Edit: Mimi – Beta: Chi*****“Anh nói xem, có phải Bá Tường cũng…” Hạng Viễn vừa định nói ra hai chữ ‘trọng sinh’, nhưng nghĩ tới mình vẫn chưa nói thật với Tam gia mà chỉ dùng chuyện “nằm mơ” làm cái cớ, nên nhất thời có chút nghẹn họng.
“Bá Tường làm sao?” Tam gia buông văn kiện trong tay xuống, cười cười nhìn cậu.
“Không có gì.” Hạng Viễn kéo ghế dựa ngồi xuống vị trí đối diện hắn, buồn bực tiếp lời, “Chẳng qua là em cảm thấy chuyện lần này có hơi kỳ quái, anh nói làm sao hắn biết sữa nước ngoài bị ô nhiễm chứ? Càng trùng hợp chính là, Milky Online vừa mới thu mua công ty của em xong, tin tức liền tràn ra?”
Nếu sau khi tin tức tràn ra mới bán công ty thì có lẽ Hạng Viễn sẽ phải khóc cạn nước mắt. Song sự tình trùng hợp đến mức cậu vừa bán được trang web với giá cao, Milky Online lập tức trở thành công ty lớn đầu tiên phải rửa tay gác kiếm trong ngành thương mại sữa bột thì… chiếm lợi kiểu ấy, quả thực cũng khiến Hạng Viễn xấu hổ vài phần.
“Anh nói đi, có khi nào Bá Tường cũng giống như Mạnh Thư Phàm, mơ thấy một hồi quái mộng hay không?” Nếu chuyện trọng sinh thật sự không thể nói ra, vậy thì Hạng Viễn chỉ đành cười gượng mà dùng việc “nằm mơ” ra làm cớ.
“Có lẽ.” Nhìn bộ dáng chột dạ của Hạng Viễn, Tam gia khẽ cười, Đông Đông cất giấu bí mật gì cũng không quan trọng, chỉ cần người nọ có thể bình an vui vẻ thì có giấu cả đời cũng chẳng làm sao.
“Anh đừng có trả lời qua loa như thế,” Thấy người đàn ông cười với mình một cái rồi lại cúi đầu nghiên cứu văn kiện, Hạng Viễn có chút khó chịu, một tay ấn xuống tập văn kiện của đối phương, bất mãn nói, “Nói chuyện với em trước đã.”
“Nói gì?” Tam gia bị người kia quậy đến mức bó tay, đành đánh dấu văn kiện rồi để sang một bên, chuyên tâm nghe cậu nói.
“Nói về Bá Tường!” Loại cảm giác nghi ngờ người ta trọng sinh nhưng lại không cách nào nói ra miệng này đặc biệt khó chịu, Hạng Viễn tựa đầu vào bàn làm việc của Tam gia, ai oán nói, “Sao cái gì nên biết người ta cũng biết, còn em thì không?”
“Ý của em là…” Tam gia dừng một chút, ánh mắt tràn ngập ý cười, thăm dò hỏi, “Giấc mơ của em không ‘cao tay’ bằng giấc mộng của người ta hả?”
“Đúng vậy, em mà được như hắn, còn không phải đã sớm trở thành cao thủ vô địch thiên hạ hay sao?” Cần gì phải chịu ấm ức mở một công ty nho nhỏ, dựa vào lời tiên đoán của kẻ khác để kiếm tiền?
“Cho dù cái gì em cũng biết, song một khi gặp chuyện cũng không lo liệu chu toàn được như Bá Tường đâu.” Tuy Tam gia rất thương Đông Đông nhà mình, nhưng tính cách quyết định vận mệnh, Đông Đông thật sự không phải người thích hợp với vai diễn xảo quyệt âm mưu.
“Anh khinh người quá đi?” Thế mà dám đứng về phía người ngoài, hắn đã quên ai mới là người một nhà của ai sao?
“Anh chỉ nói chuyện khách quan thôi.” Tam gia vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chọt chọt lên cái trán của Hạng Viễn, “Bá Tường tâm cơ quá sâu, về sau nên bảo trì khoảng cách với hắn.”
“Mục tiêu của hắn không ở trên người em, gần đây hắn thân với Nhạc Hằng lắm.”
“Khó nói,” Tam gia lắc lắc đầu, “Tình cảm trong giới cậu ấm cô chiêu rất khó cam đoan thật giả, hai người trước đó rất ít xuất hiện cùng nhau sao có thể đột nhiên có quan hệ phi thường tốt đẹp? Hơn nữa trên người hắn có bí mật, thận trọng như Tiêu Nhạc Hằng lẽ nào không cảnh giác mấy phần?”
