Hạng Gia Đại Thiếu

Chương 45

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Anh Hạng, anh trở lại rồi! Nhớ chết bọn em!” Một thanh niên mặc áo sơmi hoa tên Lưu Thời dang rộng cánh tay, mang theo nụ cười đặc biệt cà lơ phất phơ đi tới.

Hạng Viễn buông hành lý, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

“Anh Hạng, làm sao vậy?” Lưu Thời bị cái nhìn của cậu khiến cho da đầu bất giác run lên, cánh tay định ôm người cũng dừng khựng lại.

“Không sao.” Hạng Viễn cười cười, chủ động mở rộng vòng tay, “Không chào mừng anh mày à?”

“Không không không, anh em cố ý đến sân bay là để đón anh mà, sao lại không chào mừng chứ?” Nụ cười trên môi Lưu Thời lộ ra một lần nữa, hắn nhanh chân bước tới, hung hăng ôm lấy Hạng Viễn.

Ngay khoảnh khắc bị ôm, Hạng Viễn thiếu chút nữa đã vung tay đẩy hắn ra ngoài, rõ ràng chán ghét một người, lại còn phải tươi cười cùng hắn đối mặt, cậu cảm thấy mình sắp sửa rơi vào tình trạng tâm thần phân liệt đến nơi rồi.

“Anh Hạng, anh Hạng!” Thấy Lưu Thời thành công tiếp cận Hạng Viễn, đám người đang giơ bảng chữ và vui vẻ nói cười đứng ở một bên cũng xôi nổi bu lại đây.

Hạng Viễn đè nén cảm giác chán ghét, hàn huyên với bọn họ vài câu. Đám người kia thao thao bất tuyệt một hồi lại theo Hạng Viễn lên xe ô tô tới đón cậu.

“Anh Hạng, sao lần này vừa về nước anh đã bặt vô âm tín rồi?” Lưu Thời từ ngồi ở ghế phó lái, quay đầu, cười hì hì hỏi, “Anh em còn tưởng anh ở cố hương luôn không quay về đây nữa đấy.”

“Chẳng phải đi trao đổi nửa năm à? Liên quan gì mà không trở lại?” Hạng Viễn tựa lưng vào ghế, dần dần tìm được cảm giác làm cậu ấm năm nào, “Bằng cấp ở M quốc có giá trị hơn so với đại học A nhiều, anh mày có phải ngốc đâu.”

“Nha, anh Hạng, chí khí của anh cũng đủ cao đó!” Mấy người có mặt trong xe đều học đại học ở M quốc, nhưng chẳng một ai dám cam đoan mình nhất định có thể lấy được bằng tốt nghiệp.

Trải qua một lần trọng sinh, lại về nước và tiếp nhận một phen giáo dục của thời đại mới, tâm tính Hạng Viễn đã thay đổi quá nhiều, nhìn đám dốt nát cả ngày chỉ biết ăn chơi phóng túng ở trước mặt đây, cậu chán ghét cười cười, thản nhiên quay đầu sang chỗ khác.

Vì tiện cho việc học hành, Tam gia đã mua cho Hạng Viễn một căn hộ gần đại học H. Ở M quốc, H đại là trường đại học danh tiếng và rất lâu đời, vì thế cho nên, chẳng những trường học phi thường cổ kính, mà ngay cả những tòa nhà ở khu vực gần trường cũng lộ ra một vẻ đặc biệt tang thương khi bị dày xéo bởi thời gian.

“Cậu trở lại rồi?” Bà quản gia già cả vừa nhìn thấy cậu, liền vui vẻ mỉm cười.

Hạng Viễn cũng cười, vị quản gia này vẫn luôn phục vụ ở đây kể từ khi Tam gia và cậu dọn tới, nhìn thấy cố nhân, trong lòng Hạng Viễn không khỏi ngập tràn hoài niệm.

Đặt hành lý xuống cạnh cửa, Hạng Viễn dừng chân đánh giá mọi thứ trong nhà. Trên danh nghĩa thì cậu rời khỏi đây khoảng nửa năm, nhưng về thực tế, lần cuối cậu bước vào căn hộ này đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đó rồi.

