Edit: Mimi – Beta: Chi*****“Hôm nay em đi ăn cơm với bọn Phương Trác.” Hạng Viễn tựa vào khung cửa, mặt mũi đỏ hồng nhìn Tam gia.
“Hửm?” Tam gia đang rửa mặt, thấy cậu tiến vào, còn chưa lau khô tay đã một phen kéo cậu lại đây.
“Làm gì vậy?”
“Muốn tắm không?”
“Đầu em hơi váng…” Tửu lượng của Hạng Viễn không cao, chỉ uống mấy chén rượu vang thân thể đã lâng lâng bay bổng.
“Ra chút mồ hôi là ổn rồi.”
Cửa phòng tắm đóng lại, một lát sau tiếng nước cùng với những tiếng rên rỉ ái muội nhẹ nhàng khẽ khẽ truyền ra.
“Không phải anh nói cần hạn chế một chút hay sao?” Thật lâu sau, Hạng Viễn mềm nhũn bị Tam gia bế ra khỏi phòng, một bên cắn vào bả vai hắn, một bên oán giận nói. Tam gia được ăn no hiển nhiên tâm tình rất tốt, coi hành động của đối phương như chút tình thú nho nhỏ giữa hai người, hoàn toàn không tức giận.
“Ngoan nào, em ngủ trước đi, anh thu dọn chút đã.” Làm loạn trong phòng tắm thật sự rất kỳ cục, vì thế Tam gia xoay người, chỉnh lý sơ qua một lượt.
“Em còn tưởng da mặt của anh đã dày như tường thành đạn đồng cũng không thể xuyên qua!” Hạng Viễn làm ổ ở trên giường, vừa chờ đợi vừa nói với vào phòng tắm.
“Anh thì không sao, nhưng anh sợ ngày mai em sẽ xấu hổ không dám xuống lầu.” Tam gia ló đầu ra, cười cười trêu chọc.
“Cút!” Một cái gối đầu bị ném qua, Tam gia linh hoạt né tránh.
Chờ hắn thu dọn xong xuôi thì đã quá nửa đêm, Hạng Viễn có chút buồn ngủ, song nghĩ đến đoạn đối thoại cùng với Tiêu Nhạc Hằng, không thể không cố gắng mở to hai mắt.
“Buồn ngủ thì ngủ đi, có chuyện ngày mai lại nói.” Tam gia ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành.
“Hạng mục Tiêu Nhạc Hằng nói tới có liên quan đến anh không?” Hạng Viễn ghé vào trong ngực đối phương, dùng ngón tay vẽ vòng trong trên lớp cơ ngực rắn chắc của hắn. Tam gia bị đầu ngón tay người kia làm cho tim đập nhanh hơn, vì không muốn đứa nhỏ rơi vào tình cảnh thể hư thân nhược lần thứ hai, hắn chịu đựng dục vọng đang lặng lẽ lan tràn, kéo tay cậu ra, nhẹ nhẹ vỗ lên.
“Em còn đang hỏi anh kìa!” Hạng Viễn dùng đầu đụng đụng vào cằm của hắn.
“Hỏi gì anh? Hạng mục của Tiêu Nhạc Hằng có liên quan gì tới anh?” Hạng Viễn nói chuyện không đầu không cuối, Tam gia cũng không hiểu ý cậu là gì.
“Anh thật không biết?”
“Em chỉ nói có một nửa, anh còn chưa hiểu đầu đuôi sự việc đâu.” Tam gia vô tội đáp.
“Em và Tiểu Phương muốn kiếm chút chuyện để làm cho nên đã tụ tập bạn bè thương lượng một chút, nhưng mà trong tay bọn họ không có gì hay, sau nữa Tiêu Nhạc Hằng lại tới, nói với em rằng hắn có một dự án về sắt thép có thể giới thiệu cho em.”
“Sắt thép?” Tam gia nhíu mày, “Vì sao muốn làm cái đó?”
“Không phải em muốn làm, mà là hiện tại trong tay Tiêu Nhạc Hằng chỉ có dự án này thôi, anh hiểu không?” Hạng Viễn giải thích, “Nghe nói một nhà máy sắt thép muốn đầu tư dự án mới, người ta nể mặt Tiêu Nhạc Hằng, có thể ưu tiên cho bọn em chen chân vào.”