“Anh có thể đừng nghĩ nhiều như thế được không?” Dù là người yêu của mình, nhưng có đôi khi Hạng Viễn thấy nói chuyện với Tam gia thực là hại não. Cậu muốn mọi thứ thực là đơn giản, đứng là đứng mà đi là đi, kiểu như Tam gia, nói một câu cũng phải lắt léo qua nhiều tầng ý nghĩa, đã thế còn phải đắn đo cân nhắc cẩn thận trước sau, chung quy cậu vẫn không làm nổi.
“Vậy em nói xem, vì sao lần này hắn lại bán cho em một cái nhân tình lớn như vậy?” Sau khi Hạng Viễn về nước, anh em Hạng gia liền triệt để trở mặt với nhau, Hạng Viễn có Tam gia che chở, tất nhiên dư sức hoành hành ở chốn kinh kỳ, mà Hạng Tiêu cũng không phải loại bất tài vô tướng, lập tức công khai dựa dẫm vào Ninh gia. Vụ thu mua trang web sữa bột, hẳn có thể xem như một thử thách Ninh gia dành cho hắn.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở phía sau, trận đấu này, Hạng Viễn đã thua ngay khi quyết định bán công ty rồi. Chẳng qua, thế sự khó lường, ai mà đoán được sau khi Hạng Viễn bán công ty với giá cao, tin tức sữa ngoại bị ô nhiễm lại được tuồn ra chứ?
Hiện tại internet phát triển mạnh như vậy, truyền thông nước ngoài đưa tin, quốc nội căn bản là không che đậy được, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Bá Tường giật giây Hạng Viễn bán công ty lúc trước. Động thái này vừa có thể kiếm được tiền, lại vừa có khả năng dồn đối thủ cạnh tranh xuống hố. Chuyện tốt như thế, nếu không phải có thể đoán trước tương lai, người thường thật sự nghĩ cũng chẳng dám nghĩ ra.
Đó cũng là chỗ cao minh của Bá Tường, xét về mặt ngoài hắn là thuyết khách Hạng Tiêu mời tới, thuyết phục Hạng Viễn xong xuôi, sứ mệnh của hắn đã hoàn thành, về sự kiện ô nhiễm sữa sau này, hắn, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp làm sao mà biết được?
“Chẳng lẽ hắn hai mang?” Nghe Tam gia phân tích xong, Hạng Viễn có chút hỗn loạn.
“Tùy vào việc em nghĩ như thế nào.”
“Em còn có thể nghĩ thế nào được! Cái thằng tiểu nhân hai mặt này!”
“Nhưng em đã nhận một cái nhân tình lớn của người ta, dù gì cũng phải giả bộ biết ơn chút chứ?” Tam gia bị bộ dáng xù lông của cậu chọc cười, vươn tay vỗ vỗ đầu cậu, ôn nhu mà trấn an, “Đừng nóng, thằng nhóc nhà họ Bá chẳng qua là may mắn thực hiện thành công một âm mưu nho nhỏ mà thôi, chẳng có gì đao to búa lớn cả.”
“Em thì chẳng sao, chỉ sợ hắn gây ảnh hưởng không tốt tới nhà chúng ta.” Bản thân thành công cũng không sánh bằng Diệp gia thành công, sau khi trọng sinh, Hạng Viễn càng ngày càng lĩnh ngộ được điểm này.
“Anh sẽ phái thêm nhiều người chú ý hành động của hắn, em yên tâm đi.”
“Vâng.”
Sau khi bàn giao công ty và hoàn tất thủ tục quay về trường đại học, nửa năm làm sinh viên trao đổi của Hạng Viễn chính thức kết thúc rồi. Trước lúc rời đi, cậu mời đám bạn thân quen đến khách sạn Dật Hào vui vẻ một đêm, còn bản thân cậu, ngay khi tiệc rượu chấm dứt đã bị ‘phụ huynh’ đích thân tới rước trở về.
“Không thể tin được, nửa năm lại trôi qua nhanh như vậy.” Lúc cậu về nước là mùa hè, vậy mà hiện tại đã sang đông.
“Sao, cảm thấy nửa năm này không có ý nghĩa lắm à?” Chỗ ngồi phía sau xe rất rộng, Tam gia ôm Hạng Viễn để cậu ngồi lên trên đùi, trán đụng trán, thân mật hỏi.
