Edit: Mimi – Beta: Chi*****“Mua hàng trên mạng?” Hạng Viễn sửng sốt một chút, sau khi trọng sinh trở về, cậu thế nhưng đã hoàn toàn quên mất cái phương thức kiếm tiền này.
“Anh, anh biết mua hàng trên mạng chứ?” Phương Trác lo lắng hỏi.
Hạng Viễn lườm cậu ta một cái, trước kia anh mày còn order thuê cho người ta cơ, mày nói xem anh có biết hay không? “Mua hàng trên mạng thì được, nhưng anh sợ mua phải hàng giả thôi.”
“À, đúng.” Phương Trác gãi gãi đầu, quà tặng cho Tam gia nhất định không thể là hàng fake, bằng không mặt mũi thằng anh cậu biết ném đi đâu.
“Xem qua kiểu dáng một chút đi.” Hiện tại rất nhiều thương hiệu lớn mở trang web quảng bá và bán hàng online, có thể tham khảo xu thế hiện hành trước. Hạng Viễn cầm máy tính bảng lên, đăng kí một tài khoản mới rồi mò lên trang web mua sắm nổi tiếng nhất trong quốc nội.
“Thì ra trên mạng cái gì cũng có!” Trước đây cậu không mua hàng trên mạng quá nhiều, cùng lắm chỉ đặt giúp người ta mấy món mỹ phẩm, túi xách và sữa bột từ M quốc thôi.
“Anh, anh muốn mua cái gì?” Phương Trác cũng rất là hóng hớt, sinh nhật Tam gia, cậu cũng tò mò không biết Hạng Viễn sẽ tặng quà gì.
“Còn chưa nghĩ ra đâu.” Người đàn ông kia cái gì cũng có, tuy tặng quà chỉ là thể hiện một phần tâm ý của mình, song đối với Hạng Viễn mà nói cũng rất khó lựa chọn.
“Nếu không, anh tự thắt cái nơ hồng rồi tặng cho người ta cũng được.” Phương Trác nở nụ cười rất đáng khinh, nháy mắt trêu ghẹo Hạng Viễn.
“Cút,” Hạng Viễn vươn tay đẩy người nọ một phen, “Tuổi còn chưa lớn mà đầu óc đã đầy ắp những suy nghĩ tối tăm rồi!”
“Anh, em có chỗ nào không thuần khiết?” Phương Trác kháng nghị, “Chu Nhị Lượng đã đổi tám cô bạn gái rồi, trong khi thằng em của anh, Phương gia nhị thiếu này đây, còn chưa thoát được kiếp trai tân đâu!”
“Làm sao, anh tìm em gái về giúp cho chú mày nhé?”
“Không xinh thì em không chấp nhận…” Phương Trác ngạo kiều nói.
“Khụ.” Khi hai người đang vui vẻ cười đùa, cửa phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.
“Ai?” Vừa rồi cả hai quá lớn tiếng, chuyện ‘trai tân’ xem ra đã bị người mới đến nghe thấy hết rồi! Phương Trác vội vã nhảy dựng lên, thế nhưng thời điểm nhìn thấy Diệp Quan Đào đứng ở cửa phòng với đôi mắt hàm chứa ý cười thì cậu ta nhất thời xìu xuống, rụt rụt bả vai, ngập ngừng nói, “Diệp, Diệp, Diệp đại ca.”
“Tiểu Phương, xin chào.” Khác với những gì Phương Trác tưởng tượng, Diệp Quan Đào không hề có ý giễu cợt, hắn chỉ lững thững đi tới, trước vỗ vào bả vai cậu, ý bảo đừng lo, sau mới thò tay vào túi lấy ra một món đồ, đưa cho Hạng Viễn và nói, “Nghe nói cậu bị bỏng, tôi mang thuốc mỡ làm mờ sẹo tới đây.”
“Cảm ơn, khiến cậu bận tâm rồi.” Sau khi vết bỏng đóng vảy sẽ tới thời kì hồi phục, đến lúc đó nhất định phải dùng thuốc xóa sẹo. Hạng Viễn cảm kích cười với Diệp Quan Đào, lại chỉ vào cái sô pha bên cạnh nói: “Cậu ngồi đi.”
Diệp Quan Đào nghe lời ngồi xuống, đối với vị tiểu thẩm này, hắn cũng thực lòng khâm phục. Người nhà họ Diệp tuy không thể nói ai cũng thân thủ phi phàm, song, đi dạo phố mà cũng có thể bị người tạt nước nóng vào đùi, trừ tiểu thẩm của hắn ra, đích thực không có người thứ hai.