Trong phòng khách, sô pha là do cậu đổi, tượng gỗ ở góc bàn còn có vết tích do cậu không cẩn thận cào vào, tủ kính ở sát vách tường đặt đủ loại con rối cậu mua từ chợ đồ cổ, bên cửa sổ chuông gió lay động phát ra những tiếng leng keng cũng là do cậu nhất thời nổi hứng treo lên.

Hạng Viễn đứng yên tại chỗ, mang theo một tâm trạng vừa hoài niệm lại vừa ngẩn ngơ mà nhìn cảnh tượng trước mắt mình.

“Anh Hạng?” Lưu Thời giúp cậu mang hành lý vào, thấy thế thì gọi một tiếng.

“Hửm?” Hạng Viễn nhanh chóng lấy lại tinh thần, thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương.

“Không có chuyện gì thì em về trước đây, bọn Nhị Tử còn đang chờ ở dưới.”

“Đi đi, có thời gian lại tụ họp.”

“Được được, chờ anh Hạng hết bị chênh lệch múi giờ, các anh em sẽ mở tiệc tẩy trần cho anh.”

“Tiệc tẩy trần cho tao?” Hạng Viễn nở nụ cười, “Ý là bảo tao mời chúng mày hả?”

“Hê hê, ai bảo anh Hạng có tiền?” Lưu Thời cũng không phản bác. Hắn đi theo Hạng Viễn vốn là vì tiền và chỗ dựa vững chắc của cậu ta, bằng không đám thiếu gia có chút tiền tài như hắn, cần gì phải đi bợ đỡ một thằng bê đê bị người khác đè dưới thân cơ chứ? Song, lời như vậy Lưu Thời không dám nói ra ngoài miệng, bây giờ Hạng Viễn vẫn còn là bảo bối của Tam gia, hắn có ăn gan hùm mật báo cũng không dám chọc cho cậu ta bực bội.

“Được, hôm nay cảm ơn mày, có thời gian lại tụ tập.” Hạng Viễn đã hiểu mấy kẻ này là loại mặt hàng gì, cũng không khách khí, trực tiếp lên tiếng đuổi người.

“Tiên sinh, Alley làm loại bánh ngọt mà cậu thích nhất.” Quản gia vào phòng bếp không lâu liền bưng một khay bánh bích quy vừa nướng cùng với một bình hồng trà nóng hôi hổi đi ra.

Trời đông giá rét, sau buổi trưa, thích hợp nhất chính là ăn một ít đồ nóng làm ấm dạ dày, Hạng Viễn rửa sạch tay, cầm một khối bánh bích quy rồi ngồi xuống.

“Tay nghề của Alley vẫn tốt như ngày nào!” Cậu cười cười, giơ ngón tay cái về phía vị quản gia tên gọi Alley.

“Tiên sinh thích là tốt rồi.” Alley cười híp mắt, hiếm thấy mà nói chuyện với cậu một hồi lâu.

Sau khi nói chuyện với người nọ, Hạng Viễn từ từ trầm tĩnh lại. Đây là nơi ở của cậu trong thời gian du học tại M quốc chứ không phải gian phòng ổ chuột cậu sống những tháng ngày cuối cùng của kiếp trước. Cậu không bị vứt bỏ, cũng không mất đi tất cả ấm áp êm đềm trước mặt này.

“Alo?” Đang miên man suy bỗng điện thoại reo lên, Hạng Viễn cúi đầu liền thấy người gọi đến là Diệp Tam gia.

“Đã đến nơi chưa, Đông Đông?” Mặc dù đây là điện thoại đường dài, song vẫn có thể nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói của Tam gia, “Máy bay đến trễ à? Sao không gọi điện thoại cho anh?”

“Chẳng phải lúc này anh đang ở trên máy bay sao?” Hạng Viễn tính toán hành trình của Diệp Tam gia, hình như lúc này người kia không thể dùng điện thoại mới đúng.

“Có chút việc nên phải trì hoãn, lập tức sẽ lên máy bay rồi.” Nghe được thanh âm ôn hòa nhu thuận của đối phương, tinh thần căng thẳng như dây đàn của Diệp Tam gia chậm rãi được buông lỏng, “Sang đó có gì không thích ứng không? Có quên gì không đấy?”

“Không có, em tốt lắm, cũng đã ở M quốc bảy tám năm rồi, có gì mà không thích ứng nữa.” Đôi khi Hạng Viễn cảm thấy Tam gia cẩn thận quá mức, “Alley vừa làm bánh ngọt cho em, ngon lắm, lần sau anh tới sẽ bảo bà ấy làm cho anh.”

