Ngu Trà đi học trễ hơn những người cùng lứa vài tháng, nghỉ đông năm thứ hai đã đủ hai mươi tuổi.
Lục Dĩ Hoài trực tiếp xin nghỉ một tuần cho cô, đưa cô về thành phố Ninh, trong lúc cô vẫn còn đang mơ hồ, đã lãnh chứng*.
*(Lục Dĩ Hoài lúc này vẫn chưa 22 tuổi mà đã kết hôn, trái với luật của Trung Quốc, mình vẫn chưa hiểu chỗ này lắm. Chỗ này có thể là sạn hoặc là do mình hiểu sai, bạn nào biết thì giúp mình với. Đa tạ).
Vẫn chưa tốt nghiệp, đã trở thành người có chồng.
Trên tay của Ngu Trà cũng có thêm một chiếc nhẫn.
Lục gia không thiếu tiền, nhẫn cưới cực kỳ xa hoa, nhưng nếu mang đến trường thì không phù hợp, cuối cùng mua thêm một cái có vẻ khiêm tốn, tuy vậy những cũng đã hơn trăm vạn.
“Cậu thật sự kết hôn a.”
Khi Lâm Phiên biết chuyện này, cằm thiếu chút đã rớt xuống, “Bây giờ mới có năm hai a, tôi còn chưa có bạn trai mà cậu đã có thể kết hôn.”
Ngu Trà mím môi cười một chút.
Chưa nói rõ ràng, Tô Hạ tiến vào, nghe được mấy chữ cuối cùng, hỏi: “Ai kết hôn a? Muốn tiền mừng?”
“…” Lâm Phiên cười to, “Tiền mừng gì chứ, là Ngu Trà.”
Cô ấy cầm tay Ngu Trà, bên trên là một chiếc nhẫn cưới xinh đẹp.
Tô Hạ liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc nhẫn này, lần trước mới nhìn thấy, không nghĩ rằng đã bị Lục Dĩ Hoài mua rồi, “Ngu Trà cậu chưa tốt nghiệp đã kết hôn, không lẽ cậu muốn sinh con sớm sao?”
Cô ấy là người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Ngu Trà nói: “… Vẫn còn hơi sớm.”
Tô Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà cậu không kết hôn cũng không được, Lục Dĩ Hoài đã ăn cậu đến gắt gao, cũng không thể ai theo đuổi cậu.”
Đã qua hai năm, người xung quanh như các cô đã nhìn ra dục vọng chiếm hưu của hắn, không phải dạng vừa.
Lâm Phiên hỏi: “Vậy khi nào cậu tổ chức hôn lễ a?”
Ngu Trà vẫn chưa nghe Lục Dĩ Hoài nói đến chuyện này, nhưng cũng đoán được thời gian: “Chắc là sau khi tốt nghiệp.”
Một thời gian ngắn sau khi tốt nghiệp, thành phố Ninh đã có một hôn lễ thịnh thế.
Ngu Trà không có quá nhiều bạn, thoát khỏi Ngu gia, cũng không có trưởng bối, nhưng Lục gia đã tìm được viện trưởng cô nhi viện trước kia.
Cô được viện trưởng giao vào tay Lục Dĩ Hoài.
Từ đây nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc răng long.
Sau khi hết năm nhất đại học, Lục Dĩ Hoài đã bắt Ngu Trà sống chung với hắn, cảm nhận “Cuộc sống sau khi kết hôn”, nên sau khi thật sự kết hôn, cũng không khác nhiều lắm.
Sau khi kết hôn không lâu, Ngu Trà mang thai.
Cả hai đời đều là lần đầu tiên, đời trước cô không muốn, tuy Lục Dĩ Hoài muốn, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng cô.
Cháu chắt ở Lục gia không nhiều lắm, Lục Dĩ Hoài là người cháu, cũng là người thừa kế xuất sắc nhất, nên thế hệ trước như Giang Nguyệt Tình vô cùng khẩn trương.
Dùng tiền tài quyền lực của Lục gia đương nhiên có thể biết được là bé gái hay bé trai, nhưng cuối cùng cũng không làm, dù sao hai người đều còn trẻ, tương lai không vội.
Ngu Trà cảm thấy không sao hết.
Thật ra cô khá thích bé gái, nhưng thời đại này, con gái sẽ chịu uy hiếp nhiều hơn con trai, cho dù Lục gia sẽ bảo vệ rất tốt.