“Ngày đó sao lại bị bỏng vậy? Người gây họa xử lý ra sao?”
“Cô bé kia không cố ý, điều tra rõ ràng thì lập tức thả đi rồi.” Hạng Viễn thấy người nọ tự vào cửa một mình thì có chút ngạc nhiên hỏi: “Chu quản gia đâu? Tại sao không vào đây cùng cậu?”
“Ông ấy ra phía trước giúp đỡ dọn dẹp rồi.” Nếu Hạng Viễn ở trong phòng một mình, nhất định Diệp Quan Đào sẽ phải né tránh, nhưng trước khi hắn vào đây, Chu quản gia đã nói, Phương thiếu cũng đang nói chuyện với Hạng thiếu ở trong.
“Phía trước? Nhà các cậu định dọn về à?” Hạng Viễn ngẩn người, Dẫn Phượng hạng là địa bàn của dòng chính Diệp gia, tòa nhà cuối cùng thuộc về Tam gia, hai tòa phía trước lần lượt là chi thứ nhất và chi thứ hai nhà họ Diệp. Thế nhưng bọn họ đều công tác ở bên ngoài, cho nên ngay cả Diệp Quan Đào của chi trưởng cũng không ở tại Dẫn Phượng hạng.
“Tạm thời thì chưa, nhưng cuối năm nay sẽ có một cái hội nghị kéo dài đến mấy ngày, có khả năng cha sẽ về nhà ở.”
Lão đại của Diệp gia sắp trở về? Hạng Viễn có chút khẩn trương nhưng không hề sợ hãi, bởi vì kiếp trước hai người anh của Tam gia đối xử với cậu rất tốt, hơn nữa, lão đại trở về, ít nhiều thì tinh thần của Tam gia cũng được thả lỏng thêm.
“Đã an bài tốt cả chưa? Có cần tôi hỗ trợ gì không?” Thân là “tiểu phu nhân” của Diệp gia, Hạng Viễn cảm thấy mình phải tỏ thái độ đôi chút.
Diệp đại thiếu gia đảo mắt nhìn phần chân bị thương hiển lộ ra ngoài của tiểu thẩm nhà mình, tâm nói cậu chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên thì đã là sự hỗ trợ tốt nhất rồi.
Buổi tối, Tam gia trở lại, Diệp Quan Đào cùng họ ăn một bữa cơm, xong xuôi hai chú cháu liền đi vào thư phòng.
Hạng Viễn biết bọn họ có chuyện cần nói cho nên cũng không quấy rầy, cậu chống nạng lên lầu, tiếp tục lướt trang web mua sắm.
“Ôi chao, cái này không được, hình như hơi bị rẻ.” Hạng Viễn một bên lướt web, một bên lầm bầm.
“Cái gì rẻ?” Tam gia bàn xong công chuyện, thong thả lên lầu, vừa đẩy cửa liền phát hiện tiểu ngốc tử nhà mình lầm bầm này nọ, chẳng biết đang làm gì.
“A, không có gì.” Chưa có ý định tiết lộ chuyện quà sinh nhật với người đàn ông, Hạng Viễn vội vã tắt giao diện trang web, chuẩn bị chơi game.
“Chú ý giữ gìn mắt đấy.” Tam gia không đồng ý, lắc lắc đầu.
“Nhưng cả ngày cứ nằm như vậy cũng thực nhàm chán!” Chân rất đau, Hạng Viễn chỉ có thể dựa vào việc xem TV, đọc sách, chơi game để giết thời gian, cho dù hiện tại tính tình của cậu đã tốt hơn trước rất nhiều, song khó chịu vài phần vẫn là không tránh khỏi.
“Hay là em đi làm cùng với anh đi?” Tam gia đề nghị.
Nghĩ đến trải nghiệm không mấy thú vị lần trước, Hạng Viễn lập tức lắc đầu.
“Vậy biết làm sao đây?” Tam gia cũng phát sầu, “Mấy ngày nữa, anh cả sẽ về thủ đô, chỉ e công tác bảo an ở Dẫn Phượng hạng sẽ càng thêm nghiêm cẩn, một mình em ở nhà không phải càng nhàm chán hay sao?”
“Không việc gì, cố gắng một chút là ổn thôi.” Hạng Viễn tự nhận mình không còn là một đứa trẻ, việc này bản thân cậu biết phải giải quyết ra sao, chỉ là… “Anh cả trở về, con ngõ nhà chúng ta có còn cho phép người ngoài vào không?”