“Được, xong hội thảo anh sẽ đến tìm em.”

“Dạ, moazzz moazzz moazzzz.”

“Cái gì vậy?” Diệp Tam giật mình một chút, không hiểu rõ ba tiếng cuối cùng của người kia có ý tứ gì.

“Anh không biết hả?” Chẳng lẽ hiện tại ba tiếng kia còn chưa thịnh hành? Hạng Viễn có chút u mê, thấy người đàn ông thật sự không hiểu ý mình, chỉ có thể dí sát ông nói vào miệng, ‘chụt’ một tiếng thật là vang dội.

Lần này thì Tam gia lập tức hiểu ngay. Đáy mắt tràn ngập ý cười, hắn cũng dí sát ống nói, khẽ thì thầm, “Anh yêu em.”

Ngủ linh tinh mất hai ngày, cuối cùng Hạng Viễn cũng điều chỉnh được đồng hồ sinh học.

Lúc mới trở lại M quốc, Hạng Viễn không dám ngủ sâu, chỉ sợ tỉnh dậy không thấy căn hộ ấm áp xa hoa này nữa, mà thay vào đó là cái giường rách nát trong gian phòng trọ tồi tàn ngày xưa. May mắn, trời cao vẫn thương xót cậu, cậu không quay lại quá khứ năm nào mà thực sự bắt đầu sinh hoạt của một kiếp trọng sinh.

Buổi sáng Hạng Viễn tới công viên gần đó chạy bộ hai vòng, ăn sáng xong xuôi liền xách ba lô tới trường đi đăng kí môn học. Từng xa lạ với sinh hoạt vườn trường, nhưng sau nửa năm rèn luyện tại đại học A, cậu đã có thể đẩy cuộc sống của mình đi vào quỹ đạo. Tuy lúc trước học tập rất kém, song trải qua những ngày tháng bận rộn học bù và quá trình tự mở công ty, bất kể tri thức hay là kiến thức, cậu đều có những bước tiến phi thường rõ rệt. Thậm chí, nữ giảng viên đứng tuổi vẫn luôn không vừa mắt với Hạng Viễn cũng phải tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện của cậu sau lần nói chuyện đầu tiên ở kiếp này.

Nói chuyện với giảng viên xong, Hạng Viễn liền thấy Lưu Thời gọi điện thoại tới.

“Anh Hạng, đang ở đâu thế?”

“Mới ra khỏi phòng giảng viên, có việc gì?”

“Có việc nha, việc lớn đó!” Lưu Thời gào to vào điện thoại.

“Ok, gặp mặt rồi nói.”

“Được, chờ anh ở cửa hàng hot dog cuối đường!”

Cúp điện thoại, Hạng Viễn bĩu môi khinh thường, Lưu Thời tìm cậu nếu không phải muốn rủ cậu đi ăn chơi trác táng thì chính là muốn mượn nhà cậu để mở party, nói tóm lại, khẳng định chẳng có việc gì đứng đắn cả. Nếu là trước lúc trọng sinh, chắc chắn Lưu Thời gọi cậu sẽ đến ngay, dù sao cũng nhàn rỗi đến phát chán, nhưng sau khi trọng sinh, cậu đã biết tri thức và bằng cấp quan trọng đến mức nào, hơn nữa, đám cặn bã đã từng giẫm đạp cậu ngày xưa, cậu cũng không còn hứng thú đòi gì chiều nấy.

Xách balo chạy tới thư viện mượn sách, lại liên lạc với vài thành viên cùng tổ với mình, xong đâu đó Hạng Viễn mới chậm chạp đi đến quán hot dog. Ngày xưa, khi thi vào đại học H, chẳng những Tam gia đã tìm một giảng viên có tiếng giúp cậu ôn tập mà còn hao tổn không ít tâm tư để đưa cậu vào trường. Đám người Lưu Thời không có cái may mắn ấy nên chỉ có thể thi được vào một đại học hạng ba cách H đại không xa thôi.

Về sau, chuyện đó cũng trở thành cái cớ để bọn chúng giẫm đạp Hạng Viễn, nào là ở trong phúc không biết phúc, rồi thì phung phí của trời cho, vân vân và mây mây… Cậu thích sống ra sao đó là tự do của cậu, đám người Lưu Thời có tư cách gì để chõ mõm vào?

