Edit: Mimi – Beta: Chi*****Bởi vì Ninh gia đột ngột ra tay, khiến Tam gia bị thương phải vào bệnh viện cho nên Hạng Viễn rất không bình tĩnh.
Baby Online đã chính thức lên sàn, đồng thời còn phát triển vô cùng ổn định, vì thế, ngoại trừ chỉ đạo một chút ra thì trên cơ bản Hạng Viễn không cần phải đến công ty.
“Có việc cứ làm, không nhất thiết phải ở cạnh anh cả ngày như thế.” Tam gia ngồi dựa vào thành giường, ôn nhu nói.
“Hiện tại không có việc gì quan trọng bằng anh, anh có muốn nằm xuống một chút không?” Tuy bên ngoài có Diệp Khang Niên chủ trì đại cục, nhưng rất nhiều sự vụ nội bộ Diệp gia đều phải qua tay của Tam gia, lực lượng trong bóng tối lại càng cần sự chỉ huy của hắn, cho nên mặc dù đang nằm trên giường dưỡng bệnh, song Tam gia vẫn chẳng nhàn rỗi một chút nào.
“Lát nữa sẽ có người tới đây, anh đã phái Cát Kiện xuống đón rồi.”
“Đã bị thương thành như vậy, không thể nghỉ ngơi một chút được sao?” Sự đối chọi của hai gia tộc đã tiến vào giai đoạn đao chân kiếm thật, chỉ thị của Tam gia liên tục được truyền đi, điện thoại cá nhân cũng đổ chuông không ngừng nghỉ. Thế nhưng có một số việc nói qua điện thoại sẽ không rõ ràng, cho nên gian phòng bệnh này liền biến thành văn phòng tạm thời của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thủ hạ tiến vào.
Hạng Viễn lo cho thân thể của Tam gia, vẫn luôn cố thủ bên người hắn, quyết không rời đi dù là một chút. Đến lúc này cậu mới phát hiện, sự nghiệp hay sự trưởng thành mà mình vẫn hằng theo đuổi chả là cái đinh rỉ gì, chỉ có người đàn ông đang nằm trên giường kia mới là thứ mà cậu vạn lần trân quý cùng khát khao bảo vệ.
Người đàn ông rất cường đại, tựa hồ không gì có thể làm khó hắn được. Mặc dù đang bị thương, phải nằm trên giường dưỡng bệnh, thế nhưng hắn hành sự vẫn rất mau lẹ gọn gàng, làm việc nghỉ ngơi văn minh đầy đủ. Song, đối với Hạng Viễn, hắn có cường đại hơn đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một con người, cũng biết mệt, cũng biết đau. Tất cả đều dựa vào hắn, nhưng bản thân cậu lại muốn trở thành một chốn bình yên cho hắn ngả vào mỗi khi mỏi mệt chán chường.
Cho tới bây giờ, Hạng Viễn mới cảm nhận ý nghĩa đích thực của hai chữ ‘bạn đời’.
Trân trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cậu vì Tam gia lo cơm ngày ba bữa, giúp hắn chà lau thân thể, vào thời điểm hắn không thể xuống giường phục vụ hắn giải quyết nhu cầu vệ sinh… Việc này đương nhiên có thể giao cho hộ lý, nhưng Hạng Viễn vẫn kiên quyết muốn làm. Hai người từng có vô số phút giây thân mật, còn quen thuộc với thân thể đối phương hơn cả những bộ phận trên người mình, tuy nhiên khi đó chỉ là yêu thương quấn quýt, mà lúc này đây, lại là phơi bày một mặt xấu hổ ngượng ngùng nhất ra trước mắt bạn đời.
Lần đầu tiên Hạng Viễn giúp Tam gia đại tiểu tiện, hắn thế nhưng còn đỏ mặt! Nghĩ tới mấy ngày ở chung này, người đàn ông lại lộ ra một bộ mặt khác, Hạng Viễn cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ. Kỳ thực, người đàn ông không gì không thể ở trong mắt mình cũng biết thẹn thùng, cũng có lúc mất tự nhiên. Cậu vẫn luôn cho rằng da mặt Tam gia còn dày hơn cả tường thành, thì ra cũng không hẳn là như vậy.