“Có thể, khai tên báo tuổi ở đầu ngõ một chút là được.” Ít nhất người quen như Phương Trác chắc chắn có thể tiến vào.
“À, vậy thì tốt.” Cái mà Hạng Viễn nghĩ đến lúc này chính là nhận hàng chuyển phát nhanh, cậu hoàn toàn không ý thức được rằng hai người bọn họ đang ông nói gà bà nói vịt.
“Mệt rồi chứ? Trước nằm xuống đi, anh giúp em gội đầu.” Tam gia ôm Hạng Viễn vào phòng tắm, để cậu nằm ngửa xuống ghế dài, mở vòi hoa sen, nhẹ nhàng gội đầu cho cậu.
Hạng Viễn có thương tích trên người, để tránh nhiễm trùng, bác sĩ không đồng ý để cậu tắm rửa, nhưng không vệ sinh gì hết thì cũng thực là khó chịu, cho nên cậu đành phải gội đầu rồi lau người một chút mà thôi.
“Anh cũng mệt lắm hả?” Tối qua vạ vật ở bệnh viện nguyên đêm, hôm nay lại phải đi làm, trở về còn hầu hạ chăm sóc cậu, Hạng Viễn nhìn hàng mi rũ xuống của người đàn ông, trong lòng không khỏi xót xa. Tuy thực hưởng thụ sự trân trọng và thương yêu của đối phương, nhưng trái tim cậu không làm bằng sắt đá, cái giá mà người đàn ông phải trả vì mình, cậu đều nhìn vào mắt ghi vào tim, một giọt cũng chẳng hề sánh ra.
“Không hề, chăm sóc vợ mình, có gì mà mệt.” Tam gia nhìn ra sự áy náy cùng xót xa hiển lộ trên gương mặt đứa nhỏ, lồng ngực không khỏi cảm thấy ấm áp dâng trào, nụ cười cũng vì thế mà lại càng ôn nhu gấp bội, “Năm ấy, khi xác định quan hệ, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Phải chăm sóc yêu thương nhau suốt đời, đừng thấy bây giờ anh chiếu cố em là lầm tưởng, chờ khi anh già đi, chỉ có em là vất vả nhất thôi.”
“Kể cả anh có già đi thì trong lòng em, anh cũng là một ông già đẹp trai nhất!”
“Ha ha ha!” Tam gia bị cậu chọc cho cười ra thành tiếng, “Được được, cho dù có một ngày, mặt anh đều là nếp nhăn, lưng còng chân yếu tay run rẩy, anh cũng vẫn là ông xã đẹp trai nhất của Đông Đông, không một ai cướp đoạt nổi.”
“Hừ,” Hạng Viễn ngạo kiều mà chun mũi, “Còn muốn dan díu với người khác hả? Khi đó cũng chỉ có mình em muốn anh thôi.”
Tam gia vừa cười, vừa thân thiết mà cọ trán vào trán cậu, “Ừ, đến lúc đó anh cũng chỉ dựa vào Đông Đông.”
Phòng tắm truyền ra từng đợt tiếng cười, đây là thời khắc thân mật chỉ có giữa tình nhân với tình nhân. Mặc cho Diệp gia có quyền cao chức trọng đến bao nhiêu, người hầu kẻ hạ trong Dẫn Phượng hạng có nhiều đến mức nào, đối với Hạng Viễn và Tam gia mà nói, vẫn có một số việc người khác chẳng thể chen chân vào được.
“Đúng rồi, anh cảm thấy hiện tại bán hàng qua mạng có được không?” Thấy Tam gia còn chưa ngủ, Hạng Viễn tựa đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng hỏi.
“Bán hàng trên mạng?” Tam gia buông cuốn tạp chí trong tay xuống, nhướng mày, hỏi, “Sao đột nhiên lại muốn làm cái này?”
“Em cảm thấy nó cũng là một cơ hội không tồi.”
“Mua sắm trên mạng? Chẳng phải ba ông trùm đã được xác định rồi sao? Em cảm thấy em có cái gì siêu việt hơn bọn họ?” Tam gia không xa lạ đối với loại hình kinh doanh này, công ty đầu tư mà hắn đứng tên cũng từng có cổ phần khống chế trang web mua sắm lớn nhất ở trong nước.