Tam gia nghe cậu giải thích một hồi, ngược lại hiểu ra được nhiều điều, “Ba của Tiêu Nhạc Hằng là chủ dự án, hắn giới thiệu cho em cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Thế tức là có thể đầu tư?” Hạng Viễn sáng bừng đôi mắt.
“Dựa vào khả năng bé nhỏ của em mà đòi đầu tư sắt thép?” Tam gia cười, cọ cọ cằm lên đầu cậu, “Hiện tại toàn bộ gia sản của em chỉ có một ngàn vạn thôi đúng không? Đừng ném vào nơi mà hòn đá của mình không thể làm nổi lên một cái bọt nước.”
“Anh cũng quá khinh người!” Hạng đại thiếu khó khăn lắm mới có thể kế thừa di sản, rất muốn ra uy cho nên lập tức đùng đùng nổi giận, “Hiện tại ông có tiền, một ngàn vạn kia mà mang ra nuôi anh ít nhất cũng có thể… có thể…”
“Có thể nuôi bao lâu?” Tam gia cười cười, nhéo mũi cậu.
“Mười năm… ừm, năm năm…” Thấy Tam gia lắc đầu, Hạng Viễn cam chịu nói, “Đậu má, một năm chắc là được chứ?”
Tam gia nhẹ nhàng cắn một miếng lên bờ môi cậu, “Nói với em bao nhiêu lần rồi, không cho buông lời thô tục.”
“Diệp Quan Lan cả ngày mắng chửi người kìa, sao không bảo cậu ta đi?”
“Nó là cháu anh không phải con anh, anh quản nhiều như vậy làm gì?”
“Ý anh có phải, em mới là con anh?” Hạng Viễn trừng hắn.
Tam gia cười đến mức lồng ngực cũng rung lên, gắt gao ôm Hạng Viễn vào trong ngực, nói, “Thật sự anh chưa từng có tư tưởng này, nhưng nếu em có nhu cầu, anh cũng đành phối hợp một chút.”
“Cút!” Đồ ngụy quân tử đầu óc đen tối, Hạng Viễn nhấc chân đạp cho hắn một phát, thế nhưng vừa rồi cậu đã hao tổn rất nhiều thể lực trong phòng tắm, cho nên dù nói là đá, nhưng với Tam gia cũng chỉ là nhẹ nhàng sượt qua.
“Được rồi, chúng ta nói chính sự,” Tam gia vuốt lông cậu, ôn nhu tiếp lời, “Có lẽ Tiêu Nhạc Hằng có ý tốt, nhưng căn cơ của em quá mỏng, đầu tư sắt thép thì còn thiếu rất nhiều, hay là anh giúp em làm tròn số?”
“Làm tròn lên bao nhiêu?”
“Thêm cho em chín ngàn vạn, là thành mười ngàn vạn.” Phu nhân của Diệp Tam gia ra ngoài đầu tư, nếu quá thiếu tiền sẽ bị người khác chê cười.
“Anh cứ đưa ra một triệu cho em chơi trò kinh doanh như thế!” Đừng có bắt nạt người ta như vậy chứ.
“Sắt thép là như vậy, vốn lớn, đầu tư vào nhất định có lãi,” Tam gia nghĩ nghĩ lại nhắc nhở, “Nhưng mối đầu tư này không thể làm lâu, nhiều nhất ba năm sẽ phải rút ra toàn bộ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì sản lượng sắt thép quốc nội cung lớn hơn cầu, đừng thấy giá sắt hiện tại cao mà lầm tưởng, một khi nhu cầu giảm xuống, không chỉ ngành công nghiệp sắt thép, mà cả toàn bộ dây chuyền kéo theo của ngành cũng bị ảnh hưởng nặng nề.”
“Anh đừng nói mấy cái này với em,” Hạng Viễn mở to đôi mắt xoáy vòng như nhang muỗi(*), mờ mịt nói, “Căn bản là em nghe không hiểu.”