Khoảng thời gian qua Hạng Viễn đã thay đổi rất nhiều, trải qua việc trọng sinh, lại trải qua giai đoạn hoài nghi tình cảm Tam gia dành cho mình, cũng trải qua cảm giác mờ mịt và cam chịu đối với bản thân. Cậu cố gắng từng bước thăm dò tiến về phía trước, tuy làm ra rất nhiều chuyện tầm thường ở trong mắt mọi người, nhưng với cậu, bất cứ trải nghiệm nào, cũng đều là một bậc thang dẫn tới sự trưởng thành.
Mặc dù vứt bỏ công ty cực cực khổ khổ mở ra rất là đáng tiếc, nhưng nhờ phúc của Bá Tường, lần này quả thật cậu đã kiếm được một khoản không tồi. Chờ sau khi tiến hành khảo sát ở M quốc xong xuôi, cậu sẽ mở công ty một lần nữa, khẳng định còn hot hơn so với trang web sữa bột nhiều.
Nghĩ vậy, Hạng Viễn cũng không còn rối rắm nữa. Cậu thừa nhận, bản thân không đủ thông minh, chơi không nổi mấy trò đục trong lừa gạt của đám thượng tầng xã hội. Những gì lắng đọng sau nửa năm nay, chỉ khiến cậu sâu sắc nhận ra một đạo lý, và đó cũng là ý nghĩa chân thực của cuộc sống này: có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu việc, không cần hâm mộ người khác phi phàm, cũng không cần tự ti bản thân mình không giỏi.
Những nhân vật ở đẳng cấp như Tam gia, tự nhiên sẽ có chiến trường riêng dành cho bọn họ, song điều đó không có nghĩa là, những người bình thường như cậu đây lại không có giá trị tồn tại của riêng mình.
“May mắn duy nhất của em chính là, sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, anh vẫn còn ở bên em.” Nhìn những hạt tuyết bay bay bên ngoài cửa, Hạng Viễn khẽ cong môi lộ ra một nét cười rất đỗi mơ hồ.
Tam gia cũng cười, ôm Hạng Viễn chặt hơn chút nữa, nhẹ nhàng cọ lên khoé môi của đối phương, ôn nhu nói, “Đông Đông ngoan, anh lúc nào cũng ở bên em.”
Vài ngày trước khi cậu rời đi, Tam gia đẩy lùi tất cả tiệc tùng xã giao để ở nhà bầu bạn cùng Hạng Viễn.
“Em có phải con nít ba tuổi nữa đâu, cần gì anh phải kè kè bên cạnh,” Hạng Viễn vừa kiểm tra tình trạng vé máy bay, vừa nói với Tam gia, “Anh bận gì cứ làm đi, em ngồi đây mà còn nghe thấy điện thoại anh kêu suốt đấy.”
“Điện thoại hỏi thăm linh tinh thôi, đừng lo.” Tam gia cười cười.
“Đừng bỏ lỡ công việc.” Sau khi tự mở công ty Hạng Viễn mới phát hiện, trước kia mình tùy hứng biết bao nhiêu, may mắn Tam gia bao dung cậu, bằng không thật sự là mỗi giây mỗi phút đều loạn cả lên rồi.
“Em nghĩ nhiều,” Tam gia xoa đầu người nọ, ngồi ở một bên nhìn cậu thao tác trên máy tính, “Muốn tự mình đặt vé à?”
“Vâng, trước đây đều nhờ người khác mua cho, lần này em muốn thử tự làm.”
Nhìn Hạng Viễn dần bước đi trên con đường thành thục và độc lập, Tam gia cũng không hiểu trong lòng mình có cái tư vị gì. Hắn tựa đầu lên vai cậu, một bên xem tin tức vé máy bay, một bên khàn khàn hỏi, “Thật sự không cần anh đưa em đi à?”
“Chẳng phải ngày đó anh cần tham dự một hội thảo quốc tế đó sao?” Hạng Viễn quay đầu hôn hắn một cái, tủm tỉm nói, “Anh đi Âu Châu, em về M quốc, đưa tiễn này nọ nữa thì sẽ thành đi đường vòng.”
“Chúng ta có thể xuất phát sớm.”
“Nhưng em đã hẹn cùng đi với Tiểu Phương rồi.” Hạng Viễn về M quốc, Phương Trác đi H quốc tiến hành khảo sát nghiệp vụ, đây là việc đã được quyết định từ rất sớm rồi. Chẳng qua, rốt cuộc Phương Trác có đi cùng Tiết Lâm không, và Tiết Lâm sẽ dùng thân phận gì để xuất hiện ở phi trường mới là cái mà Hạng Viễn quan tâm nhất.
