Hàng Ma Tháp

Chương 6

Năm ấy trên Lăng Tiêu điện gặp phải Hi Di. Chúng tiên biết rõ hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải cần thiết thì sẽ cực lực lảng tránh nhau. Lần gặp gỡ này cũng thật khéo, nếu không phải có chút khúc mắc với tiểu đạo sĩ, sau khi hắn rời đi mới đến lượt Hi Di vào yết kiến. Ai ngờ, hắn đến muộn, Hi Di sớm hơn nửa khắc, vừa vặn đụng nhau trước đại điện hoàng kim rực rỡ.

Thượng đế lão nhân lo cho thiên hạ chưa đủ loạn, hào hứng từ bên trong truyền chỉ, “Nếu đã đến thì cùng vào đi, vừa lúc cùng quả nhân chơi cờ.”

Ước chừng phải qua cả ngàn năm mới có lần thứ hai sóng vai mà đi. Ngẫm lại một hồi lần đầu gặp gỡ, làm môn hạ của lão quân, xét nét cũng chỉ hơn kém nửa tấc hương, cứ thế tạo thành cục diện ngàn năm không giải được.

Ngồi vào chỗ của mình, Ngao Khâm vê một quân cờ đen trong tay, nhường thượng đế đi trước. Lão nhân chết tiệt bắt đầu rỗi việc vẽ việc đứng dậy, cố làm ra vẻ nhường cho Hi Di, “Lúc trước Bạch Hổ thần quân tới, cùng hắn hạ hai ván, quả nhân mệt mỏi rồi, vẫn là thượng tiên đến đi.”

Hi Di nói gì hắn không thèm nghe, một mạch cố định tầm mắt nơi bàn cờ với những quân cờ đan xen. Lần đầu tiên trong đời khi đối mặt với Hi Di, hắn không mở miệng khiêu khích.

Thế cờ đã hỏng, ngay cả Ngao Cẩm phía sau cũng nhịn không được thở dài. Ngao Khâm lơ đãng, cố chấp mang quân cờ mượt mà mát lạnh [lạch cạch] gõ xuống bàn cờ. Tình thế quân binh tan rã, có dốc lòng lo lắng cũng uổng công, tùy tiện đặt một quân xuống, nghe Ngao Cẩm thốt ra một bụng ai oán thất vọng.

Hi Di nhặt quân cờ lên đặt trước mặt hắn, “Điện hạ có cần suy nghĩ thêm không ?” Quả là độ lượng, càng thoái nhượng càng khiến người ta căm ghét.

Hắn bất chấp, ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng, [cạch] một tiếng thật mạnh đặt về chỗ cũ, “Bản quân muốn đi nước này.”

“Ta đây xin đa tạ.” Đại cục đã định, Hi Di nâng tay khách khí, ngữ khí không nóng không lạnh, có lẽ y đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Trước nay chỉ kém một chút, chưa bao giờ thảm bại như vậy, truyền ra ngoài chúng tiên đều lấy làm lạ. Ngao Khâm không biết mình vì để ý điểm này hay điểm nào khác, thấp thỏm không yên, một bụng lo lắng, trực giác không muốn tiếp tục ở lại Lăng Tiêu điện, đứng dậy hành lễ qua loa rồi đi.

Hi Di đứng lên bước đến một bước, chắn trước mặt hắn. Không thể không ngẩng đầu, rốt cuộc Ngao Khâm đối diện với khuôn mặt kia, khuôn mặt cùng tiểu đạo sĩ giống nhau như đúc, bớt vài phần ngây thơ lại thêm vài phần nghiêm nghị, hoàn toàn là một diện mạo khác.

“Nghe nói thần quân gần đây thường xuống nhân gian, cho nên kì nghệ sao nhãng ?” Tiên nhân bạch y thắng tuyết, mở miệng đã khiến người ta căm giận, thẳng thắn, nhất châm kiến huyết, vẻ mặt vẫn cứ từ bi.

Ngao Khâm dõi theo nét mặt y, trong đầu nghĩ đến một người khác.

“Thí chủ, bần đạo ngày mai sẽ thu thập hành trang rời khỏi thành, cái gọi là đánh cuộc, nên dừng ở đây đi.”

“Hừ !” Nét mặt âm nghiêm, tay áo phất qua mặt bàn cờ trơn bóng còn hơn cả hảo ngọc của thượng đế, quân cờ từ ngọc mài rơi xuống ào ào như mưa, Ngao Khâm phẩy tay bỏ đi, “Đây là chuyện của bản quân.”

Nếu đã có người thích nói huyên thuyên, vậy thì cứ để cho bọn họ tự nhai luôn lưỡi của mình đi. Ngao Cẩm nói đúng, Hi Di không phải tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ không phải Hi Di, dù có vô cùng chán ghét Hi Di, hắn cũng chưa từng mất kiểm soát để lộ sự tức giận rõ ràng trước đám đông như vậy.