Trong quá trình mang thai, Ngu Trà vui buồn bất thường.
Buổi tối khi nằm trên giường, cô không ngủ được, rối rắm một lát, nhỏ giọng hỏi: “Lục Dĩ Hoài, anh thích bé gái hay bé trai?”
Từ xưa đến nay đều là vợ hỏi chồng trả lời, không thay đổi.
Thanh âm trầm thấp của Lục Dĩ Hoài vang bên tai cô, “Đều không thích.”
Ngu Trà ngây ra, bắt đầu khổ sở, muốn cãi nhau với hắn.
Giây tiếp theo, nghe được Lục Dĩ Hoài nói: “Sinh con ra thì em sẽ chỉ nhìn đến nó.”
“…”
Cuối cùng Ngu Trà đã hiểu ý hắn.
Tuy là ghen, nhưng loại suy nghĩ này vẫn không thể tồn tại.
Ngu Trà nói: “Anh không thể nghĩ như vậy.”
Trong nhất thời, cô không thể biết mình nên ngọt ngào trong lòng hay nên thương tâm vì bé con.
Lục Dĩ Hoài nói: “Không nghĩ nữa.”
Ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng con của bọn họ, làm sao Lục Dĩ Hoài có thể không thích, hắn vui mừng còn không kịp.
Lục Dĩ Hoài luôn làm việc rất nhanh, từ khi Ngu Trà vẫn chưa biết đã an bài tất cả, từ bệnh viện đến bác sĩ, cho đến bảo mẫu sau khi sinh, ngay cả trường học đều đã có hết.
Khi Ngu Trà đến thư phòng của hắn, không cẩn thận thấy được kế hoạch của Lục Dĩ Hoài, xuyên suốt mấy chục trang giấy.
Lục Dĩ Hoài ôm lấy cô từ phía sau, tay đặt trên bụng đang phồng lên của cô, nhẹ giọng nói: “Có kiến nghị gì?”
Ngu Trà khiếp sợ nói: “… Đều khá tốt.”
Kỹ càng tỉ mỉ đến mức trong lòng cô đều đã tràn ngập hạnh phúc.
Mấy tháng sau, Ngu Trà bình an sinh hạ bảo bảo.
Trước kia Lục Dĩ Hoài đã suy nghĩ tên nhưng đứa nhỏ này là chắt thứ nhất của Lục gia, nên cái tên đã được Lục lão gia tử chọn, là Lục Lễ.
Đương nhiên con nít đều có nhũ danh.
Lúc đó Ngu Trà đang ăn, nên dứt khoát đặt là quả xoài nhỏ, mặc dù nghe hơi kì, nhưng Lục Dĩ Hoài cũng không phủ nhận.
Quả xoài nhỏ lúc được sinh ra cũng không khác gì so với trẻ sơ sinh bình thường, nhăn dúm, Ngu Trà phi thường lo lắng: “Sau này bé con sẽ không như vậy đúng không?”
Tuy cô không phải mỹ nhân (???) thịnh thế, nhưng gen của Lục Dĩ Hoài tốt như vậy, con của hai người sẽ không đến mức xấu xí chứ nhỉ.
Lục Dĩ Hoài quen với đủ loại vấn đề của cô, vô cùng thành thạo trả lời: “Cao lên thì tốt.”
Ngu Trà hằng ngày lo lắng con của hai người.
Mỗi ngày vừa hỏi: “Hôm nay quả xoài nhỏ có cao lên hay không?”
Ngày qua ngày, quả xoài nhỏ từ khi vừa sinh ra, ê ê a a nói, bò loạn kháp nơi, gương mặt cực kì giống Lục Dĩ Hoài.
Đôi mắt của con nít luôn trong trẻo đen nhánh, bình thường Ngu Trà thích nhất là đối diện với bé, có thể mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Bà nội Giang Nguyệt Tình yêu thích quả xoài nhỏ không buông tay, mỗi ngày đều hận không thể ăn vạ trong lòng bọn họ, có thứ gì tốt đều đưa qua đây.
Quả xoài nhỏ là chắt trai đầu tiên, từ Lục lão gia tử đến đứa con mười tuổi của chú Lục Dĩ Hoài cũng sủng ái tận trời.