“Kỳ thực em muốn xem náo nhiệt đúng không?” Tam gia có hơi bất mãn, “Vì anh em mà bỏ cả chồng, đáng đánh đòn!” Nói xong, hắn vỗ nhẹ lên mông Hạng Viễn.
“Này nhé, em còn chưa đi mà anh đã dám dùng bạo lực gia đình à!” Hạng Viễn ném máy tính bảng sang một bên, xoay người nhào về phía Tam gia, “Cho anh biết tay này! Cho anh biết tay này!”
“Ha ha ha…” Vào một trưa mùa đông tuyết rơi trời lạnh, tiếng cười giòn tan của Tam gia bỗng chốc truyền khắp tiểu lâu, đến nỗi lão quản gia già cả đang giúp hai vị chủ nhân thu dọn hành lý cũng nhịn không được mà vui vẻ nở nụ cười.
Trải qua những ngày nghỉ ngắn ngủi đầy ngọt ngào cùng lưu luyến, rốt cuộc giờ phút biệt ly cũng đến rồi.
Trước kia không phải hai người chưa từng xa nhau, nhưng nửa năm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm, tâm tính Hạng Viễn cũng biến chuyển rất nhiều, cho nên, cả Hạng Viễn và Tam gia đều đang cố gắng thích ứng. May sao tình cảm giữa bọn họ đủ đậm sâu, tâm cũng đủ vững, nhờ thế mới thuận lợi vượt qua giai đoạn quá độ này.
“Hiện tại em hối hận vẫn còn kịp đấy.” Tam gia gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán đối phương, cúi người, dùng ánh mắt thâm tình lại sâu lắng mà nhìn cậu.
“Hối hận cái gì?”
“Phúc lợi được Diệp Quân Niên dùng máy bay riêng đưa tiễn.” Khoảnh khắc biệt ly sắp tới, vì không muốn người yêu bé nhỏ u buồn cho nên Tam gia cũng hài hước hẳn.
“Hừ, anh cho rằng em thèm hả!” Gần đây hàng không bị quản chế rất nghiêm khắc, máy bay riêng của Tam gia phải cất cánh vào ban đêm, Hạng Viễn không đành làm hành trình của hắn bị trì hoãn, cho nên quyết định xuất phát trước.
“Không phải là em chê anh hoa tàn ít bướm đậu đấy chứ?” Tam gia ghé vào lỗ tai cậu, trêu đùa.
“Ngữ văn của anh là do thầy giáo thể dục dạy à? Anh yêu.” Hạng Viễn vươn móng vuốt, lưu manh một phen tại ‘chỗ nào đó’ của Tam gia, “Rõ ràng là càng già càng dẻo dai đó!”
Hai người vui vẻ tươi cười chui ra khỏi ô tô, đang chuẩn bị tiến vào sân bay, đột nhiên phát hiện một đám con gái đang vừa thét chói tai vừa chạy vào đại sảnh từ phía bên ngoài.
“Em không sao chứ?” Mấy cô gái này rất dữ dội, Tam gia nhíu mày, vội vàng mở rộng cánh tay, bảo vệ cục cưng của mình. Đám vệ sĩ cũng chẳng đứng không, thấy có người uy hiếp đến an toàn của ông chủ thì vội vàng dàn hàng vây chặt xung quanh.
“Bọn họ làm cái gì vậy?” Bởi vì thiếu chút nữa Đông Đông bị người xô cho đụng vào cây cột, nên sắc mặt Tam gia rất không dễ nhìn.
“Hình như có ngôi sao xuất hiện ở đây?” Cát Kiện dõi mắt quan sát chung quanh, rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu chính.
“Sean! Sean!” Trong sân bay, nhóm fan hưng phấn reo hò, tiếng hét của bọn họ cơ hồ có thể vang đến tận mây xanh.
Sean? Hạng Viễn giật giật lỗ tai, vừa định chạy đi xem náo nhiệt, lại thấy điện thoại di động của mình rung lên. Nhét tai nghe xong, còn chưa kịp nói chuyện, cậu đã thấy tiếng của anh em tốt nhà mình vang lên ở đầu bên kia. Lúc ấy, Phương tiểu thiếu gia đang nức nở gào lên, “Anh, anh, anh ở đâu! Mau cứu em với!”