(*) Mắt nhang muỗi như vầy nè: @.@:v“Ít nhiều cũng phải tìm hiểu trước đã, kinh doanh cũng thế mà đầu tư cũng vậy, không phải cứ nghe nói ngành nghề nào hiệu quả với lãi cao là tiện tay ném tiền vào.”
“Em hiểu, không biết rõ về nó thì đừng vội vã đâm đầu vô.”
Nhìn vào bộ dáng ỉu xìu xìu của Hạng Viễn, Tam gia cười cười, hôn lên trán cậu, “Sao rồi, nhanh như vậy đã muốn bỏ cuộc?”
“Chẳng qua em phát hiện suy nghĩ của mình trước kia đơn giản quá, các anh đều là người làm ăn lớn, em đây, bất kể đầu óc hay tiền vốn đều không cách nào so sánh với các anh.”
“Tuy còn kém hơn anh một chút, nhưng tiền vốn của em cũng không kém như tưởng tượng đi?” Nói xong, hắn ái muội ưỡn lưng một cái.
Đánh giáp lá cà, chỗ kia bị đụng đến tê dại một chút, Hạng Viễn lập tức thất thần, chờ khi Tam gia xấu xa xoa xoa thêm mấy cái, cậu mới kịp thời phản ứng, vỗ mạnh lên mu bàn tay của Tam gia, thẹn quá hóa giận nói: “Đứng đắn chút, lão già lưu manh này!”
Sau khi nói chuyện với Tam gia, Hạng Viễn quyết đoán cự tuyệt ý tốt của Tiêu Nhạc Hằng.
So với kiếp trước, tiến bộ lớn nhất của cậu chính là biết mình là ai, nhờ thế mà suy nghĩ cũng trở nên kiên định hẳn lên.
“Anh, em cảm thấy hạng mục kia rất tốt, chẳng lẽ cứ buông bỏ như vậy hay sao?” Phương Trác chạy đến trước mặt Hạng Viễn, nhỏ giọng hỏi.
“Mày có biết dự án kia của người ta cần ít nhất bao nhiêu tiền không?” Hạng Viễn liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiếp lời: “Mày đã tính thử xem hai đứa mình góp lại có tổng cộng bao nhiêu chưa?”
Phương Trác ỉu xìu, gục mặt xuống bàn ủ rũ nói, “Chẳng lẽ đời này chúng ta đã định là sẽ bị người nuôi mãi?”
Hạng Viễn ngẩn ra, một phen giữ chặt người đối diện, “Mày thông đồng với ai rồi?”
“Phi phi phi, anh nói bậy bạ gì đó!” Phương Trác bị Hạng Viễn kéo đến lệch cả người thì lớn tiếng kêu lên, “Em thông đồng với người khác khi nào!”
“Thế sao mày nói mày bị người nuôi…”
“Em được ba mẹ em nuôi thì có gì không đúng?”
Nhìn Phương Trác lảo đảo kéo lại áo sống trên người, Hạng Viễn cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cậu được Tam gia nuôi, cho nên đặc biệt không muốn anh em tốt của mình cũng đi lên con đường này. Tuy giữa người yêu với nhau sẽ không cần so đo nhiều như vậy, song là một người đàn ông, dù sao cũng nên có sự nghiệp của bản thân mình!
Mặc dù Hạng Viễn và Phương Trác có những cái hơn hẳn bạn bè trong trường học, đó là cần quan hệ có quan hệ, cần tiền có tiền, nhưng sau khi thực sự chen chân vào giới thiếu gia, bọn họ mới phát hiện, thực lực cả hai còn không sánh nổi với Hạng Tiêu đâu!
“Làm sao đây? Hay là chúng ta mua lại công ty của Hạng Tiêu?” Phương Trác đưa ra chủ ý.
“Bình thường mày có chơi game không?”
“Có chứ!”
“Chơi mấy cái?”
“Thì… một hoặc hai cái.” Mà cũng là loại game dùng để giết thời gian như Bắn trứng khủng long hoặc bắn bi linh tinh này nọ.
“Game không hay chơi, còn đòi mở công ty? Mày có hiểu gì về lĩnh vực này không?” Hạng Viễn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, quả thực không thể tin được là mình đã tìm về một đồng đội heo.