“Vấn đề anh hỏi quá cao siêu rồi, điểm này làm sao em so với người ta được?” Hạng Viễn đen mặt, “Hiện tại trang web mua sắm nhiều như vậy, đâu phải cái nào cũng lớn đâu.” Buôn bán nho nhỏ cũng là một con đường có thể đi cơ mà.
“Hả?” Ý tưởng này của Đông Đông trái lại rất không tồi, “Em muốn tập trung vào mặt hàng nào?”
“Còn chưa nghĩ ra.” Hạng Viễn rất thành thực, hôm nay cậu lướt web một hồi, đột nhiên nảy sinh ý tưởng, nhưng cụ thể làm gì thì vẫn cần phải điều tra nghiên cứu thêm.
“Có muốn nhờ bộ phận đầu tư của anh cố vấn cho một chút hay không?” Tam gia không định nhúng tay vào kế hoạch gây dựng sự nghiệp của Hạng Viễn, nhưng nếu có thể giúp thì nhất định phải giúp.
“Hỗ trợ làm nghiên cứu thị trường cũng được, nhưng mà hiện tại em không muốn dùng bọn họ.”
Đội ngũ tài năng bao nhiêu người muốn mời còn không được lại bị ghét bỏ như vậy, Tam gia cười cười xoa đầu đứa nhỏ ngốc nghếch nhà mình, “Anh đã nói rồi, có tài nguyên thích hợp thì cứ dùng, nguyên tắc như em, cũng không phải thái độ mà một người muốn dựng nghiệp nên có đâu.”
“Ông đây có tiền, ông cứ thích như vậy đấy, làm sao!”
“Được được được, em vui là tốt rồi.” Đông Đông nhà hắn chính là thích húc vào tường đến đầu rơi máu chảy, thân là phụ huynh, Tam gia cũng chỉ biết bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi nói chuyện với Tam gia, Hạng Viễn cũng không nhàm chán dưỡng thương nữa, cậu gọi Phương Trác tới, chuẩn bị làm nghiên cứu thị trường.
“Anh, anh mua quà chưa?” Phương Trác không vội vã bàn chuyện trang web, trái lại, cậu ta tương đối tò mò không biết rốt cuộc Hạng Viễn chọn quà gì để tặng Tam gia.
“Đã đặt rồi.”
“Trên mạng?”
“Không phải.” Đúng là cậu mua hàng trên mạng, thế nhưng quá trình thì đặc biệt không dễ chịu gì. Shop online đó phục vụ rất tốt, cam đoan hàng thật giá thật đủ thứ trên đời, còn hẹn sẽ giao hàng trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, thế nhưng, Hạng Viễn nghển cổ chờ đợi vài ngày, đừng nói bốn mươi tám giờ, sáu mươi bốn giờ trôi qua mà hàng cũng chẳng thấy đâu. Nén giận tra cứu đơn hàng, bên vận chuyển vô cùng thoải mái cho biết, hàng đã chuyển, song Dẫn Phượng hạng – không – giao – hàng.
Hạng Viễn nghẹn một bụng tức, nhưng vì chế độ bảo an nghiêm khắc nên cậu cũng chẳng có cách nào. Cuối cùng, cậu phải phái người đi lấy hàng, chỉ là, thời điểm mở bao, vừa nhìn đã thấy, giả, trăm phần trăm là hàng giả.
Liên hệ với bên chăm sóc khách hàng, đối phương nói, cậu bảo hàng giả thì là giả hay sao? Có gì chứng minh không? Lúc ấy, Hạng Viễn liền mờ mịt, bán hàng mà còn kiêu ngạo như thế? Mà sau khi nghe được trình tự giám định hàng, ngay cả Hạng đại thiếu gia cũng phải cười ha ha.
“Cứ thế mà bỏ qua hả?” Phương Trác bất bình thay cậu.
“Không thể,” Hạng Viễn tựa vào ghế sa lông, thần bí cười cười, “Anh đi report cái shop kia.”
“Report có tác dụng chó gì!” Phương tiểu thiếu gia chẳng phải người không thấu sự đời, chuyện trang web mua sắm bán hàng giả đâu mà chả có, báo cáo có thể giải quyết được gì đây.
“Có chứ, chú mày cũng không chịu nhìn xem là ai đã ra tay.”
“Tam gia?” Có phải giết gà dùng dao mổ trâu quá rồi không chứ?
“Không cần, anh giao tất cả cho cháu trai lớn của Diệp gia.”
“Ai?”
“Diệp Quan Đào, Diệp Diệp Diệp Diệp đại ca của mày đấy.”