.

.

.

Đến giờ vẫn còn nhớ rõ những cây phong đỏ trang trí ngoài đại điện, đỏ sẫm như ráng chiều trước mắt. Đạo giả trong lòng cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn tùy ý hắn đưa hai tay siết mỗi lúc một chặt, dù thân thể cứng ngắc như thể muốn căng hết da thịt để thử xem có nới lỏng được vòng tay đang quấn quanh mình kia không.

Ngao Khâm vùi đầu vào cổ y không ngừng gọi, rất mơ hồ, ngay cả chính mình cũng không nghe rõ. Vô Nhai, Vô Nhai, Vô Nhai…… Cứ thế ngâm nga tựa như năm tháng vô cùng vô tận, ta vốn nghĩ chỉ cần giang tay là có được, ai ngờ cánh tay dù có dài đến đâu cũng không đủ, cố gắng đến thế, cánh tay duỗi ra đến mức gần như tê liệt, vỏn vẹn chỉ thiếu một đốt tay, dựng lên Hàng Ma tháp, vĩnh viễn trở thành không thể.

“Còn nửa tháng nữa ngươi sẽ đi, trước khi đi, cùng ta tiếp tục dạo chơi trong thành được không ?”

Ngữ khí thật bi thương dịu dàng, đạo giả xúc động, vụng về mở hai tay vòng qua lưng hắn, “Ân, được.”

Ngươi nha, có biết cái tính bướng bỉnh ưa nhẹ không ưa nặng đó là rất không ổn không ? Tại sao dù đã qua luân hồi chuyển thế cũng không biết vì mình mà tính toán một chút ?

Ngao Khâm buông y ra, đôi mắt tiểu đạo sĩ dưới hoàng hôn thoáng qua chút suy tư, sóng sánh lưu chuyển, con ngươi trong veo đen như mực được nhuộm lên một màu sắc rực rỡ.

Ngủ đông dưới nhân gian suốt trăm năm, từng có gánh hát đi qua trước cửa thành, vì tránh một cơn bão vô danh, bất đắc dĩ phải vào thành, Ngao Khâm cho bọn họ ăn ngủ nhờ, mượn cơ hội này thỉnh bọn họ ở trong nhà dựng một sân khấu hát hí khúc. Một lần lại một lần, hát suốt bảy ngày, ngày ngày đêm đêm được dịp nghe nhịp trống giục tiếng sênh ca du dương, thủy tụ tạo ngoa*, cả sân khấu hoạt sắc sinh hương.

Một bộ ghế bành bằng gỗ táo cùng một chiếc bàn trà đồng màu, ngâm một ấm trà ngồi dưới đài lắng nghe, trong tiểu viện tĩnh mịch, ngay cả ngõ nhỏ ngoài kia cũng lặng ngắt như tờ, tiếng ca cơ vút lên như muốn xuyên đến tận trời cao. Bọn họ trên sân khấu diễn ân oán tình thù sinh ly tử biết, từng câu từng chữ nước mắt rưng rưng, đổi lấy gương mặt hắn từ đầu chí cuối không biểu lộ vui buồn cùng một phần thù lao so với công hầu vương phủ còn hậu hĩnh hơn.

Sau đó thi thoảng lại mời người đến, đều là nghệ nhân giang hồ, gánh hát các nơi hoặc những người thuyết thư ngôn ngữ trôi chảy, đi ngang qua thành nhỏ liền bị hắn kéo vào nhà. Trải qua mấy đêm đèn đuốc sáng trưng tranh cãi ầm ỹ, diễn hết anh hùng hào kiệt, nói hết tài tử giai nhân, chuyện xưa kỳ thật đều tương tự nhau, người đa tình đều gặp phải kẻ bạc tình, lãng tử phụ lòng chỉ cần quay đầu là sẽ được tha thứ. Bọn họ diễn đến náo nhiệt chân thành, còn hắn dưới đài lạnh lùng xem, một bên khóe miệng khẽ nhếch lên.

Về sau liền có lời đồn kỳ quái truyền ra khỏi thành, nói đây là tòa thành quỷ, rất nhiều người trong gánh hát gắng sức miêu tả hắn như quỷ vương khó lường, có dung mạo anh tuấn phi phàm cùng trái tim không thấy được vui buồn của nhân gian. Ngao Cẩm chạy tới nói cho hắn nghe, vẻ mặt như xem truyện cười. Thật sự là buồn cười.