Rõ ràng đang im lặng không nói chuyện, thế nhưng Hạng Viễn bỗng nhiên bật cười, Tam gia bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay cậu, ôn nhu nói, “Đang nghĩ cái gì thế? Ngốc ơi là ngốc.”
“Không có gì!” Cậu cũng không muốn để người đàn ông biết mình đang nhớ về khoảnh khắc hắn xấu hổ thẹn thùng đâu.
Khi hai người đang cười đùa, bỗng nhiên Cát Kiện gõ cửa, khách đã tới rồi.
Hạng Viễn nháy mắt ra hiệu với Tam gia, thức thời sang phòng nghỉ ở ngay bên cạnh.
Phòng bệnh cách âm không tốt, tiếng nói chuyện của Tam gia và người nọ mơ hồ truyền sang. Nghe được thanh âm nhẹ nhàng của hắn, Hạng Viễn cảm thấy bình an vô cùng, trước kia cậu đã từng tự hỏi, nếu Diệp gia gặp chuyện không may thì phải làm sao và có phải cách nào tránh được hay không?
Kiếp trước, cậu bị đuổi về M quốc, một mình chịu biết bao đau khổ, cậu đã oán, đã hận, thậm chí đã từng phát thệ muốn Tam gia phải nếm thử cảm giác bị người yêu nhẫn tâm ruồng bỏ ấy. Nhưng khi thực sự đi tới ngày hôm nay, cậu mới biết, khi đó Tam gia đuổi cậu đi không phải vì không yêu cậu, mà vì hắn thật tâm muốn bảo vệ cậu.
Mấy ngày nay thế cục ở thủ đô loạn cực kỳ, Ninh gia và Diệp gia đã đến nước gặp mặt là tuốt đao giơ kiếm. Tam gia phẫu thuật vừa mới tỉnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải giải quyết sự vụ suốt đêm. Diệp Khang Niên ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, mà Thái tử gia chính thống – Diệp Quan Đào cũng không nhàn rỗi, bị sai làm ít chuyện chỉ hắn mới làm được mà thôi.
Thời điểm một gia tộc dốc toàn lực hành động, sức mạnh quả thật rất kinh người, mà kèm theo đó, việc cần xử lý cũng nhiều đến kinh thế hãi tục. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt ngưng trọng của Tam gia cùng Diệp Quan Đào lúc bàn mưu tính kế, có thể biết bọn họ gặp bao nhiêu áp lực.
Loại áp lực này không đè nặng trên thân thể, mà lại ở phương diện tinh thần.
Kết quả đấu tranh của hai đại gia tộc vô cùng khó đoán, chỉ một sơ sẩy rất nhỏ cũng có khả năng dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi. Thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không nguyện ý làm kẻ bại gia, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, bọn họ đã hoàn toàn không còn khả năng cùng tồn tại.
“Anh, đang bận gì thế? Tam gia sao rồi?” Hạng Viễn đang vào phòng nghỉ pha trà cho Tam gia thì di động chợt vang lên, nghe máy, hóa ra là Phương Trác.
“Hắn ổn, sao mày lại gọi tới đây? Công ty có việc à?”
“Không có, mọi thứ vẫn được tiến hành tuần tự thôi.” Phương Trác biết hiện đang là thời kì nhạy cảm, cho nên cũng không nói nhiều, trừ bỏ hỏi thăm qua loa lấy lệ, cũng chỉ nhắc Hạng Viễn chú ý thân thể, chăm sóc thật tốt cho Tam gia.
“Mấy ngày này cực cho mày rồi.” Hạng Viễn áy náy.
“Anh, nói thế mà nghe được à, chúng ta là ai với ai hả, lại nói bây giờ là lúc nào? Em còn có thể không hiểu chuyện như vậy được sao?”
Nói tới đây, Hạng Viễn dừng một chút, nhẹ giọng bảo, “Người nhà mày có khỏe không?”
“Không vấn đề gì, cha em bị phái đi thị sát, hôm qua còn lên TV đó.” Có thể lên TV, chứng tỏ mọi thứ vẫn bình thường.
