút, “Bảo đám thiếu gia công tử quen sống an nhàn sung sướng đi cạnh tranh cùng những người như vậy, chính là dùng sở đoản của mình chọi lại sở trường của người ta, thắng, xem như may mắn, thua, cũng chẳng oan uổng gì.”
“Vậy ý của anh là, em không thể tự gây dựng sự nghiệp của mình?”
Tam gia bật cười, “Em hiểu lầm rồi, anh ủng hộ tất cả những chuyện em muốn làm, hy vọng duy nhất của anh chính là, em có thể vứt bỏ lập trường hiện tại, ở vị trí nào thì sẽ nhìn vấn đề với góc độ của vị trí ấy. Rõ ràng trong nhà có núi vàng núi bạc, vì sao cứ muốn ra ngoài ăn đắng nuốt cay? Hôm nay em cảm thấy xấu hổ trước mặt bạn bè, chẳng phải bởi vì em đã làm chuyện không phù hợp với thân phận đó ư?”
“Nhưng, kia là tiền của anh…” Thanh âm kháng nghị của Hạng Viễn càng ngày càng yếu.
“Vậy anh hỏi em, trước khi anh tiếp nhận Diệp thị, Diệp thị có thể xem như tài sản của ai?”
Hạng Viễn nghẹn lời, Diệp thị là của Diệp gia, làm sao cậu biết nó là của một người cụ thể nào?
“Câu hỏi về chủ sở hữu của tập đoàn Diệp thị không có đáp án chính xác. Nó luôn là một người có năng lực ở trong dòng dõi chính tông, anh có khả năng khống chế nó thì anh là người có được nó, em hiểu chưa?”
Hạng Viễn ngu ngơ: “Em không hiểu.”
Tam gia thật sự không hề bực bội với đứa nhỏ nhà mình, thấy Hạng Viễn vẫn ngây ngô không hiểu, chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Ý của anh là, em không cần bận tâm tài phú của em từ đâu tới, chỉ cần em có năng lực nắm giữ nó, vậy thì em chính là chủ nhân của nó. Ví dụ em gây dựng sự nghiệp, dùng tiền của anh và mượn tiền của ngân hàng có khác gì nhau không? Chỉ cần em dùng số tiền kia để kiếm ra tiền, đó chính là năng lực của bản thân em.”
“Nếu lỗ vốn thì sao.”
“Coi như mua một bài học.”
Hạng Viễn có chút mơ hồ, vươn ngón trỏ day day trán, “Hình như anh nói rất có đạo lý, nhưng cuối cùng em vẫn cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm!” Không phải là cậu lại để người đàn ông này mê hoặc đến mụ mị rồi đi?
Hôm nay quả thực Hạng Viễn có hơi mệt mỏi, rõ ràng là đi thể nghiệm cuộc sống, kết quả lại khiến cho sinh hoạt đảo lộn một phen. Ăn cơm chiều xong, cậu không chịu nổi nữa, tắm rửa qua loa một cái rồi liền đi ngủ.
“Chu Hưng, bác sĩ Nhậm đã đến chưa?” Biết đứa nhỏ nhà mình bị đánh, Tam gia liền muốn đưa cậu đi khám, kết quả đối phương vì sĩ diện mà nói gì cũng không chịu đi bệnh viện. Không còn cách nào, Tam gia đành chờ cậu ngủ say mới gọi một bác sĩ Đông y đã phục vụ cho nhà họ Diệp nhiều năm tới đây bắt mạch.
“Đã đến lâu rồi, đang chờ ở ngoài phòng khách.” Vì chuyện đến trường của Hạng thiếu, Tam gia đã sớm chuẩn bị một căn nhà ở gần đại học A, vốn định chờ khi cậu không ở nổi trong ký túc xá nữa sẽ lập tức dọn về đây. Kết quả thật không ngờ, vừa mới dọn ra ngoài có một ngày, Hạng thiếu đã khăn gói quả mướp quay trở lại.
Chu quản gia bị bất ngờ, sau khi nhận được thông báo của Tam gia thì vội vàng gọi hai nữ đầu bếp và hai người giúp việc tới đây dọn dẹp. Thời điểm nhìn thấy vết thương trên mặt Hạng thiếu, không cần Tam gia phân phó, ông đã liên hệ với bác sĩ rồi.
“Ông Nhậm, lại làm phiền ông rồi.” Tam gia vừa thấy bác sĩ Nhậm, lập tức mỉm cười, đứng lên.
“Tam gia, ngài khách khí quá.” Gia đình bác sĩ Nhậm hành nghề y đã mấy đời, ông cũng xem như chứng kiến Tam gia lớn lên, chỉ là đối mặt với người đàn ông kiệt xuất này, ông chưa bao giờ dám lên mặt.
“Đông Đông bị thương, ngài hãy bắt mạch cho em ấy, xem thử có tổn hại gì bên trong hay không.” Tam gia cúi người, vén lớp chăn mỏng, lôi cánh tay Hạng Viễn ra ngoài, nhẹ nhàng xắn ống tay lên cho cậu.
Nhìn Tam gia không che giấu nổi yêu thương dâng tràn nơi đáy mắt, vị bác sĩ già có chút thổn thức trong lòng, ngoại trừ Hạng thiếu, ông chưa từng thấy người này đối xử với ai nhu tình đến vậy. Lại quay sang thanh niên điềm nhiên nằm ngủ trên giường, trái tim ông cũng đột nhiên mềm nhũn, mặc dù đứa nhỏ đang khép mắt, khóe miệng còn mang theo một vết máu bầm, nhưng bộ dáng thanh tú xinh đẹp của cậu, thật sự có thể khiến người ta yêu thích từ tận trong tâm.
Bác sĩ Nhậm ngồi bên giường, tỉ mỉ bắt mạch một hồi, chờ khi nắm bắt được tình hình mới chắc chắn nói: “Ngoại thương thôi, không ảnh hưởng gì đến lục phủ ngũ tạng, bôi ít thuốc trị thương thì tốt rồi.”
Tam gia nhẹ nhàng thở phào một hơi, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Bác sĩ Nhậm để lại một lọ thuốc mỡ, nhìn thanh niên đang ngủ trên giường, có chút muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Còn có vấn đề gì ư?”
“À…” Vị bác sĩ già do dự một hồi, cuối cùng dè dặt nói, “Có thể tôi không chuẩn đoán chính xác được, hai ngày nữa em tôi sẽ về thủ đô, hay là ngài mời hắn tới khám cho tiểu thiếu gia đi?”
“Đông Đông bị bệnh gì mà không chuẩn đoán chính xác được?” Tam gia bắt đầu lo lắng.
“Không phải,” Bác sĩ Nhậm lắc lắc đầu, có chút xấu hổ nói, “Đàn ông và đàn ông dù sao cũng không hợp với tự nhiên, trong chuyện phòng the ngài phải tiết chế một chút, trước đó, tiểu thiếu gia ưu tư quá độ dẫn đến thân thể tổn thương, ngài lại dây dưa ngay, cho nên nguyên khí có phần thiếu hụt.”
Nghĩ đến vài lần trước đó Đông Đông đều bị mình làm đến không xuống nổi giường, bản mặt dày như tường thành của Tam gia hiếm thấy mà đỏ lên.