Vốn đã là một thành nhỏ hẻo lánh vô danh, giờ người lui tới bên thành lại càng thưa thớt. Bởi vậy không còn gánh hát nào đến nữa, nhìn hoa viên ngũ sắc rực rỡ bên ngoài, đột nhiên nghĩ tới, trong kịch văn luôn có vài tiên giả động tâm, như thiêu thân lao vào ái tình nhìn như sai trái của phàm nhân, trở thành một tên ngốc đến cả trẻ nhỏ cũng không bằng, chỉ trong một đêm đánh mất tất cả phép thần thông, còn đứng ở phe bên kia là một tiên giả khác lãnh khốc vô tình ác độc, không hiểu vì sao công khai bày ra đủ loại chướng ngại, thực thi đủ loại độc kế để cản trở. Kết cục luôn là khổ tận cam lai, tiên giả thiện lương sẽ được ở bên phàm nhân của hắn, còn tiên giả độc ác sẽ bị lột bỏ cốt tiên đuổi xuống trần gian.

Nhớ đến là không nhịn được cười, kinh động một con bướm nhỏ giữa bụi hoa. Đạo giả vừa ra ngoài cả một ngày, đẩy cửa vào, “Ngươi cười cái gì ?”

Cuộc dạo chơi trong thành cũng xóa đi không ít sự cảnh giác của y, tiểu đạo sĩ không còn quá khách sáo với hắn, ngẫu nhiên khi lơ đãng, có thể nghe y bật thốt vài tiếng “Ngao Khâm”, thanh âm nhẹ nhàng mà trầm thấp, gọi cũng rất thuận miệng.

Ngao Khâm vẫy y, “Lại đây ta nói cho ngươi nghe.”

...

Đạo giả sau khi về nhà luôn bị hắn kéo lại quấy rầy một lúc, có thể là cùng xem một quyển kinh thư. Trên tháp, đạo giả nhiêm chỉnh ngồi, hắn biếng nhác chống thân, một tay vắt lên cánh tay đạo giả, cằm tì lên đầu vai bên kia, giao toàn bộ sức nặng của mình lên người tiểu đạo sĩ không được mấy lạng thịt, hoặc có thể mang hai chiếc ghế dựa ra hành lang ngồi ngắm trước sân trăm hoa khoe sắc, bánh phù dung lung linh tinh xảo, đạo giả cẩn thận cắn một miếng, còn một nửa, hắn không do dự đưa tay đoạt lấy, nhét vào miệng, không quên chưng ra bản mặt tươi cười chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.

Khi im ắng không tiếng động, ngẫu nhiên tán chuyện vài câu tào lao. Đạo giả nhìn Hàng Ma tháp xa xa, nói ngày ngày đi qua Hàng Ma tháp, thấy đá vụn rải khắp nơi, “Có phải tháp kia sắp đổ không ?”

Ngao Khâm ha ha cười, đưa tay vô cùng thân thiết chọc lên trán y, “Ngươi nhất định là tìm người mệt rồi, suy nghĩ đến cái tháp kia làm chi ?” Nhào đến ôm người kia vào lòng, không quên xoa nắn mặt y không cho y phản bác.

Mới đầu đạo giả kháng cự, hắn mặt dày vái chào thề thốt, “Chỉ một lần này thôi, tại hạ tuyệt đối không có ý mạo phạm.”

Thấy hắn quả thật không còn chút ý muốn khinh bạc nào nữa, lại qua giãy giụa không hiệu quả, đạo giả cũng đành tùy hắn, không hề lưu tâm đến ánh sáng nhàn nhạt lóe ra nơi đáy mắt sâu kín kia.

...

Tiểu đạo sĩ không có nghi ngờ hắn, nghe lời lại gần, bất cẩn một cái, bị hắn túm tay kéo xuống ngồi bên giường, “Ta đang cười ngươi nha.” Đạo sĩ ngốc, mấy ngày liền bị hắn lừa như vậy không biết bao nhiêu lần, thế mà vẫn không học được đạo lý một lần vấp ngã là một lần bớt dại.

Cười hì hì bưng canh hạt sen trong tay đến trước mặt y, “Chạy bên ngoài cả ngày, cũng đói bụng rồi, ăn chút điểm tâm lót dạ đi.”

Từ sáng sớm hắn đã bắt đầu rửa sạch hạt sen, từng viên từng viên cẩn thận gỡ lấy tâm sen, tự tay lấy nước suối từ tận thượng nguồn, bỏ đường phèn rồi đặt lên bếp lửa nhỏ chậm rãi đun, ninh đến khi hạt sen mềm xốp, nước đường sóng sánh trong veo mà quánh lại, tính đúng thời gian y trở về, đợi y mở cửa bước vào, vừa hay đã nguội đến ôn hòa vừa miệng, không lạnh không nóng.

Đạo giả hai tay cẩn thận đón lấy, lại chậm chạp không động muôi. Ngao Khâm cầm một quyển sách nửa nằm bên cạnh y, nhìn vẻ mặt y nặng nề tâm sự, “Làm sao vậy ?”