“Mày cũng cẩn thận một chút đi, cứ ở lại trong công ty, đừng có chạy loạn.” Hôm qua Diệp Quan Đào ra ngoài lại bị người theo dõi, nghe đâu còn từng vài lần bị cố ý tông xe, tuy cuối cùng Diệp đại thiếu gia vẫn được an toàn, thế nhưng Hạng Viễn thì hoàn toàn không dám buông lỏng tinh thần dù là một chút.
Có thể trực tiếp xuống tay với đại thiếu gia nhà họ Diệp, rõ ràng đối phương đã đến mức độ chó cùng rứt giậu rồi.
“Em sẽ cẩn thận,” Nói tới đây, Phương Trác lại nhắc đến một chuyện, “Anh, hôm qua Bá Tường hẹn gặp em.”
“Cái gì? Bá Tường?” Hạng Viễn bỗng chốc trở nên căng thẳng, “Hắn muốn gì?”
“Hắn hẹn gặp em thôi, nhưng em không để ý đến hắn.”
“Ừ, mày làm đúng đấy,” Hạng Viễn nhẹ nhàng thở ra, lại cẩn thận dặn dò, “Dù sao cũng không cùng một trận tuyến, phòng bị một chút vẫn hơn.”
Dập máy, Hạng Viễn loáng thoáng nhíu mày, hai đại gia tộc đang ở giai đoạn đấu tranh gay gắt, Bá Tường lại đề nghị gặp mặt Phương Trác, rốt cuộc hắn có tâm tư gì?
“Sao rồi? Có gì mà không vui vậy?” Khách đã rời đi, vệ sĩ thu dọn phòng bệnh một lượt, Tam gia tựa đầu vào thành giường, mỉm cười nhìn Hạng Viễn mới từ phòng nghỉ bước ra.
“Tiểu Phương vừa gọi điện cho em, nói Bá Tường muốn hẹn gặp nó.”
“Gần đây thằng nhóc nhà họ Bá rất không an phận,” Tam gia tiếp nhận chén trà Hạng Viễn đưa tới, khẽ nhấp một hơi, cười hỏi, “Tiểu Phương trả lời như thế nào?”
“Đương nhiên là không gặp, lần trước hắn hẹn Tiểu Phương chính là muốn nói chuyện hợp tác với em, ai biết lần này hắn lại có ý tưởng nguy hiểm gì nữa chứ?”
“Trái lại anh cảm thấy, lần này hắn hẹn Tiểu Phương là có ý tứ khác.”
“Ý tứ gì? Hắn thích Tiểu Phương à?” Hạng Viễn nhất thời hoảng sợ.
“Khụ khụ…” Tam gia suýt nữa thì phun trà, “Sao em lại nghĩ thế?”
“Thì anh nói hắn có ý tứ khác…”
Tam gia bị phương thức vận hành não bộ của Hạng Viễn đánh bại hoàn toàn, hắn đặt chén trà trong tay xuống, kéo cậu qua, ôn nhu giải thích, “Gia chủ Bá gia đã bị bắt, nhà họ Bá đã mất đi người chủ trì rồi, trong quá trình Bá gia suy tàn, Bá Tường cũng không ra tay tương trợ, hiện tại em nói hắn muốn bẫy Phương Trác, anh thật không tin.”
“Gia chủ Bá gia bị bắt?” Hạng Viễn ngẩn người, thế nhưng đã xảy ra một chuyện lớn như vậy?
“Ừ.” Tam gia gật đầu, “Hôm qua Quan Đào đã đi xử lý chuyện này.”
“Vậy Ninh gia…” Bá gia luôn ủng hộ Ninh gia, gia chủ Bá gia bị bắt, cây đại thụ Ninh gia liền mất một phần gốc rễ rồi.
“Chẳng qua là hư hỏng một mắt xích thôi, nói về thắng thua vẫn còn quá sớm.”
Hạng Viễn gật đầu, cũng biết mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, “Nhưng sao Bá Tường lại phải bội gia tộc của mình?”
“Đâu chỉ hắn, còn có Ninh Vân Trạch nữa!” Nói tới đây, Tam gia bỗng nở nụ cười có chút sâu xa, “Không biết hai người bọn hắn nghĩ gì, thế nhưng ngang nhiên dùng sức ngáng đường gia tộc trong cuộc chiến cam go này.”
“Ninh Vân Trạch thì còn có thể hiểu.” Dù sao kiếp trước hắn cũng bị gia tộc vứt bỏ mà.