“Không chơi game cũng không có nghĩa là không thể mở công ty nha!” Phương Trác biện hộ, “Anh biết Ngưu Nhị Lượng chứ? Chính là thằng béo hay đi cùng con ma ốm Lạc Bạch đó.”
“Biết.” Biệt danh đặc biệt như vậy, muốn không nhớ cũng khó lắm.
“Ngưu Đại Đầu, anh của nó cũng chẳng bao giờ chơi game, nhưng cũng mua lại một câu lạc bộ game, nghe nói sau này còn giành quán quân trong một giải đấu!”
“Thế cũng được?” Hạng Viễn tỏ vẻ vừa được mở rộng tầm mắt.
“Sao không, có thời gian em đưa anh đến xem.”
“Được.” Hai người thỏa thuận thời gian xong, lại cùng uống một tách cà phê. Thấy sắp đến giờ tan sở của Tam gia, Phương Trác liền lái siêu xe đưa Hạng Viễn đến Plaza Vinh Diệu.
“Anh, anh không trực tiếp đi đón Tam gia sao?”
“Anh muốn mua chút đồ, mày thả anh ở đây là được rồi.” Hạng Viễn mở cửa xuống xe. Nếu cậu nhớ không lầm thì sắp đến sinh nhật của lão kia rồi, hiện tại cứ đi thăm thú xung quanh trước, xem thử có thể mua gì để tặng đối phương.
Còn chưa xác định được mục tiêu nên sau khi vào Vinh Diệu Plaza, Hạng Viễn cũng chỉ lững thững đi dạo.
Lúc trước, tiền công làm thuê ở quán cà phê đã dùng để mua cà – vạt cho người nọ, tuy kiểu dáng và chất liệu không tốt lắm, nhưng đối phương vẫn yêu thích không thôi mà thường xuyên đeo ra đường. Khoa trương nhất chính là, khi mới được tặng, hắn không màng đến ánh mắt khác thường của mọi người, thật sự đeo suốt ba ngày, nếu không phải màu áo sơmi thay đổi, chỉ sợ có người còn tưởng chủ tịch Diệp hết quần áo mặc.
“Hoan nghênh ghé thăm!” Đi vào một cửa hàng đồng hồ, Hạng Viễn đứng trước tủ kính nhìn nhìn, không có cái gì đặc biệt yêu thích.
Người đàn ông tương đối chú ý tới quần áo và phụ kiện, phẩm vị cũng rất cao, Hạng Viễn nhìn hồi lâu vẫn không biết nên mua cái gì, chỉ đành cười cười với nhân viên cửa hàng rồi lại đi ra.
Cửa hàng đồng hồ này nằm ở khu vắng khách cho nên phi thường yên tĩnh, tuy hôm nay Hạng Viễn ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng nhân viên các cửa hàng vẫn có thể dựa vào khí chất và vật liệu may mặc để đoán ra thân phận cậu không tầm thường. Vì lẽ đó, mặc dù suốt cả quãng đường Hạng Viễn không mua gì cả, song cũng vẫn được đối đãi khách khí cực kỳ.
“Đông Đông, em đang ở đâu?” Tam gia nghe Hạng Viễn nói muốn tới đón mình, liền gấp gáp hoàn thành công việc còn dở dang, chờ đứa nhỏ nhà mình tìm tới cửa.
“Còn đang ở Vinh Diệu, lập tức qua chỗ anh đây.” Hạng Viễn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi.
“Được, không cần vội, anh chờ em.”
“Ừm, anh nhớ…” Thấy Tam gia bảo đang đợi mình, Hạng Viễn vội vàng bước nhanh hơn. Song, cậu chỉ lo gọi điện thoại mà không chú ý tới một bóng người vọt ra từ chỗ rẽ.
“Bịch” một tiếng, hai người va mạnh vào nhau…
“A!” Cùng với tiếng thét của phụ nữ là tiếng Hạng Viễn đau đớn rên rỉ, một tách cà phê nóng hắt hết lên bắp đùi cậu, một giọt cũng không vẩy ra ngoài, “Đau quá!”