Tiểu đạo sĩ nhìn bát đến xuất thần, muốn nói lại thôi, “Hôm nay trên đường gặp một vị đồng tu, hắn vừa tới nơi này, còn chưa tìm được chỗ nghỉ chân….. Ta, bần đạo bắt chuyện với hắn vài câu …..”

Ngao Khâm nhấc chiếc thìa, chậm rãi quấy nhẹ trong bát, “Ngươi bắt chuyện với hắn ? Hay là hắn tìm tới ngươi trước ?”

Trong mắt đạo giả tràn ngập sợ hãi, cúi đầu nhỏ giọng biện giải, “Hắn cùng ta đều là đạo nhân vân du khắp nơi, chúng ta …..”

“Không có chỗ nào để đi ? Cho nên ngươi nghĩ đến việc mang hắn đến nơi này ?” Ngao Khâm đưa tay nâng cằm y, săn sóc đưa một muôi canh đến bên miệng.

“Bần đạo hiện tại ở nhờ đã quấy rầy thí chủ, bây giờ ….” Y khó khăn ôm lấy chiếc bát, cắn môi sợ hãi, “Chính là…..”

“Ngươi nhận lời hắn ?” Nước canh quá đặc, thìa đặt bên miệng bát gạt qua gạt lại mãi mà vẫn dính theo.

Tiểu đạo sĩ như đứa nhỏ phạm lỗi, rụt rè gật đầu.

“Đạo sĩ ngốc.” Ngón tay giữ cằm tăng thêm ba phần lực, khiến hàm dưới của y không thể không nâng cao, Ngao Khâm lại đút cho y một thìa, tiểu đạo sĩ còn chưa kịp nuốt xuống, ánh mắt trong veo bỗng nhiên hiện ra kinh ngạc, cũng bởi vì Ngao Khâm đột nhiên nghiêng người về phía trước dùng lưỡi liếm đi nước ngọt tràn ra khóe miệng y, “Ta không phải đã nói rồi sao ? Gọi ta là Ngao Khâm. Lần sau gọi sai ta sẽ phạt ngươi.”

Lau khóe miệng hạ xuống một cái hôn, Ngao Khâm nằm lại chỗ cũ, dựa vào gối nhìn đạo sĩ kinh ngạc ngồi ngẩn ra như tượng, “Ta là người keo kiệt vậy sao ?”

“Là ta tự quyết định….” Y tự trách.

Hắn mở miệng ngắt lời, “Người kia đâu ?”

Tựa như nghe được câu hỏi, tiếng gõ cửa vang lên đưa ra câu trả lời, chắn trước mặt đạo sĩ, hắn phất tay đứng dậy, vạt áo thật dài quét qua phiến đá không nhiễm một hạt bụi tạo nên những tiếng [sàn sạt] nho nhỏ.

Cửa mở ra, người nọ mỉm cười đứng bên ngoài, vốn dĩ là tóc đen như mực áo trắng như tuyết, giờ đổi thành đạo bào màu tro, tưởng như yêu tinh biến thành tiểu đạo sĩ vẫn còn trong phòng, một người toàn thân giống y chang đứng ngoài cửa.

“Ta bắt chuyện với hắn, là, là bởi vì bộ dạng của ta và hắn rất giống nhau……” Tiểu đạo sĩ đi phía sau vội vàng giải thích.

Kỳ thật vốn không cần nhiều lời, hắn biết người này sẽ đến. Ngao Khâm nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt như dao thẳng tắp bắn về người phía trước.

“Bần đạo quấy rầy thí chủ.” Người kia tựa như hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm, vẻ mặt trời sinh đã khoan dung, mỉm cười như Phật tổ cầm hoa năm đó, cúi thấp người thi lễ. Khi ngẩng đầu gọi người thấy rõ mi tâm của y, không nhiễm một hạt bụi, khác với đạo giả kiền tịnh, là tôn nhiêm trang trọng.

Hi Di, dù đã cách trăm năm, lại gặp lại, bộ dạng của ngươi không thay đổi, khí chất toàn thân khiến người ta buồn nôn chán ghét cư nhiên cũng không thay đổi.

Ngao Khâm đứng trước cửa ngăn trở tiểu đạo sĩ phía sau, khóe miệng cong lên, cũng trả lại cho y một nụ cười đẹp mắt, “Nên xưng hô thế nào ? Đạo trưởng ? Hay là……”

“Đạo trưởng là tốt rồi.” Y hiểu ý, lập tức nói tiếp.

Chưa bao giờ gặp qua đạo sĩ vô lễ như vậy, hắn thế mà không đợi ông chủ mở miệng đã bước vào, nghiêng người lách qua, thậm chí còn không dấu vết hung hăng đẩy người bên cạnh một phen.

Hết chương 6

---------------------------

• Thủy tụ tạo ngoa : Trang phục biểu diễn kinh kịch.
Bình Luận (0)
Comment