“Hiểu cái gì?” Tam gia nhướng mày, “Tất cả những hành vi của hắn, ở trong mắt anh chỉ có thể đánh giá bằng một từ duy nhất.”
“Từ gì?” Hạng Viễn tò mò hỏi.
“Ngu xuẩn.”
“Vì sao?” Hạng Viễn không tài nào hiểu được, rõ ràng Ninh Vân Trạch có tiền lại có tài, chẳng những có thể tự vươn lên ở nước ngoài, mà sau khi hồi hương còn hạ bệ Ninh đại thiếu gia chỉ trong nháy mắt, hiện tại một tay đẩy gia tộc tới bờ vực của diệt vong, có thể nói là thành công báo thù rửa hận!
“Cũng chỉ đến thế thôi sao?” Tam gia cười cười, giải thích, “Hắn rất có tài, gần như có thể rước tai họa về cho toàn gia tộc, thế nhưng hắn không chịu hiểu rằng, lúc trước hắn có thể yên ổn phát triển ở nước ngoài là nhờ ai. Em thực sự cho rằng bản thân hắn tự có khả năng kiếm được tiền tỷ đấy à?”
“Thế nhưng… Cái đó không phải do hắn dựa vào bản lĩnh đi đầu tư trên thị trường quốc tế sao?”
“Có bản lĩnh kiếm tiền, còn phải có bản lĩnh giữ tiền nữa, trước kia đa phần là hắn núp sau tấm màn khống chế cục diện, nay Ninh gia gục ngã, những người từng làm việc cho hắn có còn nghe theo hắn nữa hay không, rất là khó nói. Huống hồ vụ Ninh Thiên Trạch hắn đã lộ ra nhiều sơ hở lắm, hại người nối nghiệp, lại kéo toàn bộ gia tộc xuống nước, em cảm thấy những thế lực đã bị hạ bệ có chịu tha cho hắn không?”
“Nhưng hắn chỉ muốn báo thù thôi! Hơn nữa cũng không ai biết hắn đứng sau âm thầm gây cản trở cơ mà?”
“Trên đời chẳng có bức tường nào cản được gió, em phải nhìn kỹ lại đi.”
Thấy người đàn ông lộ ra nét cười na ná hồ ly, Hạng Viễn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, “Lẽ nào anh đã nhúng tay vào rồi?”
“Có gì mà không thể?”
“Nhưng, nhưng…”
“Thời khắc quyết định thắng thua đã đến, hai bên không thể nói chuyện tình cảm được nữa rồi, chẳng qua anh chỉ tung tin bóng gió khiến bọn họ tự loạn thôi. Khi Ninh Vân Trạch bước những bước đầu tiên hẳn nên lường được hậu quả hiện giờ, em không cần phải cảm thông với hắn.”
Hạng Viễn cúi đầu, khẽ “Dạ” một tiếng. Dù không phải người làm việc lớn, cậu cũng biết một khi thất bại kết cục sẽ là gì, thế nhưng cùng là người trọng sinh, trong lòng tự nhiên có chút cảm giác khác biệt.
“Đông Đông, em đang trách anh sao?” Thấy Hạng Viễn cúi đầu không nói một lời nào, Tam gia hơi hơi lo lắng.
“Đương nhiên là không rồi,” Hạng Viễn đột ngột ngẩng đầu, “Chẳng qua em thấy hơi đáng tiếc, rõ ràng kiếp này hắn rất thành công, nhưng tại sao nghe anh phân tích xong, hình như kết cục của hắn vẫn vô cùng không tốt đẹp?”
Tam gia nhún vai, “Đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh thôi, lại nói hiện tại thắng bại chưa phân rõ, cũng không thể đảm bảo lời nói của anh là chính xác.”
“Nhưng chúng ta không thể thua đâu, em còn muốn cùng với anh sống đến răng long đầu bạc!”
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Hạng Viễn khiến Tam gia cảm thấy ấm áp dào dạt, hắn sờ sờ đầu đứa nhỏ thương yêu của mình, khàn giọng nói, “Ừ, nhất định anh sẽ bảo vệ em chu toàn.”
“Anh nghễnh ngãng hả, em nói là ‘em cùng với anh’.”
“Được, anh cùng với em.”