Khi đắc thế, một đám cúi đầu nịnh bợ cậu, mà cậu nào có bạc đãi bọn chúng đâu? Bình thường chơi bời phóng túng, có cuộc vui nào cậu lại chẳng trả tiền? Kết quả, chuyện vừa xảy ra, bọn chúng liền trở mặt, chẳng những công khai khiêu khích châm chọc cậu, còn âm thầm làm ra đủ chuyện xấu xa. Lúc ấy, cậu chỉ tức giận quát tháo vài câu, đám người này đã lập tức vung nắm đấm.

Kiếp trước, tuy Hạng Viễn rất đơn thuần, song cũng không phải là thằng ngốc, cậu không hy vọng đám bạn nhậu này có thể giúp đỡ mình, nhưng khi bản thân rơi vào nghèo túng, bọn chúng có thể đừng bỏ đá xuống giếng hay không? Kết quả, cậu đã quá ngây thơ, đồng thời cũng đánh giá quá cao cái gọi là ‘tính người’, đám cặn bã kia đâu chỉ bỏ đá xuống giếng, bọn chúng còn hận không thể đạp cậu xuống bùn, cả đời không thể ngóc đầu lên.

“Anh, sao giờ anh mới tới!” Lưu Thời nhìn thấy Hạng Viễn, dập điếu thuốc đã hút hết trên tay, chạy qua nghênh đón.

“Đến thư viện mượn mấy quyển sách, làm sao?”

“Nha, anh Hạng, anh định chăm chỉ học tập tiến về phía trước thật đấy à?” Lưu Thời nhìn sách trong tay người nọ, cười nhạo, “Dù anh không học hành gì thì trong nhà cũng chẳng thiếu tiền để anh tiêu, tội gì phải cố sức quá?”

“Người nhà quản nghiêm, cũng chẳng có cách nào.”

“Hả?” Lưu Thời có chút kinh ngạc, “Chẳng phải Tam gia rất chiều anh sao?” Nếu Tam gia thật sự muốn quản giáo thì Hạng Viễn làm gì có cửa chơi bời cùng bọn hắn được?

“Trước kia đúng là mặc kệ, nhưng giờ lại quản rồi.”

“Mà, anh này…” Nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Hạng Viễn, Lưu Thời cảm thấy rất có thể lần nhờ vả này không dễ thành công.

“Chuyện gì?” Hạng Viễn nhíu mày.

“Em muốn mở một cái party.”

“Mở đi.”

“Nhưng nhà em quá nhỏ, không chứa được nhiều người.”

“Cho nên?”

“Cho nên muốn mượn nhà anh để tổ chức.”

Nhìn vào vẻ mặt tươi cười đầy nịnh bợ của Lưu Thời, Hạng Viễn cũng cười đáp lại. Tuy nhiên, ngay khi người kia cho rằng sự tình có chút hy vọng thì Hạng Viễn lại bất ngờ thay đổi sắc mặt, “Xin lỗi, Tam gia không đồng ý cho tao dẫn người ngoài vào nhà.”

“Vậy làm sao đây? Căn nhà trước kia còn dùng được không?” Kỳ thực bọn hắn chưa bao giờ mở party ở căn hộ hiện tại của Hạng Viễn, nó là chung cư, Tam gia lại thường xuyên đến đó, có cho thêm mấy lá gan, bọn hắn cũng không dám tới mà quậy phá.

Căn nhà mà Lưu Thời nói là chỗ Tam gia đặc biệt chuẩn bị để Hạng Viễn dùng vào việc xã giao, không phải mua mà là thuê. Trước kia bọn Lưu Thời luôn mở party tại đó, chỉ là lần này Hạng Viễn về nước quá lâu, e rằng chỗ kia đã sớm bị trả lại rồi.

“Xin lỗi, lần này thật sự là tao không giúp được.”

“Nhưng…” Lưu Thời bám lấy Hạng Viễn chính là muốn tiết kiệm tiền bạc và sức lực, Hạng Viễn có tiền có người giúp việc, mở party không cần chuẩn bị gì hết, cứ phân phó một tiếng là xong. Có điều, hắn thật không ngờ mình lại bị từ chối thằng thừng như vậy, đúng là không khỏi nhục nhã một hồi.
Bình Luận (0)
Comment