Lâm Thu Thu thường xuyên tới Lục gia, “Aizz, cậu cũng quá nhanh rồi, mẹ mình mỗi ngày đều thúc giục mình, cậu nói xem, mình còn chưa có bạn trai, làm sao bây giờ?”
Ngu Trà chơi đồ chơi cùng quả xoài nhỏ, nhìn đứa nhỏ đang bò trên giường, “Muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì không kết hôn.”
Lâm Thu Thu nói: “Mình muốn a, nhưng mà không tìm thấy.”
Hoặc là không hợp nhau, hoặc là dưa vẹo táo nứt.
Lâm Thu Thu đột nhiên có một ý định, “Công ty của chồng cậu chắc sẽ có những anh đẹp trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn đúng không, có độc thân không?”
Ngu Trà nghĩ nghĩ, “Mình sẽ lưu ý vài người giúp cậu.”
Cô cũng không phải chỉ tùy tiện nói, vốn dĩ muốn hỏi một chút, không nghĩ rằng Lục Dĩ Hoài lại đem về một xấp lý lịch thật dày.
Lục Dĩ Hoài thật không hợp với trẻ con.
Hắn trưởng thành sớm, cũng sớm vào công ty, khí thế kinh người, quả xoài nhỏ khi thấy hắn đều sẽ gọi ba ba ủy khuất rơi nước mắt, mãi đến khi Lục Dĩ Hoài cho nhóc uống sữa, dẫn đến vườn hoa tản bộ mới nín được.
Mỗi lần hắn bế bé con, Ngu Trà đều cảm thấy rất thần kỳ.
Cô thường xuyên chụp ảnh rồi đăng vào nhóm, sau đó nhận được một đống ha ha ha của mấy chị em, cuối cùng là câu “Rải cẩu lương cút đi”.
Quả xoài nhỏ có thể nói là kế thừa thiên phú của ba mình, trừ việc thích khóc, những thứ khác đều giỏi hơn đứa trẻ bình thường, trải qua một thời gian, nhóc đã biết được khóc rất có lợi.
Sau khi bị Lục Dĩ Hoài mang ra ngoài dạo một vòng, không biết nhìn thấy gì, lúc về mắt đã đỏ ửng, muốn khóc nhưng nghẹn lại, còn nắm tay cổ vũ mình: “Khóc nữa sẽ không được ăn cơm!”
Ngu Trà vốn dĩ đau lòng, cũng bị chọc cười.
Cảnh xuân bên ngoài tươi đẹp, đời này của cô đã tập hợp tất cả may mắn của đời trước, ký ức đời trước cũng đã dần trở nên mơ hồ.
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi.
Chúc phúc cho các tiên nữ đã đi theo tôi đến kết thúc, cảm tạ các cô đã làm bạn.
HẾT
_____
Vậy là bộ này kết thúc rồi. Đây là bộ edit đầu tay của mình nên sẽ có sai sót, mong các bạn thông cảm. Tuy truyện kết thúc có phần hụt nhưng cám ơn các ơn mọi người đã đi cùng mình đến bây giờ. Cám ơn mọi người. Gặp lại trong bộ edit sau nhé. Yêu.
.cúi đầu. o(_ _)o
Góc PR.
Tổng giám đốc lấy nhầm kịch bản - Thời Tam Thập. Thể loại: Hiện đại, xuyên, hài, sủng, HE.
Hoắc tiên sinh xuyên ra từ tiểu thuyết tổng giám đốc, nhưng bản thân lại không biết.
Ngày đầu tiên, khi nhìn thấy Bạch Thanh Thanh: Thật đơn thuần, không ra vẻ, không giống với đám phụ nữ yêu diễm bên ngoài.
Bạch Thanh Thanh trở tay tát anh một cái: Anh bị thiểu năng trí tuệ à?
Hoắc tiên sinh:... Người phụ nữ này được lắm, chưa có ai dám đánh tôi, cô đã thành công khiến tôi chú ý.
Tổng giám đốc bá đạo giả mạo có tâm hồn thiếu nữ × đẹp trai ngất trời + giỏi toàn diện
Nam chính thông minh × Nữ chính biết chăm sóc
【 Lời trong lòng 】
Hoắc tiên sinh: Nói thật, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị một người phụ nữ dồn vào tường, vậy mà còn thấy người ta hơi đẹp trai...
Ps Đây là bộ edit thứ hai của mình.
#xanh